Vhope Hope
Bên trong phòng bệnh, Hoseok ngồi thẩn thờ hai tầm cầm lấy chiếc đồng hồ cát mà Taehyung mua cho, cậu lật lên lật xuống từ nãy đến giờ không biết bao nhiêu lần, đồng hồ điểm đúng 1 giờ chiều. Bình thường 12 giờ 15 phút Hắn sẽ đến cho Hoseok uống thuốc theo định kì, nhưng hôm nay đã hơn 45 phút mà vẫn chưa thấy Taehyung đâu, cậu cảm thấy thật lạ. Hắn ta luôn là một con người đúng giờ kia mà. Đôi lúc Hoseok lại chẳng hiểu nỗi bản thân mình, cậu sợ Taehyung, gọi hắn là quái vật. Nhưng cớ vì sao chỉ cần không thấy bóng dáng của hắn chừng một khoảng thời gian, liền thấy thật trống vắng trong lòng.Tiếng tra khoá vào ổ vang lên, Hoseok có chút hồi hộp, cậu quăng chiếc đồng hồ cát sang một bên giường, đôi con ngươi màu hổ phách nhìn thẳng về phía cửa chờ đợi."Chào Hobi, xin lỗi đã đến trễ." Seokjin vui vẻ tiến vào, trên tay hắn là một chiếc khay sắt đựng hai vỉ thuốc đủ màu sắc, ngoài ra còn có thêm một cái ly thuốc lỏng màu cam nho nhỏ.Thoáng chốc, Hoseok rũ mắt xuống, nét thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt cậu. Không phải là Taehyung, mà là Kim Seokjin, bác sị trị liệu thứ hai cho cậu. Hoseok biết Seokjin, anh ta trái ngược hẳn với Taehyung. Bề ngoài lúc nào cũng cười nói, anh ta hay giỡn hớt trêu chọc cậu và Taehyung, tính cách Seokjin dễ chịu hơn Taehyung rất nhiều. Nhưng Taehyung đâu ? Seokjin chẳng phải chỉ xuất hiện vào ngày thứ năm hàng tuần thôi sao? Hôm nay là chủ nhật kia mà."Hobi, Tên khó ưa kia có việc bận, nên 4 ngày tới anh sẽ chịu trách nhiệm trông chừng em, coi nào, cười lên cái đi, gặp anh không thích sao?." Seokjin biết cái đầu nhỏ của Hoseok đang nghĩ gì, anh nhanh chóng giải đáp thắc mắc cho cậu."Không phải ạ." Cậu lắc đầu, thật ra Seokjin cũng rất tốt với Hoseok, mỗi lần cậu gặp Seokjin, anh ta đều sẽ mỉm cười chào cậu, tiếp đến là cho cậu một cây kẹo mút nhỏ. Còn nữa, anh ta hầu như chả bao giờ gọi đúng tên cậu. Chỉ toàn gọi "Hobi" theo ý thích của anh ta."Uống thuốc thôi, sau đó anh sẽ kiểm tra sức khoẻ của em." Seokjin xoa đầu Hoseok. Cậu ngoan ngoãn xoè bàn tay ra để anh ta đặt thuốc vào tay mình, Hoseok nhanh chóng ngốn mớ thuốc đắng nghét đó nuốt ực một cái xuống cổ họng, tiếp đến là cái ly màu cam, nhìn nó cậu đột nhiên nhớ đến "LOM" Hoseok ngập ngừng, tỏ vẻ không muốn đụng đến. "Đừng sợ, chỉ là thuốc bổ thôi, anh đảm bảo sẽ an toàn tuyệt đối." Seokjin tinh ý nhận ra.Sau khi khám xong sức khoẻ cho cậu, Seokjin làm thêm mấy bài vật lí trị liệu nữa. Kết quả cho thấy, bệnh của Hoseok đang dần chuyển biến xấu, não cậu đang ảnh hưởng nghiêm trọng, dẫn đến việc các cơn ảo giác xuất hiện thường xuyên. Chưa kể cơ thể Hoseok đang suy nhược không ít. Seokjin cần phải báo cáo lại tình trạng này cho Taehyung biết."Hobi, em có muốn chơi trò chơi không?." Seokjin thu dọn đồ đạc thuận miệng hỏi "Chơi ? Em không được phép rời khỏi phòng khi trời tối." Hoseok nhìn ra ngoài trời qua khung cửa sổ, mặt trời đanh chuẩn bị lặn xuống sau núi, ánh nắng buổi chiều tà từng chút một dần tắt hẳn."Taehyung không có ở đây, và hơn nữa buổi tối chơi mới vui." Seokjin bày ra một bộ mặt thần bí, câu nói của anh ta khiến cho cậu tò mò. "Trò gì vậy ạ.?" Cậu nghiêng đầu nhìn Seokjin chờ đợi câu trả lời. "Là trốn tìm." Anh ta nháy mắt. "Em trốn, anh đi tìm, phạm vi trong toà nhà Asylum, thế nào, vui đúng không ? Chúng ta chơi nhé.""Nhưng mà.." Lỡ đâu Taehyung biết cậu rời khỏi phòng thì sao, Hoseok chợt rùng mình, cậu không muốn chọc cho hắn ta tức giận lên tí nào. "Không sao đâu, anh không nói cho Taehyung biết, chỉ anh và em thôi, đây là một bí mật, được chứ?." Seokjin đưa một tay lên miệng thì thầm nói. "Đượ..c" Cậu ngỡ ngàng kinh ngạc, làm sao anh ta có thể hiểu được tất cả những gì cậu đang nghĩ, thật không thể tin được.Đối với một bác sĩ mà nói, Seokjin chỉ cần để ý quan sát một chút là nhận ra được ngay thôi."Vậy thì, anh sẽ đếm đến 100, trốn cho kĩ đấy Hobi, đừng để anh bắt được." Seokjin quay người úp mặt vào tường bắt đầu đếm."1.."2.."3..Hoseok cuống cuồng chạy ra bên ngoài, cậu đi xuống tầng trệt sảnh bệnh viện, nơi đây hoàn toàn không có chỗ trốn, liếc ngang liếc dọc một hồi cuối cùng cậu quyết định chạy xuống tầng hầm, nơi có căn phòng thử nghiệm thuốc của Taehyung. Đẩy nhẹ cánh cửa sắt, thật may mắn vì nó không khoá. Hoseok thuận lợi lẻn vào bên trong, cậu đang một căn phòng khác, nó nằm sát bên phòng thử nghiệm thuốc. Xung quanh căn phòng tràn ngập mùi ẩm mốc đến khó chịu, trần nhà kín bưng, không có lấy một chút ánh sáng. Trong bóng tối, đôi đồng tử hổ phách đang mò mẫm tìm chỗ trốn. Loay hoay mãi mất một lúc lâu, Hoseok hiện tại đang nằm dưới gầm của một chiếc bàn lớn, cậu đoán chắc hẳn bây giờ Seokjin đang đi tìm mình.10 phút sau, tiếng giày lộp cộp vang vọng khắp cả tầng hầm. Seokjin mò xuống đây rồi, Hoseok im lặng nín thở chờ đợi. Mặc dù đây chỉ là một trò chơi, nhưng tim Hoseok đang đập rất nhanh, cậu mím môi cố gắng không cho phát ra tiếng động. ...Két...Là âm thanh mở cửa phòng thử nghiệm thuốc kế bên, cậu nghe rõ thấy tiếng Seokjin gọi tên mình, giọng nói của anh ta tuy vui vẻ hài hước, nhưng ngay lúc này đây lại mang đến cho Hoseok một cảm giác ớn lạnh. "Hobi, em ở đâu nào, trốn cho kĩ đấy." Seokjin cười khúc khích nói lớn.Đang tính chui ra khỏi bàn đổi chỗ trốn, chợt một dòng điện xẹt ngang trong tiềm thức Hoseok, cả người cậu cứng đờ lại. Hình ảnh gia đình mình nằm dưới vũng máu liên tục tái hiện về, bố mẹ, và cả người chị hai nằm yên bất động. Câu cuối cùng Hoseok có thể nhớ được trước khi chị cậu mất ý thức hoàn toàn "Trốn đi Hoseok." Khi ấy, cả hai chị em cậu đang chơi trò trốn tìm với nhau, lúc Hoseok nấp ở dưới gầm bàn cậu đã chứng kiến toàn bộ cả gia đình mình bị giết một cách dã man. Một gã đàn ông cao to, hắn ra tay tàn nhẫn đến mức trước khi giết chị cậu, hắn đã cưỡng hiếp chị ấy, khi đó chị hai chỉ mới 13 tuổi. Mọi hành động của hắn được cậu chứng kiến hết tất cả.Bằng một phép màu kì diệu nào đấy, mà đêm ấy Hoseok thoát nạn nhờ trốn dưới gầm bàn.Đầu cậu trở nên đau nhức dữ dội như muốn nứt toạt ra, các dây thần kinh bên trong căng cứng, Hoseok thấy trước mặt mình là đôi giày quen thuộc của gã đàn ông đã sát hại gia đình mình, con dao sắc nhọn trên tay hắn, cậu làm sao có thể quên được. Nhưng sao hắn lại xuất hiện ở đây ?."Không..không tránh xa tôi ra..tránh ra..." Hoseok hoảng hốt la ầm lên "Biến đi..biến đi..không đừng giết họ." Cậu hai tay ôm lấy đầu mình, đôi mắt tối sầm đi không còn nhìn rõ được tiêu cự, ẩn sâu trong đó là nỗi sợ hãi đang dần xâm chiếm. "Haha, mày sẽ phải trả giá...tao sẽ báo thù cho gia đình tao..đồ khốn kiếp." Hoseok lúc khóc, lúc lại cười ha hả điên loạn, thậm chí còn đập đầu mình xuống đất đến chảy máu. Seokjin giật mình khi nghe tiếng của Hoseok phát ra từ căn phòng kế bên. "Ôi không, đừng nói là em đến chỗ đấy nhé Hobi." Seokjin lo lắng gấp gáp chạy vụt đi.Đứng trước căn phòng tra tấn, nơi này là chính là nơi khủng khiếp nhất trong Asylum, bên trong chứa đầy dụng cụ hành hạ những bệnh nhân tâm thần nguy hiểm, còn có cả ghế điện, và cũng chính là nơi hành hình tên tâm thần đã thực hiện hàng loạt cuộc giết người ghê rợn. Vô lí ! Căn phòng này vốn đã khoá cửa, làm sao Hoseok có thể vào đây được ?.Anh vừa đặt chân vào thì đã thấy Hoseok chui dưới gầm bàn, cậu bó gối ngồi một góc, mặt trắng bệch, máu chảy thành một dòng dài, nước mắt rơi, nhưng miệng vẫn cười."Hobi !! Trời đất ơi, anh đưa em ra khỏi đây, ngồi yên đấy." Seokjin khiếp đảm hét lên, Taehyung mà nhìn thấy cảnh này, chắc chắn hắn sẽ chôn sống rồi nhảy lên mộ anh nguyền rủa đến hết đời cho xem. Lạ một điều là, Seokjin càng tiến đến nắm lấy tay cậu, Hoseok càng thụt lùi về trong góc. Chật vật mãi một lúc anh mới thành công kéo được cậu ra bên ngoài. "Phải băng bó cho em thôi, không chơi nữa, Taehyung mà biết anh rủ rê em chơi trốn tìm, hắn sẽ băm anh ra trăm mảnh mất."Hoseok im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng, cậu ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt Seokjin, và nở một nụ cười thật đáng yêu,"Sao lại không chơi nữa ? Giờ đến lượt anh trốn đấy Kim Seokjin, đừng ăn gian đấy nhé."Teehee !!---------------------
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me