LoveTruyen.Me

Vo La So Mot Ong Xa Cung Toi Nghien

Bùi Thất Thất cho rằng, đời này không có mẫu thân thì cô đều không sao cả, chính là
Triệu Kha đột nhiên xuất hiện ở trước mắt cô.......như vậy ..nên bản thân khó lòng mà kiềm chế.
Hóa ra, bản thân cô đây cũng khát vọng có được tình mẹ.
Nhưng hiện tại, trong lòng cô, giống như bị một cơn mưa tầm tã sôi dội đi môth cách trệt để, .....để lại sự lạnh lẽo .
Cô không biết bản thân  ngồi ở đó thất thần bao lâu, mặc dù phục vụ đã tới hai lần, nhưng đều thấy bộ dạng của cô như vậy cũng nhẹ nhàng mà lui xuống……
Mãi cho đến trời tối, Bùi Thất Thất mới lung lay mà đi ra ngoài, trên bầu trời, nhè nhẹ là những hạt mưa phùn rơi xuống, ở dưới đèn đường, mưa rơi trên từng lá cây dầy đặc.
Cô ngửa đầu nhìn, nhắm mắt để những mưa đánh vào trên mặt mình....…
Cô lang thang liêu xiêu bước đi như vậy không có mục tiêu mà bước tới, trên chân ma sát với đôi giày cọ mạnh , làm máu loãng theo nước mưa mà chảy ra, chảy xuống từng bước chân mà cô đi qua đỏ sậm vết máu……
Mưa như vậy càng xuống càng lớn, hạt mưa cứ như vậy mà nặng hạt,nhìn như là hạt đậu trên không trung rơi xuống .....… trên trời, toàn bộ đều là u ám, suốt đêm lai vãng nhẹ  ánh đèn, cũng chiếu sáng lên không được.
Cuối cùng ,cô ngồi xổm xuống dưới, dùng  cánh tay ôm lấy chính mình, thân thể run bần bật……
trong đầu cô không ngừng hồi tưởng lại cái câu mà Chu Mỹ Lâm nói: Bùi Thất Thất, mày đúng là cùng với bà mẹ tiện nhân của mày rất giống nhau"

Bùi thất thất cười hoảng hốt.......Hahaha nếu giống nhau.....đúng...nếu giống nhau thì sẽ không đau như bây giờ....
Hóa ra, từ đầu đến cuối hạ sinh tôi ra , đều chưa từng có một chút yêu đối với tôi,
Hiện tại tới tìm cô, chỉ là sợ cô phá hủy hạnh phúc của bà……
Bùi Thất Thất thân thể toàn bộ đều lạnh như băng, cô dùng sức ôm chặt chính mình,nhưng lại không cảm giác được một chút ấm áp.

Cô nghe được di động của mình vang, không ngừng mà vang, nhưng là cô không có bắt máy
Hồi lâu về sau, di động không kêu nữa

Cô mặt dán ở đầu gối, đôi mắt mở to…… Trên người quần áo đã sớm bị nước mưa làm ước sũng .
Một chiếc màu đen xe thể thao khẩn cấp phanh lại ở bên người cô, trên xe người mở cửa xe nhảy xuống . không có bung dù, bước nhanh hướng của cô mà đến ……
Đường Dục duỗi tay vặn người Bùi Thất , nhìn đến khuôn mặt nhỏ tái nhợt một chút máu cũng không có.
Duỗi tay vỗ vỗ gương mặt cô : “
Bùi Thất Thất…… .....Thất Thất”
Cô không có phản ứng, hắn lại dùng sức chụp hai má của cô , khẽ vỗ vỗ .
Lúc này đây, cô tỉnh lại, trên mặt đều là nước ,run rẩy đôi mắt nhấp nháy với bộ lông mi đẫm nước mỏng manh .

Cô liền như vậy mà nhìn hắn, môi run rẩy không nói ra  được một từ
Đường Dục đôi mắt trầm trầm, một tay đem cô ôm tới rồi xe , mở ra máy sưởi, tiếp theo nhanh chóng xả tới người cô
rồi toàn bộ cả quần áo trên người cô…… .
Hắnđem Bùi Thất Thất đặt lên ở trong lòng ngực rủ 1 cáimột cái khăn lông rồi cẩn thận đem thân thể của cô lau khô.
Hắn đem lau khô hết trên người cô
, Bùi Thất Thất không có phản kháng, cô lúc này như là mất đi ý thức,hắn làm hết thảy…… Chỉ là trong mắt toàn là một mảnh lỗ trống.
Đường Dục không hỏi, hắn duỗi tay bắt đầu cởi bỏ áo sơ mi , cứ như vậy gỡ từng nút từng nút.....……
Cởi xong, tròng lên trên người cô, đem nút thắt gài lại giọngcó chút khẩn trương : “Tôi mang em đi bệnh viện.”
Đáng chết, vừa rồi thân thể của nàng thực lạnh, lúc này đúng là dị thường…
Trong lòng ngực của hắn kịch liệt mà giãy giụa một chút, nhưng cuối cùng là không có sức lực lại mềm lòng ngực hắn, Bùi Thất Thất ánh mắt cuối cùng là đối lại với hắn, giọng có chút nghẹn ngào nói
“Tôi không cần……”
Đường Dục nhìn chằm chằm cô nhìn hai giây, sau đó lấy tay cầm di động, nhấn Mạnh Thanh Thành điện thoại: “Đem viện trưởng gọi vào Thánh viễn , ngay bây giờ ,nhanh lên.”
Bên kia, Mạnh Thanh Thành nhìn xem di động, không có sai a, là Đường Dục.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me