Vkook Boss Dai Nhan Tha Cho Em
Jungkook xin nghỉ một buổi, lấy cớ chăm sóc TaeGuk đang cảm mạo, thực chất là cậu lười, dù gì việc cậu lấy máu của mình cho hắn cũng đã được trả một khoản tiền hậu hĩnh đủ cho sinh hoạt thoải mái trong vòng một tháng, tội gì phải đi làm, không phải cọ mặt với cái tên giám đốc độc ác bạo hành nhân viên ấy một ngày thôi cũng đủ để Jungkook cậu sung sướng! Vậy mà cái tên tổng tài chết tiệt không cho cậu nghỉ một phút, còn dùng hành động bóc lột giao cho cậu một đề án mới, nói nếu cậu làm không xong thì tiền lương tháng này một đồng cũng không có.Kể ra cũng phải thôi, Kim Taehyung vốn nổi tiếng là lão tổng khó tính nhất cái Seoul này. Có lần, một nhân viên phòng kế hoạch đi vào. Vừa mới đặt bản báo cáo loại hình du lịch mới, chưa xem hết đã bị hắn gạt phăng đi. Đến nay, trưởng phòng kế hoạch vẫn vò đầu bứt tai tìm ý tưởng, đa số là ở công ty nghiền ngẫm, thời gian nghỉ ngơi chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Lại đến một nhân viên nữ phòng thiết kế, cô ta không phải quá ảo tưởng thì là loại người không có não. Mới vào công ty được mấy tháng, kinh nghiệm không nhiều, thừa biết kỉ luật công ty nghiêm ngặt, cấm yêu đương, vậy mà cô ả không biết tự vận óc, tranh đấu cùng các cô nương ở phòng khác, nói rằng Kim tổng là của ả ta, tưởng bày kế chuốc say dụ dỗ hắn lên giường thành công rồi, ai ngờ em trai nhỏ của Taehyung một chút cũng không phản ứng nổi. Chuyện này lan truyền đến công ty, hắn lại không hề cảm thấy mất mặt, trái lại điềm tĩnh vô cùng. Cô ả kia ngay sau đó bị đuổi việc, một đồng tiền lương cũng không được nhận.Cũng vì chuyện Kim tổng bị bất lực truyền ra ngoài, chị em phụ nữ trong công ty liền suy sụp, lại có những cô nàng tụ tập cười hắc hắc trong phòng làm việc.Jungkook tự thừa nhận Taehyung rất đẹp, cho hắn đi đóng phim thể nào lượt raiting cũng cao ngất ngưởng đi, nhưng thế nào cũng không thể chấp nhận nổi tính cách ngạo mạn, càng không thể chấp nhận nổi thân thế kì quái thật sự của hắn. Cậu tốt nhất có thể tránh xa bao nhiêu liền may mắn bấy nhiêu, gặp hắn phải tỏ ra sùng bái, ca ngợi, tốt nhất không được để hắn ghi vào sổ đen, kẻo đến lúc nào đấy bất thình lình xách cậu đi, hút hết sạch máu cậu rồi quẳng ở xó nào đấy thì đời cậu chấm hết!Nghĩ lại khung cảnh ở tòa lâu đài lúc bấy giờ, Jungkook vẫn không thể tin nổi đó là sự thật, cảm giác rất mơ hồ, khó mà thích ứng nổi. Kim Taehyung mà cậu biết cao cao tại thượng, từ lúc nào lại trở nên âm hiểm và bí ẩn vô cùng. Hắn đứng đầu tộc quỷ, bao nhiêu kẻ quỳ gối trước hắn, lại ôn nhu với cậu, sẵn sàng tiết lộ bí mật tối kị của mình chỉ để lấy máu duy trì sinh mệnh cùng địa vị tối cao của hắn. Jungkook không dám hoang tưởng. Hắn tiết lộ cho cậu, đồng nghĩa với việc hắn không sợ cậu nói cho kẻ ngoài biết, hoặc nói cách khác, chính là ngầm đe dọa, nếu cậu muốn giữ lấy cái mạng nhỏ của mình, thì tốt nhất im miệng và đừng bước vào thế giới của hắn. Vậy nên, cậu tốt nhất yên phận thủ thường, cuộc sống yên bình này của cậu tốt nhất không được để con người kia xáo trộn. Cuộc chiến tranh giành thế lực gì đó vốn không hề liên quan đến cậu, vứt nó ra khỏi đầu thì hơn."Jungkook?"Jungkook giật mình đánh rơi chiếc thìa trong tay xuống đất, "SeokJin-hyung...""Anh mày rất không vui nha! Dùng bữa với anh mà mày lại đang ngẩn ngơ nghĩ đến ai đó là sao hả? Hay là chú mày có bạn gái rồi?! Ý, giấu là không có được nha! Không giới thiệu gì hết, anh mày ghim!"Jungkook nghe ra ý trêu đùa của anh, chỉ cười nhẹ cho có lệ, nhanh chóng chuyển chủ đề, "Anh không có tiết hôm nay sao?"Kim SeokJin là giáo sư ưu tú của trường đại học Konkuk, lịch trình bận rộn, không dạy trên giảng đường thì sẽ vùi đầu vào đống giáo án, nghiên cứu thêm sách, cậu ít khi thấy anh thảnh thơi thế này. Kim SeokJin bày ra một nụ cười, ánh mắt giảo hoạt mờ ám triệt để ẩn giấu, "Chú mày lái cũng nhanh đấy!" Nói được một nửa, liền đút một miếng caramel vào miệng, "Anh muốn dành một ngày nghỉ cho hôm nay, để làm một số thứ mới mẻ. Jungkook, nếu chú mày không ngại thì tan làm đến nhà anh chơi đi. Anh có một thứ rất thú vị."Jungkook đành phải cười duyên một cái. Tía má ơi hôm nay đi ra ngoài quên không xem ngày, "A, nay em còn phải đón TaeGuk..."Còn chưa nói xong đã bị cướp lời, "Vậy đón xong thằng nhóc thì qua anh. Anh làm sẵn bữa tối đợi hai bố con."Xem ra SeokJin rất cao hứng, cậu từ chối không được rồi. Jungkook ngoài mặt giữ nguyên thái độ niềm nở, trong lòng thập phần ảo não. Nhớ lại lần trước, không khỏi cảm thấy rùng mình, kí ức đáng sợ kia cậu sớm đã muốn xóa bỏ.Hai người bước ra khỏi quán ăn, tạm biệt vài câu rồi mỗi người đi một hướng.Vừa được vài bước điện thoại liền réo ầm. Jungkook khẽ lau mồ hôi trán, thắc mắc tại sao hắn lại trực tiếp gọi cho mình nhỉ? Hít hà thật sâu lấy dũng khí, bắt máy."Kim tổng? Ô thật vinh hạnh quá!" Ngữ khí nồng nặc mùi nịnh hót, " Tôi không nghĩ một người bận mải công trên việc dưới như anh lại gọi đến tôi vào giờ này. Trưa rồi ngài không phải nên đi nghỉ sao?"Đối phương nghe được giọng điệu có phần ngả ngớn, không quen tai buông một câu, 'Nếu không bị bệnh nan y thì bình thường lại.'"Ai da!!" Jungkook lại càng tâng bốc hắn lên, dạ dày đã sớm muốn nôn ọe vì câu từ nỉ non từ chính miệng mình phát ra, "Kim tổng ngài thật cơ linh a~ Nhưng tôi nhớ là đã làm xong đề án ngài đưa rồi! Ngài là sếp cũng phải biết thương nhân viên một chút, như thế người ta mới sủng nịnh yêu quý anh~"Kim Taehyung nhíu mày, cảm thấy thân thể trong ngoài đều nóng, 'Tôi không nói về công việc.' Ngưng lại một lúc mới hít một hơi nói ra, 'Tối nay tôi mời cậu ăn cơm.'Jungkook ngưng thần một lúc, cậu đây là tiêu hóa không nổi bảy chữ này của hắn a! Lạy chúa! Cậu thà đến chỗ của SeokJin còn hơn tự mang mình đến hang cọp, à không, hang quỷ! Một điều có thể khẳng định, hắn ta mời cậu đi ăn cơm chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì cho cam, nếu là lại lần nữa muốn lấy máu, nhất quyết cậu sẽ không bao giờ cho. Ai biết hắn quỷ kế đa đoan thế nào."Cảm ơn ngài đã có ý tốt, nhưng mà không được rồi."'Có hẹn trước?' Hắn không vui.
"Phải. Một người rất quan trọng." Jungkook cố tình nói mập mờ để hắn nhận ra mà nhanh chóng thoái lui, cơ mà con mẹ nó hắn chính là loại người không biết ý tứ!"Hủy đi!" Jungkook không dám nói lớn, sợ chọc giận hắn, "Kim tổng à... Thực sự rất quan trọng, tôi không thể hủy được."Hắn bên kia đã sớm muốn ném phăng điện thoại. Con thỏ này thật ngốc mà!! "Mau hủy, nếu không tôi sẽ trực tiếp trừ thẳng tiền lương cậu!" Lạnh lùng cúp máy."Sếp à!" Jungkook nước mắt lưng tròng. Ôi trời ơi mấy đồng lương bọt bẽo của cậu để nuôi con mà hắn cũng muốn trừ nốt là sao!!Jungkook nặng nề xách cặp bước về nhà. Toi rồi... Xong đời rồi... Kiếp trước cậu làm tình làm tội gì với hắn mà để kiếp này hắn trù dập đời cậu tan nát đến thế! Mà nghĩ lại, gì chứ, chuyện hắn mời cậu đi ăn cơm không hề liên quan đến công việc, tội gì phải đi! Hơn nữa nếu đi, chắc chắn là sẽ không về được, mà có về cũng không còn nguyên vẹn. Lại nghe nói quỷ hút máu chỉ hoạt động vào ban đêm, bây giờ ban ngày tạm thời tránh được nguy hiểm lớn nhất. Tan làm xong nhất định phải đón TaeGuk xong nhanh chạy nạn đến nhà SeokJin. SeokJin lần trước có làm một cái bùa quỷ cho cậu. Nói là bùa, thực ra là một sợi dây chuyền bạc trên mặt có khắc mấy kí tự cổ quái, nghe nói có thể tự động bảo vệ mình, tránh tà ma ngoại đạo gì đó. Khi ấy cậu không tin, còn cho rằng thật quái gở, nhưng bây giờ thì dù SeokJin không cho cậu cũng phải ôm chân hắn lấy cho bằng được.Nghĩ đến thế, tinh thần liền phấn chấn."Cậu ta thực sự không đi sao? Đúng là ngu ngốc!"Park Jimin như một con mèo lười nằm lên chân Min Yoongi, lại bị y khỉnh mũi đá đi không thương tiếc, khẽ "ngao~~!" một tiếng. Min Yoongi khiêm nhã đứng bên cạnh hắn:"Mục đích của Kim SeokJin, nhắm mắt cũng đoán ra được. Tính tình lại quái gở, nếu anh ta không làm theo suy tính ban đầu đã vạch sẵn, lại quỷ kế dùng chiêu trò, còn lại thì đứng xem chúng ta lọt bẫy, đến lúc ấy, sợ rằng việc cứu cậu ta ra quả thực khó khăn.""Yoongi." Kim Taehyung liếc về phía y, Min Yoongi lập tức vâng lệnh, thoạt cái đã bay ra ngoài không trung."Mau trở về, cậu ta sẽ nghi ngờ."Taehyung như có như không lãnh đạm một câu. Park Jimin ngước lên nhìn hắn khó hiểu. Kì lạ, cậu và Taehyung nói chuyện không hề hợp nhau, nếu là trước đây, nhìn thấy cậu đã muốn chửi đổng lên, tống cậu ra khỏi phòng từ lâu rồi. Xem ra cái tên Jeon Jungkook kia làm hắn hồn xiêu phách lạc luôn rồi."Hoseok hắn ta chịu trách nhiệm vụ án giết người ở bến cảng Busan, hiện tại đã ở đó xử lí công vụ. Mà lão đại, không phải ngài định đi cứu thằng nhóc đần kia đấy chứ? Ô, không lẽ động xuân tâm rồi?", Park Jimin hững hờ, tay chống cằm đùa nghịch con cá nhỏ trong lọ, "Ngài đừng quên, chúng ta khác đám người nhân loại. Mẫu tổ Đại nhân đời trước, cả cung chủ đại nhân phạm phải điều cấm kị nhất đã phải trả giá như thế nào."Kim Taehyung nhíu chặt mày, lòng bàn tay siết lại thành nắm đấm, giấu sau cánh áo rộng. "Sẽ không." Không để cậu nói thêm một câu nào nữa, nhanh chóng rời đi.
"Phải. Một người rất quan trọng." Jungkook cố tình nói mập mờ để hắn nhận ra mà nhanh chóng thoái lui, cơ mà con mẹ nó hắn chính là loại người không biết ý tứ!"Hủy đi!" Jungkook không dám nói lớn, sợ chọc giận hắn, "Kim tổng à... Thực sự rất quan trọng, tôi không thể hủy được."Hắn bên kia đã sớm muốn ném phăng điện thoại. Con thỏ này thật ngốc mà!! "Mau hủy, nếu không tôi sẽ trực tiếp trừ thẳng tiền lương cậu!" Lạnh lùng cúp máy."Sếp à!" Jungkook nước mắt lưng tròng. Ôi trời ơi mấy đồng lương bọt bẽo của cậu để nuôi con mà hắn cũng muốn trừ nốt là sao!!Jungkook nặng nề xách cặp bước về nhà. Toi rồi... Xong đời rồi... Kiếp trước cậu làm tình làm tội gì với hắn mà để kiếp này hắn trù dập đời cậu tan nát đến thế! Mà nghĩ lại, gì chứ, chuyện hắn mời cậu đi ăn cơm không hề liên quan đến công việc, tội gì phải đi! Hơn nữa nếu đi, chắc chắn là sẽ không về được, mà có về cũng không còn nguyên vẹn. Lại nghe nói quỷ hút máu chỉ hoạt động vào ban đêm, bây giờ ban ngày tạm thời tránh được nguy hiểm lớn nhất. Tan làm xong nhất định phải đón TaeGuk xong nhanh chạy nạn đến nhà SeokJin. SeokJin lần trước có làm một cái bùa quỷ cho cậu. Nói là bùa, thực ra là một sợi dây chuyền bạc trên mặt có khắc mấy kí tự cổ quái, nghe nói có thể tự động bảo vệ mình, tránh tà ma ngoại đạo gì đó. Khi ấy cậu không tin, còn cho rằng thật quái gở, nhưng bây giờ thì dù SeokJin không cho cậu cũng phải ôm chân hắn lấy cho bằng được.Nghĩ đến thế, tinh thần liền phấn chấn."Cậu ta thực sự không đi sao? Đúng là ngu ngốc!"Park Jimin như một con mèo lười nằm lên chân Min Yoongi, lại bị y khỉnh mũi đá đi không thương tiếc, khẽ "ngao~~!" một tiếng. Min Yoongi khiêm nhã đứng bên cạnh hắn:"Mục đích của Kim SeokJin, nhắm mắt cũng đoán ra được. Tính tình lại quái gở, nếu anh ta không làm theo suy tính ban đầu đã vạch sẵn, lại quỷ kế dùng chiêu trò, còn lại thì đứng xem chúng ta lọt bẫy, đến lúc ấy, sợ rằng việc cứu cậu ta ra quả thực khó khăn.""Yoongi." Kim Taehyung liếc về phía y, Min Yoongi lập tức vâng lệnh, thoạt cái đã bay ra ngoài không trung."Mau trở về, cậu ta sẽ nghi ngờ."Taehyung như có như không lãnh đạm một câu. Park Jimin ngước lên nhìn hắn khó hiểu. Kì lạ, cậu và Taehyung nói chuyện không hề hợp nhau, nếu là trước đây, nhìn thấy cậu đã muốn chửi đổng lên, tống cậu ra khỏi phòng từ lâu rồi. Xem ra cái tên Jeon Jungkook kia làm hắn hồn xiêu phách lạc luôn rồi."Hoseok hắn ta chịu trách nhiệm vụ án giết người ở bến cảng Busan, hiện tại đã ở đó xử lí công vụ. Mà lão đại, không phải ngài định đi cứu thằng nhóc đần kia đấy chứ? Ô, không lẽ động xuân tâm rồi?", Park Jimin hững hờ, tay chống cằm đùa nghịch con cá nhỏ trong lọ, "Ngài đừng quên, chúng ta khác đám người nhân loại. Mẫu tổ Đại nhân đời trước, cả cung chủ đại nhân phạm phải điều cấm kị nhất đã phải trả giá như thế nào."Kim Taehyung nhíu chặt mày, lòng bàn tay siết lại thành nắm đấm, giấu sau cánh áo rộng. "Sẽ không." Không để cậu nói thêm một câu nào nữa, nhanh chóng rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me