We are - Câu chuyện tình yêu của chúng ta
Chương 64: Vì cậu...vì tình yêu...vì chúng ta
Tôi không biết mình đã bước vào phòng và đi tới trước mặt bố mẹ Phum như thế nào, tôi thậm chí còn không nhớ trên tay đang cầm đống đồ nặng trĩu đến mức xước cả tay. Đầu tôi còn đang bận tìm câu trả lời cho câu hỏi nặng nề rằng tại sao tôi lại xuất hiện ở phòng Phum vào tối muộn thế này.
Nhìn thấy cánh cửa phòng ngủ mở ra lại càng khiến tôi cảm thấy sợ hãi đến mức không biết nên hành xử thế nào cho phải. Trước khi bị những suy nghĩ rối ren trong đầu đánh gục, người con trai đứng cạnh đã kéo lý trí tôi quay trở về, Phum chạm nhẹ vào lưng để tôi biết rằng tôi vẫn còn có nó ở ngay đây.
Tôi ngẩng đầu lên cười với Phum còn Phum đã cúi đầu mỉm cười với tôi từ trước. Nó nở một nụ cười thật tươi với tôi dù khoảnh khắc mở cửa thấy bố mẹ ngồi trong phòng Phum cũng giật mình chẳng kém tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu và tự trấn an bản thân rằng có chăng bố mẹ chỉ là ghé qua thăm Phum, có chăng bố mẹ nhớ Phum quá nên đã đến tạo bất ngờ cho Phum và không nói trước. Tôi cứ tự trấn an bản thân như vậy dẫu sự sợ hãi đang bao trùm lấy tâm trí và sắp khiến toàn thân tôi tê liệt.
"Con chào bố, con chào mẹ ạ.” - Tôi chắp tay chào bố mẹ dù đồ đạc lỉnh kỉnh vẫn còn đầy trên tay và trái tim tôi như đứng lại đến mức hai bờ môi mím chặt khi chỉ thấy mẹ chào lại tôi.
Sự yên lặng của bố khiến tôi suýt thì không đứng vững vì trạng thái đó như một lời cảnh báo rằng điều tôi lo sợ không còn ở xa nữa đâu.
"Hai đứa đi chơi đâu vậy con?” - Mẹ hỏi chúng tôi với thanh âm run run, mẹ vẫn cố gắng mỉm cười dịu dàng với hai đứa. Nhìn thấy nụ cười hiền từ của mẹ khiến tôi có thêm chút động lực.
Tôi xin phép vào bếp cất đồ để Phum ở lại nói chuyện với bố mẹ như cuộc gặp mặt gia đình. Tôi không để bụng chuyện bố không chào tôi nữa vì có thể bố không để ý, không thấy lúc tôi chắp tay chào bố cũng nên. Tôi đặt đống đồ lên trên bàn ăn rồi chuẩn bị nước mát cho hai bố mẹ.
Tôi đứng lại trong bếp một lúc, cố gắng bình tĩnh lấy lại lý trí. Tôi lén nhìn gia đình ba người từ một góc trong phòng bếp. Tôi chỉ thấy bên sườn của Phum, thấy người yêu của tôi. Đột nhiên có một luồng suy nghĩ lóe lên trong đại não, sao tôi lại để Phum ngồi đó một mình; sao tôi lại hèn nhát trốn đi để Phum đối mặt với những vấn đề còn chưa tới đó một mình chứ, đó là những câu hỏi đã giúp tôi mạnh mẽ hơn.
Hai đứa đã từng hứa với nhau dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra cũng sẽ nắm tay nhau không rời.
"Con đi mua đồ với Peem về ạ. Bố mẹ có chuyện gì không, sao đến mà không báo trước cho con.” - Phum hỏi bố mẹ rồi ngước lên nhìn tôi đang bưng nước ra.
"Bố mẹ uống nước ạ.”
"Bố có chuyện quan trọng muốn nói với Phum.” - Ngay sau câu nói của bố hai chúng tôi lập tức quay ra nhìn nhau, con ngươi đen láy của Phum cũng đang run rẩy không khác gì tôi.
Giọng bố lạnh và trầm y như vẻ mặt lạnh tanh không chút cảm xúc nào của bố lúc này, mẹ cứ nhìn qua nhìn lại giữa hai bố con như thể không biết nên xử sự ra sao. Vậy mà mẹ vẫn mỉm cười với tôi dù trông mẹ như có thể khóc bất kỳ lúc nào.
Đây là câu chuyện mà tôi luôn lo sợ, nỗi bất an dâng lên trong tim đã đánh bại sự tự tin mà tôi cố gắng có được trong vài phút trước.
"Ờm, vậy con… vậy Peem xin phép ra ngoài trước…” - Giờ tôi chẳng biết nên nói, nên đi hay nên đứng đâu. Tôi cũng không biết mình nên ở đâu trong căn phòng này.
"Không cần, bố cũng có chuyện cần nói với Peem.” - Phum nhíu mày như thể không hài lòng khi bố dùng tông giọng có phần cộc lốc để nói với tôi. Tôi lắc đầu bảo Phum không sao đâu rồi đi tới ngồi bên cạnh Phum.
"Bố có chuyện gì thế ạ?” - Phum hỏi. Bố nhìn lần lượt hai đứa tôi rồi rút cái gì đó từ trong túi tài liệu màu nâu mà giờ tôi mới để ý là nó đặt sẵn trên bàn nãy giờ.
Ngay khi tôi nhận ra thứ đó là gì tôi đã phải nuốt nước bọt liên tục để làm dịu chiếc cổ họng khô khốc. Nhiệt độ phòng lúc này đang bật rất vừa phải nhưng sao tôi lại cảm thấy rét run, lạnh đến mức tôi có cảm giác không khí còn lại rất ít khiến tôi không tài nào thở nổi. Giờ phút này tôi không còn muốn biết chuyện gì nữa.
Nhưng sự thật là điều mà tôi và Phum vẫn phải đối diện.
Trong túi tài liệu đó là ảnh của tôi và Phum trong nhiều tư thế khác nhau. Ảnh tôi và Phum nắm tay, trêu chọc, ôm và thậm chí là có cả ảnh hôn. Chỉ cần nhìn vào những bức ảnh đó cũng đủ giải thích cho mối quan hệ của hai chúng tôi mà không cần chúng tôi tự lên tiếng giải thích thêm nữa. Tôi và Phum vẫn ngồi yên lặng. Đến khi tôi cảm nhận được sự tê liệt của người ngồi bên cạnh, tôi mới lén nhìn sang Phum. Đôi mắt ấy vẫn đang nhìn chằm chằm không chớp mắt vào những tấm ảnh đoạn từ từ ngẩng lên đối mắt với bố.
"Bố cho người theo dõi con ạ?” - Phum hỏi với giọng nói mà tôi không rõ là tủi hờn, ngạc nhiên, giận dữ hay sợ hãi nữa.
"Từ lúc nào?” - Câu hỏi của Phum không có câu trả lời và tôi nghĩ rằng Phum hẳn cũng không có câu trả lời cho câu hỏi này của bố. Giọng nói của bố đánh lên hồi chuông uy lực, vọng vào tai tôi. Dù bố không hề nâng giọng hay hét lên mà chỉ nói với tông rất bình thường thì tôi vẫn cảm nhận được là tôi sợ.
“...”
“Bố hỏi là Phum làm chuyện này từ bao giờ!!!” - Và khi Phum chọn yên lặng bố đã nâng giọng lên đến mức gần như thành hét. Tôi thấy mẹ cúi đầu lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt: “Phum bảo đây không phải sự thật, bảo bố hiểu nhầm đi, nói đi Phum!!!”
“...”
Tình hình lúc này vô cùng căng thẳng, tất cả mọi thứ xảy ra ngay khi tôi chưa kịp chuẩn bị, nó diễn ra quá nhanh so với tốc độ nhận của tôi. Tôi không biết nên phản ứng ra sao, ngay cả hô hấp cũng khó khăn khiến lồng ngực đau nhói. Tôi muốn mở cửa nắm tay Phum chạy đi, rời khỏi nơi đây. Tôi…tôi vẫn chưa sẵn sàng và dường như Phum biết được tôi đang nghĩ gì, bàn tay đã từng ấm áp mà giờ lạnh như đá vươn ra nắm lấy tay tôi."Nếu ý bố muốn hỏi về chuyện của con với Peem thì bố hiểu đúng rồi đấy ạ, con với Peem…bọn con yêu nhau.” Mẹ đưa tay lên che miệng, đôi mắt mẹ ngỡ ngàng chừng như không thể tin nổi lại trực tiếp nghe điều này từ chính miệng con trai. Những giọt nước mắt mà tôi không mong nhìn thấy nhất đã rơi khiến lòng tôi đau đớn theo. Bố hít một hơi thật mạnh, nắm tay cuộn chặt như thể đang cố gắng nén sự tức giận. Sức chịu đựng của bố có vẻ sắp đến giới hạn cùng đôi mắt thất vọng nhìn thẳng về hai chúng tôi khiến tôi chỉ biết cúi đầu.
Phum càng siết chặt tay tôi điều đó càng thể hiện nó đau đỡn cỡ nào. Có thể là vì ánh mắt thất vọng của bố, có thể là vì nước mắt của mẹ và việc phải chứng kiến người tôi yêu đau còn khiến tôi đau đớn gấp bội.
"Bố ơi, mẹ ơi, Phum xin lỗi, Phum xin lỗi vì đã giấu bố mẹ nhưng mà…”
"Dừng lại, đủ rồi, bố không muốn nghe những lời ghê tởm đó nữa. Con gái đầy ra đó sao Phum không yêu? Sao Phum lại hành xử như thế này? Bố làm sao nhìn mặt người ta nếu họ biết rằng người thừa kế dòng họ Chareonkiatwanit lại đi yêu một đứa con trai?”
"Bố ơi.” - Giọng Phum cất lên yếu hơn hẳn khiến tim tôi như ngừng đập trong giây lát. Như một đứa trẻ nức nở cầu xin bố tha thứ cho lỗi sai của mình. Mà hai đứa tôi chẳng biết liệu lần này có nhận được sự tha thứ nào không. Tôi thực lòng không biết gì cả: "Người yêu Phum là người tốt, Peem là người tốt bố từng nói như thế mà.”
"Đúng, Peem là người rốt nhưng Peem là con trai, Phum cũng là con trai, cả hai đứa đều là con trai.”
"Là con trai…thì…chúng con…không thể yêu nhau sao ạ?” - Câu hỏi của Phum ngây thơ đến nỗi khiến khóe mắt tôi đau nhói. Hốc mắt tôi nóng lên tựa như có thứ gì đó đang được ngưng tụ từ những cảm xúc kìm nén trong tôi.
"Tình yêu kiểu này là không thể được, Phum có biết giờ bố cảm thấy như nào không, bố rất buồn và thất vọng về Phum, Phum có biết không?”
"Con xin lỗi, con cũng rất buồn khi làm bố thất vọng ạ.”
"Vậy thì chia tay đi, rồi bố sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra.”
Tôi đã hiểu cảm giác đang đứng mà bị quật ngã là như thế nào. Tựa như bị một chiếc búa thép đánh vào người, nó còn đau đớn hơn cả việc bị dao cứa. Mệnh lệnh của bố khiến tôi ngay lập tức quỳ thụp xuống chân hai người. Phum cũng nhanh chóng ôm lấy tôi, nó cố gắng kéo tôi đứng dậy nhưng tôi vẫn kiên quyết quỳ. Tôi chắm tay lạy bố lạy mẹ rồi phủ phục xuống chân hai người, cái thứ tích tụ trong hốc mắt không kìm lại được nữa rồi.
"Thưa bố thưa mẹ, Peem xin lỗi vì làm bố mẹ thất vọng, xin lỗi vì làm bố mẹ buồn nhưng Peem yêu…” - Tôi quay sang nhìn người bên cạnh, khuôn mặt Phum cách tôi rất gần vậy nhưng tôi chỉ có thể thấy hình ảnh mờ mờ qua làn nước mắt: “Peem yêu Phum, con yêu con trai của bố mẹ, con biết điều này là rất khó để chấp nhận,, con biết nó rất khó để thấu hiểu nhưng xin hãy cho chúng con một cơ hội có được không ạ? Xin hãy cho hai người chúng con được tiếp tục yêu nhau. Peem yêu Phum, không có Phum Peem không sống được. Bố mẹ hãy thương Peem với…”
Tôi không biết nước mắt mình rơi từ khi nào và cũng không biết mẹ nức nở như thế từ bao giờ. Tôi chỉ biết trái tim đau đớn như bị bóp nát ròi giày xéo. Dẫu đau nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc, tôi sẽ làm tất cả miễn sao được yêu Phum và được ở cạnh Phum. Chỉ mong đừng tách hai chúng tôi ra.
"Peem à, làm bạn thôi được không con, bố mẹ yêu quý Peem như con trai trong nhà, làm bạn bè thôi con nhé.” - Mẹ cất giọng run rẩy, tôi chỉ biết cúi đầu nghe mẹ van nài mà nước mắt lăn dài chảy ướt cả mảng sàn. Dẫu có thể không còn là chàng trai ngoan trong mắt bố mẹ nếu tôi từ chối lời thỉnh cầu của mẹ nhưng thực lòng tôi rất yêu Phum, muốn ở bên cạnh nó làm một đôi tình nhân đến hết cuộc đời. Tôi không thể yêu nó như một người bạn được.
"Bố ơi, tình yêu của chúng con không làm hại đến ai cả, vậy nên bố cũng đừng làm hại tình yêu của Phum nhé.”- Thanh âm nghẹn ngào của Phum nói cho tôi biết chàng trai mà tôi yêu đang khóc. Nhưng tôi không đủ can đảm để ngẩng lên nhìn, tôi không thích nước mắt của Phum. Phum vẫn ôm lấy tôi như thể một tấm khiên bao bọc tôi dẫu tôi cảm nhận được tay nó cũng đang run lên.
"Thế còn bố mẹ thì sao hả Phum? Tình yêu đó của con chẳng nhẽ không làm hại bố mẹ ư?” - Đau. Câu hỏi này của mẹ khiến tôi rất đau. Bởi mẹ đang nói đến một sự thật không thể chối cãi rằng tình yêu của chúng tôi đang khiến những người chúng tôi yêu thương đau đớn. Làm tổn thương những người đã chăm sóc nâng niu chúng tôi kể từ khi chúng tôi chào đời, những người luôn bên cạnh dẫu chúng tôi khóc hay cười vậy mà thứ tôi trả lại cho họ lại là những giọt nước mắt. Tôi chỉ có một tình yêu, tình yêu có phải là thứ ngăn được đâu, không phải sao?
"Phum, về nhà với bố.” - Bố ra lệnh với thanh âm sắc bén rồi đứng dậy. Bố cúi xuống nhìn Phum, ánh mắt tạo áp lực bắt Phum phải làm theo. Còn tôi chẳng khác nào thứ không khí mà bố sẽ không bao giờ để vào mắt nữa, cái nhìn thiện cảm và nụ cười của bố sẽ không còn nữa.
"Không, con không về, con sẽ ở với Peem.” - Phum đứng dậy đối mặt với bố, thanh âm của nó không uy lực bằng nhưng cũng tràn ngập sự cương quyết. Tôi cũng đứng lên bên cạnh Phum, nó nhìn sang tôi ra hiệu hãy nắm lấy tay nó.
"Sao con lại bướng thế hả Phum, về nhà với bố ngay, đừng để bố dùng cách của bố.”
“Cách của bố là ép buộc con, cho người tới lôi con về đúng không? Có lẽ con sai khi có một tình yêu không như kỳ vọng của bố nhưng bố cũng chẳng cố gắng thấu hiểu nó chút nào.” - Mọi thứ giữa hai cha con như quả bom hẹn giờ chỉ đợi thời điểm nổ tung.
“Vậy còn Phum, Phum có từng thấu hiểu cho bố không? Gia đình chúng ta đứng ở đâu trong cái xã hội này, chúng ta là dòng họ Chareonkiatnawit, có biết bao nhiêu người đổ dồn ánh mắt về đây, họ sẽ nghĩ về chúng ta như thế nào đây Phum biết không?”
“Con chẳng quan tâm người ngoài nhìn mình thế nào, con chỉ mong sao người con yêu thương thấu hiểu nhưng bố lại chỉ lo rằng người ngoài sẽ có cái nhìn không tốt về bố khi biết con trai có người yêu là con trai. Bố cũng chưa từng bận tâm đến cảm xúc của con, bố chẳng quan tâm con cảm thấy như thế nào.”
"Phum!!!”
“Mỗi khi có vấn đề xảy ra bố luôn lựa chọn vứt bỏ Phum như thể bố không yêu Phum vậy, bố chỉ biết nghĩ cho bản thân mình thôi!!!”
Bốp!!!!
Tiếng lòng bàn tay va chạm với da thịt, mặt Phum quay hẳn sang một bên. Ngay cả tôi đứng bên cạnh mà còn cảm nhận được tim mình vỡ ra. Phum siết tay tôi chặt hơn đồng thời nghiến chặt răng như thể đang cố gồng mình kìm lại tất cả mọi cảm xúc.
"Mình, mình ơi, bình tĩnh nói chuyện đã nào, nghe con nói đã được không?” - Mẹ nhanh tay ôm lấy Phum vào lòng còn bố thì vẫn lạnh lùng nhìn Phum như thế.
"Bố sẽ cho Phum thời gian suy nghĩ để Phum lựa chọn, nếu vẫn quyết bên nhau thì không cần về nhà và đừng để bố thấy mặt Phum nữa. Bố hy vọng Phum sẽ cho bố một câu trả lời thích đáng. Về thôi mình.” - Đó là câu nói cuối cùng trước khi bố rời đi."Đau lắm không con? Hửm?” - Mẹ hỏi dù nước mắt vẫn lăn dài hai má. Đến cuối cùng, dẫu con cái có làm mẹ buồn và đau lòng bao nhiêu, có làm sai với mẹ đến đâu thì mẹ vẫn lựa chọn quan tâm lo lắng cho các con.
"Phum không sao đâu ạ, mẹ đừng khóc nữa, càng thấy mẹ khóc con càng cảm thấy tội lỗi hơn.”
"Ừ ừ, mẹ không khóc nữa. Mẹ không khóc nữa đâu con. Phum đừng nghĩ nhiều con nhé, bố giận quá nên mới như vậy, đợi bố bình tĩnh lại rồi nói chuyện sau nhé. Peem, mẹ đi đây, nhờ con chăm sóc Phum giúp mẹ nhé.”
"Vâng mẹ, Peem xin lỗi mẹ ạ, xin lỗi.”
“Ừ ừ, không sao đâu con ạ, không sao đâu.” - Mẹ tạm biệt chúng tôi với đôi mắt ngấn lệ, mẹ ôm Phum và xoa đầu tôi đoạn nhanh chóng rời đi theo bố.
Sau đó là một khoảng thời gian dài căn phòng chìm trong im lặng, lạc lõng và chan chứa nỗi buồn khiến tôi chẳng biết nên làm thế nào tiếp theo. Phum quay sang mỉm cười với tôi rồi kéo tôi vào lòng ôm thật chặt. Chẳng biết chúng tôi đã đứng ôm nhau như thế trong bao lâu cho tới khi tôi đẩy Phum ra, tôi nhìn ngắm khuôn mặt đẹp trai đó trong khoảng cách gần.
Người con trai này là người mà tôi yêu dẫu đã từng đối xử tệ với tôi nhiều lần. Thời gian qua, chàng trai ấy cũng đã làm rất nhiều chuyện tốt cho cuộc sống của tôi. Tôi chưa từng buồn hay tiếc khi yêu nó dẫu cả hai chúng tôi đều là con trai. Tôi đã quên đi chuyện con trai con gái, quên đi những quy tắc và hạn chế, tôi chỉ biết là tôi yêu Phum, tôi thực lòng chỉ biết có thế.
Người con trai đang vòng tay ôm tôi đây đã từng nói dẫu có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng sẽ bảo vệ tôi, sẽ chăm sóc tình yêu của chúng tôi tốt nhất có thể. Mặc dù Phum là một đứa nhạy cảm và mong manh trong tình yêu nhưng những gì nó thể hiện hôm nay đã chứng minh cho tôi thấy, vì tình yêu của hai chúng tôi, nó nói được làm được.
"Đau lắm không?” - Tôi đưa ngón tay lần lên những vết đỏ in trên má Phum. Giọng tôi run lên khi đối diện với đôi mắt đỏ au của Phum. Tôi thấy được sự đau đớn trong đôi mắt ấy, tôi yêu đôi mắt ấy bất kể cảm xúc nó đang mang là gì.
"Không sao đâu.” - Phum đặt một tay phủ lên bàn tay đang đặt trên má nó của tôi, tay còn lại lau nước mắt cho tôi.
"Lát tao bôi thuốc cho.”
“Không sao đâu mà, làm sao đau bằng việc thấy mày khóc được. Đừng khóc mà Peem, tao hứa dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra ta cũng sẽ ở bên nhau. Tao sẽ tự giải thích với bố, sẽ khiến bố hiểu cho chúng ta, mày đừng nghĩ nhiều nhé Peem.” - Càng nghe lời an ủi từ Phum tôi lại càng muốn khóc với những nỗi khổ sở đang cuộn lên trong lồng ngực.
“Mày ấy…kém tao gần năm mà còn đòi bảo vệ tao, từ giờ trở đi tao sẽ chăm sóc cho mày.” - Phum đứng giữa gia đình và người yêu, dù nó chọn bên nào thì cũng đau đớn cả. Và nó nên biết rằng, tôi mới nên là người bảo vệ nó. ***Đêm qua tôi không tài nào ngủ được, Phum cũng chẳng khác gì. Nó vẫn nằm ôm tôi như mọi tối, mỗi đứa một suy nghĩ thả trôi theo những vì sao lấp lánh trăm nẻo trên trần nhà. Tôi không biết Phum đang nghĩ gì, dẫu vậy thì cái ôm của Phum vẫn vô cùng ấm áp, chỉ cần nó không khóc là đủ rồi.
Sáng hôm nay chúng tôi vẫn ai làm việc nấy, làm những công việc mà thường ngày hai đứa vẫn làm. Phum làm bữa sáng đơn giản cho cả hai, lái xe đi học cùng nhau, nó đưa tôi đến trước khoa. Tôi và Phum vẫn lên lớp, vẫn vui chơi cùng bạn bè, vẫn làm dự án, Phum vẫn tập nhạc. Chúng tôi sống một cuộc sống như thường nhật chỉ có điều thêm nhiều sự cố gắng để nó trông thật bình thường và thêm nhiều lúc ngồi ngây ngẩn mỗi khi làm gì đó.
Tôi lơ đãng đến mức thằng Q còn đuổi tôi đi ăn cỏ vì nó nghĩ tôi không muốn dùng não nữa. Nó thậm chí còn chửi với theo nếu có chuyện khó chịu mà không nói không rằng gì thì tránh xa cái chân nó ra. Có vẻ nó giận khi tôi chẳng nói chẳng kể bất cứ cái gì cho nó nghe.
Thằng Q chưa bao giờ hỏi tôi đang căng thẳng chuyện gì, nó chỉ hỏi vắn tắt: “Giờ mày kể được chưa?”. Tôi không rõ sao thằng Q nhìn ra được tôi đang có chuyện trong lòng dù tôi đã cố gắng hết sức để tỏ ra bình thường nhất có thể. Tôi thực sự đã cố gắng rồi.
Tôi cố gắng nghĩ rằng mọi vấn đề đều sẽ có cách giải quyết, tôi cố gắng để bản thân không nghĩ nhiều. Và dù thằng Q có chửi rát tai thì tôi biết nó cũng chỉ vì lo cho tôi. Tôi may mắn mỗi khi có bất cứ chuyện gì xấu hay có vấn đề đều có các bạn ở bên cạnh lắng nghe và giúp đỡ tôi. Điều này thực sự khiến tôi cảm thấy khá hơn rất nhiều.
Hôm nay Phum vẫn đến đón tôi như mọi khi rồi đi xem nó tập nhạc, tập xong trước khi về condo chúng tôi có ghé quán ăn nhưng hôm nay phải nhanh vì Fang bảo sẽ ghé qua và có chuyện cần nói. Tôi đoán chắc là có liên quan đến chuyện tối qua. Giờ có bất cứ chuyện gì xảy ra tôi cũng mặc kệ nó, tôi chẳng thể làm gì khác ngoài chấp nhận và mong sao thằng Fang và thằng Thaen sẽ không gặp chuyện như tôi.
Tôi và Phum ngồi xem hoạt hình đến hơn 9 giờ tối thì tiếng chuông cửa vang lên. Tôi đi ra mở cửa thì thấy thằng Fang thằng Thaen đang đứng đó bá vai bá cổ nhau với khuôn mặt tưng tửng, hừ, mới hôm nào còn cãi nhau mặc kệ nhau mà hôm nay thằng Thaen đã lại bám thằng Fang như cũ rồi. Thấy chúng nó hạnh phúc như vậy tôi cũng thấy mừng và bắt đầu cảm thấy không chắc mình có nên nói những điều mình định nói hay không. Tôi không muốn gây ảnh hưởng xấu đến niềm hạnh phúc của chúng nó.
"Này, sao chúng mày trông cứ như ngày mai chia xa vậy, đang căng thẳng chuyện gì à?” - Thằng Thaen hỏi đồng thời thả người xuống sofa ngồi đối diện Phum. Nó kéo thằng Fang ngồi xuống bên cạnh dù thằng Fang đang định đi đâu đó.
"Thaen, tao phải đi tiểu, mày bỏ tao ra cái được không thằng quần.”
"Ơ, bạn vợ đi tè hả, xin mời xin mời, có cần bạn chồng vào cầm hộ không?” - Thằng Thaen liếc liếc đá lông nheo với thằng Fang đang chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh.
“Xơi formalin nhiều quá rồi hả mày.” - Phum nói nói rồi cười cười.
"Có khi là uống nước anh trai mày nhiều quá đấy, ối ối, Fang tao đau, ối ối, Fang, Thaen đùa thôi, đcm tao đauuu.” - Thằng Fang nhéo tai thằng Thaen đỏ ửng cả lên.
“Ăn thì lén lút rồi bố cáo cho bàn dân thiên hạ thế hả?” - Thằng Fang nghiến răng nói, đôi mắt to của nó trợn lên trông rất dữ.
"Ối, xin lỗi, đau tao, ui ui, không phải mày bảo đi tè à, đi đi.”
"Ờ, nếu không có con chó nào sủa bậy thì tao tè được mấy bãi rồi, ông lại đái vào mồm cho bây giờ.”
“Nào, tới đi, tao há miệng ra chờ nè, nhưng nói trước là tao không chỉ ngậm nước tiểu đâu nhé, hehe.” - Đúng như thằng Q nói, thằng Thaen bệnh nặng lắm rồi, nó đã tiến tới mê Fang giai đoạn cuối. Tôi lắc đầu rồi bật cười khi thằng Thaen nhảy ra sau ghế cười ghẹo thằng Fang khi thằng Fang không tóm kịp nó. Thằng Fang trợn mắt nhìn thằng Thaen rồi đi vào nhà vệ sinh.
"Haha, anh mày đáng yêu quá, mày thấy thế không Phum?” - Thằng Thaen hết thuốc chữa rồi. Nói thật là tôi không nhìn thấy điểm đáng yêu nào của thằng Fang cả, có chăng chỉ là điểm đáng sợ.
“Mày mê anh tao quá rồi thằng quỷ ạ.”
"Cũng từa tựa như mày mê bạn tao đó thôi, bạn tao kích cỡ mini, dễ dùng lắm đúng không, hahahahaha.”
"Phum, mày có nhớ hôm trước con chó nào dỗi người yêu đến mức mặt xụ ra không?” - Tôi và Phum đồng thời hỗ trợ nhau công kích rồi cười vào mặt thằng Thaen còn nó chỉ nhún vai tỏ vẻ không quan tâm.
"Chuyện của hôm qua tao đã cho vào thì quá khứ, không bận tâm đến nữa, ok? Cơ mà hai đứa mày làm sao mặt rầu rĩ cả thế? Mày đó Peem, thằng Q gọi điện báo báo là mày ngây ngẩn cả ngày hôm nay, bị sao?” - Chó Thaen mày đừng kiếm chuyện với tao được không, mày bị thằng Fang huấn luyện cho gia nhập đội quân phát xít rồi hay gì. Được cả thằng Q nữa, tự mình không tìm được câu trả lời thì mách bạn. Cũng may là chưa nói với thằng Chen, nếu không thì có giấu đến chết anh bác sĩ cũng quyết điều tra cho rõ ngọn ngành.
Tôi và Phum quay sang nhìn nhau rồi thở dài. Chẳng biết nên bắt đầu giải thích từ đâu cho thằng Thaen hiểu, cái này cũng khó nói.
“Thaen, sao mày cứ nhìn em tao chằm chằm thế, nói chuyện gì vậy?”
"Thì đang hỏi có chuyện gì mà mặt đứa nào đứa nấy trông căng như sắp tận thế, mày nhìn mà xem.” - Thằng Fang ngồi xuống cạnh thằng Thaen đoạn nhướn mày nhìn tôi và Phum.
"À đúng, tao cũng đang muốn hỏi sao tự dưng bố lại bảo tao đưa mày về nhà, có chuyện gì thế Phum?” - Nghe đến chữ bố trái tim tôi tự động hẫng đi một nhịp, Phum khẽ thở dài rồi nắm lấy tay tôi và nói với anh trai nó bằng một giọng nhẹ nhàng.
"Fang, thời gian này mày tách thằng Thaen ra một chút được không, về ở condo với Phum cũng được.”
"Ý mày là sao Phum?” - Và đương nhiên người hỏi câu này là thằng Thaen, nó đang nhíu chặt hai đầu mày và nhìn chằm chằm Phum.
"Bố biết chuyện tao với Peem rồi.” - Thằng Fang há hốc mồm như muốn nói nhưng lại chẳng phát ra âm thanh nào. Thằng Thaen quay qua nhìn tôi như muốn tôi cho nó một sự đảm bảo rằng điều nó vừa được nghe là sự thật, tôi gật đầu và cố gắng mỉm cười với nó nhưng không hiểu sao giờ phút này ngay cả nhếch môi cũng thật khó khăn. Khi lấy lại được ý thức, thằng Thaen nhanh chóng nắm lấy tay thằng Fang còn thằng Fang vẫn đang trong cơn hoang mang.
"Thế bố nói sao?”
“Thì…bảo chia tay đi.” - Trước khi nói Phum quay sang nhìn tôi. Tôi không muốn nghe và có lẽ Phum cũng không muốn nói. Tôi xoa lưng an ủi Phum để nó thấy an tâm, Fang cũng buông tay thằng Thaen để đi tới ngồi cạnh Phum. Phum quay sang ôm lấy anh trai thật chặt, nó gục đầu lên vai Fang. Giờ phút này Phum trông chẳng khác nào một đứa trẻ đầy mỏi mệt và người anh trai như Fang có thể chăm sóc cho nó.
"Không sao đâu Phum, có anh ở đây.”
"Fang ơi.” - Phum gọi anh trai bằng giọng nghẹn ngào, Fang ôm lấy em và nhẹ nhàng xoa đầu em.
"Mạnh mẽ lên nhé, Fang biết là Phum làm được, Fang sẽ không bỏ mặc Phum một mình, để Fang nói chuyện với bố.”
"Không được đâu, nếu Fang nói chuyện với bố, có thể bố sẽ biết luôn chuyện của Fang đó.” - Fang nhìn về phía thằng Thaen, hai đứa nó nhìn vào mắt nhau. Tôi thấy thằng Thaen cười với Kaofang của nó và Fang cũng cười với bạn tôi đồng thời nhìn tôi cười động viên. Fang cắn môi run run khi thằng Thaen đi tới nhẹ nhàng xoa đầu nó.
"Thà cho tao chết không phải dễ dàng hơn sao, mình phải xa nhau thật hả Fang?”
"Chỉ tách nhau lúc ngủ thôi mà, trên trường mình vẫn gặp nhau đó thôi. Thaen, mày hiểu cho tao mà phải không, tao lo cho Phum với tao cũng sợ…Bố là người nói câu nào chắc câu đó, nếu bố biết chuyện chúng ta tao không chắc mình có chỉ dừng lại ở việc tách nhau ra một chút thôi không.” - Cuối cùng, niềm hạnh phúc của thằng Thaen thằng Fang mà tôi muốn bảo vệ tôi đã không làm được.
Thằng Thaen gật đầu đồng ý dù trông nó có vẻ vẫn chưa chấp nhận nổi. Nó quay sang cười với tôi đồng thời đi tới xoa tung mái tóc tôi rồi ngồi xuống bên cạnh kéo tôi lại ôm.
“Thằng Phum có anh trai còn mày cũng có tao nhé bạn.”
"Cảm ơn mày nhé.”
Nhìn thấy cánh cửa phòng ngủ mở ra lại càng khiến tôi cảm thấy sợ hãi đến mức không biết nên hành xử thế nào cho phải. Trước khi bị những suy nghĩ rối ren trong đầu đánh gục, người con trai đứng cạnh đã kéo lý trí tôi quay trở về, Phum chạm nhẹ vào lưng để tôi biết rằng tôi vẫn còn có nó ở ngay đây.
Tôi ngẩng đầu lên cười với Phum còn Phum đã cúi đầu mỉm cười với tôi từ trước. Nó nở một nụ cười thật tươi với tôi dù khoảnh khắc mở cửa thấy bố mẹ ngồi trong phòng Phum cũng giật mình chẳng kém tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu và tự trấn an bản thân rằng có chăng bố mẹ chỉ là ghé qua thăm Phum, có chăng bố mẹ nhớ Phum quá nên đã đến tạo bất ngờ cho Phum và không nói trước. Tôi cứ tự trấn an bản thân như vậy dẫu sự sợ hãi đang bao trùm lấy tâm trí và sắp khiến toàn thân tôi tê liệt.
"Con chào bố, con chào mẹ ạ.” - Tôi chắp tay chào bố mẹ dù đồ đạc lỉnh kỉnh vẫn còn đầy trên tay và trái tim tôi như đứng lại đến mức hai bờ môi mím chặt khi chỉ thấy mẹ chào lại tôi.
Sự yên lặng của bố khiến tôi suýt thì không đứng vững vì trạng thái đó như một lời cảnh báo rằng điều tôi lo sợ không còn ở xa nữa đâu.
"Hai đứa đi chơi đâu vậy con?” - Mẹ hỏi chúng tôi với thanh âm run run, mẹ vẫn cố gắng mỉm cười dịu dàng với hai đứa. Nhìn thấy nụ cười hiền từ của mẹ khiến tôi có thêm chút động lực.
Tôi xin phép vào bếp cất đồ để Phum ở lại nói chuyện với bố mẹ như cuộc gặp mặt gia đình. Tôi không để bụng chuyện bố không chào tôi nữa vì có thể bố không để ý, không thấy lúc tôi chắp tay chào bố cũng nên. Tôi đặt đống đồ lên trên bàn ăn rồi chuẩn bị nước mát cho hai bố mẹ.
Tôi đứng lại trong bếp một lúc, cố gắng bình tĩnh lấy lại lý trí. Tôi lén nhìn gia đình ba người từ một góc trong phòng bếp. Tôi chỉ thấy bên sườn của Phum, thấy người yêu của tôi. Đột nhiên có một luồng suy nghĩ lóe lên trong đại não, sao tôi lại để Phum ngồi đó một mình; sao tôi lại hèn nhát trốn đi để Phum đối mặt với những vấn đề còn chưa tới đó một mình chứ, đó là những câu hỏi đã giúp tôi mạnh mẽ hơn.
Hai đứa đã từng hứa với nhau dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra cũng sẽ nắm tay nhau không rời.
"Con đi mua đồ với Peem về ạ. Bố mẹ có chuyện gì không, sao đến mà không báo trước cho con.” - Phum hỏi bố mẹ rồi ngước lên nhìn tôi đang bưng nước ra.
"Bố mẹ uống nước ạ.”
"Bố có chuyện quan trọng muốn nói với Phum.” - Ngay sau câu nói của bố hai chúng tôi lập tức quay ra nhìn nhau, con ngươi đen láy của Phum cũng đang run rẩy không khác gì tôi.
Giọng bố lạnh và trầm y như vẻ mặt lạnh tanh không chút cảm xúc nào của bố lúc này, mẹ cứ nhìn qua nhìn lại giữa hai bố con như thể không biết nên xử sự ra sao. Vậy mà mẹ vẫn mỉm cười với tôi dù trông mẹ như có thể khóc bất kỳ lúc nào.
Đây là câu chuyện mà tôi luôn lo sợ, nỗi bất an dâng lên trong tim đã đánh bại sự tự tin mà tôi cố gắng có được trong vài phút trước.
"Ờm, vậy con… vậy Peem xin phép ra ngoài trước…” - Giờ tôi chẳng biết nên nói, nên đi hay nên đứng đâu. Tôi cũng không biết mình nên ở đâu trong căn phòng này.
"Không cần, bố cũng có chuyện cần nói với Peem.” - Phum nhíu mày như thể không hài lòng khi bố dùng tông giọng có phần cộc lốc để nói với tôi. Tôi lắc đầu bảo Phum không sao đâu rồi đi tới ngồi bên cạnh Phum.
"Bố có chuyện gì thế ạ?” - Phum hỏi. Bố nhìn lần lượt hai đứa tôi rồi rút cái gì đó từ trong túi tài liệu màu nâu mà giờ tôi mới để ý là nó đặt sẵn trên bàn nãy giờ.
Ngay khi tôi nhận ra thứ đó là gì tôi đã phải nuốt nước bọt liên tục để làm dịu chiếc cổ họng khô khốc. Nhiệt độ phòng lúc này đang bật rất vừa phải nhưng sao tôi lại cảm thấy rét run, lạnh đến mức tôi có cảm giác không khí còn lại rất ít khiến tôi không tài nào thở nổi. Giờ phút này tôi không còn muốn biết chuyện gì nữa.
Nhưng sự thật là điều mà tôi và Phum vẫn phải đối diện.
Trong túi tài liệu đó là ảnh của tôi và Phum trong nhiều tư thế khác nhau. Ảnh tôi và Phum nắm tay, trêu chọc, ôm và thậm chí là có cả ảnh hôn. Chỉ cần nhìn vào những bức ảnh đó cũng đủ giải thích cho mối quan hệ của hai chúng tôi mà không cần chúng tôi tự lên tiếng giải thích thêm nữa. Tôi và Phum vẫn ngồi yên lặng. Đến khi tôi cảm nhận được sự tê liệt của người ngồi bên cạnh, tôi mới lén nhìn sang Phum. Đôi mắt ấy vẫn đang nhìn chằm chằm không chớp mắt vào những tấm ảnh đoạn từ từ ngẩng lên đối mắt với bố.
"Bố cho người theo dõi con ạ?” - Phum hỏi với giọng nói mà tôi không rõ là tủi hờn, ngạc nhiên, giận dữ hay sợ hãi nữa.
"Từ lúc nào?” - Câu hỏi của Phum không có câu trả lời và tôi nghĩ rằng Phum hẳn cũng không có câu trả lời cho câu hỏi này của bố. Giọng nói của bố đánh lên hồi chuông uy lực, vọng vào tai tôi. Dù bố không hề nâng giọng hay hét lên mà chỉ nói với tông rất bình thường thì tôi vẫn cảm nhận được là tôi sợ.
“...”
“Bố hỏi là Phum làm chuyện này từ bao giờ!!!” - Và khi Phum chọn yên lặng bố đã nâng giọng lên đến mức gần như thành hét. Tôi thấy mẹ cúi đầu lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt: “Phum bảo đây không phải sự thật, bảo bố hiểu nhầm đi, nói đi Phum!!!”
“...”
Tình hình lúc này vô cùng căng thẳng, tất cả mọi thứ xảy ra ngay khi tôi chưa kịp chuẩn bị, nó diễn ra quá nhanh so với tốc độ nhận của tôi. Tôi không biết nên phản ứng ra sao, ngay cả hô hấp cũng khó khăn khiến lồng ngực đau nhói. Tôi muốn mở cửa nắm tay Phum chạy đi, rời khỏi nơi đây. Tôi…tôi vẫn chưa sẵn sàng và dường như Phum biết được tôi đang nghĩ gì, bàn tay đã từng ấm áp mà giờ lạnh như đá vươn ra nắm lấy tay tôi."Nếu ý bố muốn hỏi về chuyện của con với Peem thì bố hiểu đúng rồi đấy ạ, con với Peem…bọn con yêu nhau.” Mẹ đưa tay lên che miệng, đôi mắt mẹ ngỡ ngàng chừng như không thể tin nổi lại trực tiếp nghe điều này từ chính miệng con trai. Những giọt nước mắt mà tôi không mong nhìn thấy nhất đã rơi khiến lòng tôi đau đớn theo. Bố hít một hơi thật mạnh, nắm tay cuộn chặt như thể đang cố gắng nén sự tức giận. Sức chịu đựng của bố có vẻ sắp đến giới hạn cùng đôi mắt thất vọng nhìn thẳng về hai chúng tôi khiến tôi chỉ biết cúi đầu.
Phum càng siết chặt tay tôi điều đó càng thể hiện nó đau đỡn cỡ nào. Có thể là vì ánh mắt thất vọng của bố, có thể là vì nước mắt của mẹ và việc phải chứng kiến người tôi yêu đau còn khiến tôi đau đớn gấp bội.
"Bố ơi, mẹ ơi, Phum xin lỗi, Phum xin lỗi vì đã giấu bố mẹ nhưng mà…”
"Dừng lại, đủ rồi, bố không muốn nghe những lời ghê tởm đó nữa. Con gái đầy ra đó sao Phum không yêu? Sao Phum lại hành xử như thế này? Bố làm sao nhìn mặt người ta nếu họ biết rằng người thừa kế dòng họ Chareonkiatwanit lại đi yêu một đứa con trai?”
"Bố ơi.” - Giọng Phum cất lên yếu hơn hẳn khiến tim tôi như ngừng đập trong giây lát. Như một đứa trẻ nức nở cầu xin bố tha thứ cho lỗi sai của mình. Mà hai đứa tôi chẳng biết liệu lần này có nhận được sự tha thứ nào không. Tôi thực lòng không biết gì cả: "Người yêu Phum là người tốt, Peem là người tốt bố từng nói như thế mà.”
"Đúng, Peem là người rốt nhưng Peem là con trai, Phum cũng là con trai, cả hai đứa đều là con trai.”
"Là con trai…thì…chúng con…không thể yêu nhau sao ạ?” - Câu hỏi của Phum ngây thơ đến nỗi khiến khóe mắt tôi đau nhói. Hốc mắt tôi nóng lên tựa như có thứ gì đó đang được ngưng tụ từ những cảm xúc kìm nén trong tôi.
"Tình yêu kiểu này là không thể được, Phum có biết giờ bố cảm thấy như nào không, bố rất buồn và thất vọng về Phum, Phum có biết không?”
"Con xin lỗi, con cũng rất buồn khi làm bố thất vọng ạ.”
"Vậy thì chia tay đi, rồi bố sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra.”
Tôi đã hiểu cảm giác đang đứng mà bị quật ngã là như thế nào. Tựa như bị một chiếc búa thép đánh vào người, nó còn đau đớn hơn cả việc bị dao cứa. Mệnh lệnh của bố khiến tôi ngay lập tức quỳ thụp xuống chân hai người. Phum cũng nhanh chóng ôm lấy tôi, nó cố gắng kéo tôi đứng dậy nhưng tôi vẫn kiên quyết quỳ. Tôi chắm tay lạy bố lạy mẹ rồi phủ phục xuống chân hai người, cái thứ tích tụ trong hốc mắt không kìm lại được nữa rồi.
"Thưa bố thưa mẹ, Peem xin lỗi vì làm bố mẹ thất vọng, xin lỗi vì làm bố mẹ buồn nhưng Peem yêu…” - Tôi quay sang nhìn người bên cạnh, khuôn mặt Phum cách tôi rất gần vậy nhưng tôi chỉ có thể thấy hình ảnh mờ mờ qua làn nước mắt: “Peem yêu Phum, con yêu con trai của bố mẹ, con biết điều này là rất khó để chấp nhận,, con biết nó rất khó để thấu hiểu nhưng xin hãy cho chúng con một cơ hội có được không ạ? Xin hãy cho hai người chúng con được tiếp tục yêu nhau. Peem yêu Phum, không có Phum Peem không sống được. Bố mẹ hãy thương Peem với…”
Tôi không biết nước mắt mình rơi từ khi nào và cũng không biết mẹ nức nở như thế từ bao giờ. Tôi chỉ biết trái tim đau đớn như bị bóp nát ròi giày xéo. Dẫu đau nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc, tôi sẽ làm tất cả miễn sao được yêu Phum và được ở cạnh Phum. Chỉ mong đừng tách hai chúng tôi ra.
"Peem à, làm bạn thôi được không con, bố mẹ yêu quý Peem như con trai trong nhà, làm bạn bè thôi con nhé.” - Mẹ cất giọng run rẩy, tôi chỉ biết cúi đầu nghe mẹ van nài mà nước mắt lăn dài chảy ướt cả mảng sàn. Dẫu có thể không còn là chàng trai ngoan trong mắt bố mẹ nếu tôi từ chối lời thỉnh cầu của mẹ nhưng thực lòng tôi rất yêu Phum, muốn ở bên cạnh nó làm một đôi tình nhân đến hết cuộc đời. Tôi không thể yêu nó như một người bạn được.
"Bố ơi, tình yêu của chúng con không làm hại đến ai cả, vậy nên bố cũng đừng làm hại tình yêu của Phum nhé.”- Thanh âm nghẹn ngào của Phum nói cho tôi biết chàng trai mà tôi yêu đang khóc. Nhưng tôi không đủ can đảm để ngẩng lên nhìn, tôi không thích nước mắt của Phum. Phum vẫn ôm lấy tôi như thể một tấm khiên bao bọc tôi dẫu tôi cảm nhận được tay nó cũng đang run lên.
"Thế còn bố mẹ thì sao hả Phum? Tình yêu đó của con chẳng nhẽ không làm hại bố mẹ ư?” - Đau. Câu hỏi này của mẹ khiến tôi rất đau. Bởi mẹ đang nói đến một sự thật không thể chối cãi rằng tình yêu của chúng tôi đang khiến những người chúng tôi yêu thương đau đớn. Làm tổn thương những người đã chăm sóc nâng niu chúng tôi kể từ khi chúng tôi chào đời, những người luôn bên cạnh dẫu chúng tôi khóc hay cười vậy mà thứ tôi trả lại cho họ lại là những giọt nước mắt. Tôi chỉ có một tình yêu, tình yêu có phải là thứ ngăn được đâu, không phải sao?
"Phum, về nhà với bố.” - Bố ra lệnh với thanh âm sắc bén rồi đứng dậy. Bố cúi xuống nhìn Phum, ánh mắt tạo áp lực bắt Phum phải làm theo. Còn tôi chẳng khác nào thứ không khí mà bố sẽ không bao giờ để vào mắt nữa, cái nhìn thiện cảm và nụ cười của bố sẽ không còn nữa.
"Không, con không về, con sẽ ở với Peem.” - Phum đứng dậy đối mặt với bố, thanh âm của nó không uy lực bằng nhưng cũng tràn ngập sự cương quyết. Tôi cũng đứng lên bên cạnh Phum, nó nhìn sang tôi ra hiệu hãy nắm lấy tay nó.
"Sao con lại bướng thế hả Phum, về nhà với bố ngay, đừng để bố dùng cách của bố.”
“Cách của bố là ép buộc con, cho người tới lôi con về đúng không? Có lẽ con sai khi có một tình yêu không như kỳ vọng của bố nhưng bố cũng chẳng cố gắng thấu hiểu nó chút nào.” - Mọi thứ giữa hai cha con như quả bom hẹn giờ chỉ đợi thời điểm nổ tung.
“Vậy còn Phum, Phum có từng thấu hiểu cho bố không? Gia đình chúng ta đứng ở đâu trong cái xã hội này, chúng ta là dòng họ Chareonkiatnawit, có biết bao nhiêu người đổ dồn ánh mắt về đây, họ sẽ nghĩ về chúng ta như thế nào đây Phum biết không?”
“Con chẳng quan tâm người ngoài nhìn mình thế nào, con chỉ mong sao người con yêu thương thấu hiểu nhưng bố lại chỉ lo rằng người ngoài sẽ có cái nhìn không tốt về bố khi biết con trai có người yêu là con trai. Bố cũng chưa từng bận tâm đến cảm xúc của con, bố chẳng quan tâm con cảm thấy như thế nào.”
"Phum!!!”
“Mỗi khi có vấn đề xảy ra bố luôn lựa chọn vứt bỏ Phum như thể bố không yêu Phum vậy, bố chỉ biết nghĩ cho bản thân mình thôi!!!”
Bốp!!!!
Tiếng lòng bàn tay va chạm với da thịt, mặt Phum quay hẳn sang một bên. Ngay cả tôi đứng bên cạnh mà còn cảm nhận được tim mình vỡ ra. Phum siết tay tôi chặt hơn đồng thời nghiến chặt răng như thể đang cố gồng mình kìm lại tất cả mọi cảm xúc.
"Mình, mình ơi, bình tĩnh nói chuyện đã nào, nghe con nói đã được không?” - Mẹ nhanh tay ôm lấy Phum vào lòng còn bố thì vẫn lạnh lùng nhìn Phum như thế.
"Bố sẽ cho Phum thời gian suy nghĩ để Phum lựa chọn, nếu vẫn quyết bên nhau thì không cần về nhà và đừng để bố thấy mặt Phum nữa. Bố hy vọng Phum sẽ cho bố một câu trả lời thích đáng. Về thôi mình.” - Đó là câu nói cuối cùng trước khi bố rời đi."Đau lắm không con? Hửm?” - Mẹ hỏi dù nước mắt vẫn lăn dài hai má. Đến cuối cùng, dẫu con cái có làm mẹ buồn và đau lòng bao nhiêu, có làm sai với mẹ đến đâu thì mẹ vẫn lựa chọn quan tâm lo lắng cho các con.
"Phum không sao đâu ạ, mẹ đừng khóc nữa, càng thấy mẹ khóc con càng cảm thấy tội lỗi hơn.”
"Ừ ừ, mẹ không khóc nữa. Mẹ không khóc nữa đâu con. Phum đừng nghĩ nhiều con nhé, bố giận quá nên mới như vậy, đợi bố bình tĩnh lại rồi nói chuyện sau nhé. Peem, mẹ đi đây, nhờ con chăm sóc Phum giúp mẹ nhé.”
"Vâng mẹ, Peem xin lỗi mẹ ạ, xin lỗi.”
“Ừ ừ, không sao đâu con ạ, không sao đâu.” - Mẹ tạm biệt chúng tôi với đôi mắt ngấn lệ, mẹ ôm Phum và xoa đầu tôi đoạn nhanh chóng rời đi theo bố.
Sau đó là một khoảng thời gian dài căn phòng chìm trong im lặng, lạc lõng và chan chứa nỗi buồn khiến tôi chẳng biết nên làm thế nào tiếp theo. Phum quay sang mỉm cười với tôi rồi kéo tôi vào lòng ôm thật chặt. Chẳng biết chúng tôi đã đứng ôm nhau như thế trong bao lâu cho tới khi tôi đẩy Phum ra, tôi nhìn ngắm khuôn mặt đẹp trai đó trong khoảng cách gần.
Người con trai này là người mà tôi yêu dẫu đã từng đối xử tệ với tôi nhiều lần. Thời gian qua, chàng trai ấy cũng đã làm rất nhiều chuyện tốt cho cuộc sống của tôi. Tôi chưa từng buồn hay tiếc khi yêu nó dẫu cả hai chúng tôi đều là con trai. Tôi đã quên đi chuyện con trai con gái, quên đi những quy tắc và hạn chế, tôi chỉ biết là tôi yêu Phum, tôi thực lòng chỉ biết có thế.
Người con trai đang vòng tay ôm tôi đây đã từng nói dẫu có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng sẽ bảo vệ tôi, sẽ chăm sóc tình yêu của chúng tôi tốt nhất có thể. Mặc dù Phum là một đứa nhạy cảm và mong manh trong tình yêu nhưng những gì nó thể hiện hôm nay đã chứng minh cho tôi thấy, vì tình yêu của hai chúng tôi, nó nói được làm được.
"Đau lắm không?” - Tôi đưa ngón tay lần lên những vết đỏ in trên má Phum. Giọng tôi run lên khi đối diện với đôi mắt đỏ au của Phum. Tôi thấy được sự đau đớn trong đôi mắt ấy, tôi yêu đôi mắt ấy bất kể cảm xúc nó đang mang là gì.
"Không sao đâu.” - Phum đặt một tay phủ lên bàn tay đang đặt trên má nó của tôi, tay còn lại lau nước mắt cho tôi.
"Lát tao bôi thuốc cho.”
“Không sao đâu mà, làm sao đau bằng việc thấy mày khóc được. Đừng khóc mà Peem, tao hứa dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra ta cũng sẽ ở bên nhau. Tao sẽ tự giải thích với bố, sẽ khiến bố hiểu cho chúng ta, mày đừng nghĩ nhiều nhé Peem.” - Càng nghe lời an ủi từ Phum tôi lại càng muốn khóc với những nỗi khổ sở đang cuộn lên trong lồng ngực.
“Mày ấy…kém tao gần năm mà còn đòi bảo vệ tao, từ giờ trở đi tao sẽ chăm sóc cho mày.” - Phum đứng giữa gia đình và người yêu, dù nó chọn bên nào thì cũng đau đớn cả. Và nó nên biết rằng, tôi mới nên là người bảo vệ nó. ***Đêm qua tôi không tài nào ngủ được, Phum cũng chẳng khác gì. Nó vẫn nằm ôm tôi như mọi tối, mỗi đứa một suy nghĩ thả trôi theo những vì sao lấp lánh trăm nẻo trên trần nhà. Tôi không biết Phum đang nghĩ gì, dẫu vậy thì cái ôm của Phum vẫn vô cùng ấm áp, chỉ cần nó không khóc là đủ rồi.
Sáng hôm nay chúng tôi vẫn ai làm việc nấy, làm những công việc mà thường ngày hai đứa vẫn làm. Phum làm bữa sáng đơn giản cho cả hai, lái xe đi học cùng nhau, nó đưa tôi đến trước khoa. Tôi và Phum vẫn lên lớp, vẫn vui chơi cùng bạn bè, vẫn làm dự án, Phum vẫn tập nhạc. Chúng tôi sống một cuộc sống như thường nhật chỉ có điều thêm nhiều sự cố gắng để nó trông thật bình thường và thêm nhiều lúc ngồi ngây ngẩn mỗi khi làm gì đó.
Tôi lơ đãng đến mức thằng Q còn đuổi tôi đi ăn cỏ vì nó nghĩ tôi không muốn dùng não nữa. Nó thậm chí còn chửi với theo nếu có chuyện khó chịu mà không nói không rằng gì thì tránh xa cái chân nó ra. Có vẻ nó giận khi tôi chẳng nói chẳng kể bất cứ cái gì cho nó nghe.
Thằng Q chưa bao giờ hỏi tôi đang căng thẳng chuyện gì, nó chỉ hỏi vắn tắt: “Giờ mày kể được chưa?”. Tôi không rõ sao thằng Q nhìn ra được tôi đang có chuyện trong lòng dù tôi đã cố gắng hết sức để tỏ ra bình thường nhất có thể. Tôi thực sự đã cố gắng rồi.
Tôi cố gắng nghĩ rằng mọi vấn đề đều sẽ có cách giải quyết, tôi cố gắng để bản thân không nghĩ nhiều. Và dù thằng Q có chửi rát tai thì tôi biết nó cũng chỉ vì lo cho tôi. Tôi may mắn mỗi khi có bất cứ chuyện gì xấu hay có vấn đề đều có các bạn ở bên cạnh lắng nghe và giúp đỡ tôi. Điều này thực sự khiến tôi cảm thấy khá hơn rất nhiều.
Hôm nay Phum vẫn đến đón tôi như mọi khi rồi đi xem nó tập nhạc, tập xong trước khi về condo chúng tôi có ghé quán ăn nhưng hôm nay phải nhanh vì Fang bảo sẽ ghé qua và có chuyện cần nói. Tôi đoán chắc là có liên quan đến chuyện tối qua. Giờ có bất cứ chuyện gì xảy ra tôi cũng mặc kệ nó, tôi chẳng thể làm gì khác ngoài chấp nhận và mong sao thằng Fang và thằng Thaen sẽ không gặp chuyện như tôi.
Tôi và Phum ngồi xem hoạt hình đến hơn 9 giờ tối thì tiếng chuông cửa vang lên. Tôi đi ra mở cửa thì thấy thằng Fang thằng Thaen đang đứng đó bá vai bá cổ nhau với khuôn mặt tưng tửng, hừ, mới hôm nào còn cãi nhau mặc kệ nhau mà hôm nay thằng Thaen đã lại bám thằng Fang như cũ rồi. Thấy chúng nó hạnh phúc như vậy tôi cũng thấy mừng và bắt đầu cảm thấy không chắc mình có nên nói những điều mình định nói hay không. Tôi không muốn gây ảnh hưởng xấu đến niềm hạnh phúc của chúng nó.
"Này, sao chúng mày trông cứ như ngày mai chia xa vậy, đang căng thẳng chuyện gì à?” - Thằng Thaen hỏi đồng thời thả người xuống sofa ngồi đối diện Phum. Nó kéo thằng Fang ngồi xuống bên cạnh dù thằng Fang đang định đi đâu đó.
"Thaen, tao phải đi tiểu, mày bỏ tao ra cái được không thằng quần.”
"Ơ, bạn vợ đi tè hả, xin mời xin mời, có cần bạn chồng vào cầm hộ không?” - Thằng Thaen liếc liếc đá lông nheo với thằng Fang đang chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh.
“Xơi formalin nhiều quá rồi hả mày.” - Phum nói nói rồi cười cười.
"Có khi là uống nước anh trai mày nhiều quá đấy, ối ối, Fang tao đau, ối ối, Fang, Thaen đùa thôi, đcm tao đauuu.” - Thằng Fang nhéo tai thằng Thaen đỏ ửng cả lên.
“Ăn thì lén lút rồi bố cáo cho bàn dân thiên hạ thế hả?” - Thằng Fang nghiến răng nói, đôi mắt to của nó trợn lên trông rất dữ.
"Ối, xin lỗi, đau tao, ui ui, không phải mày bảo đi tè à, đi đi.”
"Ờ, nếu không có con chó nào sủa bậy thì tao tè được mấy bãi rồi, ông lại đái vào mồm cho bây giờ.”
“Nào, tới đi, tao há miệng ra chờ nè, nhưng nói trước là tao không chỉ ngậm nước tiểu đâu nhé, hehe.” - Đúng như thằng Q nói, thằng Thaen bệnh nặng lắm rồi, nó đã tiến tới mê Fang giai đoạn cuối. Tôi lắc đầu rồi bật cười khi thằng Thaen nhảy ra sau ghế cười ghẹo thằng Fang khi thằng Fang không tóm kịp nó. Thằng Fang trợn mắt nhìn thằng Thaen rồi đi vào nhà vệ sinh.
"Haha, anh mày đáng yêu quá, mày thấy thế không Phum?” - Thằng Thaen hết thuốc chữa rồi. Nói thật là tôi không nhìn thấy điểm đáng yêu nào của thằng Fang cả, có chăng chỉ là điểm đáng sợ.
“Mày mê anh tao quá rồi thằng quỷ ạ.”
"Cũng từa tựa như mày mê bạn tao đó thôi, bạn tao kích cỡ mini, dễ dùng lắm đúng không, hahahahaha.”
"Phum, mày có nhớ hôm trước con chó nào dỗi người yêu đến mức mặt xụ ra không?” - Tôi và Phum đồng thời hỗ trợ nhau công kích rồi cười vào mặt thằng Thaen còn nó chỉ nhún vai tỏ vẻ không quan tâm.
"Chuyện của hôm qua tao đã cho vào thì quá khứ, không bận tâm đến nữa, ok? Cơ mà hai đứa mày làm sao mặt rầu rĩ cả thế? Mày đó Peem, thằng Q gọi điện báo báo là mày ngây ngẩn cả ngày hôm nay, bị sao?” - Chó Thaen mày đừng kiếm chuyện với tao được không, mày bị thằng Fang huấn luyện cho gia nhập đội quân phát xít rồi hay gì. Được cả thằng Q nữa, tự mình không tìm được câu trả lời thì mách bạn. Cũng may là chưa nói với thằng Chen, nếu không thì có giấu đến chết anh bác sĩ cũng quyết điều tra cho rõ ngọn ngành.
Tôi và Phum quay sang nhìn nhau rồi thở dài. Chẳng biết nên bắt đầu giải thích từ đâu cho thằng Thaen hiểu, cái này cũng khó nói.
“Thaen, sao mày cứ nhìn em tao chằm chằm thế, nói chuyện gì vậy?”
"Thì đang hỏi có chuyện gì mà mặt đứa nào đứa nấy trông căng như sắp tận thế, mày nhìn mà xem.” - Thằng Fang ngồi xuống cạnh thằng Thaen đoạn nhướn mày nhìn tôi và Phum.
"À đúng, tao cũng đang muốn hỏi sao tự dưng bố lại bảo tao đưa mày về nhà, có chuyện gì thế Phum?” - Nghe đến chữ bố trái tim tôi tự động hẫng đi một nhịp, Phum khẽ thở dài rồi nắm lấy tay tôi và nói với anh trai nó bằng một giọng nhẹ nhàng.
"Fang, thời gian này mày tách thằng Thaen ra một chút được không, về ở condo với Phum cũng được.”
"Ý mày là sao Phum?” - Và đương nhiên người hỏi câu này là thằng Thaen, nó đang nhíu chặt hai đầu mày và nhìn chằm chằm Phum.
"Bố biết chuyện tao với Peem rồi.” - Thằng Fang há hốc mồm như muốn nói nhưng lại chẳng phát ra âm thanh nào. Thằng Thaen quay qua nhìn tôi như muốn tôi cho nó một sự đảm bảo rằng điều nó vừa được nghe là sự thật, tôi gật đầu và cố gắng mỉm cười với nó nhưng không hiểu sao giờ phút này ngay cả nhếch môi cũng thật khó khăn. Khi lấy lại được ý thức, thằng Thaen nhanh chóng nắm lấy tay thằng Fang còn thằng Fang vẫn đang trong cơn hoang mang.
"Thế bố nói sao?”
“Thì…bảo chia tay đi.” - Trước khi nói Phum quay sang nhìn tôi. Tôi không muốn nghe và có lẽ Phum cũng không muốn nói. Tôi xoa lưng an ủi Phum để nó thấy an tâm, Fang cũng buông tay thằng Thaen để đi tới ngồi cạnh Phum. Phum quay sang ôm lấy anh trai thật chặt, nó gục đầu lên vai Fang. Giờ phút này Phum trông chẳng khác nào một đứa trẻ đầy mỏi mệt và người anh trai như Fang có thể chăm sóc cho nó.
"Không sao đâu Phum, có anh ở đây.”
"Fang ơi.” - Phum gọi anh trai bằng giọng nghẹn ngào, Fang ôm lấy em và nhẹ nhàng xoa đầu em.
"Mạnh mẽ lên nhé, Fang biết là Phum làm được, Fang sẽ không bỏ mặc Phum một mình, để Fang nói chuyện với bố.”
"Không được đâu, nếu Fang nói chuyện với bố, có thể bố sẽ biết luôn chuyện của Fang đó.” - Fang nhìn về phía thằng Thaen, hai đứa nó nhìn vào mắt nhau. Tôi thấy thằng Thaen cười với Kaofang của nó và Fang cũng cười với bạn tôi đồng thời nhìn tôi cười động viên. Fang cắn môi run run khi thằng Thaen đi tới nhẹ nhàng xoa đầu nó.
"Thà cho tao chết không phải dễ dàng hơn sao, mình phải xa nhau thật hả Fang?”
"Chỉ tách nhau lúc ngủ thôi mà, trên trường mình vẫn gặp nhau đó thôi. Thaen, mày hiểu cho tao mà phải không, tao lo cho Phum với tao cũng sợ…Bố là người nói câu nào chắc câu đó, nếu bố biết chuyện chúng ta tao không chắc mình có chỉ dừng lại ở việc tách nhau ra một chút thôi không.” - Cuối cùng, niềm hạnh phúc của thằng Thaen thằng Fang mà tôi muốn bảo vệ tôi đã không làm được.
Thằng Thaen gật đầu đồng ý dù trông nó có vẻ vẫn chưa chấp nhận nổi. Nó quay sang cười với tôi đồng thời đi tới xoa tung mái tóc tôi rồi ngồi xuống bên cạnh kéo tôi lại ôm.
“Thằng Phum có anh trai còn mày cũng có tao nhé bạn.”
"Cảm ơn mày nhé.”
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me