LoveTruyen.Me

Vu Tru Tuan Triet Dich Vu Tu Van Hon Nhan

"Cái gì? Đã đến bước hôn nhau luôn rồi sao?" Từ Tấn kinh ngạc hỏi.

Triệu Phiếm Châu sau khi trải qua cái hôn nồng nhiệt ngày hôm đó liền chính thức trở thành siêu cấp người yêu của Trương Mẫn, điều này khiến cho cậu vui vẻ suốt mấy ngày nay.

Người yêu đã có, nói thế nào cũng là nhờ Thiên Chi Phúc cho nên cậu đã chạy đến văn phòng để thông báo, sẵn tiện thanh toán khoảng tiền cho Trương Triết Hạn.

"Đúng vậy, thật sự rất cảm ơn hai người, nếu không nhờ có bữa tiệc đó, tôi cũng sẽ không gặp được anh ấy."

Trương Triết Hạn cũng bị làm cho ngơ ngác luôn rồi, cứ tưởng khu vui chơi rất không được, còn thầm cầu mong cho Triệu Phiếm Châu không bị người ta block, ai ngờ cậu ta thật sự làm được.

Từ Tấn lần đầu tiên cảm thấy mình thật sự giúp ích được cho người ta nên rất vui vẻ nói "Chuyện nhỏ thôi, sau này nếu cần giúp đỡ cứ đến tìm chúng tôi."

Triệu Phiếm Châu biết 'sau nay' là ý gì, còn không phải là tiệc cưới sao, cậu vui vẻ trong lòng, hào sảng đáp ứng lời của Từ Tấn.

......

Triệu Phiếm Châu muốn mang Trương Mẫn về nhà ra mắt mẹ mình, ban đầu Trương Mẫn không đồng ý, cảm thấy chuyện của bọn họ phát triển quá nhanh, không nên ra mắt phụ huynh sớm như vậy.

Nhưng cuối cùng Trương Mẫn cũng bị thuyết phục, nguyên nhân chính là Triệu Phiếm Châu trực tiếp gọi điện thoại cho mẹ báo tin mình đã có người yêu, mẹ cậu còn muốn cùng Trương Mẫn nói chuyện điện thoại.

"Anh ơi, mẹ em muốn nói chuyện với anh." Triệu Phiếm Châu vừa nói vừa đưa điện thoại đến trước mặt Trương Mẫn, phía trên còn đang hiển thị cuộc gọi.

Trương Mẫn đột nhiên căng thẳng, tim đập gia tốc, hơi thở trầm trọng khiến Triệu Phiếm Châu ít nhiều cũng chú ý tới.

"Anh đừng lo lắng, mẹ em dễ nói chuyện lắm."

Trương Mẫn ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt như cầu cứu "Nhưng cũng không phải gấp như vậy, anh còn chưa có chuẩn bị."

"Không sao, cứ bật loa lên, có gì em sẽ tiếp lời mẹ giúp anh."

Lúc này Trương Mẫn mới khẽ gật đầu, lo lắng cũng giảm bớt.

Quả thật mẹ của Triệu Phiếm Châu rất dễ ở chung, bà vừa nghe thấy giọng Trương Mẫn đã cười rất to còn ra vẻ rất mãn nguyện, yêu cầu cậu mau mang người về cho bà nhìn, cả quá trình Trương Mẫn đều vâng vâng dạ dạ, vui vẻ cùng bà trò chuyện, cũng không còn căng thẳng như trước đó nữa.

Đến khi kết thúc cuộc gọi, Trương Mẫn vẫn còn cảm giác mờ mịt khó tả, anh không ngờ mẹ Triệu Phiếm Châu lại dễ dàng chấp nhận như vậy, dường như mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến anh không biết nên làm thế nào ngoài việc nghe theo sự sắp xếp của Triệu Phiếm Châu.

"Em nói mà, mẹ em rất dễ, không cần quá lo lắng đâu."

"Ừm, em định khi nào đi gặp dì?"

"Dì cái gì? Gọi mẹ đi, bà ấy nghe anh gọi mẹ chắc chắn sẽ càng vui hơn. Em hẹn vào chủ nhật nhé? Hôm đấy mẹ em bàn công việc xong rồi đi ăn luôn."

"Được, tùy em, dù sao anh cũng đang thất nghiệp, không có gì làm, đi ngày nào cũng như nhau thôi."

Triệu Phiếm Châu đau lòng ôm lấy anh, cậu đã nghe Trương Mẫn kể về gia đình mình, biết được anh đã chịu rất nhiều ủy khuất cho nên cậu lại càng muốn cưng chiều anh hơn, để anh quên đi tất cả những nỗi đau do gia đình kia mang lại, từ bây giờ anh chỉ được quyền sống trong hạnh phúc mà cậu tạo ra thôi.

"Hay anh đến làm ở công ty nhà em đi?"

Trương Mẫn có chút nghi ngờ, Triệu Phiếm Châu luôn miệng nói nhà cậu rất giàu, cậu có thể nuôi anh thành một con mèo trắng mập nhưng anh cũng không quá tin tưởng. Bởi vì bình thường cậu quá điệu thấp, đi học bằng xe đạp, ăn uống đều do cậu tự nấu, đi chợ sẽ trả giá, nói gia đình cậu khá giả một chút thì anh còn tin.

"Nhà em còn có công ty nữa sao?"

Triệu Phiếm Châu ủy khuất vô cùng, cậu nói mãi mà anh chẳng tin cậu gì cả.

"Thật sự, tập đoàn Triệu thị là của nhà em, mẹ em là Triệu Thiết, nữ doanh nhân tự cường trong giới thương gia, anh biết người này mà đúng không?"

Triệu thị đương nhiên Trương Mẫn biết, lúc anh còn ở Tứ Hải cũng đã nhiều lần hợp tác với Triệu thị.

Triệu thị là do Triệu Thiết, một nữ cường nhân thành lập, trong vòng năm năm đã đạt rất nhiều thành tích xuất sắc, khi đó đối với anh, được hợp tác với Triệu thị đã là một mối làm ăn lớn mà những bậc tiền bối ở công ty cũng không có được.

Thật sự không ngờ, người yêu của anh vậy mà lại là quý tử Triệu thị, thế giới này cũng thật nhỏ bé.

Giống như một giấc mơ vậy, Trương Mẫn còn tưởng mình quá túng thiếu cho nên mơ thấy Triệu Phiếm Châu trở thành công tử nhà giàu, nhưng đến khi đứng trước cổng tập đoàn Triệu thị, anh mới biết đó không phải mơ, mà là thật.

Triệu Phiếm Châu mang anh đến Triệu thị, nhưng không lên thẳng phòng của Triệu Thiết mà ngồi ở sảnh chờ, vì tiếp tân có nói bà đang bàn chuyện làm ăn với đại diện của công ty khác, bọn họ cũng không thể làm phiền nên mới ngồi ở sảnh.

"Đói chưa, hay em mang anh đến nhà hàng trước, xíu mẹ em đến sau?"

Trương Mẫn trợn mắt nhìn cậu "Để mẹ em biết được bà có đứa con như em chắc chắn sẽ tức chết, dù sao cũng đến rồi, đợi một chút cũng không sao."

Triệu Phiếm Châu cười hì hì, hai người ngồi nói chuyện một hồi mới thấy mẹ của cậu từ thang máy bước ra, phía sau còn có một nam nhân sắc mặt không quá tốt, dường như còn đang muốn thuyết phục Triệu Thiết.

Cả Trương Mẫn và Triệu Phiếm Châu đều nghe được một ít đối thoại của họ.

"Triệu tổng có thể xem xét lại một chút không, công ty chúng tôi rất có thành ý muốn cùng Triệu thị hợp tác."

Trương Mẫn nhận ra người nói là Trương Khung, đứa con đã thất lạc bấy lâu nay của Trương gia, cũng là người khiến anh bị đuổi khỏi Tứ Hải.

"Có phải Tứ Hải đổi người rồi không, trước đây không phải như vậy. Bản kế hoạch lần này quá mức sơ sài, thật xin lỗi, chúng tôi không thể tiếp tục hợp tác với Tứ Hải nữa."

Bà vừa nói xong Triệu Phiếm Châu cũng mang Trương Mẫn đi tới, cậu gọi một tiếng "Mẹ" để cắt đứt cuộc trò chuyện của bọn họ.

Tứ Hải sao, công ty trước đây của Trương Mẫn, cậu còn lâu mới để Trương Khung toại nguyện.

Trương Mẫn cũng theo đó chào một tiếng rồi lặng lẽ đánh giá Trương Khung, Trương Khung cũng nhìn thấy anh, gã không thể tin được Trưỡng Mẫn cũng ở đây, có vẻ còn có mối quan hệ đặc biệt với Triệu tổng.

"Tới rồi à, đây có phải là Tiểu Mẫn, con dâu của ta không? Thật xinh đẹp."

Trương Mẫn bị xưng hô này làm cho xấu hổ đỏ mặt "Dì nói đùa, con làm sao có thể xinh đẹp như dì được."

"Ha ha ha, Tiểu Mẫn thật biết cách ăn nói nha. Được rồi, không nói nữa, mau đi ăn thôi, hai đứa chắc là rất đói bụng."

"Vâng."

Trương Mẫn trước khi rời đi còn đặc biệt liếc nhìn Trương Khung, trên mặt đầy vẻ trêu chọc, mặc kệ là thân phận gì, chỉ cần có thể ở trên Trương Khung một bậc là anh vui rồi, ai bảo gã vừa trở về là cùng anh ở mọi nơi đối chọi làm gì, anh là người có thù tất báo.

"Tiểu Mẫn của em, bây giờ tin tưởng em là công tử nhà giàu rồi chứ?"

"Phải phải, anh sai rồi, vì đã không tin tưởng em."

"Cho nên, sau này không cần phải vất vả nữa, em nuôi anh."

Triệu Phiếm Châu nói xong lại kề sát bên tai Trương Mẫn "Nhưng không tin tưởng em thì phải bị phạt, tối nay ngoan ngoãn ở trên giường cho em."

Trương Mẫn "..."

———————
Cảnh báo trước ó: Cặp Lăng Việt khá là ngược nhaaa

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me