LoveTruyen.Me

Vu Tru Tuan Triet Dich Vu Tu Van Hon Nhan

Mình dùng từ 'cậu' để gọi cả Từ Tấn và Vương Việt, vì với hình tượng nhân vật của hai người dùng từ cậu sẽ thích hợp hơn, sợ mọi người nhầm lẫn nên mình gào trước 😅

----------

"Tiểu Việt, cậu không sao chứ, tớ xin lỗi, tớ không biết đó là cậu." Từ Tấn lo lắng vội đỡ Vương Việt đứng dậy, miệng không ngừng nói lời xin lỗi.

Vương Việt đứng ở cạnh Từ Tấn liền sẽ thấy được chênh lệch của cả hai, một người sạch sẽ gọn gàng, trắng trắng mềm mềm, một người đen nhẹm, thô kệch, quần áo bạc màu bẩn thỉu, trên người còn có vết thương, nếu thật sự không biết rõ quan hệ của hai người chắc chắn sẽ bị hiểu lầm thành Vương Việt là du côn muốn bắt nạt Từ Tấn.

Nhưng chỉ có Từ Tấn biết, người này cái gì cũng sẽ không làm, lúc nãy bị cậu đánh đến ngã xuống đất, Vương Việt không đánh trả, chỉ biết chôn mặt dưới cánh tay, chịu đựng đòn tấn công từ cậu.

Vương Việt lặng lẽ nhìn Từ Tấn, trong mắt lóe lên một tia bi quan và ghen tỵ, nhưng rất nhanh liền biến mất, cậu biết, mình không có tư cách ghen tỵ với Từ Tấn, nhưng lại có tư cách nhận lấy bi quan của cuộc đời.

"Tớ không sao, không liên quan đến cậu, là lỗi của tớ." Vương Việt cảm thấy vô cùng xấu hổ với bản thân cũng như xấu hổ với Từ Tấn, Từ Tấn vốn dĩ không hề biết chuyện giữa cậu và Lăng Duệ, vậy mà lúc đó cậu lại nảy ra ý niệm muốn tìm Từ Tấn gây phiền phức.

Từ Tấn hiện tại cũng không có thời gian suy xét lỗi của ai, cậu nhìn đến vết thương trên người Vương Việt liền muốn đánh chính mình một trận, lúc nãy cậu ra tay quá nặng rồi.

"Vào nhà tớ đi, tớ thoa thuốc cho cậu."

Vương Việt lúng túng nói "Không cần đâu, vết thương ngoài da thôi, tớ trở về tự mình làm."

Từ Tấn không nghe lời Vương Việt, kéo tay cậu vào nhà mình, không cho phép cậu có cơ hội tiếp tục từ chối.

"Nếu không nghe lời tớ thì tớ sẽ không xem cậu là bạn nữa."

Đúng vậy, Từ Tấn và Vương Việt là bạn, nói chính xác thì là bạn thuở nhỏ, quan hệ rất thân thiết, trước đây hai gia đình là hàng xóm của nhau, chỉ có điều hai người học khác trường, nhưng như thế cũng không làm giảm đi sự thân thiết giữa hai người.

Đến khi lên cấp ba, gia đình Vương Việt xảy ra tai nạn, cha mẹ qua đời, chỉ còn mỗi người anh trai Vương Siêu và cậu, sau đó không lâu hai người được nhận vào viện phúc lợi, kể từ lúc ấy Từ Tấn và Vương Việt không còn liên lạc nữa.

Hiện tại gặp lại Vương Việt, Từ Tấn rất vui, mấy năm nay cậu đều muốn tìm Vương Việt, cậu có đi đến viện phúc lợi mà trước đây Vương Việt được nhận, nhưng người ở đó nói rằng Vương Việt đã rời đi rồi, bọn họ cũng không có cách để liên lạc.

Từ Tấn mang Vương Việt vào nhà, để cậu ngồi lên ghế sô pha, còn chính mình thì đi lấy nước và hộp dụng cụ y tế.

Căn phòng của Từ Tấn rất gọn gàng ngăn nắp, cậu chỉ mới thuê nó gần đây, bởi vì chị cậu đang mang thai, gia đình bên chồng thì vẫn còn ở nước ngoài không kịp trở về, để chị một mình ở nhà thì không yên tâm, thế nên anh rể mới mang chị về nhà mẹ đẻ, nhờ cả nhà chăm sóc chị. Nhà mẹ đẻ hơi nhỏ, thêm một người thì quá ngột ngạt nên Từ Tấn yêu cầu ra ở riêng, dù sao cậu cũng đã lớn nên ra ngoài trải nghiệm một chút mới tốt.

Vương Việt ngồi ở trên ghế sô pha không dám động, tay còn bận rộn lau chà lên vết thương sợ máu sẽ làm dơ ghế sô pha của Từ Tấn.

Một hành động nhỏ này đều được Từ Tấn thu vào mắt, đôi mày nhỏ xinh nhịn không được khẽ chau lại, nhìn dáng vẻ gầy yếu của Vương Việt, cậu thật sự rất muốn biết những năm qua Vương Việt đã trải qua như thế nào.

Từ Tấn mang nước và hộp y tế đến ngồi xuống bên cạnh Vương Việt, để cậu uống một ngụm nước thanh nhuận cổ họng rồi mới bắt đầu giúp cậu băng bó.

"A..." Vương Việt khẽ rên một tiếng khi Từ Tấn chạm đến vết thương trên cánh tay, nơi đó có một vết thương khá sâu, máu không ngừng chảy làm Từ Tấn sợ hết hồn.

"Không được, tớ phải đưa cậu đến bệnh viện."

"Đừng... không cần đâu, tớ không sao."

Đến bệnh viện... sẽ gặp Lăng Duệ, cậu không muốn bị hắn nhìn thấy.

"Sao lại không cần, mau đi thôi." Từ Tấn gấp gáp lôi kéo Vương Việt ra ngoài.

Trên đầu gối Vương Việt còn có một vết thương nữa, nên dáng đi có hơi khập khiểng, Từ Tấn nhận ra nên càng lo lắng hơn, dưới sự ép buộc của cậu, Vương Việt chỉ còn cách đồng ý.

Xuất pháp từ sự hối lỗi, Vương Việt càng không thể từ chối Từ Tấn.

Phải, là hối lỗi, Vương Việt cậu có lỗi với Từ Tấn.

Lúc ở nhà hàng nhìn thấy Lăng Duệ đang ngồi một mình, cậu chỉ có thể lén lút đứng từ xa nhìn hắn, không dám đến gần, cậu biết hắn rất ghê tởm cậu, đến cả cậu cũng thật sự ghê tởm chính mình.

Ghê tởm về những hành động đã làm trước đây.

Ngắm nhìn rất lâu mới phát hiện Lăng Duệ có hẹn, người hẹn với hắn là Từ Tấn, bởi vì chỗ Từ Tấn ngồi lại vừa vặn bị vách tường che khuất nên Vương Việt không nhìn rõ người đó là ai, cậu chỉ biết lúc đó chính mình thật sự rất đố kị, đố kị người có thể cùng Lăng Duệ ăn cơm, có thể cùng Lăng Duệ trò chuyện vui vẻ, có thể được Lăng Duệ dùng sự ôn nhu mà đối đãi.

Đố kị sẽ làm con người ta sinh ra thù hận, Vương Việt chỉ còn cách một bước nữa là chạm tới ranh giới đó rồi.

Vương Việt nhìn thấy Lăng Duệ cùng người kia chuẩn bị rời khỏi nhà hàng, bởi vì đứng từ xa nên cậu vẫn chưa nhìn rõ, chỉ biết trông người kia rất quen mắt, cậu lập tức ngồi lên chiếc xe cũ kĩ giao hàng thường ngày mà mình dùng rồi chạy theo phía sau xe Lăng Duệ.

Khi đó trong lòng Vương Việt rất phức tạp, giống như những năm về trước vậy, âm thanh đó lần nữa xuất hiện, muốn cậu hãm hại người kia, muốn cậu làm cho người kia rời xa Lăng Duệ.

Cho đến khi cậu bị Từ Tấn đánh ngã xuống sàn, ánh mắt không tự chủ nhìn rõ dung mạo Từ Tấn, lúc này cậu mới biết được, cậu sai thật rồi, đến cả người bạn thân nhất cũng muốn hại, cậu thật sự không phải con người.

Lúc đến, cậu tự hứa sẽ dọa cho người này sợ hãi, biết điều mà rời xa Lăng Duệ, nhưng khi biết đó là Từ Tấn, một chút khí lực cậu cũng không có, thế là để mặc cho Từ Tấn đánh đến thương tích đầy mình, một tiếng cũng không dám phát ra.

Có lẽ Vương Việt đã bị đánh cho tỉnh táo ra, đố kị trong nháy mắt cũng không còn nữa, chỉ để lại một mảnh hối hận và sự căm giận giành cho bản thân.

Cậu giận chính mình đã để sự đố kị che mờ lí trí, suýt chút nữa thôi là đã làm người bạn thân thuở nhỏ của mình bị thương.

Cậu giận chính mình đã để tình yêu nhấn chìm bản thân, thoát ra không được mà còn lôi người khác vào.

Có lẽ cậu thật sự không xứng với tình yêu này, không xứng với Lăng Duệ, cũng không xứng để sống trên đời này nữa.

Đó là những ý nghĩ lúc này của Vương Việt, mọi thứ dần trở nên quá tồi tệ, cậu thật sự sắp không nhận ra bản thân mình nữa rồi.

Những con người tâm cơ, luôn muốn tìm cách hại người khác, thì thích hợp sống một cuộc sống cô độc hơn...

----------

Lời tác giả: Tiểu Việt trước đây là một người tâm cơ, nhưng chỉ dùng một vài mánh khóe để đuổi ong bướm đi thôi, thật sự chưa làm gì ra tội lớn, nhưng vì hoàn cảnh làm cho cậu khá tự ti, tự trách bản thân mình rất nhiều. Còn về ý nghĩ của Lăng Duệ thì những chương sắp tới sẽ rõ 😅

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me