LoveTruyen.Me

Vuong Nhat Bac Tieu Chien Vong Tien Dong Nhan Van Chung Ta

Nhân ngày Vương Điềm Điềm đăng weibo xác nhận cái rumor ván trượt hôm Thiên Thiên Hướng Thượng 28/7. Tôi high quá, đang cười nãy giờ đây, đáng nhẽ chương này định mấy hôm nữa mới đăng, nhưng vì high quá, giờ muốn làm một dàn paylak như Lam Cảnh Nghi đâyyyyyy!!!!!

Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến, đưa anh đi motor là lời hứa của cậu, thực hiện rồi lại muốn hứa hẹn nhiều hơn thế nữa. Nhưng cậu rõ chứ, có những lời tuyệt đối không thể tùy tiện nói ra, cũng có những lời tuyệt đối không thể dễ dàng mà hứa hẹn. Như là câu nói "Anh sẽ yêu em mãi mãi" – Mãi mãi có thể là bao lâu đây? Hai năm hay bốn năm? Ai dám tự tin nói sẽ cùng người kia đến thiên trường, địa cửu? Nên suy cho cùng phải không mãi mãi cũng chỉ là lời hứa suông? Vương Nhất Bác miên man suy nghĩ, sau lại bất ngờ ôm Tiêu Chiến, vùi mặt vào hõm cổ anh. Có lẽ hôm nay quá hạnh phúc, nên mới vu vơ những điều bất an. Mà dường như đã từng mất mát, nên mới đâm ra sợ hãi. Vương Nhất Bác run run, Tiêu Chiến cảm thấy điều gì đó nơi cậu, anh đưa tay ôm lấy Vương Nhất Bác. Người kia vùi mặt ở cổ anh, như muốn xác định mùi hương của anh mà lưu luyến không rời.

- "Anh là hiện tại của em."

Tiêu Chiến ngỡ ngàng, anh là hiện tại của em? Phải rồi, em cũng thế, em cũng là hiện tại của anh. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác là hiện tại của nhau. Tiêu Chiến áp hai tay nâng khuôn mặt Vương Nhất Bác lên nhìn chăm chú rồi đặt nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua hai phiến môi kia. Anh hát một một câu như thì thầm:

- "For the love, for laughter, I flew up to your arms..."(1)

(Để niếm trải tình yêu và niềm hạnh phúc, anh lao vào vòng tay em)

Anh ít khi hát, nhưng lần này anh muốn xác định với người kia bởi trong vốn ngôn từ hạn hẹp của anh thì dường như tất cả đều không đủ. Vương Nhất Bác lặng lẽ ngắm nhìn Tiêu Chiến, im lặng như cái cách cậu muốn, giống như bình ổn lại cảm xúc, lại càng như tìm kiếm chút hơi ấm ngọt ngào. Vương Nhất Bác ôm anh một lúc lâu, mãi đến khi trời xẩm tối mới chịu buông ra, cùng anh rời khỏi trường đua.

- "Anh đến kí túc xá của em đi." Vương Nhất Bác nói.

- "Quản giáo điểm danh đó, em nỡ lòng nào để anh chịu phạt sao?" Tiêu Chiến đùa cậu, anh bỏ đi cũng đâu phải ít, còn sợ gì phạt với không phạt.

Thế nhưng Vương Nhất Bác do dự rồi, cậu vốn dĩ cũng là con người nguyên tắc, nghe đến đây liền trầm mặc không nói thêm gì nữa. Tiêu Chiến nhận ra vẻ mặt ủy khuất của cậu, anh cười ha ha. Vương Nhất Bác ngàn vạn lần muốn anh dừng cái điệu cười gợi đòn đó lại nhưng cậu bất lực rồi, đành mặc kệ thôi. Tiêu Chiến vừa cười vừa ngắt quãng nói:

- "Anh... Có... Cách!!!"

- "Cách gì?"

Thấy khuôn mặt Vương Nhất Bác thoáng cái sáng lên, Tiêu Chiến cười càng lớn, nội tâm cậu thực sự muốn kêu gào, sặc chết anh, sặc chết anh, sặc chết anh. Tiêu Chiến mãi mới bình tĩnh lại:

- "Em cõng anh đi, về kí túc xá bảo anh bệnh rồi là được!"

(IQ thế nhờ ~)

Vương Nhất Bác một lần nữa do dự, cậu trước giờ không lừa thầy dối bạn, bây giờ làm như thế quả thật có chút không quen. Tiêu Chiến lại châm thêm mồi lửa:

- "Về kí túc xá của em ~ Rồi chúng ta ~"

Ý chí của Vương Nhất Bác bị đập cho nát bét hết, cậu ngồi xuống. Tiêu Chiến thích thú trèo lên lưng cậu, bắt đầu công cuộc giả bệnh. Một đường đến kí túc xá khoa Tiêu Chiến, thấy Vương Nhất Bác, mấy thầy cô quản giáo đều tin sái cổ. Tiêu Chiến rất hợp phong cảnh, vùi mặt vào cổ cậu – kịch liệt cười. Mà lúc đó không hiểu sao thầy cô lại nhìn ra như kiểu anh đang kịch liệt run rẩy, liền không hỏi thêm câu nào nữa mà thả họ đi.

- "Anh định cười đến bao giờ nữa?"

- "Vương lão sư trò cưng của Lam Khải Nhân cũng có ngày lừa thầy dối bạn!!!"

Mặt Vương Nhất Bác thoắt cái đen thui.

- "Anh nặng không?" Tiêu Chiến lại hỏi.

- "Nhẹ lắm!" Thực sự, Tiêu Chiến là kiểu người có ăn mấy cũng không béo được, các cô gái, các bạn có ghen tỵ không?

- "Đáng lẽ ra em phải bảo "Nặng, tất nhiên nặng, cõng cả thế giới trên lưng mà không nặng sao!"" Tiêu Chiến nói.

Mặt Vương Nhất Bác lại đen thêm mấy phần nữa.

- "Ai dạy anh mấy câu thiếu IQ đó thế!"

Tiêu Chiến nháy mắt hóa đá luôn. Ít nói? Ít nói gì chứ? Mỗi lần nói ra là đâm vào tim người khác thế này! Đến trước cửa kí túc xá, Tiêu Chiến nhảy xuống khỏi lưng Vương Nhất Bác, còn cậu mở khóa. Chỗ này lúc nào cũng vậy, đơn điệu, sạch sẽ, lại còn rất thơm. Hai người gọi cơm ngoài vào, đã lừa thầy dối bạn còn xuống nhà ăn chắc chắn sẽ bị treo cổ. Ăn cơm, tắm rửa xong xuôi thì ai làm việc người đó. Tiêu Chiến ngồi đối diện Vương Nhất Bác chơi điện thoại, còn cậu đang viết tiểu luận, thi thoảng sẽ nhắc anh để mấy cái ánh sáng xanh đó xa mắt ra.

- "Em thật giống lão cán bộ."

Tiêu Chiến lại bắt đầu châm chỉa, Vương Nhất Bác nhìn anh, con người này sao lại khó đối phó thế. Cúp điện! Tiêu Chiến giật mình một cái, nhìn sang Vương Nhất Bác, anh rít lên. Vương Nhất Bác đẹp trai thì đẹp trai thật, nhưng dưới ánh sáng màn hình laptop thì cái gì chẳng thành đáng sợ chứ! Vương Nhất Bác cười nhếch lên một cái, đáng lắm, cười cậu cả buổi chiều, đáng lắm! Nói là nói thế thôi, cậu quay màn hình lại chỗ anh cho sáng một chút, bản thân thì bật plash đi tìm nến. Nếu hỏi đèn pin, Vương Nhất Bác không thích, quá chói mắt nên trong nhà không có.

Một ngọn nến dịu dàng lay lắt giữa hai người, Tiêu Chiến sát mặt lại nhìn chăm chú, rất lâu rồi anh không dùng nến, Vương Nhất Bác quả nhiên mang đến nhiều thứ đặc biệt... Vương Nhất Bác ngắm nhìn anh một lúc, cũng sát lại, nhìn thẳng vào mắt anh:

- "Hát lại được không?"

- "For the love, for laughter, I flew up to your arms..." Tiêu Chiến nhẹ nhàng hát, anh lách mình qua ngọn lửa kia, đặt một nụ hôn dịu dàng lên khóe mắt người đối diện.

Lảm nhảm một chút:

(*) "Visions of Gideon" là bài hát nhạc phim của Bộ phim điện ảnh "Call Me By Your Name" Bộ phim được chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của nhà văn André Aciman, lấy bối cảnh những năm 80. Nội dung tập trung vào mối quan hệ đầy cảm hứng giữa cậu bé 17 tuổi Elio (Timothée Chalamet) và chàng sinh viên 24 tuổi Oliver (Armie Hammer)

(1) Câu hát thuộc bài "Visions of Gideon" – Sufjian Stevens. Nói một chút về bài hát này, thực sự thì nhạc của Sufjian Stevens có chứa rất nhiều nghĩa ẩn dụ ở trong đó, chính bản thân những người chuyên sâu về dịch thuật cũng không chắc sẽ đảm bảo đầy đủ ý nghĩa mà nhạc sỹ muốn biểu hiện, mình đã đọc qua rất nhiều bản dịch của ca khúc này, nhưng chính xác mình cũng không thể hiểu nổi, ai xem Call Me By Your Name chắc cũng đã biết, tình cảm trong bộ phim hay diễn biến tâm lý nhân vật đều rất phức tạp, có ý kiến cho rằng bài hát này viết về giai đoạn sau khi Elio gặp Oliver, nhưng có ý kiến lại cho rằng đó là thời điểm trước, và Elio linh cảm được mối tình với Oliver về sau này. Mình mới chỉ học lớp 12 thôi, cũng chưa yêu ai bao giờ, hiểu được hay không cũng có phần giới hạn, mà ở đây mình mạn phép lấy một câu viết cho Bác Chiến, nên hãy suy nghĩ theo hướng tích cực lên nhé <3

(2) Ảnh đầu chương là mình tự làm, ai lấy ghi nguồn hộ mình nhé <3

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me