Vkook Thai Tu Kim Doc Sung Em
Ráng hôm nay làm nhiều việc hơn ngày thường một chút, để mai có thể cùng Thái Hanh hảo hảo chơi đùa cả ngày. Về đến nhà trời cũng đã tối, nhà cậu cũng giờ cũng chẳng có sáng đèn như thường ngày nữa, có lẽ là vì hôm nay cha mệt qua mà ngủ sớm chăng ? Bước vào nhà, cơm cha cũng đã ăn rồi còn chừa lại cho cậu một chút được đậy nắp kĩ càng đẹp đẽ trên bàn ăn. Từ bên ngoài phát ra tiếng động, có lẽ mẫu thân đã về." Mẹ, Người đã về " Chính Quốc không giấu nổi sự vui mừng, liền chạy ra ôm chặt người đối diện mà lỡ quên mất trên người từ sáng đến giờ chỉ có một bộ đồ, còn chút ẩm vì mồ hôi thấm vào." Quốc nhi, vừa từ ngoài đồng về sao ? Thiệt cực khổ cho con quá. Nay ta đã ở nhà, ngày mai con hãy ở nhà hảo hảo nghỉ ngơi. Công việc ngoài kia cứ để ta làm ! " Trương Hâm Đình* xót xa cho con trai, chỉ mới tuổi đôi mươi đã phải cực nhọc vất vả dội nắng dội mưa. Có trách cũng trách bản thân không lo được cho Chính Quốc có cuộc sống sung sướng như bao người phàm. Chỉ có thể dùng sự hạnh phúc để bù đắp cho cậu.( *: là tên do mình nghĩ, hoàn toàn không có thật;)) )" À quên mất, trong đây còn có chút quà ta được một người bạn nơi miền xa tặng. Con mau cầm lấy, xem như những cực khổ trong mấy ngày qua được đền đáp " Hâm Đình mở túi đồ của mình ra, cẩn thận cầm một cái hộp mà đưa tận tay Điền Chính Quốc. Cậu cao hứng mở ra, thứ đồ vật bên trong khiến cậu bất ngờ không thôi...Chính xác nó là một chiếc lắc tay đẹp đẽ, thoạt nhìn rất đơn giản nhưng để dưới ánh trăng đêm liền có thể phát sáng. Chính Quốc làm sao có thể nhận món đồ này, dẫu sao theo lời mẹ nói cũng là được một người bạn phương xa tặng thì đáng lẽ mẫu thân cậu nên là người mang nó mới đúng. Với cả nam tử hán như cậu nếu đeo vào có phải hơi kì quá đi không ?" Mẹ, món đồ xa xỉ ngày con không thể nhận. Cha mẹ đều đã có tuổi, con thay hai người làm việc cũng là bổn phận. Còn món đồ này thật không thể nhận ! " Điền Chính Quốc gói lại đem trả cho mẫu thân, vẫn là cậu đối với cha mẹ thật hiếu thảo biết bao nhiêu. Trương Hâm Đình nhìn cậu mỉm cười. Vài ngày trước khi đi phương xa có nhìn thấy mấy đứa nhỏ trong xóm ríu rít khoe với nhau được cha cùng mẹ tặng quà. Ngẫm lại Chính Quốc từ lúc nhỏ đến giờ thật ngoan ngoãn biết bao, ngay cả một thứ còn chưa dám đòi hỏi. Sau đó vô tình có một lần đi chợ nấu cơm cho phú ông kia, thấy lắc tay được rao bán với giá rẻ, còn có thêm chiếc hộp xinh xinh để đựng vào, tưởng tượng Chính Quốc đeo vào cũng thật sự rất hợp thì chi bằng mua tặng cậu một cái để có thứ khoe với mọi người. Nhưng nếu nói mình bỏ tiền túi ra, nhóc con chắc chắn sẽ không nhận, đành đau lòng nói dối một chút." Quốc nhi, ta thật sự đã có tuổi. Những thứ này đeo vào thật sẽ làm mất đi giá trị đẹp đẽ của chúng thì chi bằng con thay ta đeo có được không ? " Hâm Đình lấy lắc tay ra khỏi hộp, cần mẫn cầm tay tiểu Quốc mà đeo vào. Tiếng động phát ra nghe vui tai, Chính Quốc đưa lên trước mắt còn lắc lắc vài cái. Quả thật món đồ này rất đẹp, cũng muốn đeo nó nhưng trong có chút khó chịu." Quốc nhi mau nhìn xem, không phải là quá hợp đi " Hâm Đình cao hứng sờ sờ vào cái lắc tay, mua cho Chính mình một ít đồ phải chăng là rất vui. Tâm tình của Hâm Đình sớm được Chính Quốc nhìn được, cũng theo đó mà vui lây.Hôm sau, Điền Quốc Hiên* sớm đã tỉnh dậy. Bệnh tật so với mấy ngày trước cũng đã giảm đi rất nhiêu, hôm nay sẽ trở lại làm việc như mọi ngày trước. Bữa sáng hôm nay thật đông đủ, riêng Chính Quốc lại được đặt cách nghỉ ngơi một ngày. Cả nhà đều vui sướng cười cười, cùng nhau ăn sáng khiến Quốc Hiên cũng quên mất chuyện thái tử hôm qua đến tìm Chính Quốc. Đợi đến lúc nhớ ra cha con mỗi người đã một nơi, cũng không vội, dẫu sao Chính Quốc cũng trở về không chút trầy xước hay buồn rầu, chuyện này nói ra sau cũng không vội.( *: lại là một cái tên do mình tự sáng tác:) )Ngoài được nghỉ ở nhà một ngày, Chính Quốc còn được cho thêm chút tiền mua bánh bao. Hôm nay đối với cậu quả toàn ân phúc trời ban, cực khổ bao ngày cũng được đền đáp. Từ sớm đã nhanh chân chạy ra chợ, đến gian hàng bánh bao quen thuộc lễ phép chào hỏi rồi mua một túi bánh bao lớn. Tiền được cho ban sáng vốn dĩ không đủ cho số bánh bao này, chính là cậu đã bỏ thêm vào chút tiền tiết kiệm để mua nhiều nhiều thêm, vì là hai người ăn mà, nhiều một chút mới đủ.Ôm túi bánh bao rồi quay về phía Đông cung thái tử, vừa đi vừa phi thường lo lắng. Thái Hanh theo suy nghĩ của cậu chính là một tên lính cao cấp, những thứ này có lẽ là ăn nhiều đến phát ngán, có thể hắn còn được ăn những thứ cao lương mĩ vị hơn thế này. Lỡ như vừa thấy cậu với túi đồ ăn này, có phải liền khinh thường mà ghét bỏ không ?Mấy tên lính canh đứng trước cổng đã được dặn dò kĩ càng, thấy Điền Chính Quốc bước đến liền tươi cười mở cổng chứ không gắt gao như hôm trước. Nếu trái lời đầu liền lìa khỏi cổ, tưởng tượng không cũng thấy rùng mình. Đối với Chính Quốc, hắn là một bộ mặt khác, khác hoàn toàn với bộ mặt than trước đây. Nhưng sau lưng đối với mấy tên thuộc hạ là không chút cảm xúc, nhưng tâm tình đối với bọn chúng vẫn rất tốt. Cũng xem như là có hảo cảm trong mắt mọi người.Điền Chính Quốc vui vẻ bước vào, còn tốt bụng cho hai tên kia mỗi tên một cái bánh bao. Sáng giờ vẫn chưa ăn gì thì thứ đồ này đói với chúng thật thơm ngon, thiện cảm với Chính Quốc theo đó cũng tăng không ít, là lần đầu được người khác để tâm đến phải chăng là quá hạnh phúc đi. Tâm tình hôm nay ai ai cũng đều rất vui, nói rằng Chính Quốc mang đến nụ cười cho người khác quả không sai nhỉ ?Kim Thái Hanh bây giờ chính là vừa mới ngủ dậy, cả gương mặt lẫn tóc tai đều trông không giống ai, hôm qua vì bận xem lại sổ sách nên đến nửa đêm mới có thể chợp mắt. Thấy mặt trời đã lên quá cao, giờ mới chợt nhớ hôm nay Điền Chính Quốc sẽ đến đây, hảo hảo cùng hắn vui đùa cả ngày, nghĩ đến liền vội vã đi rửa mặt. Thay y phục, chải chuốt lại tất cả để có chút điểm tốt trong mắt Chính Quốc. Ngắm bản thân trong gương thật lâu, phát hiện bản thân không còn chút gì thiếu xót mới bước ra ngoài. Điền Chính Quốc đứng ở hoa viên chờ hắn thật lâu mà không thấy, tâm tình có chút sốt ruột mà sinh ra lo lắng." Chính Quốc, ngươi chờ ta rất lâu phải không ? " Thái Hanh gấp gáp thở, chính là sợ cậu chờ lâu liền cấp tốc chạy đến đây." Ta mới đến thôi, ngươi là vừa mới ngủ dậy sao ? " Cậu lo lắng hỏi han." Ta không sao, hôm nay ta sẽ dẫn ngươi đi tham quan khắp cung này. Sẽ cho ngươi ăn thật nhiều đồ ngon xem như mừng ngày chúng ta gặp mặt " Kim Thái Hanh cao hứng còn cười cười nói, xung quanh có vài nô tì đang quét dọn còn không tin vào mắt mình. Thái tử đối với kẻ thấp hèn lại cười cười nói nói, thật không thể tin được mà chỉ muốn tát cho bản thân một cái xem trước mắt là thật hay còn đang mơ ngủ." Sáng nay ta có ra chợ, mua được chút ít bánh bao nên muốn cùng ngươi san sẻ. Chỉ sợ ngươi chê lại không dám ăn " Càng nói lại càng nhỏ dần, mặt cúi xuống, chính xác là đang sợ bị hắn khinh thường. Cũng phải thôi, những kẻ hèn hạ như Chính Quốc được vào đây chơi có lẽ cũng đã quá may mắn rồi. So với thứ đồ ăn này, có lẽ hắn còn được ăn những thứ cao sang hơn nữa.Kim Thái Hanh nghe đến lại không ngừng vui sướng, cao hứng đến nỗi chỉ muốn đem cục bông tròn tròn trắng trước mắt mà ôm vào lòng. Nhìn hai cái má búng ra sữa kia chỉ muốn cắn cho bỏ ghét, tất cả hoàn toàn ngược lại so với những gì Chính Quốc suy nghĩ.
_________________________
End chương 426.4.2021Hôm nay nổi hứng quá nên ra 2 chương luôn:)) chương này cũng dài hơn so với mấy chương trước á hihi
_________________________
End chương 426.4.2021Hôm nay nổi hứng quá nên ra 2 chương luôn:)) chương này cũng dài hơn so với mấy chương trước á hihi
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me