LoveTruyen.Me

Vi Vi Di Tieu Edit Nguoi Cu Co Goi Cung Dung Nhac May

Gặp mặt thì gặp mặt, chỉ là gặp mặt thôi, sẽ không có gì xảy ra cả.

Trương Nam lặp đi lặp lại, gặp mặt thì gặp mặt, gặp thì ăn một bữa cơm, sẽ không có gì xảy ra.

Cũng đừng mong đợi gì.

Về phía Tôn Y Hàm, có vẻ như em rất sốt ruột, đã đến tiệm cơm từ sớm. Khi đó Trương Nam đang ngồi trên xe, Hỏa Thụ Ngân Hoa bên ngoài cửa kính len lỏi, ánh lên gương mặt nàng. Nàng hạ nhẹ kính xuống, chậm rãi ngước nhìn lên trời cao. Trăng đã không còn nữa.

(Editor: Đoạn này theo mình hiểu, thì Hỏa Thụ Ngân Hoa (HTNH) là để tả cảnh pháo hoa, lồng đèn lộng lẫy, tượng trưng cho niềm vui, hân hoan. Cụm HTNH này bắt nguồn từ bài thơ "Chính nguyệt thập ngũ dạ" (Đêm 15 tháng giêng) kể về đêm đèn lồng lớn của thành phố Lạc Dương. Mà vào đêm 15 âm lịch thì trăng sẽ luôn tròn nhất, nhưng ở đây tác giả nói đã không còn trăng nữa, cộng thêm trăng thường được dùng để ẩn dụ cho tình cảm, nên ý đoạn này là "cảnh vật vẫn như xưa nhưng lòng người đã thay đổi")

Quán ăn này nàng từ lâu đã quen thuộc, lúc cả hai vẫn còn yêu nhau mỗi ngày nàng đều mong chờ đến lúc được đến đây ăn. Dẫu cho công việc bận rộn, dẫu cho chỉ có được một đêm bên nhau, Tôn Y Hàm vẫn luôn có cách sắp xếp thời gian để lỡ bên nàng, vì em không muốn lãng phí bất kì giây phút nào để được ở bên Trương Nam.

Tim Trương Nam hẫng mất một nhịp khi Tôn Y Hàm quyết định chọn gặp nhau ở nơi này. Có lẽ Tôn Y Hàm cũng không nghĩ nhiều như vậy, có lẽ, em chỉ là cảm thấy nơi này đồ ăn ngon thôi. Đồ ngốc đó trước giờ vẫn là không quá để tâm tiểu tiết mà.

Trương Nam trước khi xuống xe đã kiểm tra rất nhiều lần xem trang điểm đã đẹp chưa, tóc có bù xù không, quần áo đã thẳng thóm chưa.

Hít sâu một hơi, nàng bước xuống xe.

Đến nơi thì Tôn Y Hàm đã gọi sẵn đồ ăn, giữa họ trước giờ vẫn luôn là vậy. Với Trương Nam mà nói thì chuyện phải chọn đồ ăn thật sự là tra tấn, ngồi loay hoay cả nửa ngày vẫn không chọn được món. Tôn Y Hàm biết rõ nàng thích và không thích ăn gì, cho nên mỗi lần gọi món đều khiến nàng rất vừa lòng.

Tôn Y Hàm vẫn như xưa, Trương Nam trong lòng nghi hoặc, em không già đi chút nào ư? Rõ ràng là đã gần ba mươi, nhưng gương mặt trẻ con ngày nào vẫn không hề thay đổi.

Vừa gặp nàng Tôn Y Hàm liền đứng dậy. Có thể thấy rõ em đang cố gắng không nở nụ cười, nhưng vẫn là chẳng thế giấu được niềm vui nơi ánh mắt. Trương Nam hơi nghi hoặc. Vừa mới trúng xổ số à?

Nàng vừa ngồi xuống đã cảm nhận được sự lúng túng bao trùm toàn bộ không gian, dần len lỏi vào tận trong xương, hệt như cảm giác ẩm ướt, khó chịu vào một ngày mưa chạm đến da thịt. Đến mức Trương Nam còn phải rùng mình một cái, cố gắng bình tĩnh hết mức mới có thể mở lời: "Đã lâu không gặp."

Đã rất lâu rồi.

Hai người chia tay cũng đã ba, bốn năm. Từ đó trở đi cũng chưa từng gặp mặt. Đôi lúc thoáng nghĩ, Trương Nam cảm thấy thật sự rất kỳ diệu. Nàng không biết mình đã vượt qua bằng cách nào khi mà mỗi đêm những suy nghĩ miên man về Tôn Y Hàm cứ bủa vây không cho nàng yên giấc. Cũng không biết sao mình có thể giữ đủ bình tĩnh để không giả vờ say mà gọi cho Tôn Y Hàm - cách mà Trương Nam trước giờ vẫn thường dùng, chỉ cần giả vờ say và nói hết lời trong lòng thì mọi vấn đề sẽ được giải quyết.

Nhưng Tôn Y Hàm, như thể không cảm nhận được sự ngượng ngùng đó, phấn khích lấy ra một cái túi giấy. Trương Nam liền thấy đó là túi giấy của Disney, nàng thầm mong đó không phải là Chip 'n' Dale (2 bé sóc chuột).

Quả nhiên là Chip 'n' Dale, nhưng chỉ có mỗi Dale. Tôn Y Hàm ngượng ngùng sờ phía sau gáy, giải thích, "Lúc em đi mua người ta hết Chip mất rồi... Lần sau em.. em nhất định sẽ mua bù lại cho chị."

Kể ra thì, ban đầu Trương Nam có chút ngại ngùng, bây giờ chỉ còn lại tức giận cùng ủy khuất. Em nói chia tay liền chia tay, cứ vậy mà bỏ mặc chị, bây giờ là đang làm gì đây?

Trương Nam cảm thấy chua xót không thôi, khóe mắt bất giác cũng có chút cay. Trương Nam cúi đầu, cầm đũa lên, tận lực giữ giọng bình tĩnh, "Không phải nói ăn cơm sao? Vậy ăn nhanh thôi."

Bữa cơm hôm nay quá yên tĩnh, Tôn Y Hàm mỗi lần cố bắt chuyện, đều bị vài câu trả lời không mặn không nhạt của Trương Nam cản lại. Nàng biết rõ em hẳn cảm thấy rất ủy khuất, cúi đầu gắp cá trong canh chua, cố kiềm chế để nước mắt không rơi vào chén, thầm trách, "Em nghĩ chị không ủy khuất sao?"

Nếu lần này Tôn Y Hàm hẹn gặp là để quay lại, nàng nhất định sẽ từ chối. Đùa nàng sao? Năm đó tình cảm hai người tốt đẹp biết bao, khi chia tay nàng phải trải qua biết bao nhiêu đau đớn, em nào có biết? Ba mươi năm sống trên đời này, nàng nhất quyết sẽ không để mình ngã hai lần vào cùng một cái hố.

Trương Nam biết nàng cần phải một mực tránh xa những người nàng không nỡ buông tay. Bởi vì trừ ba mẹ ra, chẳng ai có thể đảm bảo sẽ ở bên nàng cả đời được.

Sau khi chia tay với Tôn Y Hàm, nàng chưa từng yêu thêm một ai nữa. Lúc vừa chia tay đã có lần nàng nghĩ, hay là vứt bỏ hết để mà vào chùa tu cho thanh tịnh. Nhưng dĩ nhiên, nếu nàng thật sự làm vậy thì fan sẽ khóc chết mất. Cho nên nàng lại nghĩ, hay là tùy tiện tìm một người, nửa đời sau rồi cũng sẽ nhanh chóng trôi qua thôi. Cũng không cần quá thích người kia, chỉ nghĩ rằng giấy đăng ký kết hôn rồi sẽ giúp nàng bình tâm lại, sẽ không phải nghĩ lung tung nữa.

Nghĩ càng nhiều thì sóng biển trong lòng lại càng dâng lên dữ dội, cổ họng như thể bị thứ gì đó chặn lại, nàng quyết định ngẩng đầu lên một chút nhìn Tôn Y Hàm, thoáng nghĩ, "Thôi thì dù gì sau này cũng không còn cơ hội gặp lại nữa."

Nhìn Tôn Y Hàm một lúc, nàng đành phải làm gì đó để xoa dịu sự ngượng ngùng đang bao trùm này, hắng giọng một cái, nói, "Chuyện đó... chị lỡ tay ấn nhầm, làm mọi người hiểu nhầm, sẽ không có lần sau đâu, em yên tâm."

Tôn Y Hàm lộ rõ sửng sốt, một lát sau đáp: "Chị lỡ tay sao? Nhưng mà hiểu nhầm gì chứ? Người em nhắc đến đúng là chị mà."

Lúc này đến lượt Trương Nam trợn tròn mắt, người Tôn Y Hàm nói là mình sao?

Bắt gặp vẻ mặt bán tín bán nghi của Trương Nam, Tôn Y Hàm nói thêm, "Em thật sự là nhắc tới chị, lúc đó chỉ nghĩ muốn gửi lời cảm ơn đến chị, chỉ là không ngờ chị sẽ đáp lại..."

Một lát sau, Tôn Y Hàm lặng lẽ hỏi, "Chị vẫn còn xem video của em sao?"

Trương Nam nghe đến liền sặc sụa, em muốn chị trả lời như thế nào đây hả Tôn Y Hàm? Em muốn chị nói đúng vậy, chị chính là mãi không thể quên được em, chia tay lâu đến như vậy rồi nhưng mỗi ngày vẫn luôn chú ý đến tin tức của em. Hay là nói chị muốn em sống thật tốt thật tốt sau khi nhẫn tâm bỏ rơi chị, nếu không chị sẽ không an lòng?

Bữa cơm này Trương Nam thật sự nuốt không trôi, nàng đứng dậy, gom đồ, cũng mặc kệ là có bất lịch sự hay không, ném lại một câu, "Ăn xong rồi. Chị về đây.", cơ hồ rất chật vật trốn thoát khỏi nơi này.

Tôn Y Hàm đuổi theo. Trương Nam tự trách bản thân, vì lý do gì mà hôm nay lại tự dưng mang cao gót chứ? Tôn Y Hàm bước vài bước đã đuổi kịp nàng. Em lấy chìa khóa xe ra, khẽ nói: "Để em đưa chị về."

Thực sự không lay chuyển được Tôn Y Hàm, thôi thì, lần này xem như tiện thể dùng để cắt đứt vọng tưởng còn sót lại trong em đi.

Tôn Y Hàm nghe đến địa chỉ hoàn toàn xa lạ, hoàn toàn kinh ngạc. Em dùng hết dũng khí, gặng hỏi, "Nhà cũ của chị đâu rồi?"

Nhà cũ ở đây, chính là căn nhà chỉ hơn bảy mươi mét vuông mà khi xưa cả hai đã từng ở chung trong hai năm.

"Bán rồi." - Trương Nam gương mặt tối sầm, nàng cúi mặt xuống không thấy rõ được biểu tình, "Chị đã dọn đi từ lâu."

Nghe vậy Tôn Y Hàm bình tĩnh lại, à, đúng rồi, chị ấy cũng không thiếu tiền, mua nhà mới âu cũng là chuyện hết sức đơn giản.

Chở Trương Nam về đến nhà, Tôn Y Hàm nhìn căn biệt thự lớn có chút choáng ngợp, "Chị ở nhà lớn thế này sao?"

Trương Nam gật đầu, rất nhanh nghe thấy Tôn Y Hàm cẩn thận hỏi, "Chị ở một mình à...?"

Nàng quả thực không muốn lừa gạt Tôn Y Hàm, nên đành gật đầu, khiến cơ mặt Tôn Y Hàm cũng giãn ra. Cuối cùng, Trương Nam trưng ra bộ mặt như thể hỏi, "Em còn gì nói nữa không?"

Trong nội tâm nàng thật sự sợ hãi, sợ Tôn Y Hàm thật sự sẽ lớn gan đến mức nói với nàng câu nói kia. Làm sao nàng có thể cự tuyệt? Nếu nàng thật sự cắt đứt vọng tưởng của Tôn Y Hàm, làm sao nàng có thể chịu đựng được ánh mắt tuyệt vọng, lạc lõng của em chứ?

Trương Nam thật sự không dám nghĩ tới.

May mắn thay, Tôn Y Hàm chỉ là nhìn nàng một hồi lâu, cũng không nói gì, ngón tay đặt sau lưng khẽ run. Chỉ có trời mới biết em mong muốn được vươn tay chạm vào gương mặt mà mình ngày nhớ đêm mong đến thế nào. Có trời mới biết em thổn thức muốn nói ra câu nói đã chôn giấu trong lòng bao năm trời đến nhường nào. Nhưng cuối cùng, em cũng chỉ có thể cười, nói: "Chị nghỉ ngơi sớm nha."

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me