Vnf Viet Linh Tinh
Văn Toản, Văn Xuân | Romance | AU | Bến bờ thời gian
-----
Văn Xuân bước chầm chậm từng bước giữa cánh đồng bông lau bên triền sông, đưa mắt dõi theo vầng dương muôn thuở đang từ từ lặn xuống nơi chân trời. Chiều cuối thu, gió trên đê lồng lộng, thổi luồn qua cả những lớp áo mỏng, khiến cơ thể cậu bất giác run lên. Văn Xuân khoanh tay trước ngực, xoa xoa hai bên cánh tay để xua đi cái lạnh, bỗng dưng muốn tự giễu cợt sự vô ý của chính mình. Đã lang bạt chừng ấy năm trên miền đất này, cậu vẫn quên rằng ở nơi cậu đang đứng, tháng Mười là tháng gió mùa về.Một luồng hơi ấm bất chợt phủ lên người Văn Xuân, khiến cậu thoáng giật mình trong giây lát. Nhìn xuống, thấy trên người tự bao giờ đã khoác một chiếc áo dạ. Chẳng cần phải quay đầu, Văn Xuân cũng biết ai vừa choàng chiếc áo đó lên người mình. Tìm hoài tìm mãi giữa dòng thời gian này, cũng chỉ có một người dịu dàng với cậu đến vậy, chăm lo cho cậu hết lần này đến lần khác như vậy. Mỗi tội..."Toản à, Toản vẫn đi tìm tôi đó sao?" Cậu khẽ hỏi, dù biết trước câu trả lời.Người phía sau tiến tới, vòng cả hai tay ôm chầm lấy Văn Xuân, khiến cậu gần như ngộp thở trong hơi ấm. Người dụi đầu vào tóc cậu, và cậu nghe thấy từ trên đỉnh đầu mình, giọng nói của người vang lên, trầm ấm, kiên định, rành mạch tới từng câu chữ."Tôi đã nói tôi phải tìm bằng được Xuân mà. Dù có mất cả đời vẫn sẽ tìm."Văn Xuân xoay người, vùi mặt vào ngực Văn Toản, để cho bản thân cảm nhận trọn vẹn nỗi nhớ thương chồng chất nơi người cậu yêu dấu. Rồi cậu ngẩng đầu, nhìn Văn Toản thật lâu, một tay vẫn giữ chặt lấy vai người, luồn những ngón tay còn lại qua tóc người, mái tóc mà năm tháng lạnh lùng đi qua đã điểm xuyết lên những sợi bạc trắng. Chừng ấy năm, Văn Toản đã đi đâu, đã trải qua những gì, đã nặng gánh trên vai những nỗi u sầu phiền não nào đây? Và trong những sợi tóc bạc màu thời gian ấy, có bao nhiêu là vì thương nhớ cậu? Văn Toản cũng say sưa nhìn Văn Xuân một hồi, rồi mỉm cười nhận xét, "Xuân vẫn chẳng khác gì khi xưa nhỉ?""Đúng là chẳng khác mấy thật...""Thế mà ngày đó khi Xuân nói rằng Xuân bất tử, tôi cứ tưởng rằng Xuân chỉ đùa tôi thôi. Giá như lúc bấy giờ..."Văn Toản vẫn cười, nhưng Văn Xuân nghe được trong câu nói của người có biết bao là ngậm ngùi cay đắng. Cậu vội vàng đưa tay ôm lấy gương mặt dãi dầu sương gió của Văn Toản, gạt đi giọt nước mắt vừa lăn xuống từ khóe mi phủ đầy những vết chân chim."Đừng nói giá như. Toản vẫn đợi tôi ở nơi này, vậy là tôi hiểu được lòng Toản rồi."Và họ ngồi xuống giữa đám lau lách trắng xóa, ngắm ánh chiều tà loang loáng trên mặt sông tĩnh lặng.Văn Xuân để Văn Toản tựa đầu lên vai mình, vòng hai tay ôm ghì lấy mình không buông. Cậu thở dài, thêm một lần nữa ép bản thân phải đắm chìm trong hiện tại. Càng ngày cậu càng thấy việc đó trở nên bất khả hơn, với hàng nghìn hàng vạn sợi ký ức đan dệt vào nhau, xếp thành từng lớp từng lớp như những địa tầng rực rỡ, và thật khó khăn để đón nhận thêm những cảm thức về chính giây phút cậu đang trải qua mà không vô tình khơi lên một vài hình ảnh khác, từ những thời đại khác.-----
Cậu đã ở đó, khi dải đất trước mặt hai người họ lúc này còn chưa thành hình. Cậu đã ở đó, lang thang trên những dãy núi đá phía Bắc, nhìn dòng sông đục ngầu miệt mài chở phù sa bồi tụ nên vùng châu thổ. Cậu đã ở đó, khi những con người đầu tiên di cư đến nơi đây, học lỏm ngôn ngữ của họ, quan sát cách họ chăn nuôi, trồng trọt. Cậu đã ở đó, giữa những cuộc chiến tranh tàn khốc nhất mà lịch sử của dân tộc này ghi lại, chứng kiến những kiếp người sinh ra rồi lại vùi lấp vào đất mẹ...Rồi cậu ra đi.Cứ dừng lại, rồi ra đi, qua bao năm tháng.Cho tới một ngày, khi đang lang thang ở một thị trấn ven sông nọ - loài người đến lúc ấy đã biết dựng nên những thị trấn rồi - cậu bắt gặp một đôi mắt trong veo đang nhìn mình, chăm chú không rời."Sao cứ nhìn tôi chằm chằm vậy?""Không có gì, chỉ là... chỉ là trông cậu rất giống với một người bạn cũ của ông tôi. Ngày tôi còn nhỏ, ông từng cho tôi xem tấm hình ông chụp chung cùng người bạn ấy không biết bao nhiêu lần. Ảnh đen trắng, mờ căm, nhưng nhìn cậu tôi không thể không liên tưởng đến ông ấy." Cậu thiếu niên đó chống hai tay lên cằm, vẻ mặt đầy bâng khuâng. "Nhưng ông tôi kể là ông ấy mất tích lâu lắm rồi, đi đâu không rõ nữa."Văn Xuân ngắm kỹ gương mặt ấy, chợt hiểu cậu ta thừa hưởng đôi mắt từ ai. Bỗng dưng cậu nổi hứng muốn trêu chọc người nọ."Người bạn của ông cậu là tôi đó. Vì tôi bất tử, tin không?""Không tin. Ông tôi giờ già lắm rồi, ông già kia nếu còn sống chắc cũng phải già khú. Và, trên đời này làm quái gì có người nào bất tử.""Thế mà tôi bất tử đấy. Giờ chúng ta hẹn nhau, đúng ba mươi năm nữa cũng ở bờ sông này, để xem đến lúc đấy cậu bao nhiêu tuổi còn tôi bao nhiêu tuổi.""Ba mươi năm!" Văn Toản bật cười. "Ba mươi năm nữa thì tôi không chắc tôi còn sống đâu, ông bạn ạ."Năm ấy Văn Toản hai mươi tuổi, và không tin một lời nào Văn Xuân đang ba hoa. Nhưng họ đã bắt đầu quen nhau như thế. Văn Toản vẫn thường tìm đến túp lều dựng trên triền sông của Văn Xuân vào những buổi đêm trăng sáng, lấy cớ không có người tâm sự, và Văn Xuân cũng rất thoải mái đón tiếp cậu ta. Họ tâm tình đủ chuyện trên đời, từ chuyện thiên nhiên tới chuyện con người, chuyện gia đình sang đến chuyện thế sự. Cho đến một ngày...Cho đến một ngày, Văn Xuân nghe Văn Toản nói rằng, cậu ta yêu Văn Xuân.Và thay vì phản đối, hay chối từ, như lẽ ra cậu phải làm vậy, Văn Xuân lại để yên, khi Văn Toản tiến tới, kéo cậu chìm vào một nụ hôn sâu. Và một thứ tình yêu không lối thoát.Họ bên nhau, chỉ vỏn vẹn một mùa hè. Nhưng đó là mùa hè khiến Văn Xuân cảm thấy rằng cậu đang sống, thật hơn bất cứ quãng đời nào cậu từng trải qua. Văn Toản khiến cậu gần như quên hết những năm tháng lang thang giữa những miền đất, Văn Toản khiến cậu lần đầu tiên trong đời mong muốn được thuộc về, Văn Toản khiến cậu cân nhắc thật sự về việc ở lại một nơi nào đó dài lâu.Nhưng rồi mùa hè nào cũng qua. Trong một buổi chiều nọ, khi họ ngồi cạnh nhau trước sân nhà Văn Toản - một căn nhà mái ngói ba gian cũ kỹ, tiếng mọt đục gỗ ken két nơi những cột chống và tấm phản kê trước bàn thờ, Văn Toản hỏi nhỏ Văn Xuân rằng, liệu Văn Xuân có muốn nắm tay cậu ta, đi đến hết cả đời.Văn Xuân lúc ấy, ôm trong lòng đầy những lầm tưởng về sự vĩnh viễn, sợ hãi sự vĩnh viễn, không muốn trói buộc mình vào vĩnh viễn, đã thầm nói không trong lòng.Cậu lại ra đi. Lại tìm đến với những rặng núi trắc trở, những hang động ngày một đào sâu bởi mạch nước ngầm, những vùng châu thổ đang thành hình, từ những con sông mang phù sa miệt mài bồi đắp.Ấy vậy mà, cậu vẫn chẳng thể quên được lời hẹn ba mươi năm cậu từng nói với Văn Toản vào cái ngày đầu họ gặp mặt. Văn Xuân từng cố trấn an lòng mình rằng, ký ức về mùa hè ngắn ngủi ấy sẽ rất nhanh chóng chìm vào quên lãng, và Văn Toản vẫn sẽ tiếp tục trên những bước đường của cậu ta, sẽ yêu một người khác, sẽ sống một cuộc đời đủ đầy mà không cần đến cậu. Nhưng rồi nỗi day dứt vẫn gặm nhấm lòng cậu không thôi.Vậy là, cậu lại quay về nơi triền sông, vào đúng buổi chiều này.Và gặp lại được người, dù tháng năm đã phủ lên đôi mắt trong veo năm nào bao sương gió.-----
Khi hai người đứng lên, giữa buổi hoàng hôn trên cánh đồng lau lách ven sông, Văn Xuân quả quyết rút thiết bị du hành thời gian từ trong túi quần ra, thảy xuống đất. Cậu dùng chân dẫm lên nó, day day mũi giày cho tới khi chắc chắn rằng mọi bộ phận của nó đã nát vụn và không còn có thể khôi phục được nữa."Xuân làm gì đó?" Giật mình ngẩng đầu lên, Văn Xuân thấy Văn Toản đang chăm chú nhìn mình. Cậu vội vàng tiến tới Văn Toản, và khiến Văn Toản bất ngờ bằng cách đặt lên môi người một nụ hôn sâu.Khi hai người rời ra, Văn Toản nhìn Văn Xuân, như chẳng thể tin nổi điều cậu vừa làm. "Gì thế này?""Không có gì. Chỉ là tôi muốn neo mình lại bên Toản, từ giờ đến mãi về sau mà thôi."Văn Toản hạnh phúc mỉm cười, trong Văn Xuân cố ghìm lại một tiếng thở dài. Cậu còn nợ người trước mặt, ba mươi năm mong mỏi nhớ thương.-----
Request của parkfee nhé, cảm ơn bạn vì đã tin tưởng mình. Cốt truyện của mình thỉnh thoảng hơi trái khoáy, nếu bạn vừa lòng hay không thì cũng mong bạn nói với mình một tiếng nha.Nhan đề "Bến bờ thời gian" được gợi cảm hứng từ bốn câu thơ của nhà thơ La Mã Horace. Mình đọc được chúng trong cuốn "Trật tự thời gian" của Carlo Rovelli, do dịch giả Nguyễn Hải Châu chuyển ngữ:"Và thời gian
Sẽ quay trở lại
Buộc con tàu ta
Vào bờ bến đắng cay."
╭─────────╮
04.09.2022
╰─────────╯
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me