LoveTruyen.Me

Vong Du Project Tac Gia Scarletwind


Chương 4: Broken Mirror

"Xin lỗi vì đã làm phiền." Bác bảo vệ của chung cư gọi Hồ Diễm lại. "Căn hộ kế bên phòng cô vừa mới được mua lại cách đây không lâu bởi một cặp vợ chồng nhưng họ vẫn công tác ở thành phố B, người trẻ tuổi dọn vào chính là con của họ, chuẩn bị nhập học vào khóa mùa đông sắp tới. Họ nhờ tôi gửi vài hộp bánh ngọt cho những vị hàng xóm xung quanh, coi như quà biếu hy vọng mọi người có thể giúp đỡ con họ." Nói xong, bác bảo vệ đưa Hồ Diễm hộp bánh đã được chuẩn bị sẵn.

"Cậu ta quả thật có bố mẹ rất tốt." Hồ Diễm cảm thán, rồi nói: "Tôi sẽ cố hết sức có thể." Cô mỉm cười chào tạm biệt bác bảo vệ, rồi mở khóa bước vào nhà.

Trong nhà không có ai, Bao Bao cũng đang ở bệnh viện theo dõi vào hôm, Hồ Diễm bỗng chốc cảm thấy trời hôm nay lại lạnh hơn thường ngày. Cảm giác lạnh chỉ thoáng qua thôi nhưng làm Hồ Diễm khó chịu, cô dự tính lấy thuốc uống, nhưng lại quên mất chiếc túi xách nhỏ của mình đã bị bỏ quên trên ghế phụ lái. Hồ Diễm thở dài, quả thật cô cần thêm công việc để giúp bản thân tỉnh táo.

Cầm chìa khóa xe, Hồ Diễm khoác đại một chiếc áo cardigan rồi mở cửa ra khỏi phòng, thẳng tiến xuống hầm đỗ xe.

Hồ Diễm cũng muốn vận động một chút nên chọn lối thoát hiểm để đi bộ xuống tầng hầm, vừa đỡ mệt hơn đi lên vừa lại có thể tập thể dục một chút. Cô vừa đi vừa xoa cái bụng rỗng của mình, cô bỏ qua bữa sáng và kết thúc bữa trưa mình với ly cà phê đá xay, Hồ Diễm tự nhủ phải đối tốt hơn với bao tử của mình, nên vừa xuống tới bãi đậu xe, cô mở cửa xe chui vào trong rồi lấy điện thoại đặt thức ăn.

Xong xuôi, khi Hồ Diễm mở khóa của xe, lại nghe được tiếng nói chuyện của một cặp nam nữ từ xa vọng tới khiến cô ngừng lại động tác xuống xe của mình, chỉ bấm nút cửa sổ hạ xuống một chút.

"Em không muốn sống cùng với bà già khó tính lại giả tạo đó nữa." Giọng của Eliza vọng lại. "Khi nào chúng ta mới dọn ra riêng vậy Robert?"

"Nếu em muốn thì có thể đóng hành lý trước, lát nữa anh gọi người qua lấy, rồi ở khách sạn vài hôm qua Tết rồi về nhà mới của chúng ta."

"Vậy cũng tốt. Em muốn có không gian riêng cho hai chúng ta, còn con nhỏ Diana đó, chỉ suốt ngày nghĩ mình còn là tiểu thư giả mạo của nhà Russell như xưa sao? Nhận được căn hộ nho nhỏ đó với tiền sinh hoạt hằng tháng mà vọng tưởng rằng em thấp kém hơn cô ta! Không biết chừng đến hai mươi lăm tuổi sẽ lại bám víu chân đại gia nào để sống đây, hừ!"

Robert búng nhẹ lên trán của Eliza, nói: "Em cũng để tâm tới hoàn cảnh của Diana thế àh?"

"Em mới không thèm, em khó chịu ở việc cô ta là trẻ mồ côi không cha không mẹ, lại sống tốt thế kia, ngồi mát ăn bát vàng ai nhìn vào cũng chả ưa nổi." Eliza biễu môi.

Giọng cả hai người đó nhỏ dần cho đến khi tắt hẳn thì Hồ Diễm mới mở cửa xuống xe. Cô cũng không phải không biết từ khi Eliza quen Robert đã thay đổi tính tình như hiện tại, chỉ là cô lười không muốn quan tâm mà thôi. Kể ra với tính tình của Robert, Eliza cũng không khác gì là món đồ chơi mới mẻ gì. Việc này trong giới thượng lưu không ai không biết, chỉ tiếc thay cho cô gái nào về tay của Robert thôi.

Hồ Diễm từ từ chậm rãi đi đến thang máy, cũng không phải không phòng bị với một người nam sinh đi đằng sau cô. Hồ Diễm mắc chứng bệnh rối loạn lo âu lan tỏa, nên chỉ cần mọi người không tới gần cô trong không gian cá nhân (personal space), thì đai đen của Taekwondo và Karatedo của cô không để yên cho đối phương.

Cửa thang máy mở ra, Hồ Diễm cùng cậu học sinh trẻ bước vào, thì điện thoại của Hồ Diễm trong ví liền rung lên hiển thị tin nhắn của Eliza. Nội dung chỉ xoay quanh hôm nay cô ấy không đi siêu thị được cũng như mớ đồ cần của Hồ Diễm sẽ không có người mua, và cũng thông báo hôm nay Eliza dọn ra riêng với Robert. Khóe môi của Hồ Diễm bỗng chốc dương lên, đó là một nụ cười trào phúng.

Khi thang máy dừng lại ở tầng 19, Hồ Diễm mới chợt nhớ tới người đi cùng cô lên khi nãy chưa bấm số tầng, rồi nhận ra người đằng sau cô là cậu học sinh mới vào đại học được nhắc đến trước đó. Dù gì cũng là hàng xóm, nhưng thật chất bị hộp bánh su mới nhận được lấy lòng, nên Hồ Diễm đành phải mở miệng trước.

"Em mới chuyển tới đúng không? Khi nãy chị mới được bác bảo vệ đưa cho hộp bánh của ba mẹ em tặng, nếu cần gì giúp thì cứ nói chị một tiếng."

Cậu bé nghe thấy cũng quay người lại nhìn Hồ Diễm, bộ dáng lúng túng nói: "Em không nghĩ người như chị lại dễ hài lòng với hộp bánh như thế, chắc hẳn một đêm lên giường của chị không quá đắt nhỉ?"

Hồ Diễm nhìn thấy thái độ diễn trò của cậu nhóc này cũng không quá tệ đi, cả hai đang đứng trong tầm quay của camera an ninh, nhưng chỉ có thể quay lại được hình ảnh chứ không phải cuộc trò chuyện giữa hai người. Thêm vào đó hình ảnh cậu thanh niên lúng túng thế này dù Hồ Diễm không cho cậu ta một cước, thì cũng bị người ngoài nhìn vào bênh vực cậu nhóc vô lễ phép này.

Nhưng cậu nhóc này đã tính sai một điều, Hồ Diễm mắc chứng rối loạn lo âu lan tỏa, cũng là một người cực kỳ cẩn thận. Cô cẩn thận đến mức trong nhà mỗi góc đều có một camera được giấu rất kín hoặc ngay trong bóng đèn luôn hoạt động 24/7, trừ hai camera trong phòng ngủ và phòng tắm của cô chỉ bật khi cô ra ngoài, mà kể cả Eliza thường xuyên dọn dẹp cũng không hay biết. Nên bất cứ khi đi ra ngoài, Hồ Diễm luôn mang theo một chiếc máy ghi âm được cài trên kẹp áo, nó truyền thẳng vào máy tính và điện thoại của cô làm bằng chứng khi có người nào mang theo ý định gây rối với cô.

"Thật không ngờ đấy, em cũng có khiếu diễn thật." Hồ Diễm cười rất vui vẻ, "Chắc ba mẹ em không biết tính cách ẩn này của em nhỉ? Hay đây mới chính là con người của em?"

"Bà thím!" Thằng bé bị Hồ Diễm cười châm chọc bỗng chốc phát điên lên, khuôn mặt hung tợn lấy điện thoại ra như muốn gọi bảo vệ báo cáo, nhưng cũng không thấy Hồ Diễm có ý định chặn lại cậu ta, cậu ta liền hừ một tiếng khinh bỉ.

"Bảo vệ trực camera ở tầng 20 cũng thấy sự việc thông qua camera không ổn ở tầng 19, liền gọi một người trực khác xuống lầu 19 để giải quyết vấn đề. Người còn lại cũng nhận được cuộc gọi báo nguy từ số điện thoại nóng của chung cư, liền tức tốc chạy xuống lầu 19 bằng thang bộ.

Hồ Diễm vẫn khoanh tay đứng nhìn cậu bé với thái độ xem trò vui, Bảo vệ cũng không quá lâu đã tới, rồi bắt đầu hỏi thăm cậu nhóc vô đấy.

"Thưa cô, có thật như cậu bé nói cô đã châm chọc cậu bị ba mẹ bỏ rơi không?"

Hôm nay người trực ca là người mới vào làm nên không biết Hồ Diễm đã ở đây lâu rồi, nên đứng trước vụ việc này, cậu bé bị 'bắt nạn' có khuynh hướng được bảo vệ hơn.

Hồ Diễm nhịn cười không nổi nữa, đành phải cười ra tiếng một hơi. Rồi cô lấy điện thoại của mình ra, bấm mở đoạn thu âm khi nãy. Nghe được tiếng nói mình vang vọng từ điện thoại của Hồ Diễm, cậu thanh niên vừa xấu mặt vừa tức giận, rồi muốn nhào tới lấy điện thoại của cô đập nát. Nhưng khi cậu ta cách Hồ Diễm vỏn vẹn một mét, cô đã nhanh chóng xoay lưng lại lấy đà đá vào phần eo của cậu ta, khiến cho cậu ta lăn qua một góc ôm eo. Tất nhiên cậu bảo vệ mới vào làm cũng chẳng thể can nổi, liền hỏi có cần đến sở cảnh sát giải quyết không, dù sao vụ này không đúng là cậu thanh niên này.

"Sao, cần gọi phụ huynh không?" Hồ Diễm trào phúng.

"Chuyện gì thế này?" Eliza bỗng nhiên xuất hiện rồi ôm lấy cậu thanh niên vô lễ kia. "Em có sao không Bruce?"

"Chị, cái người kia đá em."

"Hóa ra là chị em àh?" Hồ Diễm bổng chốc được trở lại người gây chuyện đột nhiên phì cười. "Hai người đúng là diễn trò rất giỏi ấy, một cô chị hay trộm quần áo của tôi ra mặc rồi chụp hình tự sướng, một người khác thì bắt đầu lấy trò bị thương ra đòi tiền. Cần gọi cảnh sát và luật sư không?" Cô bắt đầu trào phúng.

"Cậu có ý gì? Cậu lôi ra được bằng chứng thử đi?" Eliza hùng hồn phản bác.

"Muốn bằng chứng thì gọi luật sư cùng cảnh sát đến đây đi.

"Chị à, đừng gọi." Cậu thanh niên xuýt nữa quên mất mình bất lợi khi Hồ Diễm moi ra được chứng cứ. Cậu liền nói nhỏ vào tai chị mình, nhìn thấy mặt chị mình tái mét, liền cuối mặt.

"À, vậy hành lý của cậu chắc dọn xong rồi nhỉ, để lát tôi vào kiểm tra lại mấy cái camera trong phòng thử xem cậu dọn hết mớ gì của tôi không nhé."

"Cậu đừng khinh người quá đáng!!! Robert giúp em với." Eliza dùng vẻ mặt cầu cứu nói với bạn trai mình.

"Diana, cho qua đi." Robert hờ hững nói với cô "Tớ sẽ gửi lại tiền cho những đồ đã bị Eliza lấy mặc."

"Tốt, cũng không nhiều mấy tầm 65,000 Đô, gửi rồi có thể cút khỏi đây." Hồ Diễm từ trên cao nhìn xuống Eliza đang ngồi bệt dưới đất. Chưa tới hai phút, tiền đã được gửi đến tài khoản của cô, cô liền không mặn không nhạt bỏ đi về phòng của mình, tiện quay lại nói với nhân viên bảo vệ khi nãy. "Anh kéo đen danh tính của ba người này giúp tôi, và cậu thanh niên kia cũng không phải người mới chuyển tới đây đâu. Nói xong tay hướng về phía cầu thang bộ, ở đó có một người thanh niên trông còn rất trẻ không biết xuất hiện từ lúc nào, chắc hẳn cậu ấy cũng nghe hết mọi diễn biến đang xảy ra rồi.

"Đúng không cậu bé đẹp trai?" Hồ Diễm cười nói. "Cám ơn vì hộp bánh của ba mẹ cậu nhé." Xong xuôi, cô mở cửa nhà và đóng cửa thật nhẹ nhàng như khi nãy chưa có việc gì xảy ra.

Đóng cửa nhà lại, Hồ Diễm bắt đầu đổi số và thông tin cũ của ổ khóa cửa nhà. Cô biết mối quan hệ thế này không phải lỗi ở một mình Eliza, mà chính xác là ở cả hai. Nhưng việc đã xảy ra, cho dù cố cách mấy cũng không níu kéo lại được. Bản thân Hồ Diễm là một người đặt lý trí trên đầu để giải quyết mọi việc, chữ hối hận đều không nằm trong phạm trù của cô.


Hết chương 4.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me