[Vmin/Full] Vô tình hay cố ý đều là anh!
21.
Thời gian trôi nhanh đến ngày Park Jimin thi tốt nghiệp, mà phải gọi là thi xong rồi mới đúng. Cậu đã dành cả một khoảng thời gian vất vả để ôn thi, đến mức làm cho bản thân gầy đi rất nhiều. Và đương nhiên là điều đó làm cho ai kia đau lòng muốn chết.Hôm nay là ngày có kết quả thi, Park Jimin hồi hộp hơn ai hết. Bằng chứng là cậu đã thức dậy từ sớm rồi ôm cái máy tính ngồi tới chiều. Kim Taehyung đi làm về đã thấy cảnh tượng xót xa này làm hắn vừa thương vừa buồn cười.Park Jimin hiện giờ đang ngồi xếp bằng ngay ngắn, hai lòng bàn tay chắp lại rồi lẩm bẩm điều gì đó trong miệng,xung quanh vươn vãi toàn giấy rồi bút. Mọi sự tập trung đều dồn hết vào nơi màn hình đang phát sáng, cửa phòng không khóa chỉ mở một chút he hé cậu cũng không hay biết.Sau khi quan sát rõ tình hình bên trong, Kim Taehyung rón rén trở ra ngoài. Mặc dù bản thân đi làm cả ngày trời rất mệt mỏi nhưng về thấy Jimin là cả một bầu trời ấm áp lan tỏa. Hắn quyết định sẽ đi mua chút gì đó cho cậu để bồi bổ lại con người không biết quý trọng sức khỏe bản thân này.Kim Taehyung dạo gần hết mấy quán ăn gần nhà hắn, tời một bao lớn thức ăn rồi mới chịu lái xe về nhà. Hình như vẫn chưa có kết quả thi vì hắn thấy Jimin vẫn còn ngồi lì ở trong phòng. Hắn đành phải gõ cửa mấy cái nhưng chắc do quá tập trung mà cậu không nghe thấy."Jimin.""Cầu trời phật độ con.""Jiminie.""Con nhất định sẽ cảm tạ.""Em yêu~""Em yêu cục shit."Park Jimin nghiêng đầu qua nhìn hắn với gương mặt hết sức khó ở rồi lại tiếp tục quay trở về màn hình máy tính. Hắn vẫn còn ngạc nhiên lắm vì không hiểu sao Jimin chỉ nghe thấy và phản ứng lại khi hắn nói từ "em yêu".Hắn không hiểu nhưng cũng không biết làm sao để hiểu nên quyết định từ bỏ luôn."Sáng giờ em đã ăn gì chưa?""Buổi sáng có ăn sandwich, trưa thì...hình như là mì gói.""Gì cơ? Em ăn uống kiểu gì đấy!!"Kim Taehyung tức tốc đẩy cửa ra, đứng tồng ngồng trước mặt cậu với vẻ mặt lo lắng xen lẫn tức giận. Hắn càng nhìn cậu lại càng thấy xót ca. Bảo vật của hắn, trân quý của hắn đã gầy đến mức báo động luôn rồi. Do ôn tập thi cử thì thôi đi, bây giờ xong rồi cũng không chịu ăn uống gì cả."Em đứng dậy ra đây ăn cho tôi."Tông giọng hắn vì cố gắng kìm nén mà trở nên gượng gạo. Hắn không muốn bản thân lớn tiếng với cậu nhưng lại không thể kìm nén sự lo lắng trong lòng mình.Jimin vẫn ngồi đó, cậu hiển nhiên không thể nhìn thấy được biểu tình trên gương mặt hắn lúc này nên vẫn vô tư bắt chéo chân rung rung đùi mà đáp."Tí tôi ăn, có kết quả xong thì ăn mừng luôn."Cậu quay sang hắn, cười tươi một cái rồi đánh ánh mắt trở về phía màn hình. Nếu như bình thường hắn mà nhìn thấy nụ cười này chắc sẽ rơi vào tình trạng tim nhũn, hưng phấn cực độ. Nhưng trong tình cảnh này thì chắc chắn là không.Hắn thở hắt ra một hơi, tiến lại gần cậu."Một là em tự ra ăn,hai là tôi ăn hết.""Vậy anh ăn đi, tôi không đói."Jimin trả lời tỉnh bơ, mặc cho đỉnh đầu hắn đang có dấu hiệu bốc khói."Em nói gì?""Anh có vấn đề về tai à?"Park Jimin cáu gắt, mắt vẫn không thèm nhìn hắn. Hắn thật sự tức muốn chết, nếu cậu đã cứng đầu như vậy, hắn đành phải dùng biện pháp mạnh.1,2..."Tôi xin em Jimin ơi, tôi năn nỉ. Em ra ăn dùm tôi rồi sau đó em muốn làm gì cũng được huhu. Em không thương em nhưng tôi thương em, em cứ vậy là tôi đao lòng lứm."Kim Taehyung sà vào người Jimin, quấn quýt ôm chân cậu khóc sướt mướt, mặt mày thì méo xệch. Hắn ôm cậu chặt cứng như mấy đứa nhóc thích bám người rồi lay cậu qua lắc cậu lại. Tiếng khóc ỉ ôi không ngừng vang lên bên tai."Anh có thôi đi không? Làm trò gì thế?'"Huhu em đừng mắng tôi mà, tôi lo cho em lắm á. Em không ra ăn là rôi nhịn cho em coi."Kim Taehyung chùi chùi nước mắt cá sấu của mình, gương mặt hết sức nghiêm túc mà gật gật vài cái."Vậy nhịn đi."Là một câu trả lời không ngoài dự đoán. Kim Taehyung mặc dù đã quá quen nhưng vẫn cứ là khóc òa lên."Huhu đừng như thế mà, tôi nhịn cũng được đi nhưng em đã gầy lắm rồi, tối ngủ ôm em không có miếng cảm giác gì cả.""Anh...n-ói gì vậy?"Park Jimin vùng vẫy khỏi cái ôm chặt cứng của Kim Taehyung nhưng vẫn không được, gương mặt nhỏ lại bắt đầu ửng hồng tránh ánh mắt như đang cười của hắn."Tôi nói thật mà, tôi muốn ôm một Jimin có da có thịt đáng yêu cơ.""Thế thì đi kiếm đứa nào có da có thịt mà ôm.""Không, sợ Jimin ghen lắm.""T-tránh ra để tôi đi ă-n.""Jimin ghen rồi.""Đéo có chuyện đó đâu đồ đin, anh đi mà ôm người ta ấy.""Không chịu, cả cuộc đời này chỉ ôm mỗi Jimin."Hắn dương mắt nhìn cậu cười hì hì, Jimin chợt cảm thấy ớn lạnh vì cách xưng hô kì cục này của hắn, đành phải lếch cái thân ra ngoài cho hắn vừa lòng.Đồ ăn hắn mua về lúc nào cũng hợp khẩu vị của cậu, chưa một lần cậu thấy hắn mua theo sở thích của mình."Này Taehyung?""Người yêu em nghe nè.""Anh thích ăn gì nhất?""Còn phải hỏi, đương nhiên là Jimin."Câu nói hắn vừa dứt, cái bánh bao cỡ lớn rất nhanh chóng nhét vào mồm hắn làm hắn xém chút thì mắc nghẹn."Tôi đáng ra không nên nói chuyện với tên hâm như anh."Jimin chun mũi xùy xùy, chăm chú ăn hết phần ăn của mình trong lúc Kim Taehyung còn đang khốn khổ nuốt miếng bánh còn dang dở.Lúc ăn xong, Taehyung "như thường lệ" mà dọn dẹp sạch sẽ rồi rót cho Jimin một cốc nước. Đúng lúc này thì cậu nhận được một cuộc điện thoại từ Jungkook."Gì đấy?""JIMIN HYUNG! HYUNG TỐT NGHIỆP RỒI KÌA!!!"Đầu giây bên kia hét toáng lên trong lúc Park Jimin vẫn còn chìm đắm trong ly nước người nào đó đưa cho. Sau khi não bộ cập nhật được tin tức thì vì sự bất ngờ đột ngột mà cậu bị sặc.Park Jimin vuốt lòng ngực ho sặc sụa, Kim Taehyung đang ở dưới rửa bát nghe thấy liền vội vã chạy lên hỏi han cậu."Em có sao không? Em uống từ từ thôi."Kim Taehyung sốt sắng vuốt vuốt lưng cho cậu,ánh mắt hắn vô tình lướt qua chiếc điện thoại trên bàn, cũng tiện tay mở loa ngoài để cậu dễ nghe thấy."Jimin hyung sao không trả lời em?""Cậu làm thế nào mà để Jimin sặc nước luôn rồi này..."Kim Taehyung còn chưa nói dứt câu đã thấy cậu chạy vèo vào phòng. Vài giây ngắn ngủi sau đó liền nghe thấy hightnote của Park Jimin.Và sau tiếng la đó là hình dáng người con trai nhỏ chíu có một khúc với gương mặt rạng rỡ như mặt trời nhỏ chạy vù ra, cứ theo đà mà đu lên người của Kim Taehyung."Taehyungie, tôi tốt nghiệp đại học rồi!"---Nói là không ra chap nhưng ai biểu tui thưn mấy ngừ quá nàm rì😞 thế mà suốt ngày ức hiếp toy, chỉ có toi là yêu mấy ngừ thoy😞#chêm
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me