Wonhao 71711
Wonwoo đã nhiều lần nghe những câu chuyện về soulmate của những vị khách đến xăm. Chuyện vui, chuyện buồn, chuyện nào cũng có... Nhiều khi, những vị khách tới đây không vì nhu cầu xăm mình, mà họ muốn xóa đi dấu hiệu soulmate trên người mình. Đó có thể là người lần đầu tiên biết đến khái niệm soulmate mà không biết đó là thứ gắn bó với tri kỉ đời mình, hoặc cũng có thể, đó là những người gặp đổ vỡ trong tình yêu với chính soulmate của họ. Và mỗi lần như vậy, gã đều chậm rãi nói những điều gã biết về thứ tình yêu "trời định" kì lạ này cho khách hàng hoặc khuyên nhủ họ hãy suy nghĩ thật kĩ trước khi cắt đứt mối quan hệ với người yêu. Nói ra điều này thật buồn cười, Wonwoo cảm giác như gã là chuyên gia tư vấn tình cảm thay vì là một thợ xăm vào nghề được tám năm trời. Gã đâu phải là thần thánh hay gì đâu mà có thể xóa được cái "khế ước" đặc biệt giữa hai soulmate với nhau chứ. Gặp gỡ những vị khách hàng đó, gã cảm thấy đôi khi mệt mỏi và rắc rối vô cùng, sao họ không chỉ đơn giản là đến và xăm đi, bởi gã rất đau đầu với những khách hàng đến xăm thông thường rồi, bây giờ còn phải ngồi bình tĩnh khuyên nhủ họ chuyện tình cảm nữa.Đã trải qua gần chục năm xăm hình, à và cả đi tư vấn về soulmate, gã không ngờ có ngày gã có tri kỉ riêng của đời mình.Wonwoo có chút bối rối và khó hiểu khi thấy người con trai cao gầy phía trước tiến về phía mình, đôi môi hé mở như muốn nói điều gì đó. Gã cảm giác cậu không đơn giản là đến đây để xăm mình. Wonwoo càng chắc chắn về điều này hơn khi cảm thấy mấy vệt than trên cổ tay trái như đang chọc cho gã ngày càng thêm ngứa ngáy. Tim gã đập mạnh, hơi thở nặng nề. Wonwoo quan sát thật kĩ ba chữ số "717" trên tay Minghao, sau khi xác định được đây chính là hình mà gã xăm trên tay mình hôm trước liền buông tay cậu ra. Xúc cảm lạnh buốt trên tay cậu đã truyền sang bàn tay ấm áp của gã. Cái ấm cái lạnh không rõ ràng chạy dọc cơ thể.
"Cậu là...711"
Gã hỏi, tông giọng trầm đục vang lên, tay kéo cao ống áo lên để lộ mấy nét than vạch vạch trên cổ tay trái. Minghao gật đầu cái rụp, vừa nãy lúc gã đi xuống cầu thang, cậu đã nhìn thấy rõ dù ba chữ số ấy nhỏ xíu thế nào.Wonwoo nắm lấy bả vai Minghao, nghiêng người nhìn ra phía ngoài cửa tiệm.
"Jaemin trông hộ anh cử-? Thằng bé đi đâu rồi?"
Minghao cắn môi, xoay người ra cửa nhìn, cũng không thấy cậu thanh niên vừa nãy với Renjun đâu, mà Mingyu cũng chạy biến phương trời nào rồi. Cửa hàng vắng tanh, còn hai bóng người lẻ loi trong phòng. Wonwoo kéo Minghao ngồi xuống ghế sofa gần đó. Rồi gã nhanh chóng rót một cốc nước ấm cho cậu, còn mình thì ngồi ở phía đối diện.
"Ừm xin chào...Tôi là Jeon Wonwoo, chủ tiệm xăm 'Jeonw'." – Gã thân thiện nói cười.
Minghao lúng túng, cậu đứng dậy rồi cúi đầu chào.
"À dạ...em là Xu Minghao ạ."
Wonwoo bật cười, lộ hàm răng trắng sáng đều tăm tắp. Còn có hai răng nanh nhọn nhọn ở cạnh khóe miệng gã. Trông Wonwoo gần gũi hệt như mấy cậu bạn cùng khoa ở trường Minghao. Bỗng mặt cậu đỏ ửng, cảm thấy ngại ngùng khác thường.
"Đừng căng thẳng như vậy, tôi biết chúng ta là soulmate mà." – Wonwoo cười xòa, gã vươn tay xoa đầu Minghao. – "Đằng nào hai chúng ta cũng phải gặp gỡ nhau nhiều, tiếp xúc với nhau nhiều." "Dạ""Cậu mà ngại ngùng như này là tôi cũng thấy khó xử lắm, chi bằng chúng ta có thể thân nhau hơn bằng cách nhắn tin với nhau hoặc follow nhau trên Instagram chẳng hạn, cậu cũng biết thêm gì đó về tôi mà tôi cũng hiểu thêm về cậu. Nếu không thì dùng tài khoản app khác, tôi không xài app đấy thì tôi tải về rồi tạo acc nhắn tin với cậu là được. Liệu vậy có được không, Xu Minghao?"
Đầu óc Minghao nhất thời đông cứng, nhưng cái tay thì nhanh chóng lấy điện thoại ra rồi ấn vào biểu tượng của Instagram, đưa điện thoại trước mặt Wonwoo để gã xem tài khoản cá nhân của cậu.Wonwoo khịt mũi cười, gã mới hỏi ý kiến có được hay không, cậu chưa đáp lại mà còn đưa tài khoản để gã follow rồi. Gã lấy điện thoại của Minghao và gõ lách cách trên màn hình, tài khoản gã hiện ra và nút follow màu xanh chuyển thành xám. Minghao đón lấy điện thoại của mình từ tay gã, giờ cậu đang bối rối không biết có nên đi về hay không. Wonwoo hắng giọng, rồi lại nở nụ cười với cậu.
"Có vẻ là cậu cũng không có ý định tới đây, chỉ là tình cờ đi qua thôi. Mà hình như lúc nãy cậu có tới cùng hai người bạn nữa, nếu cậu không muốn họ chờ cậu lâu thì có thể ra về vậy."
Gã vừa dứt lời, tiếng chuông treo trước cửa kêu rinh rang, Renjun bước vào với cậu thanh niên tóc đen undercut vừa nãy, trên tai còn đeo một chiếc khuyên kiểu ghim băng to tướng. Wonwoo xoay người nhìn, rồi lại quay qua nhìn Minghao.
"Bạn cậu đến rồi kìa...Mà cậu cũng nên về thôi, càng tối tuyết càng rơi đó." – Gã kéo tay cậu đứng dậy. –"Với cả, bạn cậu làm nhân viên của tôi bỏ tiệm đi chơi...Phải không nhỉ, Na Jaemin?"
Wonwoo nhướn mày, đắc ý trêu chọc Jaemin đứng trước cửa tiệm, tay trong tay với Renjun đứng cạnh. Jaemin vẫy chào Renjun cười tít mắt trong màn tuyết trắng. Mái tóc hồng phủ trắng bởi mấy hạt tuyết nhỏ xinh. Ở trong cửa tiệm, Minghao đang được Wonwoo choàng chiếc khăn len dày sụ màu đen, cậu không nỡ từ chối ý tốt của gã khi mà gã thấy cậu không hề mặc một chiếc áo cao cổ nào cả, giữa cái thời tiết như âm độ này ở Seoul.
"Ít ra phải có gì đó để cậu quay lại gặp tôi chứ."
Gã bảo vậy trước khi cậu mở miệng từ chối.
"Em...có thể đến đây gặp anh mỗi khi em không có tiết trên trường được không? Thay vì chúng ta cứ phải hẹn đi chơi đâu đó, vì em nghĩ anh cũng bận làm mà em cũng bận học." – Minghao ngước mắt hỏi gã, có lẽ đây là câu dài nhất mà cậu nói với gã từ nãy đến giờ. "Được, cứ đến bất cứ khi nào cậu muốn, nhà tôi ở đây luôn mà." – Nói rồi, tay gã chỉ chỉ lên trần nhà
Minghao bỗng thấy tim đập rộn ràng trong lòng, cậu tạm biệt gã với nụ cười trên môi, vui vẻ chào Jaemin ở ngưỡng cửa. Cánh cửa tiệm khép lại. Cuộc sống lại vận hành như cách nó đã luôn thế. Minghao chạm nhẹ chiếc khăn len của Wonwoo, ngửi thấy một mùi hương ấm áp, như mùi của hương gỗ được đốt bên lò sưởi vào ngày đông giá rét. Renjun cười ranh ma, bước tới chọt chọt vào cái khăn len quấn quanh cổ Minghao.
"Thích quá rùi nà ~"
Minghao nhăn mặt trước gương mặt thích chí của Renjun. Cậu hừ một tiếng, búng tay vào khuyên bạc trên vành tai thằng bé, "coong" nhẹ một tiếng.
"Còn bây thì sao? Bây bỏ đi trốn với tên nhóc kia còn gì? Chắc thích nhau lắm hả?"
Renjun thoáng đỏ mặt, rồi lại cười khì với cậu.
"Thích."
Minghao chậc chậc trong miệng, ngó nghiêng xung quanh tìm Mingyu ở đâu. Ra từ nãy rồi mà không thấy cậu ta đâu. Chà, chà, vừa nhắc tào tháo tào tháo tới ngay!Mingyu một tay xách một đống đồ vừa mua ở siêu thị, cậu ta cười cười nhìn hai con người vừa gặp soulmate của mình trước mặt.
"Sao rồi? Tiến triển tới đâu rồi?""Đây đây em kể anh Xu Minghao được người ta choàng khăn đem về kìa hí hí""Này này này còn bây thì kéo người ta đi trốn chỗ nào làm sếp người ta trách kìa lêu lêu"
Mingyu đen mặt, biết thế không hỏi, ngày đông giá rét, con tim đơn côi lạnh lẽo thì chớ, lại bị hai tên trước mặt thồn cơm gì đó vào miệng. Cơ mà cậu quả thật sáng suốt khi bỏ hai tên này ở lại chim chuột với soulmate còn mình thì vác thân bự đi chợ mua rau mua thịt mua đậu phụ mua sữa mua đủ thứ về nhà ăn cho no bụng. Không thì ở lại ăn "cơm" trực tiếp cũng không ngon lắm đâu ta, nhỉ?--
"Anh đang định nhờ mày trông cửa hàng hộ thì mày phắn đi đâu đấy?" – Wonwoo đẩy gọng kính, liếc mắt nhìn Jaemin rung đùi chơi game trên giường gã. "Em nói chuyện với Reonjeonie ~" – Jaemin kéo dài giọng, cậu nhướn mắt qua máy điện thoại. – "À...Anh nhờ em trông cửa hàng để tranh thủ thả thính anh Minghao gì đó phải không?"
tbcchap3/ 3.1.2021/ 9:50pm
"Cậu là...711"
Gã hỏi, tông giọng trầm đục vang lên, tay kéo cao ống áo lên để lộ mấy nét than vạch vạch trên cổ tay trái. Minghao gật đầu cái rụp, vừa nãy lúc gã đi xuống cầu thang, cậu đã nhìn thấy rõ dù ba chữ số ấy nhỏ xíu thế nào.Wonwoo nắm lấy bả vai Minghao, nghiêng người nhìn ra phía ngoài cửa tiệm.
"Jaemin trông hộ anh cử-? Thằng bé đi đâu rồi?"
Minghao cắn môi, xoay người ra cửa nhìn, cũng không thấy cậu thanh niên vừa nãy với Renjun đâu, mà Mingyu cũng chạy biến phương trời nào rồi. Cửa hàng vắng tanh, còn hai bóng người lẻ loi trong phòng. Wonwoo kéo Minghao ngồi xuống ghế sofa gần đó. Rồi gã nhanh chóng rót một cốc nước ấm cho cậu, còn mình thì ngồi ở phía đối diện.
"Ừm xin chào...Tôi là Jeon Wonwoo, chủ tiệm xăm 'Jeonw'." – Gã thân thiện nói cười.
Minghao lúng túng, cậu đứng dậy rồi cúi đầu chào.
"À dạ...em là Xu Minghao ạ."
Wonwoo bật cười, lộ hàm răng trắng sáng đều tăm tắp. Còn có hai răng nanh nhọn nhọn ở cạnh khóe miệng gã. Trông Wonwoo gần gũi hệt như mấy cậu bạn cùng khoa ở trường Minghao. Bỗng mặt cậu đỏ ửng, cảm thấy ngại ngùng khác thường.
"Đừng căng thẳng như vậy, tôi biết chúng ta là soulmate mà." – Wonwoo cười xòa, gã vươn tay xoa đầu Minghao. – "Đằng nào hai chúng ta cũng phải gặp gỡ nhau nhiều, tiếp xúc với nhau nhiều." "Dạ""Cậu mà ngại ngùng như này là tôi cũng thấy khó xử lắm, chi bằng chúng ta có thể thân nhau hơn bằng cách nhắn tin với nhau hoặc follow nhau trên Instagram chẳng hạn, cậu cũng biết thêm gì đó về tôi mà tôi cũng hiểu thêm về cậu. Nếu không thì dùng tài khoản app khác, tôi không xài app đấy thì tôi tải về rồi tạo acc nhắn tin với cậu là được. Liệu vậy có được không, Xu Minghao?"
Đầu óc Minghao nhất thời đông cứng, nhưng cái tay thì nhanh chóng lấy điện thoại ra rồi ấn vào biểu tượng của Instagram, đưa điện thoại trước mặt Wonwoo để gã xem tài khoản cá nhân của cậu.Wonwoo khịt mũi cười, gã mới hỏi ý kiến có được hay không, cậu chưa đáp lại mà còn đưa tài khoản để gã follow rồi. Gã lấy điện thoại của Minghao và gõ lách cách trên màn hình, tài khoản gã hiện ra và nút follow màu xanh chuyển thành xám. Minghao đón lấy điện thoại của mình từ tay gã, giờ cậu đang bối rối không biết có nên đi về hay không. Wonwoo hắng giọng, rồi lại nở nụ cười với cậu.
"Có vẻ là cậu cũng không có ý định tới đây, chỉ là tình cờ đi qua thôi. Mà hình như lúc nãy cậu có tới cùng hai người bạn nữa, nếu cậu không muốn họ chờ cậu lâu thì có thể ra về vậy."
Gã vừa dứt lời, tiếng chuông treo trước cửa kêu rinh rang, Renjun bước vào với cậu thanh niên tóc đen undercut vừa nãy, trên tai còn đeo một chiếc khuyên kiểu ghim băng to tướng. Wonwoo xoay người nhìn, rồi lại quay qua nhìn Minghao.
"Bạn cậu đến rồi kìa...Mà cậu cũng nên về thôi, càng tối tuyết càng rơi đó." – Gã kéo tay cậu đứng dậy. –"Với cả, bạn cậu làm nhân viên của tôi bỏ tiệm đi chơi...Phải không nhỉ, Na Jaemin?"
Wonwoo nhướn mày, đắc ý trêu chọc Jaemin đứng trước cửa tiệm, tay trong tay với Renjun đứng cạnh. Jaemin vẫy chào Renjun cười tít mắt trong màn tuyết trắng. Mái tóc hồng phủ trắng bởi mấy hạt tuyết nhỏ xinh. Ở trong cửa tiệm, Minghao đang được Wonwoo choàng chiếc khăn len dày sụ màu đen, cậu không nỡ từ chối ý tốt của gã khi mà gã thấy cậu không hề mặc một chiếc áo cao cổ nào cả, giữa cái thời tiết như âm độ này ở Seoul.
"Ít ra phải có gì đó để cậu quay lại gặp tôi chứ."
Gã bảo vậy trước khi cậu mở miệng từ chối.
"Em...có thể đến đây gặp anh mỗi khi em không có tiết trên trường được không? Thay vì chúng ta cứ phải hẹn đi chơi đâu đó, vì em nghĩ anh cũng bận làm mà em cũng bận học." – Minghao ngước mắt hỏi gã, có lẽ đây là câu dài nhất mà cậu nói với gã từ nãy đến giờ. "Được, cứ đến bất cứ khi nào cậu muốn, nhà tôi ở đây luôn mà." – Nói rồi, tay gã chỉ chỉ lên trần nhà
Minghao bỗng thấy tim đập rộn ràng trong lòng, cậu tạm biệt gã với nụ cười trên môi, vui vẻ chào Jaemin ở ngưỡng cửa. Cánh cửa tiệm khép lại. Cuộc sống lại vận hành như cách nó đã luôn thế. Minghao chạm nhẹ chiếc khăn len của Wonwoo, ngửi thấy một mùi hương ấm áp, như mùi của hương gỗ được đốt bên lò sưởi vào ngày đông giá rét. Renjun cười ranh ma, bước tới chọt chọt vào cái khăn len quấn quanh cổ Minghao.
"Thích quá rùi nà ~"
Minghao nhăn mặt trước gương mặt thích chí của Renjun. Cậu hừ một tiếng, búng tay vào khuyên bạc trên vành tai thằng bé, "coong" nhẹ một tiếng.
"Còn bây thì sao? Bây bỏ đi trốn với tên nhóc kia còn gì? Chắc thích nhau lắm hả?"
Renjun thoáng đỏ mặt, rồi lại cười khì với cậu.
"Thích."
Minghao chậc chậc trong miệng, ngó nghiêng xung quanh tìm Mingyu ở đâu. Ra từ nãy rồi mà không thấy cậu ta đâu. Chà, chà, vừa nhắc tào tháo tào tháo tới ngay!Mingyu một tay xách một đống đồ vừa mua ở siêu thị, cậu ta cười cười nhìn hai con người vừa gặp soulmate của mình trước mặt.
"Sao rồi? Tiến triển tới đâu rồi?""Đây đây em kể anh Xu Minghao được người ta choàng khăn đem về kìa hí hí""Này này này còn bây thì kéo người ta đi trốn chỗ nào làm sếp người ta trách kìa lêu lêu"
Mingyu đen mặt, biết thế không hỏi, ngày đông giá rét, con tim đơn côi lạnh lẽo thì chớ, lại bị hai tên trước mặt thồn cơm gì đó vào miệng. Cơ mà cậu quả thật sáng suốt khi bỏ hai tên này ở lại chim chuột với soulmate còn mình thì vác thân bự đi chợ mua rau mua thịt mua đậu phụ mua sữa mua đủ thứ về nhà ăn cho no bụng. Không thì ở lại ăn "cơm" trực tiếp cũng không ngon lắm đâu ta, nhỉ?--
"Anh đang định nhờ mày trông cửa hàng hộ thì mày phắn đi đâu đấy?" – Wonwoo đẩy gọng kính, liếc mắt nhìn Jaemin rung đùi chơi game trên giường gã. "Em nói chuyện với Reonjeonie ~" – Jaemin kéo dài giọng, cậu nhướn mắt qua máy điện thoại. – "À...Anh nhờ em trông cửa hàng để tranh thủ thả thính anh Minghao gì đó phải không?"
tbcchap3/ 3.1.2021/ 9:50pm
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me