[XiaoAether] Bye Bye Baby Blue
Chương 5
Chương 5: Nơi tình yêu chết đi
***
Khi cuộc họp thúc kết thúc cũng đã là trưa, chuẩn bị thức ăn xong xuôi, Xiao quyết định gọi Aether tới ăn cùng mình. Anh đoán cậu sẽ từ chối, nhưng dù sao cũng muốn thử cố gắng nói chuyện với cậu.Aether ở ngoài ban công gọi điện thoại. Cửa không đóng, Xiao lại vô ý nghe được một câu không nên nghe."Haha, đừng lo cho anh, Lumine." Cậu bật cười. "Không ai tắm hai lần trên một dòng sông đâu. Anh đây cầm được buông được! Hảo hán đại trượng phu."Xiao sững người cả phút, trong lòng quặn lại như bị dao đâm. Anh thấy xấu hổ, cũng thấy đau lòng, mà phần nhiều là vì thất vọng với bản thân.Đang mải nghĩ ngợi, Aether đã đẩy cửa bước ra làm bốn mắt nhìn nhau thảng thốt.Cậu nghiêng người lách qua anh để đi, song Xiao đã mở lời ngay lập tức:"Aether, nói chuyện đi."Đáp lại anh là một ánh mắt ngờ vực."Tôi có chuyện muốn nói." Anh tiếp lời.Aether nhìn anh rồi lại nhìn vào bếp, cau mày nói:"Nhưng tôi thì không, tôi không có gì để nói với anh cả."Ngay khi người nhỏ tuổi hơn vừa toan lách người rời đi, một cánh tay đã mạnh mẽ giữ cậu lại. Sự khó chịu hằn sâu nơi đáy mắt Aether khi cậu cất tiếng:"Được rồi, chuyện đêm ấy là tôi sai, tôi không nên phá luật nhà như vậy. Tôi thành khẩn, chân thành, thật lòng, xin lỗi anh. Có được không? Có phải đây là điều anh muốn nghe không?""Tại sao cậu phải trút giận lên tôi như thế?" Xiao cau mày. "Cậu biết là tôi không nói sai.""Nếu anh đã khẳng định thế thì đương nhiên là tôi sai rồi." Cậu gượng một nụ cười khó coi. "Phải có ai đó sai chứ, Xiao, thì chúng ta mới ra nông nỗi này."Xiao nhìn bàn tay cậu rụt khỏi lòng bàn tay mình, một cảm giác mất mát không tên trườn tới như sóng vỗ rồi vội vã rút đi, chỉ để lại những vệt bọt biển trắng xóa rồi chẳng mấy cũng biến tan. Cậu nói đúng, phải có ai đó sai thì họ mới bị đẩy đến đỉnh điểm bất khả vãn hồi như thế này. Tình yêu là một khái niệm trừu tượng, không có cách nào để mô tả chi tiết sự đâm chồi và lụi tàn của nó cả. Có những người dành cả đời để vẽ ra những hình hài mà họ cho là sát với tình yêu nhất bằng thơ ca và nhạc họa, nhưng cũng có những người cho đến chết cũng chỉ muốn kiếm tìm điểm kết của quan niệm ấy. Tình yêu đi cùng nhân loại qua hàng trăm triệu năm tiến hóa và phát triển, sự tồn vong của nó gắn bó chặt chẽ với hồn người. Vừa là thuốc vừa là độc, tình yêu được nhỏ vào đôi mắt và trở thành một lăng kính để người ta nhìn nhận xã hội mà mình đang sinh sống.Ở nơi gọi là điểm bất khả vãn hồi, lăng kính tình yêu nứt vỡ và mờ đục. Nó mờ vì xước xát, cho nên có lau bao nhiêu lần cũng sẽ không sạch được. Xiao và Aether đứng ở hai phía đối lập nhau và nhìn nhau bằng lăng kính ấy.Đó là nơi tình yêu chết đi."Thôi."Ngay khi Aether toan dời gót, một bàn tay thô ráp lạnh lẽo đã chộp lấy cổ tay cậu kéo lại. Người tóc vàng mất đà lao về phía đối phương theo quán tính, mắt trợn ngược bàng hoàng. Hai cặp đồng tử vàng phản chiếu lẫn nhau, tan ra và quyện lại thành một thứ xúc cảm bồi hồi thân quen."Này anh-"Một nụ hôn đã chặn đứng lời chưa kịp nói hết của cậu.Một cái chạm đơn thuần là không đủ. Xiao khẽ khàng vươn đầu lưỡi để tách môi cậu ra, hai mắt nhắm nghiền lại. Điều đầu tiên anh cảm nhận được là hơi thở cậu nóng hổi giữa tiết trời tháng Mười Một lạnh buốt xương thấu tuỷ. Đầu lưỡi anh chạm lên vành môi Aether rồi miết lên hàm răng trên. Chẳng rõ mùi cà phê đang lưu lại trong khuôn miệng cậu hay là trong trí nhớ của Xiao mà anh lại cảm thấy ngọt ngào quá thảy. Hai tay anh túm lấy cổ áo cậu, ghìm xuống, cứ như sợ giữa sự những khúm núm lo sợ đan xen hạnh phúc ngắn ngủi này, cậu sẽ vụt bay mất và bỏ anh lại giữa nhân gian buốt giá. Rồi khi Aether khẽ mở miệng lấy dưỡng khí, Xiao vội vàng luồn lưỡi sâu thêm vào để đôi môi họ ghép khớp vào nhau.Người tóc xanh ngấu nghiến chút tình đọng nơi đầu lưỡi, vụng về đảo quanh như đang kiếm tìm một điều gì. Anh mải mê chìm vào khoảnh khắc ngọt ngào tưởng như sẽ chẳng bao giờ có lại ấy. Rồi khi cảm nhận được nhịp thở họ quện vào nhau, Aether cứ như tan ra.Tan ra trong nước mắt.Aether nhìn người đang gắt gao giữ lấy mình kia, nước mắt trong suốt chảy xuống gò má, có giọt lại vương xuống khóe môi mặn chát. Sắc vàng như nắng chảy tràn trong đôi đồng tử của cậu phản chiếu lại nét mặt bình thản của anh. Kể cả khi còn yêu nhau, anh vẫn luôn như vậy, cậu đi anh không giữ, cậu lấn tới anh cũng không đuổi. Cho dù bọn họ có là người yêu hay không còn là người yêu, anh vĩnh viễn giữ một thái độ bàng quan lạnh nhạt như thế. Rồi đến khi Aether cảm thấy không thể chịu nổi nữa và muốn rời đi, anh sẽ lại giữ cậu bằng những hành động mà cậu không thể không thấy cảm động.Cứ như bị lừa vậy.Aether không biết anh có từng yêu mình hay không nữa."Tại sao anh lại làm thế?"Bằng một giọng trách móc, Aether đẩy anh ra. Cậu hung hăng dùng mu bàn tay lau nước mắt khiến khóe mi cũng phải đỏ bừng lên."Xin lỗi cậu, tôi không nên như vậy." Xiao cúi đầu. "Tôi chỉ... muốn biết là ta đã sai ở đâu."Có lẽ là Aether thấy nực cười lắm, bởi vì đột nhiên anh lại chăm chăm tìm cái sai đó như chó tìm xương. Cậu chợt nghĩ: Giả như là một năm trước, không, chỉ cần là năm tháng trước thôi, mà Xiao cứ lúi húi tìm sai sửa sai thế này, Aether liệu có tha thứ được cho anh không nhỉ?Cậu nghĩ là mình có, nhưng cũng nghĩ là không. Bởi vì chỉ có tình yêu là không đủ đâu và Xiao thì lại không nhận ra điều đó. Anh yêu bằng hành động còn Aether yêu bằng con tim. Anh cần một lời giải thích lý trí cho mọi thứ còn Aether chỉ luôn làm theo những gì mình thích hoặc không thích. Anh nhìn thẳng vào khiếm khuyết còn Aether thích tự trấn an. Người ta chẳng vẫn thường nói, nam châm đối cực thì hút nhau, vậy thì cái gì sai? Ai sai?Câu trả lời chính ra lại rất đơn giản."Chúng ta đều đã sai ở việc nghĩ rằng định mệnh sẽ chuyển mình vì ta." Aether cười nhạt. "Mà, điều đó còn quan trọng sao?"Nghe tới đây, Xiao cũng phải xốc lại tinh thần. Anh thừa nhận hành động vừa rồi của mình là thất lễ, chỉ vì một thoáng xúc động mà hành xử như vậy. Cái cớ anh viện ra quá qua loa nhưng Aether cũng không bắt bẻ, vì như cậu đã nói đấy thôi, nó chẳng quan trọng.Cái cậu xem như chẳng quan trọng ấy là bao nhiêu lần Xiao muốn vươn tay về phía đối phương nhưng cánh tay lại vô lực buông xuống. Anh cũng muốn tự hỏi, cậu có thật sự từng yêu anh hay không? Cậu có từng, dù chỉ một lần, muốn thay đổi vì anh – giống như cách anh đã làm vì cậu hay không?"Cậu nói đúng."Cái sai ở đây là những khoảng trống đan xen giữa tình yêu của chúng ta.Những khoảng trống đã khỏa lấp bốn năm xa cách của chúng ta, những khoảng trống đã len lỏi giữa chúng ta sau khi em trở lại quê hương, hóa thành dấu cách đẩy chữ tình và chữ yêu đi xa khỏi nhau.Giữa phút ngưng của khoảnh khắc này, cả anh và cậu lại hiểu nhau hơn bất cứ năm năm nào."Tôi sẽ nói lại một lần nữa, lần này anh phải trả lời tôi cho thật rõ ràng đấy."Aether nghiêng đầu, suối tóc óng ả vắt ngang vai chẳng còn làm điệu tinh nghịch như xưa nữa. Đó là sự trưởng thành mà con người ta dùng tổn thương để đánh đổi."Xiao. Chúng ta chia tay đi."***
Sau khi Xiao uể oải trở về phòng cùng ngày hôm ấy, việc đầu tiên anh làm là tiến về phía chiếc tủ gỗ đầu giường vẫn luôn đóng kín để mở ngăn đầu tiên ra. Những bức ảnh chụp chung, những món kỷ vật đều được anh cất gọn trong này. Lá bùa mà họ từng cùng nhau cầu may ở Inazuma cũng ở lẫn trong. Sau khi cửa sổ hỏng, Xiao không treo nó lên nữa vì sợ bay mất, từ bấy đến giờ vẫn luôn trân trọng giữ gìn.Chỉ yêu thôi thì không đủ, Yanfei nói đúng. Anh siết chặt lá bùa rồi áp mu bàn tay lên mắt, hít một hơi sâu và thở ra thật dài.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me