LoveTruyen.Me

Vnf Quan Ca Phe Nho

"Cường ơi, đi làm căn cước công dân đi con. Hôm nay trên công an phường có hỗ trợ cho người tạm trú đó. Bây mang theo chứng minh cũ rồi lên đó làm lại căn cước đi." Ông Nhân chủ nhà trọ thấy thằng nhóc sinh viên đi làm về liền nhân tiện nhắc nhở.

"Dạ, mai con không có tiết buổi sáng, để con đi sớm."

"Ờ, tranh thủ làm để không bên công an nó cũng gây sức ép với chủ trọ như tao lắm á." Chú Nhân nói giỡn chơi vài ba câu nữa thì cũng đi về nhà mình.

Hồ Văn Cường là sinh viên năm cuối, đang tạm trú tại một khu trọ gần trường. Hôm nay được nhắc cậu mới nhớ tới chuyện đi làm căn cước, lúc đầu cứ ngỡ phải về tận quê mới làm được. Thôi thì nhân đây làm luôn để sau này lại quên.

...

Sáng mới 6 giờ mà đồn công an phường đã có lác đác vài ba bóng người dân đến bốc số. Văn Cường cũng là một trong số đó. Dù đã cố gắng đi sớm hơn giờ hành chính hai tiếng đồng hồ nhưng vẫn chỉ bốc được số 21. Giờ cậu phải ngồi đợi tới 8 giờ người ta mới làm việc.

Ngồi không thì buồn ngủ quá, không khí lạnh lạnh buổi sáng chính là liều thuốc ngủ hiệu quả, gió hiu hiu dần đưa cậu vào giấc ngủ. Mơ mơ màng màng, cậu cảm nhận được có ai đó ngồi xuống cạnh mình hai mắt vẫn một mực díu lại.

"Alo, xin mời số 1 đến số 10 đến ô số 2 làm căn cước. Số 11 đến số 20 chuẩn bị." Giọng nam trầm phát ra từ loa đánh thức cậu dậy.

Ngó nghiêng xung quanh, cậu thấy kế bên mình là một người mặc đồng phục xanh của công an.

"A, sao cán bộ lại ngồi đây?" Cậu ngạc nhiên, đáng lẽ người này phải đi làm việc chứ.

"Sao cậu dám ngủ ở nơi công cộng như vậy? Nếu đồng chí Nhàn không ra tay là cái điện thoại của cậu bị thó mất rồi." Người kia nhìn cậu, giọng hơi trách cứ.

"Xin lỗi cán bộ. Lúc tối thức khuya quá nên tôi ngủ không biết gì. Làm phiền anh quá, anh cứ làm việc tiếp đi." Cậu gãi đầu, cười ngượng. Đã ngủ gật còn bị người ta thấy, quê quá.

"Không có gì, tôi vừa hết ca thôi. Có muốn cảm ơn thì nói với Nhàn kìa, người giúp cậu đang ngồi ở ô số 2 kia." Nói rồi đứng dậy bỏ đi ra nhà xe luôn.

Giờ cậu mới phát giác túi của mình không có ở đây. May mà nhờ có anh công an tên Nhàn gì đó giúp, không là mất rồi.

...

"Mời số 21 đến số 30 tới ô số 2 làm căn cước. Số 31 đến 40 chuẩn bị."

Phù, cuối cùng cũng tới lượt Văn Cường.

"Số 21, tới đây chụp hình."

"Chuẩn bị vén tóc tai đàng hoàng đi. Một, hai, ba." Một chú công an chừng ngoài ba mươi là người chụp ảnh. Mặt cậu ra sao trên tấm căn cước là do chú này.

"Xong rồi đó. Đợi kêu tên vô lắm tay nữa là ra chân cầu thang kí nhận."

"Dạ. Mà chú cán bộ cho con hỏi, ở đây có đồng chí nào tên Nhàn không?" Xuất phát từ ý muốn cảm ơn, cậu hỏi người chụp ảnh.

"Đó." Anh ta chỉ vào người đang ngồi lăn tay phía trong. "Cậu tìm nó làm gì?"

"Con muốn cảm ơn anh ấy thôi."

"Vậy khi nào tới lượt lăn tay cậu hãy nói. Giờ nó đang bận, xen vào nó lại gắt cho."

"Dạ."

...

"Số 21 vào lăn tay." Là đồng chí Nhàn gọi.

"Dạ." Văn Cường ngồi xuống cạnh anh công an Thanh Nhàn.

Người đâu mà đẹp dữ vậy trời? Đẹp như này không biết có người yêu chưa ta?

Mãi nhìn người ta mà cậu quên đưa tay cho anh luôn.

"Nè, đưa tay đây." Thanh Nhàn kéo hai tay Văn Cường về phía mình.

"Ha, dạ. Anh làm gì thì làm đi."

"Cậu lần sau đừng ngủ ở chỗ đông người nữa. May là có tôi thấy, không là mất điện thoại rồi." Anh vừa lăn tay, vừa dặn dò cậu.

"Sao lăn hoài không được?"

Một bên tay cậu lấy dấu rất đơn giản, nhưng qua bàn tay thứ hai thì không như vậy. Anh cứ nắm tay cậu lăn trên máy mà không lấy dấu được. Có vẻ do tay Văn Cường đổ mồ hôi. Đồng chí Nhàn rút chiếc khăn tay trong túi quần mình ra tỉ mẩn lau sạch cho cậu.

Dịu dàng dễ sợ. Ước chi anh này là người yêu mình nhỉ. Đã đẹp còn hiền.

"Xong rồi đó. Cậu cầm giấy hẹn qua góc cầu thanh kí tên nha." Anh công an Thanh Nhàn cười với Cường. Cười rất tươi.

"Vâng. Mà cảm ơn đồng chí Nhàn lúc nãy giúp tôi nhé. Khi nào có dịp tối sẽ mời anh một ly cà phê." Cậu cũng không tiết kiệm mà đáp lại cho anh một nụ cười tươi không kém.

...

Từ hôm đi làm căn cước về cũng cả tháng hơn rồi, căn cước về tới tay mà đầu óc Văn Cường cứ rảnh lúc nào là bay t s chỗ anh công an dịu dàng lúc đó. Tên Nhàn mà cứ bận rộn chảy nhảy trong đầu, trong tim người ta hoài thế.

Hôm nay là ngày nghỉ hiếm hoi của sinh viên năm cuối như cậu. Cậu cũng tự thưởng cho mình một ngày tránh xa sách vở sau một thời gian cắm đầu vào chúng.

"Đinh-- Đinh-- Đinh--" Tiếng chuông điện thoại phá hỏng không gian vốn tĩnh lặng trong căn phòng trọ.

[Alo, chào cậu. Cho hỏi số điện thoại này có phải là của Hồ Văn Cường không ạ?]

"Vâng, đầu dây kia là ai vậy?" Giọng nói có phần dịu dàng của một nam thanh niên từ loa ngoài điện thoại phát ra. Nghe rất quen nhưng cậu không nhớ là từng nghe ở đâu rồi.

[Tôi là Thanh Nhàn công an phường đây. Mời cậu cầm theo căn cước và điện thoại ra phường để mấy đồng chí kích hoạt định danh mức 2 cho nha.]

"Dạ được, ngay bây giờ phải không anh công an?"

"Phải, ngay bây giờ." Sau khi đáp, Thanh Nhàn cúp máy để tiếp tục gọi cho người khác.

"Đồng chí Nhàn ơi, cậu qua đây ngồi chờ dân tới rồi kích hoạt cho người ta đi. Tôi gọi điện thoại phụ cậu."

"Cảm ơn chú." Thanh Nhàn bỏ điện thoại xuống, giao lại công việc cho đồng nghiệp.

Từ sáng tới giờ cũng gọi hơn chục cuộc rồi mà vẫn chưa ai tới. Chắc phải đợi thêm chút nữa. Đợt này mà không làm đạt chỉ tiêu là cấp trên chửi anh xói trán.

"Anh công an ơi, cho em hỏi có phải lúc nãy gọi em lên làm định danh mức 2 không ạ?" Một cậu trai lại gần anh.

Dễ thương ghê, nhưng sao rụt rè dữ vậy? Đó là những gì tồn đọng trong đầu Thanh Nhàn.

"Anh ơi! Anh! Anh công an!"

"Hả?" Tiếng gọi có âm lượng không hề nhỏ đã thành công đánh tỉnh chàng cán bộ.

"Em hỏi gì?"

"Em hỏi có phải ở đây làm định danh mức 2 không?"

"À đúng. Em ngồi đây đi. Cho anh mượn căn cước và điện thoại."

"Đây ạ."

"Văn Cường ở nhà trọ chú Nhân phải không?"

"Vâng."

"Tải app chưa? Làm định danh mức 1 chưa?"

"Em chưa làm gì hết! Anh giúp em."

"Em đọc số điện thoại cho anh nha." Đây hoàn toàn là vì công việc chứ không phải anh muốn có số điện thoại của người kia đâu nha.

"03xx xxx xxx"

Sau khi đọc xong thì Thanh Nhàn cắm cúi cài đặt định danh mức 2 cho Cường.

"Rồi, xong. Bây giờ mức 2 của mình xong rồi nha. Em biết thông tin cư trú của mình chưa?"

"Là gì anh?" Tuy cậu trẻ nhưng mấy cái này cậu hông có rành.

"Đây. Thông tin cư trú cũng như là sổ hộ khẩu vậy đó. Nè, gia đình em giờ có ba người. Sau này có thêm người thì bên hệ thống sẽ cập nhật nha."

"Vậy anh ơi..." Văn Cường gom hết can đảm của gần hơn một tháng tương tư của mình, hít một hơi sâu," Sau này anh khi sẵn sàng... có tên trong hộ khẩu nhà em thì tự cập nhật tên mình nha anh."

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me