Vuong Tieu La Anh No Toi Ca Doi
Trong căn phòng ánh vàng óng ánh lấp ló sau những tán cây, phản chiếu vào gương cửa sổ khiến căn phòng như phủ lên những tán bụi tiên huyền ảo và lung linh. Trên chiếc giường quen thuộc đó, có hai thân thể đang ôm nhau ngủ say giấc nồng. Bất chợt Nhất Bác mơ thấy một hình ảnh năm xưa, là hình bóng của một cậu bé đã cứu anh khi rơi xuống vách đá đó. Những giọng nói non nớt phả vào tai anh, dù chỉ là tưởng tượng nhưng anh không bao giờ quên được cậu bé đó :
- Cũng lâu rồi không mơ thấy nó nữa.
Anh đặt tay lên trán nhớ lại những hình ảnh, sự ấm áp của đứa trẻ đó dành cho anh. Cậu bé đó không mưu mô toan tính mà chỉ là một đứa trẻ ngây thơ cho anh biết thế nào là niềm vui của một tuổi ấu thơ. Cuộc sống quanh anh đã luôn là vậy, không phải là những người thâm sâu khó lường, thì cũng tần dạng mưu mô xảo quyệt luôn khiến anh dấn thân vào nguy hiểm. Nhất Bác đã quen sống trong cái bóng của quyền lực và địa vị mà đã từng quên đi mình là một đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn. Chính cậu bé đó đã khiến anh nhớ ra " mình vẫn còn là một đứa trẻ khờ dại mà thôi ". Đang nhớ tới người tình nhỏ của mình, thì người bên cạnh lại nhúc nhích dúi đầu vào trong lồng ngực anh. Là Tiêu Chiến vẫn còn đang mê ngủ dù biết bây giờ trời đã sáng trưng ra rồi. Nhất Bác cười nhẹ rồi vuốt vuốt tóc của y sang một bên, hôn lên vầng chán cao cao đó, nói một câu đường mật ngọt xớt :
- Sáng rồi, dậy thôi em yêu !
- Ưm.....ngủ chưa đủ.....
- Mệt sao ?
- Còn không phải do anh đòi tập yoga 2 người trên giường à ?
- Được rồi, là anh quá mạnh bạo. Cho anh xin lỗi !
-.......
Giọng nói hiện tại là đang trong lúc ngái ngủ, mỗi một nhịp thở hay từng câu chữ thốt ra đều ngọt lịm như mật ngọt khiến Nhất Bác lại lên cơn hứng tình vào buổi sáng. Dù đã cả đêm vận động vần người ta thừa sống thiếu chết nhưng " cậu bé " của anh vẫn không thỏa mãn. Nó vẫn còn sung sức mà nhô lên muốn thoát ra ngoài. Tiêu Chiến vừa dụi dụi mắt thì cảm giác có cái gì đó chọc vào bụng mình. Nó cứng cứng còn không ngừng chêu chọc người khác, nhấp nhô chạm vào từng tấc thịt của y. Y nhìn xuống gương mặt sáng như ngọc lại dặm thêm mấy lớp mây hồng còn đẩy người ta ra :
- Anh là biến thái à....sao chưa gì đã cứng rồi....?
Nhất Bác thấy vậy cũng chẳng nói gì nhiều, vẻ mặt làm nũng nhìn y với đôi mắt long lanh :
- Khó chịu....
- Anh.....đi ra.....~ưm....
Không hiểu kiểu gì mà mới sáng sớm đã được chồng tặng một nụ hôn nồng nàn, rồi " cậu bé " bên dưới không ngừng nhúc nhích như thể đấu kiếm với " Tiểu Tán " bên dưới :
- Ngoan.....bảo bối để anh thỏa mãn tí đi......
- Cái gì.....ha.....nhẹ....nhẹ....thôi.....đừng, dừng lại.....
- Ha.....chiều theo ý bảo bối vậy !
*** chụt ****Rồi xong luôn, không biết là có hiểu ý y nói không mà Nhất Bác còn ra tay mạnh hơn nữa. Cứ thế đẩy vào giữa hai chân của y mà làm càn, dù không tới bước cuối cùng nhưng mỗi cú thúc đẩy như thể là đang làm thật vậy. Không ngừng đưa đẩy đến khi thoải mái " cậu bé " bên dưới. Từ ngày về nhà họ Vương làm rể không biết đêm nào cũng mặn nồng tình cảm. Đêm đêm Nhất Bác không làm gì đó sắc tình là cả đêm không ngủ được. Làm miết mà không chán, tình cảm còn tăng thêm bội phần. Tiêu Chiến hiện tại không biết nên vui hay nên buồn nữa ?
------------
Cuộc sống cứ ngày qua ngày mà luân phiên bước tới, tương lai thì không rõ nhưng hiện tại thì y mệt với ông chồng họ Vương này. Hạnh phúc thì đúng là hạnh phúc, dù vượt qua bao khó khăn nhưng hai người cũng về bên nhau. Cái ngày Nhất Bác tới nhà anh, gọi hai chữ " Em yêu " thì y cũng ngạc nhiên lắm chứ. Nhưng trải qua những ngày ở quê khiến y cảm nhận được tình cảm chân thành mà Nhất Bác dành cho mình. Mẹ y nói sẽ kiểm tra con rể này, tưởng đâu ai ngờ lại bênh chồng thay con, hại con trai mẹ bây giờ mỗi đêm phải chịu " cậu bé " đó càn quấy bên trong. Buổi sáng cũng như thường ngày, phát cẩu lương ở nhà rồi tới trong xe. Khi đến công ty thì cứ liên miên gọi y lên phòng chủ tịch. Tiêu Chiến mệt rã rời người luôn á, mỗi bước chân nặng nề mà mệt mỏi. Một nhân viên trong công ty hỏi thăm y :
- Tiêu Chiến, anh không sao chứ ? Nhìn sắc mặt khó coi quá.
- Cảm ơn, tôi không sao. Chỉ khó chịu trong người thôi. Tí là khỏe mà.
- Ừm...giữ gìn sức khỏe đi. Biết là anh về nhà còn phải tăng ca, nhưng cũng đừng quá sức.
- Ha.....ha...tôi...biết rồi.....!
Y ngượng chín mặt luôn, mối quan hệ tuy là được công khai nhưng y vẫn muốn đi làm vì lấy lí do ở nhà nhàm chán quá. Nhưng đơn giản là để canh trừng ai kia thôi. Mỗi bước đi y cảm thấy nặng nề khó mà nhấc chân lên được. Vùng đầu bắt đầu đau nhức, đôi mắt mờ dần rồi quay cuồng. Đứng không vững y liền ngã xuống, người nhân viên vừa rồi liền tới đỡ y và gọi trợ giúp khi thấy y ngất. Dù tiếng mọi người vẫn không ngừng vang lên, y nghe rất rõ nhưng lại không thể trả lời. Đến khi Nhất Bác tới, bế y lên rồi đưa tới bệnh viện y cũng chẳng thể làm gì. Mùi hương nam tính trên người Nhất Bác giúp y chấn tĩnh lại và chìm trong cơn mê.
------------
Đến khi y tỉnh lại mới biết mình được Nhất Bác đưa tới bệnh viện, căn phòng quen thuộc này chắc chỉ dành riêng cho y thì phải. Là phòng mà mỗi khi y bị sao thì vào đây nằm, chắc nó là ngôi nhà thứ ba của y quá. Một lúc sau, có tiếng lạch cạch bên ngoài. Người bước vào là Nhất Bác và Hải Khoan, y tròn mắt nhìn chồng mình ra hiệu hỏi mình bị làm sao. Nhất Bác chỉ ân cần ngồi lên giường bệnh, vuốt tóc y dịu dàng nói :
- Không sao.
Hải Khoan đứng làm bóng đèn mà bất mãn, bực mình nói :
- Cái gì mà không sao ? Bảo bối của cậu có thai mà không biết.
- Hả.....cái gì mà có thai ? Tôi nghe nhầm à.....?
-........
Tiêu Chiến há hốc miệng ngạc nhiên, sao mình lại có thai được. Tên Lưu Hải Khoan này bị sao thế, tự nhiên nói không đâu vào đâu rồi báo cái tin tào lao này. Nhất Bác ngược lại rất bình tĩnh, tự tin nói :
- Vợ anh có thai tôi còn nghe được....đừng nói nhảm.....
- Không phải cậu muốn thế sao ?
-.........
- Ha, coi như cậu thông minh. Nếu cậu không giảm bớt đêm ân ái của hai người thì trăm phần trăm là bảo bối nhà cậu không có thai mà còn hại cậu ta nằm viện dài dài.
- Tôi biết rồi.
- Nhất Bác..... Anh......
Thật ra Nhất Bác biết chứ, sức khỏe y vốn đã yếu mà phải chịu nhiệt hỏa trong người anh mỗi đêm thì ngay cả người bình thường còn suy nhược nói gì tới y. Chỉ là anh không thỏa mãn được " cậu bé " ngược làm càng làm càng sung. Biết là phải kìm chế nhưng trước một mỹ nam tuyệt sắc như này ngay cả thần tiên cũng không chịu nổi nói gì đến anh. Cuộc sống sau này cần phải điều chỉnh lại những lần quan hệ của hai người rồi. Tới tối, cũng là trong phòng bệnh đó. Tiêu Chiến có hỏi Nhất Bác :
- Nhất Bác, anh có thích trẻ con không ?
-........
Miếng táo trên tay anh đang gọt bỗng dừng lại, anh đặt nó trên bàn rồi cầm tay y :
- Em thì sao ? Muốn có con à ?
- Thật ra em cũng nghĩ rồi, có một đứa trong nhà cũng tốt. Mỗi ngày đều có tiếng trẻ con náo nhiệt cũng thích mà.
- Được, anh chiều ý em.
- Anh.....định làm gì đấy ?
Nhất Bác chèo lên giường bệnh kéo tay y lên đầu rồi chân cũng bị khóa chặt, tay còn lại luồn vào eo y rồi Nhất Bác hôn y một cái thật sâu. Là cái cảm giác này, trước khi ân ái hai người thường làm vậy. Hôn xong anh nhìn vào y vẫn còn nhắm mắt với vẻ mong chờ bước tiếp theo. Nhất Bác chỉ gõ nhẹ lên trán rồi buông tay kéo y lại gần rồi ôm y ngủ :
- Ngủ đi, anh không muốn bảo bối phải quá sức đâu.
- Ừm......
Thất vọng thật, nhưng Nhất Bác cũng chỉ vì sức khỏe y. Một thời gian dưỡng bệnh, y bị Nhất Bác bắt ở nhà để chăm sóc sức khỏe. Buồn chán không biết làm gì, tối ngày chỉ quanh quẩn trong nhà. Vào phòng định mở một cuốn sách lên đọc thì rơi ra một tấm hình khá cũ. Là một cậu bé, có đôi mắt tròn và sáng lấp lánh như những vì sao vậy. Ánh mắt hồn nhiên, luôn chan chứa một tâm hồn trẻ thơ mà nhẹ nhàng. Và người đó chính là y hồi nhỏ.....sao Nhất Bác lại có tấm hình của y nhỉ ? Đang ngắm nhìn tâm hình và cố nhớ ra gì đó thì Nhất Bác gõ cửa bước vào :
- Bảo bối gì vậy ?
- Nhất Bác, sao anh có tấm hình hồi nhỏ của em ?
- Hả...?
Y đưa tấm hình lên trước mặt, chỉ rõ và bảo Nhất Bác nhìn thử :
- Giống không ? Em đó.
-.....
Nhất Bác trầm đi một lúc rồi cầm tấm hình :
- Là em ?
- Đúng rồi, là em hồi nhỏ đó. Ai cũng bảo em có đôi mắt lấp lánh và đẹp như những vì sao trong đêm vậy. Em còn hình nè...Rồi y cầm điện thoại đưa ra những tấm hình khác :
- Sao, em đáng yêu không ?
- Em....em rất đáng yêu....
Kéo người ta lên mà ôm thật chặt người ta. Hóa ra người anh luôn giữ trong lòng khi còn nhỏ tới bây giờ là Tiêu Chiến. Và y chính là người mà anh luôn chờ đợi nhiều năm và tìm kiếm vất vả. Cậu bé năm đó xa tận chân trời gần ngay trước mắt, đúng là duyên trời định. " Anh sẽ không để em rời xa anh nữa ! " ______ Hết______21/3/2022 - 29/6/2022
- Cũng lâu rồi không mơ thấy nó nữa.
Anh đặt tay lên trán nhớ lại những hình ảnh, sự ấm áp của đứa trẻ đó dành cho anh. Cậu bé đó không mưu mô toan tính mà chỉ là một đứa trẻ ngây thơ cho anh biết thế nào là niềm vui của một tuổi ấu thơ. Cuộc sống quanh anh đã luôn là vậy, không phải là những người thâm sâu khó lường, thì cũng tần dạng mưu mô xảo quyệt luôn khiến anh dấn thân vào nguy hiểm. Nhất Bác đã quen sống trong cái bóng của quyền lực và địa vị mà đã từng quên đi mình là một đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn. Chính cậu bé đó đã khiến anh nhớ ra " mình vẫn còn là một đứa trẻ khờ dại mà thôi ". Đang nhớ tới người tình nhỏ của mình, thì người bên cạnh lại nhúc nhích dúi đầu vào trong lồng ngực anh. Là Tiêu Chiến vẫn còn đang mê ngủ dù biết bây giờ trời đã sáng trưng ra rồi. Nhất Bác cười nhẹ rồi vuốt vuốt tóc của y sang một bên, hôn lên vầng chán cao cao đó, nói một câu đường mật ngọt xớt :
- Sáng rồi, dậy thôi em yêu !
- Ưm.....ngủ chưa đủ.....
- Mệt sao ?
- Còn không phải do anh đòi tập yoga 2 người trên giường à ?
- Được rồi, là anh quá mạnh bạo. Cho anh xin lỗi !
-.......
Giọng nói hiện tại là đang trong lúc ngái ngủ, mỗi một nhịp thở hay từng câu chữ thốt ra đều ngọt lịm như mật ngọt khiến Nhất Bác lại lên cơn hứng tình vào buổi sáng. Dù đã cả đêm vận động vần người ta thừa sống thiếu chết nhưng " cậu bé " của anh vẫn không thỏa mãn. Nó vẫn còn sung sức mà nhô lên muốn thoát ra ngoài. Tiêu Chiến vừa dụi dụi mắt thì cảm giác có cái gì đó chọc vào bụng mình. Nó cứng cứng còn không ngừng chêu chọc người khác, nhấp nhô chạm vào từng tấc thịt của y. Y nhìn xuống gương mặt sáng như ngọc lại dặm thêm mấy lớp mây hồng còn đẩy người ta ra :
- Anh là biến thái à....sao chưa gì đã cứng rồi....?
Nhất Bác thấy vậy cũng chẳng nói gì nhiều, vẻ mặt làm nũng nhìn y với đôi mắt long lanh :
- Khó chịu....
- Anh.....đi ra.....~ưm....
Không hiểu kiểu gì mà mới sáng sớm đã được chồng tặng một nụ hôn nồng nàn, rồi " cậu bé " bên dưới không ngừng nhúc nhích như thể đấu kiếm với " Tiểu Tán " bên dưới :
- Ngoan.....bảo bối để anh thỏa mãn tí đi......
- Cái gì.....ha.....nhẹ....nhẹ....thôi.....đừng, dừng lại.....
- Ha.....chiều theo ý bảo bối vậy !
*** chụt ****Rồi xong luôn, không biết là có hiểu ý y nói không mà Nhất Bác còn ra tay mạnh hơn nữa. Cứ thế đẩy vào giữa hai chân của y mà làm càn, dù không tới bước cuối cùng nhưng mỗi cú thúc đẩy như thể là đang làm thật vậy. Không ngừng đưa đẩy đến khi thoải mái " cậu bé " bên dưới. Từ ngày về nhà họ Vương làm rể không biết đêm nào cũng mặn nồng tình cảm. Đêm đêm Nhất Bác không làm gì đó sắc tình là cả đêm không ngủ được. Làm miết mà không chán, tình cảm còn tăng thêm bội phần. Tiêu Chiến hiện tại không biết nên vui hay nên buồn nữa ?
------------
Cuộc sống cứ ngày qua ngày mà luân phiên bước tới, tương lai thì không rõ nhưng hiện tại thì y mệt với ông chồng họ Vương này. Hạnh phúc thì đúng là hạnh phúc, dù vượt qua bao khó khăn nhưng hai người cũng về bên nhau. Cái ngày Nhất Bác tới nhà anh, gọi hai chữ " Em yêu " thì y cũng ngạc nhiên lắm chứ. Nhưng trải qua những ngày ở quê khiến y cảm nhận được tình cảm chân thành mà Nhất Bác dành cho mình. Mẹ y nói sẽ kiểm tra con rể này, tưởng đâu ai ngờ lại bênh chồng thay con, hại con trai mẹ bây giờ mỗi đêm phải chịu " cậu bé " đó càn quấy bên trong. Buổi sáng cũng như thường ngày, phát cẩu lương ở nhà rồi tới trong xe. Khi đến công ty thì cứ liên miên gọi y lên phòng chủ tịch. Tiêu Chiến mệt rã rời người luôn á, mỗi bước chân nặng nề mà mệt mỏi. Một nhân viên trong công ty hỏi thăm y :
- Tiêu Chiến, anh không sao chứ ? Nhìn sắc mặt khó coi quá.
- Cảm ơn, tôi không sao. Chỉ khó chịu trong người thôi. Tí là khỏe mà.
- Ừm...giữ gìn sức khỏe đi. Biết là anh về nhà còn phải tăng ca, nhưng cũng đừng quá sức.
- Ha.....ha...tôi...biết rồi.....!
Y ngượng chín mặt luôn, mối quan hệ tuy là được công khai nhưng y vẫn muốn đi làm vì lấy lí do ở nhà nhàm chán quá. Nhưng đơn giản là để canh trừng ai kia thôi. Mỗi bước đi y cảm thấy nặng nề khó mà nhấc chân lên được. Vùng đầu bắt đầu đau nhức, đôi mắt mờ dần rồi quay cuồng. Đứng không vững y liền ngã xuống, người nhân viên vừa rồi liền tới đỡ y và gọi trợ giúp khi thấy y ngất. Dù tiếng mọi người vẫn không ngừng vang lên, y nghe rất rõ nhưng lại không thể trả lời. Đến khi Nhất Bác tới, bế y lên rồi đưa tới bệnh viện y cũng chẳng thể làm gì. Mùi hương nam tính trên người Nhất Bác giúp y chấn tĩnh lại và chìm trong cơn mê.
------------
Đến khi y tỉnh lại mới biết mình được Nhất Bác đưa tới bệnh viện, căn phòng quen thuộc này chắc chỉ dành riêng cho y thì phải. Là phòng mà mỗi khi y bị sao thì vào đây nằm, chắc nó là ngôi nhà thứ ba của y quá. Một lúc sau, có tiếng lạch cạch bên ngoài. Người bước vào là Nhất Bác và Hải Khoan, y tròn mắt nhìn chồng mình ra hiệu hỏi mình bị làm sao. Nhất Bác chỉ ân cần ngồi lên giường bệnh, vuốt tóc y dịu dàng nói :
- Không sao.
Hải Khoan đứng làm bóng đèn mà bất mãn, bực mình nói :
- Cái gì mà không sao ? Bảo bối của cậu có thai mà không biết.
- Hả.....cái gì mà có thai ? Tôi nghe nhầm à.....?
-........
Tiêu Chiến há hốc miệng ngạc nhiên, sao mình lại có thai được. Tên Lưu Hải Khoan này bị sao thế, tự nhiên nói không đâu vào đâu rồi báo cái tin tào lao này. Nhất Bác ngược lại rất bình tĩnh, tự tin nói :
- Vợ anh có thai tôi còn nghe được....đừng nói nhảm.....
- Không phải cậu muốn thế sao ?
-.........
- Ha, coi như cậu thông minh. Nếu cậu không giảm bớt đêm ân ái của hai người thì trăm phần trăm là bảo bối nhà cậu không có thai mà còn hại cậu ta nằm viện dài dài.
- Tôi biết rồi.
- Nhất Bác..... Anh......
Thật ra Nhất Bác biết chứ, sức khỏe y vốn đã yếu mà phải chịu nhiệt hỏa trong người anh mỗi đêm thì ngay cả người bình thường còn suy nhược nói gì tới y. Chỉ là anh không thỏa mãn được " cậu bé " ngược làm càng làm càng sung. Biết là phải kìm chế nhưng trước một mỹ nam tuyệt sắc như này ngay cả thần tiên cũng không chịu nổi nói gì đến anh. Cuộc sống sau này cần phải điều chỉnh lại những lần quan hệ của hai người rồi. Tới tối, cũng là trong phòng bệnh đó. Tiêu Chiến có hỏi Nhất Bác :
- Nhất Bác, anh có thích trẻ con không ?
-........
Miếng táo trên tay anh đang gọt bỗng dừng lại, anh đặt nó trên bàn rồi cầm tay y :
- Em thì sao ? Muốn có con à ?
- Thật ra em cũng nghĩ rồi, có một đứa trong nhà cũng tốt. Mỗi ngày đều có tiếng trẻ con náo nhiệt cũng thích mà.
- Được, anh chiều ý em.
- Anh.....định làm gì đấy ?
Nhất Bác chèo lên giường bệnh kéo tay y lên đầu rồi chân cũng bị khóa chặt, tay còn lại luồn vào eo y rồi Nhất Bác hôn y một cái thật sâu. Là cái cảm giác này, trước khi ân ái hai người thường làm vậy. Hôn xong anh nhìn vào y vẫn còn nhắm mắt với vẻ mong chờ bước tiếp theo. Nhất Bác chỉ gõ nhẹ lên trán rồi buông tay kéo y lại gần rồi ôm y ngủ :
- Ngủ đi, anh không muốn bảo bối phải quá sức đâu.
- Ừm......
Thất vọng thật, nhưng Nhất Bác cũng chỉ vì sức khỏe y. Một thời gian dưỡng bệnh, y bị Nhất Bác bắt ở nhà để chăm sóc sức khỏe. Buồn chán không biết làm gì, tối ngày chỉ quanh quẩn trong nhà. Vào phòng định mở một cuốn sách lên đọc thì rơi ra một tấm hình khá cũ. Là một cậu bé, có đôi mắt tròn và sáng lấp lánh như những vì sao vậy. Ánh mắt hồn nhiên, luôn chan chứa một tâm hồn trẻ thơ mà nhẹ nhàng. Và người đó chính là y hồi nhỏ.....sao Nhất Bác lại có tấm hình của y nhỉ ? Đang ngắm nhìn tâm hình và cố nhớ ra gì đó thì Nhất Bác gõ cửa bước vào :
- Bảo bối gì vậy ?
- Nhất Bác, sao anh có tấm hình hồi nhỏ của em ?
- Hả...?
Y đưa tấm hình lên trước mặt, chỉ rõ và bảo Nhất Bác nhìn thử :
- Giống không ? Em đó.
-.....
Nhất Bác trầm đi một lúc rồi cầm tấm hình :
- Là em ?
- Đúng rồi, là em hồi nhỏ đó. Ai cũng bảo em có đôi mắt lấp lánh và đẹp như những vì sao trong đêm vậy. Em còn hình nè...Rồi y cầm điện thoại đưa ra những tấm hình khác :
- Sao, em đáng yêu không ?
- Em....em rất đáng yêu....
Kéo người ta lên mà ôm thật chặt người ta. Hóa ra người anh luôn giữ trong lòng khi còn nhỏ tới bây giờ là Tiêu Chiến. Và y chính là người mà anh luôn chờ đợi nhiều năm và tìm kiếm vất vả. Cậu bé năm đó xa tận chân trời gần ngay trước mắt, đúng là duyên trời định. " Anh sẽ không để em rời xa anh nữa ! " ______ Hết______21/3/2022 - 29/6/2022
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me