LoveTruyen.Me

Vua Van Anh Cung Thich Em Hoan Abo Oxo Ho Cong Ho Thu

Gió đêm ôn nhu, lưu luyến len qua dòng người vội vã.

Tống Thanh Hàng đội mũ bảo hiểm vịt vàng ngồi ghế sau, vạt áo theo gió tung bay mang theo tự do phòng khoáng, khiến bao muộn phiền đều tan theo gió.

"Quản lý Tống! Thế nào! Có phải bao nhiêu muộn phiền đều bay đi mất rồi đúng không!"

Trình Hủ lái xe máy điện lao vèo vèo trên con đường vắng người, quay đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của Tống Thanh Hàng, mi mắt cong cong nói: "Bọn họ nói nếu không vui có thể lái motor đi hóng gió giải sầu, em không mua nổi motor đắt tiền, nhưng vẫn có xe máy điện có thể chở anh đi hóng gió."

Tống Thanh Hàng "Ừ" một tiếng, anh dựa đầu vào lưng Trình Hủ, hai tay cũng lặng yên không một tiếng động ôm lấy eo cậu.

Cảm nhận được đối phương căng chặt cơ bắp, Tống Thanh Hàng hậm hực muốn buông ra, nhưng giây tiếp theo, xe đột nhiên tăng tốc, anh theo quán tính bị ngã về sau, lại theo bản năng siết chặt eo người trước mặt.

"Quản lý Tống, ôm chặt em, như vậy mới an toàn."

Thanh âm Trình Hủ bị gió thổi tan, nhưng Tống Thanh Hàng vẫn nghe thấy, anh không chút do dự ôm chặt lấy eo Trình Hủ, như thật sự muốn ôm cả người cậu vào lòng.

"Bé ngoan."

"Sao vậy ạ?" Trình Hủ lớn tiếng hỏi.

"Em có thể đừng gọi anh là quản lý Tống được không?"

"Vậy... phải gọi là cái gì?"

Tống Thanh Hàng ở bên tai Trình Hủ la to: "Anh đã nói rất nhiều lần, gọi anh là ca ca."

Trình Hủ có chút do dự, giọng nói cũng dần nhỏ lại: "Có thể sao?"

Tống Thanh Hàng nghe không rõ hỏi lại: "Em nói cái gì?"

Đèn đường thẳng tắp chạy dài, như một sợi dây ánh sáng dẫn lối kẻ lạc đường trong đêm đen. Nó tuy rằng không lóa mắt như sao Bắc Đẩu, nhưng ánh sáng cũng không hề thua kém gì, nóng bỏng, chân thành, lại vì người xa lạ đưa đường dẫn lối.

Yêu một người, chưa bao giờ là sai.

Trình Hủ nghĩ thông suốt, thoải mái cười lớn, la to, "Vậy em có thể vẫn luôn gọi anh là ca ca sao?"

Giọng Tống Thanh Hàng ôn nhu đáp: "Đương nhiên có thể, nếu được, anh hy vọng em có thể kêu anh như vậy cả đời."

Trình Hủ đột nhiên nghẹn ngào, chậm rãi mở miệng: "Ca ca."

Xe máy điện ngừng bên bờ biển, hai người tìm được một khu xích đu ngồi nghỉ.

Hai cái xích đu trước sau đong đưa, đan xen chuyển động, như một đôi tình lữ trong đêm tối dựa vào nhau trao đổi tình cảm.

Trình Hủ nắm dây thừng, mắt nhìn người cậu thích, mà Tống Thanh Hàng lại hướng mắt về biển rộng, ánh mắt đã lâu chưa chuyển hướng, Trình Hủ thấy vậy cũng nhìn qua theo.

Ánh trăng rằm treo ở giữa biển, dưới ánh trăng, biển bạc toả sáng lóng lánh, giống như cất chưa hàng vạn ngôi sao.

"Biết tại sao anh nhất định muốn em đưa anh tới đây không?" Tống Thanh Hàng mở miệng, đôi mắt lấp lánh chớp.

Trình Hủ lắc đầu, lại nghe Tống Thanh Hàng nói: "Bởi vì có người từng nói với anh, ánh trăng chính là trái tim của biển cả."

Tống Thanh Hàng dừng một chút, quay sang nhìn Trình Hủ, trong mắt tràn ngập vẻ thành kính: "Anh muốn dẫn em tới đây để cho em xem trái tim anh."

"Bé ngoan, anh có lời muốn nói với em, thật ra anh nên nói ra sớm hơn, chỉ là anh vẫn luôn sợ hãi, sợ em nghe rồi sẽ chán ghét anh, lại lần nữa rời đi anh. Không biết em còn nhớ không, khi em còn rất nhỏ, ở công viên hải dương đã từng gặp một anh trai rất kỳ quái, trên người cậu ta thật đắng, lại cứ ôm em không chịu buông tay, khi đó em khóc đến lợi hại, nhưng chỉ cần anh gọi em một tiếng bé ngoan, em liền sẽ nín khóc."

Nói xong, Tống Thanh Hàng cũng không nhịn được bật cười.

"Có lẽ em đã quên, nhưng anh vẫn luôn nhớ kỹ, mỗi khi ở bên cạnh em, anh sẽ cảm thấy thật an tâm, giống như là duyên trời đã định, chỉ có tin tức tố của em mới có thể khiến anh không còn cảm thấy thống khổ. Lúc đó anh còn tưởng em là Alpha, kể từ sau ngày hôm đó, anh vẫn luôn tìm kiếm một Alpha có vị đường trắng, mãi cho đến khi em lần nữa xuất hiện trong sinh mệnh anh."

"Lần đầu tiên gặp em, anh vẫn luôn nghĩ sao em lại ngốc thế này, nhưng cho dù có như vậy, anh cũng không có tý nào chán ghét em, có thể là trong tiềm thức anh đã nhận ra em, chú nhóc có đôi mắt to tròn, lại còn cả mái tóc xoăn ngốc nghếch, đến khi anh thật sự nhận ra em là cậu nhóc đó, anh có chút không chấp nhận được, bé ngoan mà anh tìm kiếm nhiều năm như vậy lại là một Omega, anh làm sao có thể gả cho em ấy đây."

"Nhưng em thật sự quá tốt, tốt đến độ khiến anh cả gan nghĩ rằng cho dù em có là Omega, anh cũng nguyện ý muốn cùng em ở bên nhau suốt quãng đời còn lại." Tống Thanh Hàng cười nhạt, tiếp tục nói: "Bé ngoan, anh thích em, không chỉ là tin tức tố của em, mà còn là con người em, anh nghĩ rằng chúng ta chính là định mệnh của nhau, qua nhiều năm như vậy vẫn có cơ hội gặp lại."

"Bé ngoan, cho anh một cơ hội được đến gần em, được không?"

Tống Thanh Hàng nói xong như trút được gánh nặng, bàn tay nắm dây thừng của anh run lên nhẹ nhẹ, anh khẩn trương quay đầu qua đón nhận phán quyết cuối cùng, lại không ngờ người bên cạnh đã sớm khóc thành sông.

Tống Thanh Hàng hoảng loạn đến trước mặt Trình Hủ, muốn ôm cậu vào lòng an ủi nhưng lại không dám duỗi tay, hối hận nói: "Là anh dọa em rồi sao? Thực xin lỗi bé ngoan, là anh không tốt."

Nhưng giây tiếp theo anh đã bị người trước mặt câu lấy eo kéo vào lòng. Tống Thanh Hàng cuối đầu, thương tiếc vỗ lưng Trình Hủ, lại khiến người dưới thân khóc càng dữ hơn.

"Bé ngoan, chúng ta không khóc, không khóc được không, anh không nói nữa, em đem chuyện hôm nay quên hết, coi như cái gì cũng chưa xảy ra, được không?" Tống Thanh Hàng nhắm mắt thống khổ cố cứu vãn tình hình.

"Không, không được quên..."

Tống Thanh Hàng đột nhiên mở to mắt, không thể tin được nhìn người trước mặt, truy vấn: "Em vừa mới... nói cài gì? Em nói không được quên sao? Có phải không?"

Trình Hủ dùng tay áo lau sạch nước mắt, nỗ lực khiến bản thân trông không quá chật vật.

"Không thể coi như chưa nói gì, ca ca, em cũng thích anh, em và anh đều giống nhau, sợ đối phương sẽ cảm thấy bản thân mình không bình thường, sợ anh cảm thấy bị một người đồng tính thích thầm sẽ cảm thấy ghê tớm, em không dám nói."

Tống Thanh Hàng dở khóc dở cười, thì ra không phải chỉ có mình anh tình nguyện, Trình Hủ cũng vừa vặn thích anh, may mắn, bọn họ không bỏ lỡ nhau.

Tống Thanh Hàng xoa đầu Trình Hủ, cũng nhịn không được nức nở nói: "Đồ ngốc, sao anh có thể cảm thấy ghê tởm, anh thích em còn không hết đâu."

"Thì ra có người đã thích em nhiều năm như vậy, không phải giả, đó là sự thật." Trình Hủ nheo đôi mắt sưng như hạch đào cười nói, hai tay vẫn luôn ôm chặt eo Tống Thành Hàng không chịu buông.

Tống Thanh Hàng cũng ôm lấy cậu, cái ôm của anh không cường thế giống Alpha, nhưng lại chứa đầy tình cảm ôn nhu, khiến Trình Hủ muốn chết chìm trong phần tình cảm này.

"Bé ngoan."

"Dạ."

"Bé ngoan, ôm anh rồi thì không được buông tay, em không đẩy anh ra được đâu."

"Ừm, cả đời cũng không buông tay."

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me