LoveTruyen.Me

Vkook Bao Boi Oi Anh Ngoan Lam

Kim TaeHyung ôm bóng, không biết nói gì với các bạn học khác mà mọi người lại lần lượt chào anh rồi rời đi. Xong đi lại phía cậu.

Anh ôm bóng, làm động tác bật lên ném bóng vào rổ vừa nói với cậu." Trước tiên cậu đứng theo tư thế này, cảm thấy tốt xong liền nhảy người lên, lúc ném bóng sử dụng lực đẩy của cổ tay. Như thế này."( Hy chém.)

Jeon JungKook ngơ ngác làm theo lời anh chỉ dẫn, cậu không ngờ chơi bóng rổ lại khó như thế. Dưới cái nhìn chăm chú của Kim TaeHyung, khiến cậu không thể nào ném được bóng vào rổ. Thử bao nhiêu lần cũng không được.

Kim TaeHyung nhìn cậu cố gắng như vậy nhưng vẫn không ném được bóng, không khỏi cười." Đừng gấp, ai mới chơi cũng như thế cả. Tư thế bật của cậu chưa đủ cao đâu, bật lại xem nào."

Jeon JungKook có hơi do dự." Tôi...Tôi sợ nhảy cao quá sẽ bị ngã mất."

Nói như vậy nhưng cậu vẫn là cố hết sức bật cao người lên, lấy hết can đảm đem bóng ném vào rổ."Ai nha!" Cơ thể rơi tự do xuống.

Trong lòng thầm nghĩ,' xong rồi, lần này chắc chắn vừa đau vừa xấu hổ.'

Nhưng Kim TaeHyung khi thấy người ta té xuống liền nhanh chóng duỗi tay dùng sức trực tiếp kéo Jeon JungKook vào lòng mình.

Jeon JungKook không nghĩ tới mình sẽ lao thẳng vào lòng đối phương. Cậu thấp hơn Kim TaeHyung một chút vừa vặn mặt chôn vào ngực Kim TaeHyung, nghe được nhịp tim của anh, mặt liền nóng lên.

Khóe miệng Kim TaeHyung hơi cong lên, vòng tay qua người Jeon JungKook rồi nói nhỏ bên tay cậu." Bắt được cậu rồi."

Hơi nóng phả ra khiến tai của Jeon JungKook rất ngứa, tim trong ngực cũng vậy. Không khỏi kêu lên một tiếng."Ưm..."

Tiếng nói nhỏ nhẹ, giống như mèo con đang làm nũng, Động tác ôm cậu của Kim TaeHyung đột nhiên siết chặt một chút. Không chờ cho Jeon JungKook phản ứng lại, anh đã buông tay ra.

Lúc hai người đang lúng túng tách ra, không chú ý có người đang đi về phía bên này. Người kia nhìn hai người họ không khỏi chăm chọc một câu." Lớn như này mà còn phải dạy chơi." Giọng điệu khinh bỉ, lúc nói không tính là lớn, nhưng đủ khiến hai người họ nghe thấy.

Jeon JungKook ôm bóng tiếp tục ném, không thèm để ý những gì người kia nói. Nhưng Kim TaeHyung thì lại không như thế, khuôn mặt tức khắc âm trầm, quay qua xoa xoa đầu cậu nói."Ngoan đợi tôi một chút, rất nhanh liền trở lại." Nói xong cũng không đợi cậu gật đầu liền chạy đi.

Kim TaeHyung khuôn mặt u ám đi về phía người kia. Đi một bước chán ghét trong lòng tăng lên một phần. Từng bước tiếp cận người kia.

Người kia giường như phát hiện ra anh nên quay đầu lại nhìn, thấy Kim TaeHyung ánh mắt khó lường và tư thế như đang nói' mày muốn đánh nhau đúng không?' làm cho sửng sốt. 

Kim TaeHyung bước đến trước mặt người kia. Lợi thế về chiều cao khiến anh phải nhìn xuống tên kia, trong ánh mắt thể hiện rõ ràng sự đe dọa." Tới xin lỗi."

Tên kia nghe xong liền hiểu ý tứ trong lời lời nói của anh, ai cũng là người lớn, có cần phải vì một câu chế giễu phải tới xin lỗi hay không? Hắn cảm nhận được rõ ràng sự áp chế của anh nhưng vẫn cợt nhã." Cái gì? Tao không hiểu mày nói cái gì."

Kim TaeHyung nghiên người nhìn hắn, đôi mắt đen nhánh lóe lên tia gắt gao." Mẹ mày, tao nói mày tới xin lỗi bạn tao."

Tên kia có chút sững sờ, rũ mắt xuống không dám nhìn anh, đề nghị."Vậy đấu một trận thì sao? Nếu tao thua tao sẽ tới xin lỗi."

Hắn vô cùng đắc ý bởi vì hắn chơi rất hay bóng rổ, ở trường cấp hai còn từng xưng bá xưng vương, như thế nào lại có thể bại dưới tay mấy người vô danh này.

Hắn cười tự tin nhìn Kim TaeHyung." Sao? không dám?"

Kim TaeHyung đương nhiên dám, anh cầu còn không được, vốn dĩ hôm nay muốn cùng Jeon JungKook chơi để thể hiện bản thân mình một chút nhưng đến giờ vẫn chưa có cơ hội, đây không phải là cơ hội tốt hay sao.

Jeon JungKook nhìn Kim Taehyung trở lại, vui vẻ nhìn anh lại thấy anh ôm bóng ôn nhu nói." Tôi đi so tài, cậu phải ủng hộ cho tôi nha."

Jeon JungKook đương nhiên đồng ý, ngoan ngoãn đi theo anh đến sân lớn thi đấu.

Sau nữa giờ, không nghi ngờ gì nữa, Kim TaeHyung toàn thắng. Dù sao anh cũng là đội trưởng của đội tuyển, thường ngày tuy không cùng mọi người tập luyện nhiều nhưng kĩ năng chơi phải gọi là tuyệt đỉnh.

Jeon JungKook ngồi ngay ngăn phía khán đài vui vẻ vẫy tay với Kim TaeHyung, rồi hô to." Thật tuyệt nha."

Kim TaeHyung kéo lấy áo đồng phục lên lau mồ hôi, một tay vẫy vẫy về phía Jeon JungKook, vừa định đi đến chỗ cậu liền bị tên kia nắm lại lôi đi. Dùng sức kéo anh vào một góc. 

Kim TaeHyung đương nhiên dư sức tránh khỏi hắn ta, nhưng anh lại muốn xem người này muốn làm cái gì.

Jeon JungKook thấy thế cũng vội vàng chạy theo hướng đó.

Kim TaeHyung nhìn hắn, mở miệng châm chọc." Mày thua rồi, đợi cậu ấy tới thì mau xin lỗi cho tao." Trong ánh mắt hoàn toàn là ngạo mạn.

Đợi khi Jeon JungKook chạy đến, đã thấy hai người lao vào đánh nhau, người gây sự trước chính là tên kia. Vì ở trong góc nên mọi người không chú ý đến nên cậu hơi lo lắng, chạy đi gọi những người xung quanh, nói bên kia có người đang đánh nhau.

Đa số những người còn ở trên sân bóng đều là người ban A, khi thấy bạn cùng lớp của mình gọi cũng nhanh chóng chạy lại giúp đỡ.

Họ chạy tới tách hai người đang đánh nhau ra. Nhìn hai người đánh đến như vậy không khỏi hoảng sợ. Tên kia trong thật thảm, bị anh đánh đến mặt mũi toàn là máu. nằm co quắp trên mặt đất. Kim TaeHyung cũng bị thương vài nơi nhưng không thảm bằng tên kia. Thấy mọi người tới, anh ra hiệu cho một người trong nhóm anh em của anh. Người kia hiểu được gật đầu rồi lôi tên kia đi.

Jeon JungKook mau chóng chạy tới đỡ anh. Kim TaeHyung được người ta lo lắng liền tỏ vẻ đáng thương, yếu ớt giống như cún con bị bắt nạt, lỗ tai rũ xuống rồi lẩm bẩm."Tôi không có sao, cậu đừng lo lắng, đi thôi nào."

Tên kia trước khi bị mang đi thấy được dáng vẻ này của anh, tức giận muốn nổ phổi nhưng lại không nói được lời nào, nghẹn nữa ngày mới nhổ ra một câu."Không biết xấu hổ....Con mẹ mày."

Jeon JungKook nghe được lời hắn nói hơi nhíu mày lại, có chút chán ghét liếc hắn một cái. Đợi tên kia đi xa, cậu mới nói với mọi người mình dẫn Kim TaeHyung đến chỗ kia nghỉ ngơi.

Nhìn khóe miệng đang chảy màu và chánh tay bị thương của Kim TaeHyung, Jeon JungKook cảm thấy rất đâu lòng, đại khái cậu đoán được anh là vì cậu mà đi tìm tên kia, nhưng không biết tại sao hai người lại thi đấu, đã vậy còn đánh nhau thành như vậy.

Là một người bạn bình thường mới quen chưa được một tháng, cậu không dám nhiều lời hỏi cái gì. Vì vậy bầu không khí liền rơi vào im lặng. 

Bởi vì đang cuối đầu nhìn vết thương ở tay của anh, nên Jeon JungKook không thấy được ý cười trong mắt Kim TaeHyung. Đợi một lúc sau, vẫn là Kim TaeHyung mở miệng trước." Trễ rồi, cậu về trước đi, nhà tôi ở gần đây đi một chút liền đến, vốn hôm nay tôi định chơi xong sẽ đưa cậu về nhưng với tình hình bây giờ, đành hẹn lần khác đưa cậu về, có được không?"

Jeon JungKook chần chờ, nhỏ giọng nói."Tôi về cùng cậu, vết thương của cậu cần phải xử lý ổn thỏa."

Kim TaeHyung cầu còn không được đương nhiên lập tức đồng ý, sợ người ta đổi ý thì hối hận không kịp.






Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me