[Vũ Nhật Câu Tăng] - Trói Buộc
Chap 10
Tiêu Vũ Lương và đồng bọn đã chạy thoát! Khi bọn họ tìm được những tư liệu đó, thì Tiêu Vũ Lương đã mang theo thủ hạ biến mất. Nghe nói, có người thấy hắn thừa cơ chuyến bay hôm đó, đã rời khỏi Trung Quốc.Trong ghi chép những người đăng kí bay cũng không thấy có tên hắn và các thủ hạ, phía cảnh sát nhận định bọn chúng đã làm hộ chiếu giả để lên máy bay. Tiêu Vũ Lương không phải là đối tượng truy nã của cảnh sát, vì vụ án này tin tức bị phong toả, nên càng tiện cho bọn chúng bỏ trốn hơn.Tăng Thuấn Hy biết Tiêu Vũ Lương có đến mấy bản hộ chiếu khác nhau, bao gồm cả mình, Tiêu Vũ Lương cũng đã chuẩn bị một hộ chiếu khác cho cậu. Chỉ là không ngờ Tiêu Vũ Lương lại hành động nhanh như vậy, khi vừa mới chịu sự đả kích, vẫn có thể bình tĩnh đưa người rời khỏi.Phải rồi, hắn là nhân tài, trời sinh tố chất thủ lĩnh, sẽ không dễ dàng chịu thua như vậy. Cậu đã từng may mắn đến vậy, được con người vương giả đó yêu thương, được cậu dịu dàng ôm vào lòng, cẩn thận che chở...Có lẽ cậu sẽ không còn gặp lại hắn nữa...mỗi khi nghĩ đến ý niệm này trong đầu, tim Tăng Thuấn Hy như ngừng đập, co rút đau đớn.Cậu ép mình không nghĩ những việc này, vùi đầu trong công việc tiếp theo. Cậu cả ngày cả đêm bận rộn chỉnh lí chứng cứ, thẩm vấn những nhân viên liên quan, thậm chí làm chứng ngoài toà án, không cho mình có bất kì cơ hội rãnh rỗi nào. Trong đầu cậu đều là án kiện, án kiện, án kiện. Làm mệt rồi thì gục đầu xuống ngủ, tỉnh dậy, lau mặt rồi tiếp tục công việc.Làm việc thái quá và thần kinh căng thẳng, làm cơ thể cậu nhanh chóng gầy đi. Các đồng sự đều không muốn nhìn tiếp tục, khuyên cậu nghỉ ngơi, cậu cũng mặc kệ.Cậu không có cách nào, không có cách nào, chỉ cần cậu vừa dừng lại, chỉ cần cậu mệt đến không thở nổi, ý nghĩ điên cuồng đó, bức cậu đến tuyệt vọng, chiếm cứ cả người cậu, cả trái tim của cậu, làm cậu thở không được, làm cậu đau khổ đến phát cuồng.Áp lực quá lớn và mệt mỏi quá độ, cuối cùng đến một ngày, cậu tăng ca đến sáng sớm thì ngất đi, các đồng sự không thể để tiếp tục như vậy nữa, cứng nhắc đưa cậu về kí túc xá nghỉ ngơi.Nhưng cậu ngủ không được, cơ thể cậu mệt mỏi đến hư nhược, nhưng đầu vẫn tỉnh táo dị thường. Cậu không cách nào bình tĩnh lại, chỉ có cái tên đó, con người đó, ở trong lòng cậu, lẩn quẩn trong đầu hắn. Cậu muốn gặp người đó, muốn được người đó ôm vào lòng, cậu nhớ người đó đến sắp phát điên rồi.Tại sao đau khổ này làm sao cũng không thể giảm đi? Không phải nói thời gian có thể làm kí ức mơ hồ đi sao? Hơn hai tháng rồi, tại sao càng ngày càng mãnh liệt?Nhớ người đó nhớ đến sắp điên rồi...Cậu rất muốn gặp hắn, rất muốn gặp hắn, chỉ cần một lần là được rồi, để cậu thấy hắn, không phải hắn hận cậu sao? Hận cậu đến tận xương tuỷ! Vậy đến giết tôi đi! Giết tôi báo thù đi!Hắn, tại sao còn không đến? Tại sao còn không đến giết cậu?Hắn đích thân giết cậu! Vậy cậu mới có thể gặp lại hắn một lần nữa, để cậu gặp hắn một lần, cậu thật sự rất nhớ hắn...Cho cậu gặp hắn một lần đi...một lần thôi ...Tiêu Vũ LươngTại sao anh vẫn không đến? Đến giết tôi đi...Từ trước đến giờ cậu không biết, thì ra mình lại yếu đuối như vậy, căn bản không thể nào sinh tồn trong thế giới không có hắn.Tiêu Ly vì buôn lậu mà bị tịch thu hết toàn bộ tài sản.Chỉ là số kim ngạch buôn lậu ghi trong sổ sách còn sót lại không lớn, đa số đã bị thiêu huỷ, không thể lấy làm bằng chứng khởi tố bọn họ.Sau cùng Tiêu Ly chỉ bị tịch thu tài sản, trọng tâm của vụ án xoay qua những quan chức nhận hối lộ.Những quan viên có ghi chép trong sổ sách, bị cục cảnh sát lấy cái này làm chứng cứ, truy bắt một số lượng lớn quan chức tham ô. Từ nhân viên công tác của chính phủ đến các quan chức cấp cao, đều lọt lưới. Số lượng rất nhiều, làm người ta không thể không kinh ngạc năng lực qui mô của huynh đệ Tiêu gia.Công việc tiếp theo sẽ giao cho cục phản tham và tổ chuyên án của viện kiểm sát, phía cảnh sát không tham gia vào nữa, chỉ phát lệnh, truy bắt huynh đệ Tiêu gia và những thủ hạ trốn chạy.Nhưng thế giới rộng lớn, vẫn chưa tìm được. Bọn họ giống như biến mất trong không khí vậy, không để lại chút dấu vết. Bắt không được Tiêu Vũ Lương, khiến Tăng Thuấn Hy thở nhẹ nhõm. Cậu không cách nào tưởng tượng người cao ngạo như đế vương đó, ngồi trong nhà giam nhỏ hẹp sẽ như thế nào.Thành phố trong đêm, ánh đèn vẫn đỏ rực, xe cộ qua lại, những người sống về đêm huyên náo khắp mọi ngóc nghách trong thành phố.Tăng Thuấn Hy một mình cô độc, bước đi trong đêm không có mục tiêu, đứng dưới ánh đèn sáng, nhìn thế giới phồn hoa ngợp trong vàng son.Không có người đó, mình như người mất hồn vô lực: Tất cả ánh sáng, tất cả vui vẻ đều không thuộc về mình ....Cậu đã thắng rồi sao? Trong trận quyết đấu của cậu và hắn.Nhưng cậu cảm thấy cậu thua rồi!Cậu cả người và tâm đều đã triệt để thua hắn, sạch sẽ, một chút cũng không còn.Trong màn đêm đằng xa, một chiếc xe màu đen u linh theo sát Tăng Thuấn Hy.Tiêu Vũ Lương trong xe, nhìn qua cửa xe màu đen , thấy con người mà hắn từng trao tất cả tình cảm, hiện nay đã là người mà hắn căm hận nhất.Trong ngột ngạt gió đêm thổi qua, vén lên tay áo của cơ thể đơn bạc đó.Hơn ba tháng không gặp, cậu đã gầy như vậy, thân hình bất ổn giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.Toan tính bắt hắn? Cậu trăm phương ngàn kế nghĩ cách đối phó với bọn hắn! Nhất định dồn hắn vào chỗ chết! Tăng Thuấn Hy, cậu giết huynh đệ hắn, bức Tiêu Vũ Đông bỏ trốn, khiến hắn không thể nào ở lại trong nước. Cậu lợi hại! Quả nhiên lợi hại! Bọn hắn xém chút đã vào tù hết!Mặt Tiêu Vũ Lương mang theo thần tình xơ xác đáng sợ, gắt gao nhìn thân ảnh gầy gò kia. Từ khi biết Tăng Thuấn Hy là cảnh sát, tim của hắn đau như bị xé nát, người hắn yêu nhất, tin nhất.Chính hắn đã đưa cậu vào Tiêu Ly, là hắn đã trọng nhiệm cậu, hoàn toàn tin tưởng cậu. Tiêu Ly có ngày hôm nay, đều là vì hắn, dẫn sói về nhà! Mọi tội lỗi đều do hắn mà ra.Là hắn đã hại chết mấy người huynh đệ đó! Suýt chút hại chết Tiêu Vũ Đông, người thân duy nhất của hắn!Tiêu Vũ Lương không có cách nào đối diện với những huynh đệ trung thành, những người từ lâu đã như người một nhà. Nhưng càng khiến hắn không thể đối diện là, sự lừa dối của Tăng Thuấn Hy đối với hắn! Hắn yêu Tăng Thuấn Hy đến nỗi hận không thể moi trái tim mình ra cho cậu, vẫn không thể đả động cậu một phút. Tất cả nhu tình đó đều là giả, đều là vì lừa gạt sự tin tưởng của hắn!Hắn không cách nào tiếp nhận!Tiêu Vũ Lương từng yêu cậu bao nhiêu! Hiện tại càng hận cậu bấy nhiêu!Tăng Thuấn Hy vẫn đẹp như vậy, đứng dưới ánh đèn rực rỡ, vẫn khoan thai không một chút mùi vị trần thế.Hắn từng có người đàn ông này! Hắn từng cho rằng mình là người hạnh phúc nhất trên đời!Hạnh phúc càng giả tưởng, sau khi xé nát, càng làm người ta đau đến không muốn sống ....Ba tháng nay, hắn không biết mình đã trải qua như thế nào. Tim, không lúc nào không bị dày vò. Đau đớn, tự trách, áy náy, thù hận...Không thể kiềm nén sự phẫn hận cuồn cuộn trong lòng, Tiêu Vũ Lương hận không thể chính tay mình xé người đó ra thành từng mảnh, để cậu nếm tận mùi vị đau khổ mà chết từ từ!Tăng Thuấn Hy ngẩng đầu, nhìn chiếc xe đang ngáng đường, cửa xe mở ra.Tiêu Vũ Lương!Cậu không thấy hai bên trái phải đang cầm súng, chỉ lẳng lặng nhìn bóng đen vây lấy mình, cũng chỉ si dại nhìn người trước mắt.Tiêu Vũ Lương! Cuối cùng hắn đã đến rồi, cuối cùng cậu đã thấy được hắn rồi...Cậu thật sự rất hạnh phúc, trước khi chết có thể gặp được hắn! Có thể chết trên tay hắn, người cậu yêu...Hơi nước đong đầy trong mắt, Tăng Thuấn Hy không nỡ chớp mắt tham lam nhìn Tiêu Vũ Lương ở trước mắt. Cậu nhìn thấy sự thù hận khắc tận xương tuỷ trong mắt Tiêu Vũ Lương, đôi mắt đỏ ngầu đến sắp bật máu nhìn mình, nhưng Tăng Thuấn Hy không để ý những việc này.Có thể gặp được Tiêu Vũ Lương! Sự vui mừng cực đại xông đến toàn thân cậu."Tăng Thuấn Hy! Không ngờ chúng ta lại gặp nhau như vậy?" Giọng nói lạnh lẽo như bao trùm trong một màn sương, không một chút ấm áp."Không thể không nói cậu rất lợi hại, tôi rất khâm phục cậu!" Tâm Tăng Thuấn Hy run lên một trận, giọng nói lạnh lùng đó giống một tảng băng, đâm vào trong tim cậu, toàn thân cậu như đang nứt ra."Cậu đóng kịch rất hay! Xem tôi như thằng ngu bị cậu lừa đến xoay mòng mòng, thành tựu thật sự không nhỏ"Tiến gần đến người vẫn không nhúc nhích kia, Tiêu Vũ Lương nhìn thẳng vào mắt Tăng Thuấn Hy, đôi mắt đen vẫn trong suốt, điềm tĩnh như thường, không một chút sợ sệt. Nếu có thể nhìn thấy trong mắt cậu sự sợ hãi, thì đó không phải là Tăng Thuấn Hy nữa!Tiêu Vũ Lương cảm thấy một trận đau đớn khắc khoải, hắn vẫn còn yêu người đó! Bị người đó phản bội như vậy, loại đau khổ chua chát đó, nhất thời làm hắn nói không nên lời ...Áp chế sự chua xót khổ sở trong lòng, hắn tận lực dùng ngữ khí châm chọc để nói: "Các người đều tưởng tôi đã đi rồi? Nhưng tôi sao có thể bỏ lại cậu, mà đi một mình chứ?!"Mang theo nụ cười nhạt đê tiện, Tiêu Vũ Lương nâng cằm Tăng Thuấn Hy lên: "Cậu thật là tận trung chức trách! Vì muốn Tiêu Ly của tôi sụp đổ, không tiếc dang rộng hai chân, để cho tôi chơi cậu cả một năm! Sao hả? Kỹ thuật của tôi có làm cậu hài lòng không?"Tăng Thuấn Hy thoáng mặt đã đỏ lên, cậu vừa đau khổ vừa khó xử nhìn Tiêu Vũ Lương.Biểu hiện đau thương của cậu đâm vào trong tim Tiêu Vũ Lương, một mùi vị chua xót xông thẳng lên cổ họng. Lòng của hắn bất cam, không nỡ, hận đến, hận đến nỗi bản thân không biết đang hận cái gì?Nhìn người trước mắt, vẫn soái khí tự nhiên khiến hắn động lòng không ngớt.Muốn có cậu! Muốn có cậu đến sắp phát điên! Tại sao, tại sao cậu có thể nhẫn tâm phá vỡ tất cả? Để bây giờ hắn không có cách nào tha thứ cho cậu, chỉ có thể hận cậu....Hắn vĩnh viễn không thể có được người này! Hắn không có được! Đã gửi gắm tất cả tình cảm.Tiêu Vũ Lương dùng sức lực toàn thân, hung hãn đánh Tăng Thuấn Hy một quyền, nhìn thấy cậu ngã xuống đất, máu từ miệng chảy ra."Tôi sẽ không cho cậu chết nhanh như vậy. Tôi sẽ để cậu bị cắt sống ra từng chút một, từ từ chết đi""Đem cậu ta đi!"Nhìn thấy bọn thủ hạ kéo Tăng Thuấn Hy dậy, đẩy vào trong xe.Cậu vẫn không nói một câu nào, hơi cúi đầu xuống, đưa tay lau đi máu trên khoé miệng. Thân hình cao gầy của cậu vẫn thẳng đứng, không hề nao núng và sợ hãi.Lặng lẽ đi qua người hắn, không ngẩng đầu. Tiêu Vũ Lương nhịn không được xoay người nhìn hình bóng cao gầy vẫn tiêu sái như trước.Cửa xe đóng lại, hắn ngước nhìn một cái, thật sâu trong đôi mắt trong sáng đó dường như mang theo sự ưu thương và lưu luyến .....Là lưu luyến, phải không?Hắn vẫn còn lưu luyến cậu?Tim đột nhiên thắt lại, như bị thiêu đốt, hỗn loạn thành một khối. Chỉ là một ánh mắt nhạt nhẽo, đã làm cho Tiêu Vũ Lương gần như đứng không vững.Tiêu Vũ Lương thất hồn lạc phách nhìn cửa xe đóng lại, thấy xe biến mất trong màn đêm........Tiêu Vũ Lương nhìn qua tấm kính, thấy người đó đang ở trong một gian phòng khác.Tăng Thuấn Hy vẫn không có biểu hiện gì, khiến người ta không thể nhìn ra tâm tình hiện tại của cậu. Tiêu Vũ Lương lẳng lặng đứng nhìn nơi đó đến xuất thần, tâm tư không biết đã phiêu dạt đến nơi nào.Bọn thủ hạ chuẩn bị động tác hành hình, cậu căn bản không chú ý đến. Cậu bây giờ, giống như đang thong thả dạo chơi phơi nắng trong hoa viên, để cho thần trí phiêu đãng trong không trung, cậu bình tĩnh đến độ có một chút biểu hiện dịu dàng, Tiêu Vũ Lương nhìn thấy mà tâm tư rối bời. Ngay cả bọn thuộc hạ tay cầm gậy gộc, roi da cũng cảm thấy không biết làm sao để ra tay.Người giám sát hành hình là Tiểu Phương, nghiến chặt răng, liếc mắt nhìn hướng tấm kính, gật gật đầu, thị ý có thể bắt đầu rồi.Roi da vung lên trong không trung, âm thanh xé rách không khí, rơi trên tấm lưng gầy ốm, máu tươi bắn ra, như hoa hồng nở từng chút từng chút...Tiêu Vũ Lương toàn thân căng thẳng, hắn cảm thấy, sợi roi đó đang giáng xuống tim mình, tấm thân từng được che chở như bảo bối. Hắn biết lớp áo mỏng đang che phủ da thịt đó, trắng mịn bóng bẩy, không một chút tì vết mà hắn đã từng ôm hôn vô số lần, từng vuốt ve đến không rời tay.Roi lần lượt giáng xuống, lại cuộn lên, để lại vệt máu chồng chất lên nhau.Nhìn thấy làn da màu trắng nứt ra máu đỏ chói, Tiêu Vũ Lương đau lòng nghĩ, tất cả đã là quá khứ.Thần tình hờ hững lúc nãy đã biến mất, soái khí trên mặt Tăng Thuấn Hy đã tràn đầy sự đau đớn, mồ hôi rơi xuống rất nhiều, chảy qua mặt cậu. Cậu đau đến toàn thân run rẩy, cắn chặt môi, nuốt xuống không để một tiếng kêu thảm nào phát ra.Tiếp theo roi, là gậy gộc, một gậy bổ xuống, chân của cậu gãy ngay lập tức. Tăng Thuấn Hy đau đớn lập tức truyền ra một tiếng rên khẽ, sắc mặt trắng bệch xụi lơ trên mặt đất.Roi và gậy lần lượt giáng xuống, máu tươi như tiễn bắn ra, da thịt bị rách lộ ra đốt xương trắng hếu, hai tay Tăng Thuấn Hy bấu chặt sàn nhà, toàn thân phát run, đau đớn bất kham. Cậu cảm thấy xương mình đã bị gãy mấy cái rồi, xương sườn gãy ra như đang đâm vào bụng, máu từ miệng cậu hộc ra.Cậu vốn muốn né tránh những cây gậy giáng xuống trước ngực mình, vừa ngẩng đầu, roi da đã lên tiếp quất trên người. Lát sau máu liền tuôn ra, toàn thân đau rát, máu làm mắt cậu mơ hồ, tất cả trước mắt đều biến thành màu đỏ tanh...Tiêu Vũ Lương không nhìn tiếp, xoay lưng đi, vô lực ngã trên sofa. Âm thanh sát vách vẫn rõ ràng trong tai, tiếng roi quất xuống da thịt, tiếng côn gỗ đánh vào người, thậm chí cả tiếng xương bị gãy, chỉ là không nghe thấy tiếng kêu thảm.Trong đầu Tiêu Vũ Lương một mảng trống không nhìn vào bức tường, nghe âm thanh đáng sợ đó.Lưu Minh Trí đứng bên cạnh hắn, tâm tình nặng nề nhìn Tiêu Vũ Lương, thấy hắn đang lúng túng thì vô cùng đau lòng. Cậu đi đến trước tấm kính, nhìn hiện trường hành hình đầy máu.Người đó ngã trong vũng máu, hai chân đã bị đánh gãy, máu hộc ra từ miệng rất nhiều, hai tay bấu chặt trên sàn, thảm đến không nỡ nhìn, móng tay đã bị cào nát, nhưng người đó vẫn không phát ra tiếng nào, không dám tin là người đó có thể chịu được sự đau đớn như vậy.Bọn thuộc hạ kéo Tăng Thuấn Hy vì liều mạng bấu tay xuống sàn mà hai tay đã đầy huyết mơ hồ, bọn chúng dùng kiềm nhổ đinh kẹp lấy ngón tay bên bàn tay trái, dùng sức kẹp một cái, một tiếng giòn giã vang lên, xương ngón tay gãy ngay lập tức!Tăng Thuấn Hy đau đớn rên lên, cả người ngã về phía sau, toàn thân co rúm. Cậu thở dốc, đồng tử mất tập trung mờ mịt nhìn lên trần nhà.Năm ngón tay bên bàn tay trái rất nhanh lần lượt đều bị kẹp chặt, Tăng Thuấn Hy đau đến không thể ngất đi, toàn thân run rẩy, nhưng vẫn không phát ra tiếng kêu thảm thiết cho bọn khát máu hưng phấn.Ngay cả bọn thủ hạ cũng cảm thấy toát cả mồ hôi với loại tra tấn này: Như vậy vẫn chưa đủ đau hay sao? Sao ngay cả tiếng kêu thét cũng không nghe thấy? Cả bọn nhìn nhau, lại nhìn hình cụ trong tay, cảm thấy hơi hồ đồ.Bọn chúng dừng một lát, đem vứt roi và gậy gỗ đi. Một người trong đó cầm một con dao sắc bén, chầm chậm đâm vào cơ thể đã không còn chút nào lành lặn, cắm sâu vào trong xương đùi, xoay một cái, một âm thanh khiến người ta phải kinh hồn.Rút con dao ra, lại đâm vào trong cánh tay mềm nhũn đã xụi lơ xuống. Xương của tứ chi lần lượt bị đâm vào, âm thanh rạn nứt liên tục vang lên khiến người ta kinh hãi.Tăng Thuấn Hy rên thảm, toàn thân run càng lợi hại hơn. Lồng ngực ốm yếu của cậu phập phồng kịch liệt, ánh mắt rời rạc, nhưng chút lí trí còn sót lại khiến cho cậu vẫn không chịu kêu la.Hi vọng duy nhất của cậu chính là nhanh chóng mất đi ý thức, bất kể là chết, hay là hôn mê, chỉ cần không còn cảm nhận được loại hình phạt tàn khốc này nữa, cho dù chỉ một lát cũng được.Nhưng, những người đó không cho cậu ngất đi, dùng roi làm bằng dây thép hơ trên lửa đến đỏ lên rồi quất vào người cậu, da thịt như bị lửa nướng chín. Khắp mọi chỗ, thân thể lập tức bị thiêu trọi, phát ra mùi khét khó ngửi. Gậy, roi điên cuồng quất xuống.Tăng Thuấn Hy đau đớn như bị người ta dùng dao búa chẻ ra, bị lăng trì sống. Cậu vô thức quằn quại trên sàn, rên lên, chỉ cầu có thể chết nhanh, để thoát khỏi sự hành hạ kinh người này.Tiểu Phương nghiêng mặt đi không chịu nỗi nữa, cậu thị ý cho bọn thủ hạ dừng tay, đi đến bên cạnh Tăng Thuấn Hy giờ đã không còn ra hình người. Cậu đem nước lạnh tạt lên mặt Tăng Thuấn Hy, thấy cậu đã hơi tỉnh lại."Cậu xin chúng tôi tha đi! Cậu ngoan ngoãn cầu xin, tôi sẽ để cậu chết sớm một chút!"Tăng Thuấn Hy thần trí không tỉnh táo ngơ ngác nhìn Tiểu Phương, không có phản ứng gì. Tiểu Phương nhắc lại một lần nữa, Tăng Thuấn Hy mới hiểu ra một chút. Tiểu Phương từng kề vai tác chiến với cậu khi ở Nhật Bản, muốn sớm giải thoát cho cậu.Cậu cảm kích, khẽ cười một cái rất nhạt với Tiểu Phương, rồi nhắm mắt lại.Tiểu Phương đờ ra ngồi xuống trước mặt Tăng Thuấn Hy, một lúc lâu, cậu đứng lên, lại nhìn về phía tấm kính, rồi đi về góc.Trong phòng yên tĩnh một lát, bọn thủ hạ đều nhìn nhau, trong mắt có chút bất nhẫn và khâm phục. Tất cả nhìn về phía Tiểu Phương, Tiểu Phương khẽ gật đầu.Gậy lại lần nữa giáng xuống, lần này là trực tiếp đánh lên đầu Tăng Thuấn Hy, máu như mưa vương vãi khắp nơi, lực đánh rất mạnh làm Tăng Thuấn Hy va vào góc tường. Lưu Minh Trí biết rõ, những người hành hình cũng không muốn tiếp tục dụng hình với người như thế này, muốn nhanh chóng giải quyết sinh mạng của cậu, kết thúc sự đau đớn cho cậu.Lưu Minh Trí xoay người, nói với Tiêu Vũ Lương đang ngồi ngây bất động: "Lương ca, cậu ta sắp không được rồi, anh không muốn nhìn một cái sao?"Tiêu Vũ Lương giật mình, hoảng loạn đứng lên, đi đến cửa sổ.Đập vào mắt là thảm cảnh khiến hắn kinh ngạc mở to mắt, hắn ngã về sau một bước, trân mắt nhìn người đầy huyết mơ hồ nằm trên sàn kia.Lần đầu gặp mặt, ngũ quan tinh tế cùng những đường cong thanh mãnh, từng khiến người ta nhìn không rời mắt. nhưng người trước mặt bây giờ toàn thân đã không tìm ra chút nào hoàn chỉnh nữa, máu tuôn như suối.Tứ chi thon dài hữu lực, những ngón tay dài nhỏ, nay đã xụi trong máu, đã hoàn toàn bị phế, trong không khí có mùi thịt bị cháy khét, mùi máu tanh nồng nặc, Tiêu Vũ Lương vẫn còn nhớ, cảm giác khi ôm người đó. Hắn đau lòng nói không ra tiếng, trên ngực như bị một khối đá nặng đè lên.Tại sao sự việc lại trở nên như vậy? Giống như chỉ mới hôm qua, còn ôm hôn cậu hạnh phúc, tại sao lại như vậy.Lại một gậy giáng xuống, người đó đập mạnh vào tường, trên lộ ra vết nứt gậy gỗ lại tiếp tục giáng xuống, ngay cả trái tim cũng giống như đang vỡ nát, máu mũi sặc ra.Tăng Thuấn Hy trong cơn đau kịch liệt, cảm thấy mình cách cái chết rất gần, cậu có chút thoải mái sắp được giải thoát. Cậu miễn cưởng mở mắt, nhìn về phía tấm kính. Cậu biết, người mà cậu nhớ thương đang ở sau tấm kính đó.Cậu muốn trước khi chết cảm nhận được người đó một lần cuối cùngTiêu Vũ Lương, cuối cùng đã báo thù được rồi, cậu chết đi, có khiến hắn dễ chịu hơn một chút? Có làm hắn bớt hận cậu một chút không?Rất muốn hắn ôm cậu, rất muốn thấy hắn cười với cậu...Em yêu anh! Tiêu Vũ Lương...Tiêu Vũ Lương cứng đờ đứng trước tấm kính, khó tin nhìn Tăng Thuấn Hy, dường như hắn nhìn thấy một tia tiếu ý trong mắt Tăng Thuấn Hy, thanh đạm như gió .....Một gậy rất lớn đánh mạnh xuống, máu tươi văng tứ tán!Đôi mắt dịu dàng mất đi ánh sáng, người dần dần ngã xuống ....."Dừng tay!" Tiêu Vũ Lương kêu lớn.Khi bản thân vẫn chưa phản ứng kịp, thì người đã đứng trong căn phòng dính đầy máu tươi. Hắn thở gấp, không nói nên lờiLưu Minh Trí cũng theo sát cậu chạy vào trong căn phòng đó, không chờ Tiêu Vũ Lương phân phó, Tiểu Phương lập tức động thủ nâng người dưới đất lên, Tăng Thuấn Hy không chút động đậy."Mau gọi bác sĩ Trần đến! Đi mau!" Lưu Minh Trí cố gắng áp thấp giọng nói, cậu không muốn kinh động người đang bàng hoàng đứng trong vũng máu....
Không biết đã bao lâu, Tăng Thuấn Hy cảm thấy ánh mặt trời sáng chói, làn gió trong lành thổi qua mặt cậu. Ngoài cửa sổ có một chú chim nhỏ đang reo hoan, lá cây thơm ngát bị ánh mặt trời chiếu vào.Vừa mơ một giấc mơ đáng sợ, trong mơ Tiêu Vũ Lương lạnh lùng nhìn cậu, u ám đáng sợ. Rất đáng sợ, cậu không muốn Tiêu Vũ Lương như vậy, cậu thích Tiêu Vũ Lương luôn yêu thương cậu."Cậu tỉnh rồi? Thật tốt quá, cậu ngủ rất lâu rồi!" Bên cạnh một giọng nói rất lớn làm thần trí Tăng Thuấn Hy tỉnh lại. Cậu bất ngờ mở to mắt, đập vào mắt là bức tường màu trắng...Đau quá! Cậu muốn cử động một cái, thì một trận đau kịch liệt làm cậu hành động của cậu phí đi. Cơn đau khiến cậu hoàn toàn tỉnh lại, biết tất cả không phải là mơ.Cảm giác đau đó làm cậu điên cuồng muốn chết ngay! Đôi mắt giận dữ thiêu đốt đó! Tất cả đều là thật, hơn nữa cậu vẫn chưa chết!Cậu chưa chết?Tại sao?"Cậu nghe tôi nói không?!" Một bàn tay xua xua trước mặt cậu, Tăng Thuấn Hy động đầu một cái, nhìn nơi phát ra âm thanh đó.Tăng Thuấn Hy nhất thời chưa kịp phản ứng, ngỡ ngàng nhìn gương mặt xa lạ đó.Người đó tiến lại gần: "Cậu không bị ngốc đó chứ? Anh của tôi nói đầu cậu bị đánh hỏng rồi.""Nhưng đừng lo, anh của tôi nói đầu tôi cũng hỏng, nhưng tôi vẫn sống rất tốt, rất vui vẻ!" Người đó cười hi hi, giống như muốn nỗ lực an ủi Tăng Thuấn Hy."Anh của cậu?" Tăng Thuấn Hy gần như không phát ra tiếng, trong cổ họng phát ra một âm thanh mơ hồ ."Phải đó! Anh của tôi là Lưu Minh Trí, tôi tên là Lưu Minh Viễn, cậu gọi tôi là Tiểu Viễn được rồi. Là anh ấy kêu tôi đến chăm sóc cho cậu, a, đúng rồi, tôi phải đi nói cho anh tôi biết, cậu đã tỉnh rồi."Lời còn chưa dứt, người đó đã nhảy dựng lên, chạy ra cửa.Lát sau, Lưu Minh Trí đã vào. Cậu đi đến cạnh giường Tăng Thuấn Hy, cúi đầu nói nhẹ: "Cậu tỉnh rồi, bác sĩ nói cậu sẽ không nguy hiểm tính mạng."Nhìn thấy Tăng Thuấn Hy có biểu hiện khó hiểu, Lưu Minh Trí lại nói: "Chúng ta đang ở Nhật Bản, cậu đã hôn mê một thời gian rất dài. Xương trên người cậu qua mấy ngày nữa sẽ khỏi thôi, đến lúc đó cậu có thể cử động rồi."Cậu do dự một lát, lại mở miệng: "Là Lương ca kêu ngừng tay."Cậu không biết nên nói cái gì, qua một lát, vẫy tay kêu người bị kém trí kia qua: "Đây là em trai tôi, vừa ra đời thì đầu đã không được tốt, nhưng rất nghe lời, có thể chăm sóc người khác. Tôi nghĩ, để nó chăm sóc cho cậu sẽ rất thích hợp."Tăng Thuấn Hy ngơ ngác nhìn Lưu Minh Trí, cậu không hiểu chuyện này là như thế nào.Lưu Minh Trí cũng nửa ngày không lên tiếng, Lưu Minh Viễn đứng một bên xoay xoay đầu, nhìn anh trai, lại nhìn người trên giường."Tôi làm như vậy đều là vì Lương ca" Lưu Minh Trí không nhìn Tăng Thuấn Hy, dùng âm thanh rất khẽ để nói.Cậu xoay đầu qua: "Tiểu Viễn, có chuyện gì thì kêu bác sĩ, nghe thấy không?""Nghe rồi!" Tiếng trả lời rất lớn. Lưu Minh Trí gật đầu, quay người đi."Trên người cậu băng rất nhiều vải." Âm thanh của cái đầu ngốc nghếch đó lại vang lên: "Anh tôi nói xương của cậu bị gãy hết rồi, tốn rất nhiều thời gian mới lành được."Tăng Thuấn Hy cúi mắt xuống, nhìn thấy băng gạc bịt kính hết người mình."Nhưng, cậu yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cho cậu thật tốt." Khuôn mặt tươi cười của Lưu Minh Viễn lại tiến gần, rất nghiêm túc bảo đảm với Tăng Thuấn Hy.Tăng Thuấn Hy không nhìn cậu, cử động cái cổ nơi duy nhất còn cử động được, nhìn ra cửa sổ.Tại sao, tại sao không để cậu chết? Bộ dạng đó vẫn chưa đủ cho hắn trút hận sao? Còn muốn hành hạ cậu như thế nào?Tăng Thuấn Hy yếu ớt nhắm mắt lại...Chỉ cần người đó vui là được rồi!
Không biết đã bao lâu, Tăng Thuấn Hy cảm thấy ánh mặt trời sáng chói, làn gió trong lành thổi qua mặt cậu. Ngoài cửa sổ có một chú chim nhỏ đang reo hoan, lá cây thơm ngát bị ánh mặt trời chiếu vào.Vừa mơ một giấc mơ đáng sợ, trong mơ Tiêu Vũ Lương lạnh lùng nhìn cậu, u ám đáng sợ. Rất đáng sợ, cậu không muốn Tiêu Vũ Lương như vậy, cậu thích Tiêu Vũ Lương luôn yêu thương cậu."Cậu tỉnh rồi? Thật tốt quá, cậu ngủ rất lâu rồi!" Bên cạnh một giọng nói rất lớn làm thần trí Tăng Thuấn Hy tỉnh lại. Cậu bất ngờ mở to mắt, đập vào mắt là bức tường màu trắng...Đau quá! Cậu muốn cử động một cái, thì một trận đau kịch liệt làm cậu hành động của cậu phí đi. Cơn đau khiến cậu hoàn toàn tỉnh lại, biết tất cả không phải là mơ.Cảm giác đau đó làm cậu điên cuồng muốn chết ngay! Đôi mắt giận dữ thiêu đốt đó! Tất cả đều là thật, hơn nữa cậu vẫn chưa chết!Cậu chưa chết?Tại sao?"Cậu nghe tôi nói không?!" Một bàn tay xua xua trước mặt cậu, Tăng Thuấn Hy động đầu một cái, nhìn nơi phát ra âm thanh đó.Tăng Thuấn Hy nhất thời chưa kịp phản ứng, ngỡ ngàng nhìn gương mặt xa lạ đó.Người đó tiến lại gần: "Cậu không bị ngốc đó chứ? Anh của tôi nói đầu cậu bị đánh hỏng rồi.""Nhưng đừng lo, anh của tôi nói đầu tôi cũng hỏng, nhưng tôi vẫn sống rất tốt, rất vui vẻ!" Người đó cười hi hi, giống như muốn nỗ lực an ủi Tăng Thuấn Hy."Anh của cậu?" Tăng Thuấn Hy gần như không phát ra tiếng, trong cổ họng phát ra một âm thanh mơ hồ ."Phải đó! Anh của tôi là Lưu Minh Trí, tôi tên là Lưu Minh Viễn, cậu gọi tôi là Tiểu Viễn được rồi. Là anh ấy kêu tôi đến chăm sóc cho cậu, a, đúng rồi, tôi phải đi nói cho anh tôi biết, cậu đã tỉnh rồi."Lời còn chưa dứt, người đó đã nhảy dựng lên, chạy ra cửa.Lát sau, Lưu Minh Trí đã vào. Cậu đi đến cạnh giường Tăng Thuấn Hy, cúi đầu nói nhẹ: "Cậu tỉnh rồi, bác sĩ nói cậu sẽ không nguy hiểm tính mạng."Nhìn thấy Tăng Thuấn Hy có biểu hiện khó hiểu, Lưu Minh Trí lại nói: "Chúng ta đang ở Nhật Bản, cậu đã hôn mê một thời gian rất dài. Xương trên người cậu qua mấy ngày nữa sẽ khỏi thôi, đến lúc đó cậu có thể cử động rồi."Cậu do dự một lát, lại mở miệng: "Là Lương ca kêu ngừng tay."Cậu không biết nên nói cái gì, qua một lát, vẫy tay kêu người bị kém trí kia qua: "Đây là em trai tôi, vừa ra đời thì đầu đã không được tốt, nhưng rất nghe lời, có thể chăm sóc người khác. Tôi nghĩ, để nó chăm sóc cho cậu sẽ rất thích hợp."Tăng Thuấn Hy ngơ ngác nhìn Lưu Minh Trí, cậu không hiểu chuyện này là như thế nào.Lưu Minh Trí cũng nửa ngày không lên tiếng, Lưu Minh Viễn đứng một bên xoay xoay đầu, nhìn anh trai, lại nhìn người trên giường."Tôi làm như vậy đều là vì Lương ca" Lưu Minh Trí không nhìn Tăng Thuấn Hy, dùng âm thanh rất khẽ để nói.Cậu xoay đầu qua: "Tiểu Viễn, có chuyện gì thì kêu bác sĩ, nghe thấy không?""Nghe rồi!" Tiếng trả lời rất lớn. Lưu Minh Trí gật đầu, quay người đi."Trên người cậu băng rất nhiều vải." Âm thanh của cái đầu ngốc nghếch đó lại vang lên: "Anh tôi nói xương của cậu bị gãy hết rồi, tốn rất nhiều thời gian mới lành được."Tăng Thuấn Hy cúi mắt xuống, nhìn thấy băng gạc bịt kính hết người mình."Nhưng, cậu yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cho cậu thật tốt." Khuôn mặt tươi cười của Lưu Minh Viễn lại tiến gần, rất nghiêm túc bảo đảm với Tăng Thuấn Hy.Tăng Thuấn Hy không nhìn cậu, cử động cái cổ nơi duy nhất còn cử động được, nhìn ra cửa sổ.Tại sao, tại sao không để cậu chết? Bộ dạng đó vẫn chưa đủ cho hắn trút hận sao? Còn muốn hành hạ cậu như thế nào?Tăng Thuấn Hy yếu ớt nhắm mắt lại...Chỉ cần người đó vui là được rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me