LoveTruyen.Me

Wind Breaker Nii Satoru Cho Ngay Dong Tan

"Panda-kun, đang nghĩ ngợi gì mà mặt mày nhăn nhó như ông cụ vậy?"

"Hở? Đang suy nghĩ đến thằng-"

Sakura trợn mắt quay ngoắt qua nhìn tên nhóc khẩu trang từ khi nào đã lẽo đẽo bên cạnh mình, dù không thấy mặt nhưng vẫn nhận ra ý cười trong đôi mắt xám khói của nó.

"Mày-! Mắc gì đi theo tao!?"

Hotaru híp mắt, trông bộ dạng giật mình như con mèo của người kia mà không khỏi cảm thấy vui mắt.

"Thì chúng ta là bạn mà? Đi chung cũng có sao đâu."

"A-Ai bạn mày!? Đừng có tỏ ra thân thiết với tao!?"

Sakura quát, nhưng hai má thì phớt hồng, chắc là lần đầu có người đòi làm bạn nên mới khó xử không biết làm gì. Hotaru ho khan mấy cái, không vì bị xua đuổi mà cảm thấy chán nản, tốc độ vẫn duy trì sát bên cậu ta.

"Panda-kun không để ý chứ tớ thấy chúng ta nhiều điểm chung lắm đó."

Nó vừa cười vừa xòe tay ra đếm, "Chúng ta học chung trường nè, cùng là năm nhất, không chừng chung lớp cũng có khi. Và đặc biệt, cả hai đều không là người bên ngoài thị trấn."

"Đều là ngoại lai."

Sakura tròn mắt ngạc nhiên, "Mày cũng là người ngoài?"

"Ừ, mới dọn đồ đến tuần trước thôi nên tôi còn nhiều bỡ ngỡ với con người và khu phố này lắm."

Hotaru bân quơ nhìn trời, sau đó lại nghiêng đầu sang người bên cạnh, híp mắt cười: "Chúng ta giống nhau ha?"

Sakura sững sờ, cảm giác cũng có một ai đó giống mình khiến trong lòng cậu bớt đi một phần cảm giác lạc lõng. Nhưng rồi khi nhìn thấy đôi mắt mèo đang híp lại tràn ngập ý mong chờ của Hotaru, cậu ta lại sưng cồ lên, mặt mũi đỏ bừng quay ngoắc đi, bước nhanh hơn.

"Tùy cậu! Tôi không quan tâm!"

Nhận thấy thái độ của người kia dành cho mình đã có chút tích cực, Hotaru tủm tỉm cười đuổi theo.

"Nè nè Panda-kun, nghĩ lại thì chúng ta chưa giới thiệu tên. Tớ là Minobe Hotaru, cậu cứ gọi thẳng Hotaru là được."

"Còn cậu?"

"Sakura Haruka, biết rồi thì đừng có gọi tôi là Panda-kun nữa!"

"Biết rồi mà~"

. . .

Rốt cuộc là tình cảnh gì đây?

Hotaru hai tay ôm một lúc mấy túi đồ ăn vừa nhận được từ người dân trong khu phố, trong lòng hết nói nổi cũng chỉ đánh một cái thở dài. So với nó, Sakura trông chẳng kém cạnh gì, mặt cậu ta nghệch cả ra trong khi ôm đồm trong lòng một mớ túi xách chứa đầy hảo ý của mọi người.

"Coi bộ chúng ta được yêu thích quá ha? Chỉ mới đánh nhau có một lần mà đã trở nên nổi tiếng rồi."

Sakura đột nhiên dừng lại, biểu tình khó coi cứ vặn vẹo rồi nhăn nhúm, "Tôi không hiểu. Rốt cuộc mấy người ở khu này tại sao cứ tỏ ra thân thiện với tôi vậy? Một đứa như tôi..."

Sakura cứ mãi nghiến răng ken két, dường như gặp khó khăn trong việc hình dung cảm xúc của bản thân. Hotaru cũng chỉ im lặng kiên nhẫn lắng nghe, đôi mắt mù mịt hướng lên bầu trời quang đãng trên đỉnh đầu, suy nghĩ hồi lâu mới híp mắt cười.

"Mặc dù không biết Sakura trước đây đã gặp những loại người nào, nhưng rõ ràng người dân ở đây hoàn toàn khác hẳn đúng không?"

Sakura ngỡ ngàng, cũng ậm ừ gật đầu như đồng tình.

"Vậy thì cậu cứ đơn giản hóa suy nghĩ và chấp nhận việc đó đi. Đừng mãi hỏi những câu tại sao như thế, bởi vì đơn giản là trên đời này chẳng ai là giống ai cả."

"Giống như việc có người thấy màu tóc của Sakura rất kì dị, nhưng đâu đó cũng sẽ có người thấy tóc cậu rất đẹp."

"Ví dụ như tớ này, tớ thấy tóc Sakura rất độc đáo đấy."

Sakura mắc nghẹn, thấy nó đột nhiên híp mắt cười rồi khen mình liền đỏ hết cả mặt, quạu quọ quát tháo: "Đ-Độc đáo cái khỉ khô!! Mày lại trêu tao chứ gì!?"

"Nào có đâu~"

"Mày-!!"

"Xin lỗi!!"

Hotaru giật mình, trợn mắt nhìn cô gái từ đâu chạy tới bám lấy tay Sakura khiến cậu ta hoảng hốt đến nỗi ném hết đống đồ đang cầm trên tay xuống đất, căng thẳng thủ thế trước sự xuất hiện đột ngột kia.

"Các cậu là người của Furin đúng không!? Xin hãy giúp tôi với!!"

Và thế là không cần nghe thêm câu giải thích gì, Sakura liền chạy theo chị gái vừa cầu cứu kia mà biến đâu mất dạng, để nó bơ vơ đứng đó giữa một đống đồ...

"Cũng nhiệt huyết ghê ấy chứ~"

. . .

Chà, người dân của khu phố đúng là tốt thật đấy. Hotaru cảm thán, hai tay khiêng thùng xếp chất đầy những giỏ đồ quà tặng của cả Sakura và của nó mà không khỏi vui vẻ trong lòng. Nhớ lại mấy phút trước nó còn loay hoay không biết làm sao để ôm hết đống đồ mà Sakura đã vứt trên đất về thì mọi người xung quanh đã giúp nó xếp tất cả vào một cái thùng để nó tiện mang đi. Tốt gì mà đến nỗi muốn chảy nước mắt.

"Sakura, tớ mang đồ của cậu tới rồi nè."

Không quá khó để nhìn thấy Sakura đứng trong một con hẻm với năm sáu tên côn đồ bị đánh cho bất tỉnh nằm la lết trên đất. Chà, quả là mạnh quá đi, Hotaru nhìn mà không khỏi trầm trồ, bất cẩn làm sao lại không chú ý đến một tên côn đồ từ khi nào đã lẻn ra phía sau mà bắt thóp nó.

"Đám Furin khốn nạn! Hôm nay tao sẽ bắt tụi mày trả giá!"

Tên kia bị đánh đến phát điên, một tay kẹp cổ nó, một tay kề dao vào mặt nó, quát tháo ầm ĩ.

Thiếu niên tóc vàng bị đánh cho bầm dập trước đó, thấy tình hình càng căng thẳng càng không khỏi khiếp sợ túm áo người bên cạnh: "Cậu ấy bị bắt làm con tin rồi!! Phải làm sao đây!!?"

Trái ngược hoàn toàn với cậu ta, Sakura thì lại bình tĩnh đến phát sợ, hai tay đút túi quần nhìn cậu bạn mới quen bị đe dọa mà tỏ vẻ như không có hề gì.

"Cậu tới trễ. Tôi giải quyết xong hết rồi, chừa lại cho cậu một tên đấy."

Hotaru ho khan mấy tiếng, mắt mèo chậm rãi híp lại: "Khụ, Sakura hình như quên rồi thì phải. Không giống cậu, tớ ngại bị bẩn lắm đó..."

"Vậy nên..." Nó nghiêng đầu, đôi mắt xám khói sắc lạnh còn hơn lưỡi dao, "Đừng có dí sát cái cơ thể dơ dáy đó vào người tao có được không?"

Và rồi trước khi hắn kịp nhận thức được điều gì, bản thân đã bị ăn trọn một cước vào thái dương, trực tiếp bất tỉnh.

"Bẩn quá đi..."

Hotaru ôm thùng đồ đi đến, tuy không thấy rõ mặt nhưng vẫn thấy rõ sự bất mãn trong đôi mắt, "Đừng có ném đồ của cậu cho tớ chứ Sakura. Nhặt lại rồi mang đến đây mệt lắm đó."

Sakura hừ một tiếng, "Thì cứ vứt đi, tôi cũng không có nhờ cậu nhặt hộ."

Hotaru chớp mắt, lại cười: "Thôi đi, tớ mà không nhặt giùm thì Sakura cũng sẽ quay lại lấy thôi, tớ biết rõ lắm đó nha."

"Gah!! Cậu lắm chuyện thật đó!! Im giùm tôi cái!!" Sakura như bị giẫm phải đuôi mà quát, bộ dạng cộc cằn quay qua giật lấy thùng đồ nó cầm trên tay rồi lầm bầm đi trước.

Hotaru cũng chỉ thở ra một tiếng, lúc này mới nhận ra sự hiện diện của mái tóc vàng bên cạnh. Nó thuận tay lấy chai xịt khử khuẩn xịt khắp người, tròn mắt nhìn cậu ta.

"Là cậu bạn đã té ngã lên tôi khi nãy nè. Tên là... gì ấy nhỉ?"

"Tớ là Nirei Akihiko! Khi nãy cậu tuyệt thật đấy! Tên cậu là gì!? Nhìn cậu lạ lắm, chẳng lẽ cũng là đến từ nơi khác giống Sakura-san sao!?" Nirei hào hứng nhảy phốc lên, tay cầm cuốn sổ nhỏ không ngừng ghi chép.

"Tớ là Minobe Hotaru, cứ gọi thẳng tên là được rồi. Còn chuyện kia thì..." Hotaru đặt tay lên ngực, bộ dạng vô cùng thành thật híp mắt cười: "Tớ và Sakura chính là bạn thân đồng cam cộng khổ với nhau thời còn đỏ hỏn đó."

"Ồ!!"

Sakura ré lên: "Ai là bạn thân đồng cam cộng khổ với mày!? Mới gặp hôm qua mà nói thời đỏ hỏn là sao mày!!?"

"Thì đùa thôi mà~"

"..." Nirei.

--- Minobe Hotaru - Gạch đầu dòng đầu tiên: Rất thích chọc người khác, tiêu biểu là chọc Sakura.

. . .

Nirei Akihiko là một cậu bạn khá là nhiệt tình, lại còn có thêm sở thích sưu tầm thông tin của mấy người cậu ta cho là ngầu nên trong suốt quãng đường đi, Nirei cứ luôn miệng hỏi mấy câu trên trời dưới đất, mắt thì lia lịa xăm soi người nó từ trên xuống, đến cả một cọng lông đầu cũng không tránh khỏi muôn vàn lý do tại sao của cậu ta.

Hotaru vốn tính ôn hòa mà cũng có lúc không chịu được, lập tức lấy ra bánh mì nhét vào miệng cậu ta, hai tay giữ lấy hai vai, khẩu trang cũng không thể che giấu được hết sự đe dọa trong lời nói tưởng chừng như mềm mại và vô hại.

"Nirei nè, cậu biết tại sao miệng chúng ta nhỏ không? Là vì một lần chỉ có thể ăn một cái bánh mì, nếu mà ăn tới hai cái cùng một lúc có thể sẽ bị nghẹn chết đó. Nirei đâu muốn ăn một lúc ăn hai cách bánh mì đâu đúng không?"

Dịch ra là, cậu mà không im miệng là tôi giết cậu liền.

"..." Nirei miệng ngậm bánh mì, mặt mũi tái mét, gật đầu như máy.

--- Minobe Hotaru - Gạch đầu dòng thứ hai: Lời nhiều ý ít, khủng bố tinh thần nhiều hơn là khủng bố thể xác.

Hotaru buông Nirei ra, thở ra một tiếng rồi nhìn điện thoại, "Mà nè, không phải là sắp vào giờ học rồi sao? Chúng ta còn ở đây có ổn không vậy?"

"A! Cậu nói phải! Sắp trễ rồi, chúng ta phải đi nhanh lên mới được!" Nirei sực nhớ, quay sang kéo áo cậu bạn tóc trắng đen còn đang mải miết ngồi gặm bánh, "Trời ạ Sakura-san!! Mau đi thôi nào!!"

"Im đê. Đánh nhau xong đói lắm, ăn đã."

"Đúng đó, lỡ trễ rồi thì cho trễ luôn đi. Chắc là không có điểm danh đâu."

Hotaru ngồi xuống bên cạnh, nhập hội ăn bánh với Sakura.

"Woa, ăn thử cái này đi Sakura. Ngon lắm đấy."

"Đâu xem nào... Ồ! Bánh này ngon vãi!!"

"Phải không?"

"A, là bánh của Saboten đúng không? Bánh của tiệm đó dù để nguội ăn vẫn ngon lắm đó!" Nirei suýt là nhập hội bàn tròn bánh mì, ngay khi sực tỉnh liền ra sức lôi kéo vạt áo hai đứa bạn.

"Hai cậu làm ơn nhanh chân lên đi!! Ngày đầu đến muộn là không được đâu!!"

"Biết rồi mà, tới liền đây..."

Hotaru chỉnh lại khẩu trang, như thường lệ rửa tay bằng xịt khuẩn chuyên dụng, mùi bạc hà thơm mát càng khiến lòng nó thêm thư giãn.

Con đường đi đến trường Furin được rợp bóng bởi những tán cây anh đào đang vào mùa, cánh hoa lả tả theo gió tung bay khắp nơi, tạo nên một phong cảnh một cùng hữu tình bình yên. Một cánh hoa rơi xuống mái tóc vàng kim, từ từ lả lướt trượt xuống...

"Hắt xì!"

Hotaru nhảy mũi, lắc lắc đầu cho mấy cánh hoa rơi khỏi đầu mình, sau đó lại cúi người che lấy mũi...

"Hắt xì!!"

Sakura đi bên cạnh cũng ngó qua, "Này ổn không đấy? Tự nhiên bệnh ngang vậy?"

Hotaru chỉnh lại vành mũi khẩu trang, khịt mũi mấy cái: "Chỉ là dị ứng phấn hoa thôi. Chỗ này hoa anh đào hơn nhiều cho nên... Hắt xì!"

"Mà, Sakura đừng lo. Tớ ghét phấn hoa anh đào chứ không ghét cậu (Sakura) đâu~ Đừng để bụng nha."

"A-Ai thèm để bụng!! Mày ghét hay thích anh đào thì kệ mày chớ!!"

"Thôi tớ biết rồi, cậu đừng ngại mà~"

"Tao không ngại!!"

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me