Vnf Grand Trine
Từ ngày Việt Anh bắt đầu nhận công tác ở đơn vị, những giấc mơ của tôi cũng bắt đầu thay đổi. Có lẽ là vì người thắt dây đã trở về, nên nút thắt của sợi dây trói buộc chúng tôi cũng nên được gỡ đi thôi. Tôi thấy mình vẫn ở độ tuổi mười chín hai mươi, thích chơi net, thích ăn snack ở cửa hàng tiện lợi, thích hát dù đám bạn cùng phòng của tôi chẳng thích thú gì cho cam, và thích một người rất nhiều. Và, tình cảm của tôi chẳng phải tình đơn phương.Tôi đã đặt hết niềm tin lẫn hi vọng vào lần rung động đầu đời đó, người ta cũng đáp lại tôi bằng sự bao dung chân thành mà trước giờ tôi chưa từng được trải qua. Những cảm xúc đó khiến tôi như chìm trong cơn say, tin rằng đời này cứ thế trôi qua cùng nhau là đủ, và tất nhiên chưa bao giờ có sự chuẩn bị cho hai chữ chia ly. Kể cả từng nghĩ đến, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ rằng chia ly sẽ bẽ bàng như thế. Trong một giấc mơ khác, tôi lại thấy một người khác len lén đứng từ xa nhìn tôi-ngày-trẻ đang trong tay cùng mối tình đầu. Người đó vẫn luôn âm thầm nhìn tôi từ một góc nào đó ở học viện, như cách tôi nhìn mối tình đầu của mình. Người đó giúp tôi ôn bài, giúp tôi luyện bắn súng, thỉnh thoảng sẽ mang bánh kẹo cho tôi, tiếc là thằng Bình trẻ trâu trong đầu chỉ toàn hình bóng khác. Thì ra người đó cũng từng muốn an ủi tôi, từng thức đợi tôi về phòng tập thể, từng muốn mang áo khoác cho tôi trong cái đêm giá rét đấy, tiếc là chậm chân hơn bạn mình một chút. Rất nhiều lần người đó quan tâm đến tôi, như lần tôi bị thương trong lúc huấn luyện, hay ở nhà tôi có chuyện phải nghỉ phép khá lâu, chỉ là người đó chưa từng có cơ hội nói ra, hoặc chậm chân, hoặc tôi không để ý khi mà trái tim dại khờ chỉ hướng về một phương khác. Tình cảm người đó dành cho tôi hoá ra dai dẳng và sâu đậm hơn những gì tôi biết. Những mảnh ghép còn thiếu của bộ puzzle này cuối cùng cũng được lắp vào, ký ức như một bức tranh chầm chậm hiện ra trong đầu tôi. __Tôi kể với Hậu nghe điều đó trước tiên, và anh đã đón nhận nó một cách bình thản nhất có thể, dù rằng đã có một giây anh khựng lại trong chút hoang mang rất nhanh bị che giấu. Anh không hỏi quá nhiều về những quyết định tôi sẽ đưa ra cho mối quan hệ này mà chỉ trấn an như mấy hôm trước, rằng sẽ tôn trọng bất kỳ quyết định nào của tôi, miễn là tôi hạnh phúc và không phải hối hận về sau. Tôi đã có lúc ước anh sẽ nói những câu ghen tuông hờn trách, hay kể công những gì anh đã làm trong bốn năm nay, hay thao túng tôi để tôi chẳng thèm để ý đến Việt Anh nữa, nhưng đến bây giờ, anh dường như đang duy trì vai trò một bị cáo đợi tôi phán xét mà sẽ không đưa ra bất kỳ sự phản đối nào.Thế nhưng điều khiến tôi đau lòng nhất không phải là Hậu dường như chẳng có một động thái nào giữ mình ở lại, mà là khi anh Dũng nói rằng anh đã thấy Hậu trốn trong nhà vệ sinh, im lặng khóc vào chiều cuối tuần trước, ngày mà đáng lẽ chúng tôi sẽ thường không nấu cơm mà cùng nhau đi ăn ngoài, xem như một buổi hẹn hò. Chúng tôi chưa từng huỷ cuộc hẹn cuối tuần trừ những hôm phải trực ở đơn vị, và ngày đó là lần đầu tiên chúng tôi phải huỷ không phải vì đi trực, sau khi Hậu nói rằng mình quá kiệt sức sau khi phải thức hai đêm để chỉnh lý hồ sơ vụ án. Chẳng biết từ lúc nào giữa chúng tôi đã có những chuyện phải che giấu và phải nghe từ bên thứ ba để biết tình trạng của đối phương. Kể cả sau đó chúng tôi đã nói chuyện rất lâu về điều đó, và tôi đã luôn nói rằng anh hãy tin tôi, nhưng đó sẽ chỉ là phần ngọn của vấn đề, còn gốc rễ vẫn cắm chặt bên dưới lớp đất mà cả ba chúng tôi đều không muốn tự tiện đào lên.Mọi thứ có lẽ sẽ tệ hại như thế, cho đến khi mâu thuẫn trong lòng tôi được rõ ràng.
__Tôi gặp Việt Anh khi ngồi ở bờ sông ngắm hoàng hôn một ngày cuối năm. Mỗi khi có áp lực hay muộn phiền, tôi sẽ chạy ra nơi này một mình và ngồi lì ở đó đến tận khi trời sụp tối. Đôi khi tôi sẽ nghĩ ra được cách gì đó để đối phó, hoặc không thì ít nhất cũng cảm thấy thư thái hơn để đón nhận mọi thứ, chỉ là chưa bao giờ chạy trốn muộn phiền mà "muộn phiền" lại tự vác thân đến. "Ô, xin lỗi, không biết em cũng...""Không cần, trước đây anh cũng hay đến đây mà, chỉ quên mất anh đã về đơn vị." "Nhớ rồi?" Tôi không nói nữa, chỉ gật đầu. Trước đây chúng tôi từng ngồi ở đây, ba chú công an trẻ đứng trước áp lực công việc và lãnh đạo khó tính đều không thể quen nổi, chỉ có thể ra đây than thở rồi động viên nhau. Không ngờ được vật đổi sao dời, người vẫn là người cũ, nhưng đồng thời cũng trở thành người "cũ" mất rồi. "Xin lỗi."Việt Anh ngồi một hồi lâu mới thốt ra, chỉ hai chữ mà tôi tưởng anh ta soạn nguyên một bài diễn văn, làm tôi sợ chết khiếp. Nói thế, chứ tôi biết hai chữ này có ý nghĩa to lớn như thế nào. Chỉ việc anh ta sống sót trở về để xin lỗi thôi đã là điều kỳ diệu. "Ừ. Em chẳng để bụng đâu, đưa súng cho bắn vào bụng anh một viên là hoà nhau rồi."Tôi dám nói thì anh ta dám làm, khẩu súng ngắn nhanh chóng được đặt trên tay tôi. Tôi chửi thề trong miệng vài tiếng, khiếp. "Thật đấy, kịch bản khai báo với cấp trên anh cũng soạn sẵn rồi. Miễn là em vui.""Điên." Không hiểu sao tôi chợt cảm thấy khó chịu trong người, nhìn thấy Việt Anh tôi liền nhớ về thứ đang chặn giữa trong mối quan hệ của ba người.Nỗi đau từ thể xác đến linh hồn vẫn vẹn nguyên như ngày giấc mơ tan vỡ, nhưng sự thật về chuyện năm xưa mới là thứ khiến tôi không thể đưa ra quyết định ngay lập tức khi mà tôi, và có lẽ là Hậu nữa, đều cảm thấy bất công cho Việt Anh. Nếu như Việt Anh thật sự là kẻ phản bội, cố ý muốn giết tôi, vĩnh viễn không bao giờ trở về với lý tưởng, chắc chắn anh ta là kẻ không xứng đáng để nhúng chân vào mối quan hệ của chúng tôi. Tuy nhiên, Việt Anh chưa từng phản bội, nhiệm vụ là thứ mà anh không thể không làm, nếu không muốn nói là hy sinh quá nhiều cho anh em và cho lý tưởng, thậm chí còn từng cứu mạng tôi trong lúc ngàn cân treo sợi tóc. Việt Anh có thể từng đặt tôi sau rất nhiều sự ưu tiên khác, nhưng chỉ việc cứu mạng tôi thôi đã đủ khiến tôi chẳng thể có chút trách móc nào với Việt An. Chưa kể đến việc tôi còn là một đồng chí, đồng đội, một người bạn thân thiết với anh từ thời đại học, tôi không làm sao giả mù giả điếc, mặc kệ mọi thứ mà bước tiếp được."Xin lỗi.""Và cảm ơn." Lần này đến lượt tôi nói những gì mình muốn nói. "Bình, đừng xin lỗi.""Đã nói chuyện gì đâu?" "Sau những chuyện anh đã gây ra cho em, kết quả như thế này đã là tốt lắm rồi.""Nhưng anh không thấy bất công à? Này nhé, đây không bỏ Hậu chạy về với anh đâu, nhưng làm ơn nhận lời xin lỗi đi, nếu không em sẽ dằn vặt đến chết mất." "Bất công chứ, bất công vãi lòn, từ lúc nhỏ anh đã thấy cuộc đời bất công vãi luôn rồi."Việt Anh nghe câu hỏi của tôi thì phì cười, tiện tay cầm hòn đá nhỏ lia xuống mặt sông. "Trước khi gặp em ở học viện, anh luôn hỏi tại sao ông trời phải bắt anh trở thành trẻ mồ côi, không nơi nương tựa. Đến tận khi làm tay trong, cái nơi đó như một cái động quỷ không phải cho người bình thường ở, bao nhiêu người như thế mà chỉ có anh phải làm nhiệm vụ gian khổ này." Anh châm một điếu thuốc rồi kể tiếp."Mà ông trời sau đó cũng cho anh một gia đình khác với thằng anh em tốt còn gì? Rồi nhờ có Hậu nên mới mơ làm cảnh sát, vào học viện, còn mượn tạm em một đoạn đường ngắn, có lẽ bù đắp bao nhiêu đó đã là quá đủ rồi.""Nhưng nhiệm vụ là chuyện khác!""Đối với anh thì không khác. Nhiệm vụ này hoàn thành, chẳng phải đã phá được một đường dây ma tuý rất lớn sao, hơn nữa anh cũng được khen thưởng, nâng quân hàm, còn nhận nhiều tín nhiệm hơn, đó không phải đều là được sao?" "Không phải chuyện đó mà..."Tôi giãy nãy lên."Nhìn thấy Hậu với em ở bên nhau với anh là một cái được rồi. Nếu hai người không thể sống tốt thì anh cũng không. Đéo có thằng ngu nào chọn hy sinh để người ở lại phải sống đau khổ đâu em." "Thế nên anh không cảm thấy bất công, thật. Không phải dỗ để hai người về bên nhau đâu, mà phải ngẫm nghĩ về cuộc đời tận mấy năm anh mới nói ra được đấy.""Em yêu Hậu nhiều lắm, và nó cũng vậy. Hôm họp cứ nhìn nhau, ăn trưa cũng nhìn nhau say đắm, đi về còn chở nhau tíu tít, đến cả thứ năm tuần trước Hậu và anh cùng bị đau mà từ khi bước vào phòng y tế em cứ hỏi thăm lo lắng mỗi nó, con nít nhìn vào cũng biết hai người yêu nhau.""Anh bỏ xuống cái sự bất công kia rồi, hai người cũng phải thế đi, chỉ nhiêu đó thôi đã là lời cảm ơn tốt nhất rồi. Không thôi thằng Duy Cương nó sẽ đi đồn anh là hồ ly phá gia can em mất." Việt Anh nói rất nhiều và tôi chỉ có thể câm nín lắng nghe, có thứ hiểu thứ không, nhưng trái tim tôi dường như đã dỡ bỏ một gánh nặng ngàn cân. "Nói nhiều thế đã hiểu chưa đồng chí Bình? Tóm lại là vẫn yêu Hậu đúng không?""Tất nhiên, luôn luôn và mãi mãi." Tôi chẳng do dự mà trả lời, rồi đứng lên khi trăng đã ẩn hiện trên vòm trời nơi vùng biên. Tôi sẽ về với Hậu, nói cho anh nghe rằng mình yêu anh như thế nào, và quyết định của tôi sẽ nằm cùng hướng với trái tim, chính là chỉ mình anh mà thôi. Việt Anh chỉ đợi tôi nói xong liền nhấn nút gửi đi một tin nhắn thoại trên bong bóng chat, không quên kèm theo một câu đùa thiếu đánh "hai đứa ngu yêu nhau mệt thật."Gió thổi qua những tán cây, làm mặt sông hơi gợn sóng. Nhưng gợn sóng ngoài sông kia có lẽ chẳng làm chùn bước tôi đi đến nơi cần đến, gặp người cần gặp nữa."Việt Anh này, phải hạnh phúc nhé.""Ừ, sẽ mà."
___For the next chapter:Một ngày cận Tết Dương lịch, Đoàn Văn Hậu được điều động lên chi viện gấp đội chuyên án Tây Bắc truy bắt đường dây ma tuý xuyên quốc gia. Trước khi Văn Hậu lên đường, anh nhận được một dòng tin nhắn từ người thương. Còn thiếu em một buổi hẹn, ai đi không về làm chó. ___
Andie nè:huhu chương này tôi bị writer's block lắm nên nếu nó xàm địch xin hãy bỏ qua 🥹 đội ơn cạ nhà iuÀ mà tự nhiên muốn giới thiệu bài này, tuy không phải giống lắm nhưng tui đã nghe nó vài lần trước khi viết truyện ý. Nhạc Thái có phụ đề nha mọi ngừi, và chiếc MV cuỷ này làm tôi khóc ịa.
__Tôi gặp Việt Anh khi ngồi ở bờ sông ngắm hoàng hôn một ngày cuối năm. Mỗi khi có áp lực hay muộn phiền, tôi sẽ chạy ra nơi này một mình và ngồi lì ở đó đến tận khi trời sụp tối. Đôi khi tôi sẽ nghĩ ra được cách gì đó để đối phó, hoặc không thì ít nhất cũng cảm thấy thư thái hơn để đón nhận mọi thứ, chỉ là chưa bao giờ chạy trốn muộn phiền mà "muộn phiền" lại tự vác thân đến. "Ô, xin lỗi, không biết em cũng...""Không cần, trước đây anh cũng hay đến đây mà, chỉ quên mất anh đã về đơn vị." "Nhớ rồi?" Tôi không nói nữa, chỉ gật đầu. Trước đây chúng tôi từng ngồi ở đây, ba chú công an trẻ đứng trước áp lực công việc và lãnh đạo khó tính đều không thể quen nổi, chỉ có thể ra đây than thở rồi động viên nhau. Không ngờ được vật đổi sao dời, người vẫn là người cũ, nhưng đồng thời cũng trở thành người "cũ" mất rồi. "Xin lỗi."Việt Anh ngồi một hồi lâu mới thốt ra, chỉ hai chữ mà tôi tưởng anh ta soạn nguyên một bài diễn văn, làm tôi sợ chết khiếp. Nói thế, chứ tôi biết hai chữ này có ý nghĩa to lớn như thế nào. Chỉ việc anh ta sống sót trở về để xin lỗi thôi đã là điều kỳ diệu. "Ừ. Em chẳng để bụng đâu, đưa súng cho bắn vào bụng anh một viên là hoà nhau rồi."Tôi dám nói thì anh ta dám làm, khẩu súng ngắn nhanh chóng được đặt trên tay tôi. Tôi chửi thề trong miệng vài tiếng, khiếp. "Thật đấy, kịch bản khai báo với cấp trên anh cũng soạn sẵn rồi. Miễn là em vui.""Điên." Không hiểu sao tôi chợt cảm thấy khó chịu trong người, nhìn thấy Việt Anh tôi liền nhớ về thứ đang chặn giữa trong mối quan hệ của ba người.Nỗi đau từ thể xác đến linh hồn vẫn vẹn nguyên như ngày giấc mơ tan vỡ, nhưng sự thật về chuyện năm xưa mới là thứ khiến tôi không thể đưa ra quyết định ngay lập tức khi mà tôi, và có lẽ là Hậu nữa, đều cảm thấy bất công cho Việt Anh. Nếu như Việt Anh thật sự là kẻ phản bội, cố ý muốn giết tôi, vĩnh viễn không bao giờ trở về với lý tưởng, chắc chắn anh ta là kẻ không xứng đáng để nhúng chân vào mối quan hệ của chúng tôi. Tuy nhiên, Việt Anh chưa từng phản bội, nhiệm vụ là thứ mà anh không thể không làm, nếu không muốn nói là hy sinh quá nhiều cho anh em và cho lý tưởng, thậm chí còn từng cứu mạng tôi trong lúc ngàn cân treo sợi tóc. Việt Anh có thể từng đặt tôi sau rất nhiều sự ưu tiên khác, nhưng chỉ việc cứu mạng tôi thôi đã đủ khiến tôi chẳng thể có chút trách móc nào với Việt An. Chưa kể đến việc tôi còn là một đồng chí, đồng đội, một người bạn thân thiết với anh từ thời đại học, tôi không làm sao giả mù giả điếc, mặc kệ mọi thứ mà bước tiếp được."Xin lỗi.""Và cảm ơn." Lần này đến lượt tôi nói những gì mình muốn nói. "Bình, đừng xin lỗi.""Đã nói chuyện gì đâu?" "Sau những chuyện anh đã gây ra cho em, kết quả như thế này đã là tốt lắm rồi.""Nhưng anh không thấy bất công à? Này nhé, đây không bỏ Hậu chạy về với anh đâu, nhưng làm ơn nhận lời xin lỗi đi, nếu không em sẽ dằn vặt đến chết mất." "Bất công chứ, bất công vãi lòn, từ lúc nhỏ anh đã thấy cuộc đời bất công vãi luôn rồi."Việt Anh nghe câu hỏi của tôi thì phì cười, tiện tay cầm hòn đá nhỏ lia xuống mặt sông. "Trước khi gặp em ở học viện, anh luôn hỏi tại sao ông trời phải bắt anh trở thành trẻ mồ côi, không nơi nương tựa. Đến tận khi làm tay trong, cái nơi đó như một cái động quỷ không phải cho người bình thường ở, bao nhiêu người như thế mà chỉ có anh phải làm nhiệm vụ gian khổ này." Anh châm một điếu thuốc rồi kể tiếp."Mà ông trời sau đó cũng cho anh một gia đình khác với thằng anh em tốt còn gì? Rồi nhờ có Hậu nên mới mơ làm cảnh sát, vào học viện, còn mượn tạm em một đoạn đường ngắn, có lẽ bù đắp bao nhiêu đó đã là quá đủ rồi.""Nhưng nhiệm vụ là chuyện khác!""Đối với anh thì không khác. Nhiệm vụ này hoàn thành, chẳng phải đã phá được một đường dây ma tuý rất lớn sao, hơn nữa anh cũng được khen thưởng, nâng quân hàm, còn nhận nhiều tín nhiệm hơn, đó không phải đều là được sao?" "Không phải chuyện đó mà..."Tôi giãy nãy lên."Nhìn thấy Hậu với em ở bên nhau với anh là một cái được rồi. Nếu hai người không thể sống tốt thì anh cũng không. Đéo có thằng ngu nào chọn hy sinh để người ở lại phải sống đau khổ đâu em." "Thế nên anh không cảm thấy bất công, thật. Không phải dỗ để hai người về bên nhau đâu, mà phải ngẫm nghĩ về cuộc đời tận mấy năm anh mới nói ra được đấy.""Em yêu Hậu nhiều lắm, và nó cũng vậy. Hôm họp cứ nhìn nhau, ăn trưa cũng nhìn nhau say đắm, đi về còn chở nhau tíu tít, đến cả thứ năm tuần trước Hậu và anh cùng bị đau mà từ khi bước vào phòng y tế em cứ hỏi thăm lo lắng mỗi nó, con nít nhìn vào cũng biết hai người yêu nhau.""Anh bỏ xuống cái sự bất công kia rồi, hai người cũng phải thế đi, chỉ nhiêu đó thôi đã là lời cảm ơn tốt nhất rồi. Không thôi thằng Duy Cương nó sẽ đi đồn anh là hồ ly phá gia can em mất." Việt Anh nói rất nhiều và tôi chỉ có thể câm nín lắng nghe, có thứ hiểu thứ không, nhưng trái tim tôi dường như đã dỡ bỏ một gánh nặng ngàn cân. "Nói nhiều thế đã hiểu chưa đồng chí Bình? Tóm lại là vẫn yêu Hậu đúng không?""Tất nhiên, luôn luôn và mãi mãi." Tôi chẳng do dự mà trả lời, rồi đứng lên khi trăng đã ẩn hiện trên vòm trời nơi vùng biên. Tôi sẽ về với Hậu, nói cho anh nghe rằng mình yêu anh như thế nào, và quyết định của tôi sẽ nằm cùng hướng với trái tim, chính là chỉ mình anh mà thôi. Việt Anh chỉ đợi tôi nói xong liền nhấn nút gửi đi một tin nhắn thoại trên bong bóng chat, không quên kèm theo một câu đùa thiếu đánh "hai đứa ngu yêu nhau mệt thật."Gió thổi qua những tán cây, làm mặt sông hơi gợn sóng. Nhưng gợn sóng ngoài sông kia có lẽ chẳng làm chùn bước tôi đi đến nơi cần đến, gặp người cần gặp nữa."Việt Anh này, phải hạnh phúc nhé.""Ừ, sẽ mà."
___For the next chapter:Một ngày cận Tết Dương lịch, Đoàn Văn Hậu được điều động lên chi viện gấp đội chuyên án Tây Bắc truy bắt đường dây ma tuý xuyên quốc gia. Trước khi Văn Hậu lên đường, anh nhận được một dòng tin nhắn từ người thương. Còn thiếu em một buổi hẹn, ai đi không về làm chó. ___
Andie nè:huhu chương này tôi bị writer's block lắm nên nếu nó xàm địch xin hãy bỏ qua 🥹 đội ơn cạ nhà iuÀ mà tự nhiên muốn giới thiệu bài này, tuy không phải giống lắm nhưng tui đã nghe nó vài lần trước khi viết truyện ý. Nhạc Thái có phụ đề nha mọi ngừi, và chiếc MV cuỷ này làm tôi khóc ịa.
[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me