LoveTruyen.Me

Wenrene Cover Son Phu Nhan

  

.

.

.

Joohyun không quan tâm đến ánh nhìn và giọng điệu của cô nhân viên. Nàng vẫn chú tâm quan sát chiếc đồng hồ trên bàn. Quả thật nó rất đẹp, rất hút mắt. Kiểu dáng nhẹ nhàng nhưng thanh lịch, cộng thêm màu hồng màu nàng yêu thích nên nàng đặc biệt để tâm đến nó. Joohyun lấy chiếc đồng hồ ướm thử lên tay mình. Nhưng vừa nhấc lên liền bị một bàn tay ngăn cản.

- Xin lỗi tiểu thư, vì đây là chiếc đồng hồ giới hạn nên việc đeo thử cửa hàng chúng tôi không ưu đãi.

Cô nhân viên ngăn Joohyun lại, cô ta lấy lại chiếc đồng hồ từ tay Joohyun rồi cho lại vào hộp sau đó nở nụ cười khinh thường. Đương nhiên là lời cô ta nói ra không có thật, nhưng cô ta không muốn người trước mặt đụng đến chiếc đồng hồ đáng giá vài căn nhà này, lỡ có trầy xước hay hư hao gì, cô ta làm cả đời cũng không trả đủ.

Joohyun đương nhiên nhìn ra được thái độ phục vụ lòi lõm của cô nhân viên đối với mình. Nhưng nàng không muốn làm lớn chuyện nên vẫn giữ thái độ hoà nhã.

- Vậy thì tiếc quá. Tôi muốn mua chiếc đồng hồ này...nhưng mà không được thử thì làm sao tôi biết nó có hợp với tôi hay không?

Joohyun nói trúng tâm khiến cô ta nhất thời ấp úng không biết trả lời thế nào.

- Chuyện này...

- Chiếc đồng hồ đó đẹp quá, tôi muốn thử!

Một giọng nói ưỡn ẹo vang lên, Joohyun và cô nhân viên nhìn về hướng phát ra giọng nói đó. Yoo Jiae tay cầm túi lớn túi nhỏ ngang nhiên bước lại. Joohyun khẽ nhíu mày, tại sao nàng không thoát được cái con rắn này nhỉ?

- Xin lỗi cô nha, nhưng tôi thấy chiếc đồng hồ sang trọng thế này hợp với tôi hơn là với cô đó. Với lại hình như nó là bản giới hạn, còn phải đóng thuế cao lắm.

Yoo Jiae cười cợt nói với Joohyun, ai cũng có thể nghe ra ý tứ của cô ta trong lời nói, cô nhân viên cũng nhịn không được lén che miệng cười.

- Cô này, tôi thử được chứ?

- Ồ được chứ Yoo tiểu thư, cô đến đây chúng tôi rất hoan nghênh, vả lại cô còn là khách vip nữa.

Cô nhân viên niềm nở lấy chiếc đồng hồ ra khỏi hộp đưa cho Yoo Jiae. Thái độ khác hẳn với khi cô ta tiếp Joohyun, Yoo Jiae cười đắc ý đeo thử lên tay mình.

- Yoo tiểu thư đúng là đài cát, đeo chiếc đồng hồ cao cấp này quả thật rất hợp với cô. Cô có thẻ vip mà phải không? Cô có thể được giảm 5% đó ạ.

Joohyun nhìn một màn hai người hợp sức chống lại mình. Trong lòng cũng không tức giận mà chỉ chán nản, nàng rất thích chiếc đồng hồ đó a. Nhưng mà...

- Đồ cô ta đã đụng vào trở nên rất dơ bẩn, có cho tôi cũng không thèm! - Joohyun bĩu môi một cái rồi quay mặt đi.

Yoo Jiae nghe nàng nói vậy, trong lòng đang đắc ý cũng phải tức tối. Tiến tới kéo cổ tay Joohyun xoay lại gằn giọng.

- Mày vừa nói cái gì? Nói lại tao nghe xem? - Nhìn Yoo Jiae tỏ ra nho nhã khi nãy với Yoo Jiae đang xù lông như con sư tử khiến cô nhân viên thoáng kinh ngạc.

- Tôi nói chiếc đồng hồ đang ở trên tay cô đó. Nó đã dơ rồi, tôi không thèm! - Joohyun gương mặt không một tia cảm xúc nói lại, còn gằng từng chữ để cô ta có thể nghe rõ hơn. Nàng dùng sức giựt tay mình ra khỏi tay Yoo Jiae.

- Mày! - Yoo Jiae định vung tay tát vào mặt Joohyun một cái thì cảm nhận được cổ tay bị nắm chặt, dùng sức bóp đến đau điếng.

- Tính làm gì?

Joohyun hơi kinh ngạc nhìn Seungwan đang chặn lại cái tát của Yoo Jiae. Dù ban nãy không có Seungwan thì nàng cũng không để cho mình bị đánh đâu, nhưng cô xuấy hiện bảo vệ mình như vậy, khiến nàng cảm thấy rất vui. Phụ nữ đôi khi nên tỏ ra yếu đuối một chút.

Seungwan dùng ánh mắt chán ghét nhìn Yoo Jiae, không thương tiếc hất cánh tay của ả ra làm ả xém té về phía sau. Cô quay qua nhìn Joohyun, thái độ thay đổi đến kinh ngạc, từ một con người lạnh lùng sang dịu dàng.

- Chị có sao không?

Joohyun lắc đầu, đứng nép vào cánh tay Seungwan hơn một chút làm lòng cô sướng ran.

- Seung-Seungwan. Là cô ta, cô ta cố ý giở trò với chị trước, chị chỉ muốn dạy dỗ cô ta thôi.

- Đúng đó Son tổng, cô đến sau nên không thấy, là vị tiểu thư đây không biết điều kiếm chuyện với Yoo tiểu thư trước. - Cô nhân viên lên tiếng giúp cho Yoo Jiae.

- Câm miệng! Từ khi nào mà chuyện của tôi lại cần một nhân viên nhỏ bé như cô xen vào? - Seungwan nhìn cô nhân viên bằng ánh mắt tức giận khiến cô ta im bặt cuối gằm mặt xuống.

- Tôi không cần biết chị ấy làm gì, nhưng tôi không cho phép chị động đến chị ấy, nghe rõ không? Sau này tôi không cho phép Yoo Jiae mua đồ ở đây nữa, còn cô mau nghỉ việc đi!

Cô nhân viên sắc mặt trắng bệch nhìn Seungwan, cô không thể để mất công việc này được.

- Thôi bỏ đi, cô ấy cũng không làm gì quá đáng, đừng vì những chuyện này làm chúng ta mất hứng.

Joohyun giật giật tay áo Seungwan lắc đầu. Seungwan gật đầu với Joohyun, quay qua nhìn Yoo Jiae và cô nhân viên bằng ánh mắt cảnh cáo sau đó kéo tay Joohyun đi.

Mày chờ đó, đến khi tao trở thành Lee phu nhân tao sẽ trả cả vốn lẫn lời cho mày. Son Seungwan, là cô ép tôi!

.

- Tại sao khi nãy lại đụng phải chị ta?

- Tôi để ý đến chiếc đồng hồ kia nên lại xem một chút. Lúc có ý định mua nó thì cô ta từ đâu đi tới dành với tôi, còn chạm vào nó nữa. Vì tôi không thích cô ta nên cũng không thích đồ vật bị cô ta chạm vào. Cô ta khiêu khích nên tôi nói thẳng ra, ai ngờ lại chọc trúng chó điên chứ! - Joohyun bực bội kể lại.

- Chị định mua chiếc đồng hồ nào?

- Là Richard Mille hàng limited, màu hồng rất đẹp a.

- Ừm. Mà sau này đừng có để cho bị ăn hiếp vậy nữa, nếu lúc nãy tôi không đến kịp thì cái má bánh bao này đã đỏ ửng rồi.

- Nếu lúc đó em không có mặt, thì tôi cũng tự có cách xử lí cô ta!

Joohyun bĩu môi đi về phía cửa hàng quần áo công sở. Seungwan cười khổ lắc đầu đi theo, mới nói xíu mà đã giận rồi. Seungwan đứng qua một bên để Joohyun lựa, đồ công sở cô không thiếu.

- Cô à, lấy xuống cho tôi.

Đợi nhân viên lấy xuống hai bộ suit, Joohyun lại gần Seungwan ướm thử bộ màu đen lên người cô, còn bộ màu tím thì dành cho nàng.

- Không tệ, dáng em chuẩn rồi nên mặc gì cũng hợp. - Joohyun thật lòng đánh giá.

- Mua cho tôi á? Nhưng đây là đồ đôi mà? - Seungwan trong lòng mở cờ nhưng vẫn kìm nén.

- Tôi thích bộ màu tím này nhưng nếu mua thì bị dư một bộ, coi như tặng em bộ dư vậy.

- Vậy thì tôi không khách sáo. Nhân viên, chúng tôi lấy cái này.

Seungwan biết nàng đang làm giá nhưng cũng không muốn chọc nữa, nàng chủ động mua đồ cho cô là đã hạnh phúc lắm rồi. Những bộ đồ công sở ở nhà dẹp hết, từ nay về sau chỉ mặc cái này!

Sau một buổi đi vòng quanh trung tâm thương mại, cả hai người đều vác túi lớn túi bé đi ra. Lúc đi xuống tầng 1 thì tình cờ gặp Chaeyoung và Lisa đang đi về hướng này. Cả hai mặc đồ đôi, tay trong tay trông rất tình cảm.

- A Seungwan! Joohyun!

Lisa vừa la lên vừa kéo tay Chaeyoung chạy về phía hai người.

- Hai người sao lại ở đây?

- Ngày nghỉ cũng không cho chúng tôi đi chơi à? Em cũng ở đây mua sắm còn gì. - Chaeyoung chỉ vào đống túi trên tay Seungwan.

- Bây giờ còn sớm, chúng tôi đang tính đi xem phim, có muốn đi chung không?

Joohyun nhìn sang Seungwan như hỏi ý kiến, thấy cô gật đầu một cái rồi cười tươi nói với Chaeyoung.

- Được.

- Chị đi theo họ trước đi. Em đi cất mấy túi này vào xe trước đã.

Seungwan nói rồi lấy đống túi từ tay của Joohyun qua tay mình. Gật đầu bảo mọi người cứ đi trước sau đó ra gara cất đồ vào xe. Seungwan trở lại đi về hướng rạp chiếu phim thì nghe có người gọi.

- Son tổng!

Seungwan xoay lại thì thấy Lee Jongsuk trên mặt nở nụ cười đáng ghét đang bước về phía cô, vì phép lịch sự nên cô cũng cười xã giao lại với hắn.

- Lee tổng.

- Cô cũng đến đây để mua sắm sao?

- Đương nhiên là đến trung tâm thương mại để mua sắm rồi. - Seungwan không nóng không lạnh trả lời hắn.

- À haha cũng đúng, tôi có cổ phần ở đây, nếu không ngại tôi có thể tặng cô phiếu giảm giá. - Hắn định lấy trong túi ra vài tấm thẻ thì bị lời nói của Seungwan chặn lại hành động.

- Cảm ơn Lee tổng nhưng tôi là cổ đông lớn nhất ở đây.

-... - Hắn hơi khựng lại bởi lời nói của Seungwan, nhưng hắn cảm thấy xấu hổ hơn là ngạc nhiên.

- Không còn gì nữa, xin phép anh tôi đi.

- Cô cứ tự nhiên.

Seungwan nhếch môi nhẹ rồi đi lướt qua hắn.

.

.

.

08:00 PM
04.09.2020

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me