Vet Thuong Kho Lanh Ngocngan
Mỗi ngày trôi qua cứ như một thước phim ngắn chiếu đi chiếu lại. Sáng Lan Ngọc đến trường theo lịch , chiều thì làm ở tiệm bánh. Thật may mắn khi ở nơi xa lạ đó , nàng vẫn tìm được những người bạn có thể giúp nàng trong những lúc trắc trở. Thúy Ngân ở quê thì đang cố vùi đầu vào học để sau đỗ đại học chung trường với chị. Thúy Ngân tiến bộ lên có thể gọi là rất rất nhiều , cô không còn là một cô bé "chậm hiểu" như khi xưa. Vì mơ ước một cuộc sống cùng chị , mơ ước sau này bản thân cô sẽ làm được gì đó lo lắng cho chị đủ đầy. Cô học ngày học đêm...Bận rộn là thế. 2 nàng vẫn không quên việc gọi điện trò chuyện cùng nhau mỗi tối đến nửa đêm. Lan Ngọc luôn kể co Thúy Ngân nghe về hôm ấy nàng thế nào , mọi người ở đó ra sao , nàng sẽ ăn trưa và ăn tối với thứ gì ,... trên trời dưới đất gì nàng cũng kể. Thúy Ngân luôn chăm chú lắng nghe nàng kể , rồi tưởng tượng lại hình ảnh của nàng khi ấy , khiến cô tràn đầy hi vọng và niềm tin cho chính mình. ...Ở trường , Lan Ngọc được ví như một bông hoa vô cùng sắc sảo , nàng không ít lần được hoặc "BỊ" xin số điện thoại hay Facebook , Instagram để trò chuyện tán tỉnh. Vì thế mà một vài thành phần ở trường sanh tính ghét Lan Ngọc. Vì nàng mà họ không được mọi người chú ý hay vì nàng học quá giỏi nên họ luôn bị so sánh... Lan Ngọc cũng chẳng thích điều đó. Nàng muốn là một con người bình thường , một cô gái sống khép kín trong một môi trường khác. Một lần nọ , nàng lại được một chàng trai sinh viên năm 3xin phương thức liên lạc với nàng. Anh ta là Raven - là con lai Việt-Úc. Được ví với cái danh lãng tử khoa kinh tế. Nhắc đến anh có lẽ ai cũng biết. Lan Ngọc vốn là mẫu người con người phụ nữ mà ai cũng muốn chiếm lấy và tranh dành. Đối với Raven cũng không ngoại lệ. Anh ta để ý đến Lan Ngọc từ khi nàng bước vào trường ngày đầu tiên. Nay anh ta vứt liêm sĩ để đi xin Facebook Lan Ngọc. Anh luôn nghĩ rằng bản thân anh là người có giá trị và cô gái nào cũng phải đỗ gục vì anh , vì thế anh chẳng cần làm gì vẫn có thể lấy được thứ anh thích. Xui cho anh , lần này anh gặp phải "tảng băng di động" , Raven luôn tìm cách xuất hiện trước mặt Lan Ngọc , nhưng lần nào cũng thế , luôn bị coi là "hồn ma vất vưởng" , "kẻ vô tích sự"...Anh ta bước đến trước mắt Lan Ngọc , hai tay cho vào túi quần. Anh nở một nụ cười nhẹ nhìn vào nàng. Với những người con gái khác , chắc chắn họ sẽ đỏ mặt đến sì khói lỗ tai hay ngất ngay tại chỗ. Nàng lúc này chỉ có kiểu Cha nào đây?Khùnq hả?Lan Ngọc đứng khoanh tay lại trước ngực , mắt liếc lên nhìn anh ta."Anh muốn gì đây?""Này cô em xinh đẹp , có gì đâu mà căn thẳng nè""Chuyện gì thì nói lẹ , tôi có việc""Chỉ là... Tôi xin in4 của em được không nhỉ? Chắc em sẽ không từ chối một lãng tử như tôi đây đâu ha!?""Xàm"Lan Ngọc chẳng muốn đếm xỉa gì đến anh ta , nàng né sang một bên rồi đi thật nhanh đến lớp học. Bỏ lại Raven đứng ngơ ngác. Ôi trời , lần đầu bị từ chối. Cảm giác sẽ như nào đây. Raven như hóa đá. Anh đứng chôn chân ngay khu vực đó , lát sau mới định hình lại , ngoái lại nhìn xem Lan Ngọc đâu. Không thấy! Đi nhanh thật.Lời tứ chối đó như một cú tát gián thẳng vào lòng tự trọng của anh. Quả như lời đồn , cô nàng này là người có trái tim sắt đá. Liệu nàng có đang giam giữ ai bên trong? Anh quyết rồi , sẽ cố tìm cho ra nguyên do khiến Lan Ngọc từ chối anh!...Tan học , Lan Ngọc vẫn đi xe buýt về. Vừa bước ra khỏi cổng. Chiếc nón bảo hiểm nặng ì chùm lên đầu nàng. Nàng hoảng hốt xoay lại. Ra là tên lúc sáng đã nói mấy lời khùng điên trước mặt nàng. Ghét thật , nàng tháo nón ra và đưa lại cho hắn và quay đi.Nhưng hắn không dễ dàng để nàng bỏ đi như thế. Hắn ta nắm cổ tay nàng lại. Nhẹ giọng hỏi"Nắng thế này , cô em đi về bằng phương tiện gì nhỉ?""Liên quan gì anh?""Nào nào , tôi chỉ muốn quan tâm em chút thôi , hay em để tôi đưa về?"Biế.n thá.i hả cha nội Giằng co một lúc , Lan Ngọc vẫn không kéo cổ tay mình ra khỏi tay hắn ta được. Vừa nắng lại còn đói. Giờ làm sao Bỗng nhiên , có một chai nước chọi thẳng vào đầu hắn ta. Ngô Kiến Huy , cậu ấy đến thật đúng lúc.Thấy có người chen ngang chuyện của mình , Raven mặt hậm hực , lên xe và chạy nhanh đi. Cổ tay Lan Ngọc bị nắm chặt rất lâu nên bây giờ nó đã đỏ ửng. Huy chạy đến xem Lan Ngọc có ổn không."Cám ơn Huy , tớ ổn""Không sao , mà sao cậu lại dính vào tên đó vậy?""Hả? Tên đó như thế nào?""Uii cậu không nghe anh chị bên khoa kinh tế năm 2 đồn sao? Anh ta chuyên dụ dỗ con gái nhà người ta rồi làm bậy, sau đó chối bỏ trách nhiệm. Nói chung rất tệ""Cậu nên tránh xa , kẻo là...""Biết rồi biết rồi. Mà cậu tìm tớ làm gì?""Tớ mang nhầm sách của cậu nên tìm cậu trả lại , may sao gặp cậu lúc đó"Gặp nhau vậy rồi , họ cùng hẹn nhau đi ăn trưa sau đó mới về nhà. ...Lan Ngọc về đến nhà là cũng khoảng 2h trưa. Ngoài trời thì nắng thôi rồi. Chẳng như ở quê , dù nắng thì vẫn có gió biển. Nơi đây thì chỉ có một cái nắng gay gắt.Bước vào trong phòng. Ôi trời nó hầm! Do phòng ở tầng cao nên hơi nắng chiếu vào rất dễ dàng. Nàng vội bật điều hòa lên. Tắm rửa trước cho mát mẻ rồi bay thẳng lên giường nằm. Khoảnh khắc đặt lưng xuống chiếc giường mềm mại là vô cùng thoải mái. Khi mệt mỏi ai mà chẳng muốn như thế. Đơn giản chỉ cần điều hòa , chăn , gối đệm êm ái cũng đủ đưa con người ta vào giấc ngủ.Lan Ngọc chợp mắt một lúc để đỡ căng thẳng , sau đó chiều lại xuống trệt làm việc. Như mọi khi , nàng toàn xuống sơm hơn ca của nàng tận nửa tiếng. Không phải muốn tăng lương , mà do ở một mình nàng cảm thấy chán và muốn có điều gì đó để nàng thấy vui. Con bé Ngân Chi làm ở đó từ sớm hơn nàng một giờ. Vì vừa học xong con bé chạy sang đây ngay lập tức. Ngân Chi luôn giúp đỡ và tạo niềm vui giúp nàng. Vì 2 người cũng khá giống nhau. Kẻ cô đơn , kẻ một mình nên nương tựa nhau để cuộc sống như thêm một nốt nhạc.10h30 nàng đã ở trên phòng khi công việc đã xong. Việc nàng làm lúc đó là gọi cho em người yêu ở xa của mình. Buồn thật khi xung quanh chẳng còn chút quen thuộc từ mùi hương , hơi ấm của ấy. Nếu em ở đây cũng nàng sẽ tốt biết bao. Tuy có khá nhiều bạn bè , nhưng nàng vẫn cảm thấy cô đơn. Giờ chỉ được nghìn em qua chiếc màn hình nhỏ.Ánh mắt em nhìn chị cũng vậy , vẫn như khi xưa. Có khi còn miêu tả ra được một bài văn. Liếc sơ qua một cái , em sẽ biết nàng lên cân hay tuột cân ngay. Tình cảnh họ dành cho nhau vẫn như cái ngày mà họ chia xa. Vừa đau buồn , vừa vui sướng. Mỗi ngày trò chuyện cùng Thúy Ngân , Lan Ngọc chỉ nghĩ đến một điều. Cố lên NgânChị đang chờ emChị nhớ em lắmCó lẽ đây chỉ mới là bước khổ đầu tiên khi tình yêu vừa chớm nở. ...*còn tiếp...
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me