LoveTruyen.Me

Vi Than Cao Va Chu Qua Den Cua Than Mat Troi

Sau những ngày hoàn tất việc an táng mẹ, ba người quay trở lại căn nhà từng đầy ắp tiếng cười nói. Bầu không khí bên trong căn nhà thay đổi hẳn, nó trở nên ảm đạm và thiếu đi hơi ấm vốn sẵn có, không còn được thấy hình bóng của người mẹ luôn ngồi chờ đợi các con về.

Natsu có cùng chung niềm đam mê với anh hai, cô bé cũng theo con đường sự nghiệp vận động viên bóng chuyền. Thu xếp mọi chuyện đã ổn thỏa, Natsu chào tạm biệt Hinata và Atsumu rồi quay lại đội bóng. Trong lòng của mỗi người giờ đây đều thật nặng nề.

Anh để ý cậu từ ngày mẹ ra đi, cậu trở nên cực kỳ ít nói. Anh muốn giúp cậu bày tỏ những điều trong lòng nhưng không phải lúc nào con người cũng muốn giải bày tâm sự bằng lời nói. Những lúc nhìn cậu ngồi một mình trầm tư, anh chỉ có thể lặng lẽ đến ngồi cạnh bên cậu, nắm lấy tay cậu hay ôm cậu vào lòng, chí ít có thể làm điểm tựa khi cậu cần. Atsumu định mở lời nói chuyện với cậu, bỗng Hinata tự dùng lực tay đánh hai phát mạnh vào má khiến cho hai bên má đỏ rần lên. Anh lo lắng lao tới kéo cậu ôm vào lòng:

_Em sao thế Shouyou? Sẽ ổn thôi, bình tĩnh nhé? Đừng làm vậy, anh sợ.

Hinata vùi đầu vào ngực đối phương.

_Atsumu-san, chúng ta nhất định phải sống thật tốt.

Đó là điều cuối cùng mà mẹ mong muốn đối với họ. Mẹ Hinata đem đến cho anh cảm giác được sống trong vòng tay yêu thương của gia đình một lần nữa. Cô quan tâm, đối xử ân cần với anh như chính con ruột của mình. Atsumu ôm chặt lấy cậu:

_Tất nhiên rồi! Anh cũng sẽ chăm sóc em thật tốt nữa! Anh không muốn bị mẹ mắng đâu nha.

Hinata phì cười. Anh mà cũng sợ bị mẹ cậu mắng sao? Cả hai dành cho nhau cái ôm an ủi, động viên đối phương sớm phấn chấn trở lại, mẹ sẽ không thích nhìn thấy vẻ mặt suốt ngày buồn rầu của họ chút nào.

Về sau, Natsu chọn cuộc sống tự lập độc thân, cô bé chuyển sang sống tại chung cư cùng một người bạn cách nhà không xa, còn ngôi nhà ấy để lại cho Hinata và Atsumu. Hinata sau khi giải nghệ cậu chọn công việc làm huấn luyện viên bóng chuyền trường cao trung trong tỉnh, cũng nhận dạy cho các em nhỏ cùng xóm. Về phía Atsumu, được sự đồng ý từ hai anh em Hinata, anh tân trang phần trước ngôi nhà thành cửa tiệm hoa với cái tên Shokakko Flower. Có lần cậu thắc mắc hỏi anh sao lại lấy cái tên ấy, anh vui vẻ trả lời:

_Anh hi vọng những vị khách đến cửa tiệm của chúng ta, khi lựa chọn những bông hoa họ thích đều có thể cảm nhận được hạnh phúc lan toả qua những bông hoa đó.

Shokakko mang ý nghĩa là những điều nhỏ bé cũng có thể mang lại cho ta nhiều hạnh phúc to lớn. Con người thường hay theo đuổi sự hoàn hảo hay chuẩn mực xã hội ngoài kia, chỉ khi đạt được mới cảm thấy được hạnh phúc, nhưng họ lại bỏ qua những điều giản đơn mà hạnh phúc gần kề mình nhất. Không cần thiết phải là điều gì lớn lao, tự tay lựa chọn, tự thưởng cho bản thân một nhánh bông vì những cố gắng đã qua, hay làm quà tặng người khác, hay ngay cả chỉ vì thích nên mới mua. Chẳng phải những điều đó cũng có thể tạo ra hạnh phúc sao?

Cuộc sống bình yên đều đặn trôi qua. Vài năm làm huấn luyện viên nơi cao trung, Hinata lui về cùng Atsumu kinh doanh tiệm hoa. Một ngày ba bữa, rảnh rỗi thì cùng nhau nắm tay dạo phố, ngày lười thì nằm gác chân lên nhau xem tivi.

Cửa tiệm hoa Shokakko kinh doanh ổn định với vô số loài hoa xinh đẹp được chăm sóc kỹ lưỡng, trưng bày tinh tế, thu hút được khá nhiều khách hàng ở mọi lứa tuổi. Một lần nọ, có cụ ông bước vào tiệm. Có lẽ đây là vị khách có số tuổi cao nhất từ trước đến nay ghé thăm. Hinata tiến ra thân thiện chào hỏi ông cụ, được biết cụ muốn mua một bó hoa nhỏ tặng cụ bà đang đợi chờ ngoài kia. Hôm nay là sinh nhật của bà ấy nhưng bà ấy lại không hề nhớ. Trong lúc Atsumu giúp ông cụ chọn lựa hoa, cậu ra phía ngoài tiệm ngồi cạnh bà, cùng bà trò chuyện.

Cánh cửa tiệm mở, ông cụ với bó hoa trên tay tiến đến phía trước bà.

_Sinh nhật vui vẻ nhé bà!

Cụ bà giờ đây mới nhận ra, bà tưởng ông vào tiệm để mua hoa về trưng trong nhà nhưng bà cũng không biết rằng, ông hay mua hoa cũng là vì bà thích. Cặp đôi trẻ dõi theo bóng lưng cặp đôi già rời đi, Hinata nói với anh:

_Họ hạnh phúc thật, anh nhỉ?

Atsumu nắm lấy bàn tay cậu:

_Phải. Và chúng ta cũng vậy, chúng ta cũng sẽ mãi hạnh phúc.

Cậu mong điều anh nói là đúng nhưng cậu biết rõ, cả hai chẳng thể mãi bên nhau. Cái ngày mà cậu rời đi trước anh, cách gì cũng sẽ đến mà thôi.

Nửa đời còn lại, Hinata cùng anh dành nhiều thời gian hơn cho đối phương. Cậu dần già đi, các nếp nhăn bắt đầu xuất hiện trên gương mặt, còn anh thì vẫn trẻ mãi như vậy, chẳng hề thay đổi. Lần ngồi sau hiên nhà ngắm nhìn những bông hoa trong vườn, Hinata hỏi anh:

_Em bây giờ già nua xấu xí, hết dễ thương rồi. Anh còn yêu em như trước không?

Atsumu dịu dàng hôn lên trán cậu:

_Tại sao lại không? Hôm nay anh yêu em nhiều hơn hôm qua, ngày mai sẽ yêu nhiều hơn hôm nay. Mỗi ngày trôi qua anh đều sẽ yêu em nhiều hơn.

Hinata phì cười, cậu tựa đầu vào người anh. Cậu chỉ muốn thời gian ngưng đọng hay chí ít hãy chậm lại một chút để cậu có thêm nhiều thời gian bên cạnh anh.

Sức lực Hinata hao mòn theo năm tháng. Giờ đây cậu chỉ có thể nằm trên giường, đến việc di chuyển cũng là điều khó khăn. Một buổi tối ngày mùa hạ, Hinata không thể ăn nổi một muỗng thức ăn nào. Atsumu ngồi cạnh bên giường, đôi mắt anh buồn rầu nhìn cậu. Hinata nở nụ cười, cậu cất giọng:

_Anh sao thế Atsumu-san? Sao lại buồn vậy hả? Em vẫn còn đây mà.

Anh mỉm cười, đưa bàn tay xoa lên mái tóc cam xoăn của cậu. Hinata lại nói:

_Anh biết không? Gặp được anh là điều hạnh phúc nhất đời em, chồng à. Em yêu anh, luôn luôn yêu anh dù có chuyện gì xảy đến chăng nữa. Em sợ rằng khi em nhắm đôi mắt mình lại sẽ không còn có thể nói điều đó nữa. Em thật lòng rất yêu anh.

Hinata chậm rãi nhắm mắt, trên môi cậu vẫn còn giữ lại nụ cười. Atsumu đặt một nụ hôn vào môi cậu:

_Ngủ ngon nhé! Vợ của anh. Anh yêu em nhiều lắm.

Anh biết rõ Hinata đã chẳng thể còn nghe thấy gì nữa. Anh gửi tin nhắn sang cho Natsu, suốt buổi đêm hôm ấy, anh ngồi ngắm nhìn dáng vẻ người anh yêu thương đang say giấc ngủ, vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại.

Một năm sau khi Hinata rời khỏi trần thế, tiệm hoa cũng đã đóng cửa kể từ ngày đó. Atsumu thay nước bình hoa đặt nơi kệ tủ, trên kệ là những khung ảnh khoảnh khắc của anh và cậu trong chuyến đi trăng mật. Căn nhà vẫn luôn giữ sạch sẽ nay được trang trí ở bên ngoài thêm những loài hoa mới. Anh cầm theo cuốn sổ ảnh ra sau hiên nhà. Ánh nắng ngày hè vẫn chói chang, nóng rực như thường lệ. Atsumu lật từng trang ảnh, thật nhiều kỷ niệm ùa về. Ảnh cả gia đình cùng nhau đi du lịch, đi biển, ảnh Natsu chụp lại những lúc hai anh làm trò ngớ ngẩn, ảnh trong ngày cưới,... Mọi chuyện đã diễn ra như được tóm tắt vào trong cuốn sổ ảnh này. Anh lật đến trang giữa lại ngước mắt nhìn lên bầu trời xa.

_Shouyou à, anh nhớ em lắm đấy. Em thấy chứ, anh vẫn sống tốt, em có thể gửi lời khen ngợi anh được không? Anh còn muốn hôn em nữa.

Đáp lại anh chỉ có sự lặng im của tia nắng và tiếng gió vút ngang tai. Atsumu nhìn xuống quyển sổ ảnh trên tay, anh tiếp tục lật. Lạ thay, sao không lật qua trang được? Bàn tay phải của anh mờ nhạt, xuyên qua các trang sổ ảnh. Cái ngày anh kết thúc sứ mệnh là một vị thần cũng đã đến rồi.

Atsumu dùng pháp thuật gửi đi hai lá thư từ biệt, một cái gửi đến người em trai song sinh Osamu, cái còn lại gửi đến Natsu. Anh đặt cuốn sổ xuống sàn, nhắm đôi mắt mình lại, tận hưởng những tia nắng ngày hè cuối cùng.

Cơ thể Atsumu trở nên mờ ảo. Căn nhà nay trở nên tĩnh lặng không một bóng người. Phía sau nhà, cánh cửa còn đang mở, quyển sổ ảnh theo cơn gió lật tung lên từng trang rồi dừng lại nơi có tấm ảnh hai chàng trai hôn nhau ở thành phố cảng Otaru.

Atsumu cảm nhận được có cơ thể nào đó đang ôm lấy anh. Chàng trai trẻ đó cất giọng:

_Chào anh, Atsumu-san! Anh hẳn là đã cô đơn lắm phải không?

Anh đã lựa chọn 1 trong 3 điều được ban sau khi hoàn thành sứ mệnh là trở thành linh hồn lui về an nghỉ nơi tán cây hoa anh đào cùng bố mẹ. Nhưng tại sao...? Anh chẳng nghĩ nhiều nữa, liền ôm chặt lấy đối phương.

_Phải. Anh đã rất cô đơn vì không có em cạnh bên. Anh nhớ em. Anh yêu em, Shouyou. 

Hinata nhích người về phía sau, cậu hôn vào môi anh rồi nói:

_Em cũng yêu anh. Như anh nói lúc trước, chúng ta sẽ mãi hạnh phúc.

Một cánh cửa bừng sáng trước mắt Atsumu. Hinata nắm lấy tay anh:

_Chúng ta đi thôi!

Hai linh hồn nắm chặt lấy tay nhau, cùng tiến vào không gian bên kia cánh cửa. Ở nơi ấy, họ sẽ chẳng phải rời xa nhau nữa, Atsumu cũng sẽ không còn phải thấy cô đơn. Nơi mà cặp đôi cáo quạ sẽ hạnh phúc mãi bên nhau.

Author: Hi các bạn yêu! Thế là đã hoàn thành rồi, rất mong nhận được ý kiến từ mọi người (ꈍ⁠ᴗ⁠ꈍ⁠) để sẵn sàng cho Extra và những fic khác đoá (⁠◠⁠ᴥ⁠◕⁠ʋ⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me