[Xk - Cđ] Ta Mới Là Sủng Phi - Cao Thượng [HOÀN]
Q3 - C94
Tống Thường Chi ấp úng, "Thiếp tỳ chỉ muốn... chỉ muốn..."
"Muốn cơ hội thị tẩm?"
Tống Thường Chi càng hoảng, nàng ta quỳ gối bên dưới, ánh mắt khô khốc, "Thiếp tỳ không dám, thiếp tỳ không dám." Nàng ta hơi ngẩng đầu, lúc này mới bỏ qua sự hổ thẹn trong lòng vừa rồi, "Mong nương nương đề bạt."
Mạc Yên Nhiên chạm vào chén trà, gõ ra những tiếng leng keng, giống như đang gõ vào lòng nàng ta, "Đề bạt? Ta không biết có biện pháp gì để đề bạt. Như thế này đi." Nàng đứng lên đi về phía nàng ta, dừng lại ngay trước mặt nàng ta mấy tấc, "Nếu ngươi lấy ra điều kiện đáng giá hơn để đề bạt ngươi, ngươi sẽ được như mong muốn."
Tống Thường Chi cảm thấy đầu óc mơ hồ, nhất thời không hiểu rốt cuộc Mạc Yên Nhiên muốn gì, ánh mắt đảo hai vòng, "Không biết nương nương..."
"Nếu ngươi không nghĩ ra được phải làm thế nào thì e rằng ngươi thật sự không đáng để ta đề bạt."
Nàng đột nhiên hiểu ra rốt cuộc Mạc Yên Nhiên muốn cái gì, hoàn toàn không phải tin tức Phạm Dĩ Nhất và Đức Phi thường xuyên qua lại.
Tống Thường Chi chậm rãi đụng đầu một cái, tiếng nói và tiếng đập vào đất cùng vang lên, "Thiếp tỳ đã hiểu, nhất định không phụ sự kỳ vọng vủa nương nương."
Mạc Yên Nhiên muốn có nhược điểm của Đức Phi và Phạm Dĩ Nhất, nhược điểm hết đường chối cãi.
Mạc Yên Nhiên cúi đầu nhìn nàng ta, nở nụ cười gật đầu, "Đi đi."
Đôi khi sẽ là thế này, dù ngươi không muốn làm một số việc lại có một cây đao đưa tới trước mặt ngươi. Khác nhau chỉ là rốt cuộc cây đao này có lợi hay không mà thôi.
Tống Thường Chi, Mạc Yên Nhiên lẩm nhẩm cái tên này, buổi tối gặp Thẩm Sơ Hàn liền nói với hắn, Thẩm Sơ Hàn không có ấn tượng gì, "Giang Nam phủ doãn?" Hắn vẫn không nhớ ra nhưng không muốn hỏi rõ ràng, đơn giản mà nói chính là không để trong lòng, "Rồi sao nữa?"
Mạc Yên Nhiên chống cằm nhìn hắn, "Ta muốn nâng phân vị cho nàng ta, cho nên đến cầu ý chỉ của lang quân."
Hắn ngay mặt nhìn nàng, "Sao thế? Người ta tới chỗ nàng cầu xin à? Nhờ nàng nói với trẫm ? Bình thường không phải nàng trực tiếp đi tìm Hoàng Hậu sao, hôm nay sao lại hỏi trẫm?"
Mạc Yên Nhiên nghe hắn nhắc đến có chút buồn bực, "Sức khỏe của nương nương không tốt, dù sao cũng không phải chuyện lớn, nếu vì chuyện này làm phiền nàng mới là lỗi của ta." Nàng lại lắc cánh tay hắn, "Không phải nàng ta cầu xin ta, chỉ thấy lúc trước ta giữ nàng ta lại, nếu nàng ta sống quá thảm sẽ là tại ta không tốt."
Thẩm Sơ Hàn hừ một tiếng, "Nàng giữ nàng ta lại là đại ân, nàng có gì không tốt đâu?" Có điều hắn sẽ không từ chối Mạc Yên Nhiên một việc nhỏ thế này, "Trẫm đã biết, ngày mai sẽ bảo Ninh An đi truyền chỉ."
Nàng ừ một tiếng, "Vậy lang quân nhớ bảo Ninh An đi nói một tiếng với Hoàng Hậu nương nương trước."
Thẩm Sơ Hàn biết đây là tôn trọng Hoàng Hậu nương nương, liền ừ một tiếng.
Mới có tháng mười mà trời đã rất lạnh. Vậy mà nữ nhân hậu cung đều tụ tập trong ngự hoa viên, ngồi đầy một bàn lại một bàn, gần như đến đủ cả, ngay cả Đức Phi nương nương lâu ngày không ra ngoài cũng đến. Dù sao, đây là hội ngắm hoa mà Di Phi Mạc Yên Nhiên tổ chức.
Ngắm hoa gì? Đương nhiên là hoa cúc, mấy loài thảo am, bạch ngọc gì đấy đều chuyển từ trong cung Trường Tín ra. Thật ra Mạc Yên Nhiên cảm thấy cực kỳ không thú vị, dù sao mấy loài hoa đẹp đều chuyển từ chỗ nàng ra, đã mời người ta đến ngắm hoa thì không thể quá keo kiệt rồi. Ngay cả Hoàng Hậu cũng nói, muốn ngắm hoa đẹp phải tới cung Trường Tín. Mục đích lần này của nàng cũng không phải ngắm hoa, nên không chịu nổi vài tiểu phi tần không hiểu chuyện chỉ biết nhìn hoa chằm chằm.
Ngồi gần Mạc Yên Nhiên nhất chính là Tống Thường Chi. Vài ngày trước nàng ta được phong làm Quý Nhân, nay lại ngồi gần Di Phi như vậy, người khác tỏ ra ganh ghét rõ ràng, ai bảo nàng ta ôm được chân Di Phi. Nhất thời, ghen ghét có, hâm mộ cũng có. Trong đó, khiến người ta khó có thể bỏ qua nhất chính là ánh mắt của Chu Tố Thiến, dù Tống Thường Chi mỉm cười gật đầu với nàng ta vài lần, nàng ta vẫn nhìn Tống Thường Chi chòng chọc.
Chu Tố Thiến không hiểu nổi, nàng liên tiếp quy phục Di Phi, đều nói hai ba câu đã bị đuổi về, dựa vào cái gì Tống Thường Chi lại thành công. Nay được lắm, nàng ta ngồi ngay bên cạnh Mạc Yên Nhiên, trở về chẳng phải sẽ thành đối tượng được mọi người nịnh nọt, ngay cả phủ Nội Vụ nghe được một chút tiếng gió cũng sẽ để bụng thêm tới chuyện của nàng ta.
Dù sao, trong cung này ai chẳng biết, chuyện liên quan tới Di Phi, cẩn thận đến mấy cũng không đủ.
Hoàng Hậu không tới, dù sao người trong hậu cung ai cũng biết sức khỏe của nàng không tốt. Người người đều mong chờ không biết ngày nào Hoàng Hậu sẽ buông tay mà đi, như vậy Di Phi sẽ càng thêm không bị chèn ép, đến lúc đó ngay cả vị trí Hoàng Hậu cũng có thể tiện tay lấy đến.
"Theo thiếp tỳ thấy, sắc thu dù đẹp, hoa dù rạng rỡ cũng kém Di Phi nương nương."
"Đương nhiên rồi, đóa hoa nhìn thấy Di Phi nương nương cũng phải xấu hổ không dám ngẩng đầu." Loài kia là cúc cúi đầu, dù nhìn thấy ngươi nó cũng không ngẩng đầu nổi. Nhưng người ta quá nịnh nọt, Mạc Yên Nhiên không đành phá hoại, chỉ cười cười nhìn nàng ta.
Mọi người lại ca ngợi một phen nữa, không biết ai nói ra một câu, "Dùng những loài hoa tầm thường này để so với Di Phi nương nương là không thích hợp, theo thiếp tỳ thấy, phải là mẫu đơn quốc sắc mới xứng."
Xung quanh lặng ngắt, Mạc Yên Nhiên giương mắt nhìn sang, thấy Phạm Dĩ Nhất đang gượng gạo nở nụ cười nhìn về phía nàng, "Di Phi nương nương dáng vẻ đoan trang, không phải quốc hoa là không thể sánh bằng."
Mạc Yên Nhiên cười khẩy, "Bản cung không dám, quốc hoa mẫu đơn đương nhiên chỉ có Hoàng Hậu nương nương mới dám so sánh. Phạm Tài Tử quá lời."
Sắc mặt Phạm Dĩ Nhất dần trở nên khó coi, nàng ta cắn môi hàm hồ đáp một câu, "Vậy thì là tương lai Di Phi nương nương sẽ rộng mở."
Thoáng chốc nụ cười trên mặt Mạc Yên Nhiên biến mất, quăng chuỗi vòng trên tay lên bàn , "Làm càn."
Phạm Dĩ Nhất biết quan hệ của hai người rất tốt nhưng lại cảm thấy ai chẳng muốn hướng lên trên, Hoàng Hậu chết rồi sẽ chỉ còn Di Phi, ai chẳng muốn trở thành Hoàng Hậu. Tuy nàng quỳ trên mặt đất nhưng ánh mắt không ngừng liếc về phía Đức Phi, Đức Phi lại cúi đầu làm như không nhìn thấy nàng nàng.
Trong lòng thầm kêu không xong, lúc này đành xin Mạc Yên Nhiên tha thứ, "Thiếp tỳ đáng chết, nương nương tha mạng."
Mạc Yên Nhiên tức giận, "Giờ giỏi thật đấy, một kẻ thân phận đê hèn cũng dám tùy tiện nhắc tới Hoàng Hậu nương nương, ngậm miệng há miệng đều không biết tôn kính, người đâu." Nàng giương giọng gọi, "Kéo xuống đánh."
Phạm Dĩ Nhất không biết đã đụng tới ranh giới của Di Phi, "Di Phi nương nương tha mạng, Di Phi nương nương tha mạng."
"Tha mạng? Bằng tiện mệnh của ngươi cũng dám nói vậy? Kéo xuống."
Phạm Dĩ Nhất lại khóc ra tiếng, "Di Phi nương nương, cha ta là thượng thư đại nhân, ta là Tài Tử được bệ hạ thân phong, nương nương không thể tùy tiện nói kéo xuống đánh là có thể đánh chết ta, nương nương, cha ta sẽ không bỏ qua, Di Phi nương nương..."
Mạc Yên Nhiên đứng lên, Phạm Dĩ Nhất bị người đè quỳ dưới đất, vẻ mặt đầy hoảng loạn, đôi mắt cũng đỏ hoe, trong lúc hoảng loạn nói ra những lời kia rồi cảm thấy cực hối hận. Mạc Yên Nhiên đi tới trước mặt nàng ta, dùng mũi chân nâng cằm nàng ta, "Chậc chậc chậc, thật khó coi. Ngươi có biết ta ghét nhất loại người nào không?" Nàng buông chân, "Chính là loại người như ngươi, rõ ràng không có gì đáng khoe khoang còn cảm thấy bản thân rất giỏi. Cha ngươi là thượng thư đại nhân, vào cung rồi ngươi cũng chỉ là một Tài Tử nhỏ nhoi mà thôi. Về phần ngươi nói ngươi là Tài Tử bệ hạ thân phong, trước kia ta đã nói, chờ ngươi được lòng bệ hạ rồi hãy tới nói vậy trước mặt ta. Tùy tiện đánh chết ngươi? Vậy theo ý ngươi, người đâu, kéo xuống đánh chết."
...
Thẩm Sơ Hàn gật đầu ý bảo hắn đã biết chuyện này, người phía dưới lại truyền lời nói Thượng Thư bộ Lễ cầu kiến. Hắn day trán nói, "Tuyên vào đi."
Phạm Thượng Thư khóc nước mắt đầy mặt, quỳ trên đất nói, "Vốn là gia sự của bệ hạ, thần không dám nhiều lời, nhưng thần chỉ có một nữ nhi duy nhất, đưa vào cung cũng không mong được đại phú đại quý, chỉ là tiểu nữ vì đắc tội Di Phi nương nương đã bị trận hình đến chết, thần cầu xin bệ hạ làm chủ cho tiểu nữ, làm chủ cho thần."
Thẩm Sơ Hàn buông bút son, hai tay giao nhau nhìn ông ta, "Phạm khanh, chuyện này không phải vì Phạm Tài Tử đắc tội Di Phi, là nàng ta nói nhục Hoàng Hậu, đây vốn là tội lớn, nàng ta lại không chịu nhận, nói Di Phi không xứng xử lý nàng ta. Trẫm cho rằng, Di Phi xử lý như vậy không có chỗ nào không ổn."
Phạm Thượng Thư đụng đầu một cái, "Bệ hạ, Di Phi vốn là hậu nhân tội thần, nàng ở Phi vị đã là nhận hồng ân của bệ hạ, tiểu nữ từ nhỏ được thần dạy dỗ rất biết quy củ, chỉ sợ Di Phi đối với bệ hạ có ý đồ khó lường, dù sao phụ thân và bá phụ nàng đều... Khó tránh khỏi oán giận bệ hạ, xin bệ hạ..."
"Đủ rồi." Thẩm Sơ Hàn thiếu kiên nhẫn ngắt lời ông ta, "Phạm khanh, trẫm thương ngươi mất nữ nhi mới không so đo với ngươi, nhưng ngươi ngậm miệng há miệng nói Di Phi thế này Di Phi thế kia. Ngươi là ngoại thần lại không biết tránh hiềm khích với nữ nhân của trẫm, ngươi quả là làm càn. Phạm Tài Tử đã là phụ nhân trong cung, nàng ta phạm tội bị phạt, đây không phải chuyện một ngoại thần như ngươi có thể xen vào."
"Bệ hạ."
"Lui xuống đi."
Nếu là mười năm trước, Thẩm Sơ Hàn sẽ không dùng uy nghiêm của mình để đe dọa đám triều thần nòng cốt này. Nhưng hiện nay đã không còn là hắn lúc trước, thủ đoạn mạnh mẽ vang dội của hắn, thậm chí cả ánh mắt hắn cũng khiến đám triều thần nhìn nhận hắn một lần nữa.
Hắn đã không còn là Thái Tử thiếu niên năm đó, đã là Hoàng Đế đứng đầu, không cho bất cứ kẻ nào vi phạm tâm ý của hắn.
Cuối cùng Phạm Thượng Thư không thể không lui xuống, ông ta có cách nào đâu, nữ nhi duy nhất ngàn kiều vạn sủng lớn lên, vốn cũng không muốn để nàng nàng vào cung, chỉ mong gả tới một nhà môn đăng hộ đối hoặc kém một chút, có thể phú quý vô ưu sống cả đời. Nhưng nàng cố ý muốn vào cung, đối với nữ nhi mình nuông chiều ông ta không có cách nào khác, đành đồng ý, nay ngay cả thi thể cũng không thể đón về.
Ông ta có cách nào đâu.
Mạc Yên Nhiên không biết chuyện này, nàng cũng không cần biết chuyện này. Thẩm sơ Hàn không cảm thấy nàng làm không đúng, hoặc đối với hắn mà nói, dù Mạc Yên Nhiên làm không đúng hắn cũng gánh chịu tất cả, trong nụ cười khổ của hắn lại mang chút ngọt ngào.
Mạc Yên Nhiên không thèm để ý việc này bởi nàng có chuyện quan trọng hơn cần giải quyết.
"Muốn cơ hội thị tẩm?"
Tống Thường Chi càng hoảng, nàng ta quỳ gối bên dưới, ánh mắt khô khốc, "Thiếp tỳ không dám, thiếp tỳ không dám." Nàng ta hơi ngẩng đầu, lúc này mới bỏ qua sự hổ thẹn trong lòng vừa rồi, "Mong nương nương đề bạt."
Mạc Yên Nhiên chạm vào chén trà, gõ ra những tiếng leng keng, giống như đang gõ vào lòng nàng ta, "Đề bạt? Ta không biết có biện pháp gì để đề bạt. Như thế này đi." Nàng đứng lên đi về phía nàng ta, dừng lại ngay trước mặt nàng ta mấy tấc, "Nếu ngươi lấy ra điều kiện đáng giá hơn để đề bạt ngươi, ngươi sẽ được như mong muốn."
Tống Thường Chi cảm thấy đầu óc mơ hồ, nhất thời không hiểu rốt cuộc Mạc Yên Nhiên muốn gì, ánh mắt đảo hai vòng, "Không biết nương nương..."
"Nếu ngươi không nghĩ ra được phải làm thế nào thì e rằng ngươi thật sự không đáng để ta đề bạt."
Nàng đột nhiên hiểu ra rốt cuộc Mạc Yên Nhiên muốn cái gì, hoàn toàn không phải tin tức Phạm Dĩ Nhất và Đức Phi thường xuyên qua lại.
Tống Thường Chi chậm rãi đụng đầu một cái, tiếng nói và tiếng đập vào đất cùng vang lên, "Thiếp tỳ đã hiểu, nhất định không phụ sự kỳ vọng vủa nương nương."
Mạc Yên Nhiên muốn có nhược điểm của Đức Phi và Phạm Dĩ Nhất, nhược điểm hết đường chối cãi.
Mạc Yên Nhiên cúi đầu nhìn nàng ta, nở nụ cười gật đầu, "Đi đi."
Đôi khi sẽ là thế này, dù ngươi không muốn làm một số việc lại có một cây đao đưa tới trước mặt ngươi. Khác nhau chỉ là rốt cuộc cây đao này có lợi hay không mà thôi.
Tống Thường Chi, Mạc Yên Nhiên lẩm nhẩm cái tên này, buổi tối gặp Thẩm Sơ Hàn liền nói với hắn, Thẩm Sơ Hàn không có ấn tượng gì, "Giang Nam phủ doãn?" Hắn vẫn không nhớ ra nhưng không muốn hỏi rõ ràng, đơn giản mà nói chính là không để trong lòng, "Rồi sao nữa?"
Mạc Yên Nhiên chống cằm nhìn hắn, "Ta muốn nâng phân vị cho nàng ta, cho nên đến cầu ý chỉ của lang quân."
Hắn ngay mặt nhìn nàng, "Sao thế? Người ta tới chỗ nàng cầu xin à? Nhờ nàng nói với trẫm ? Bình thường không phải nàng trực tiếp đi tìm Hoàng Hậu sao, hôm nay sao lại hỏi trẫm?"
Mạc Yên Nhiên nghe hắn nhắc đến có chút buồn bực, "Sức khỏe của nương nương không tốt, dù sao cũng không phải chuyện lớn, nếu vì chuyện này làm phiền nàng mới là lỗi của ta." Nàng lại lắc cánh tay hắn, "Không phải nàng ta cầu xin ta, chỉ thấy lúc trước ta giữ nàng ta lại, nếu nàng ta sống quá thảm sẽ là tại ta không tốt."
Thẩm Sơ Hàn hừ một tiếng, "Nàng giữ nàng ta lại là đại ân, nàng có gì không tốt đâu?" Có điều hắn sẽ không từ chối Mạc Yên Nhiên một việc nhỏ thế này, "Trẫm đã biết, ngày mai sẽ bảo Ninh An đi truyền chỉ."
Nàng ừ một tiếng, "Vậy lang quân nhớ bảo Ninh An đi nói một tiếng với Hoàng Hậu nương nương trước."
Thẩm Sơ Hàn biết đây là tôn trọng Hoàng Hậu nương nương, liền ừ một tiếng.
Mới có tháng mười mà trời đã rất lạnh. Vậy mà nữ nhân hậu cung đều tụ tập trong ngự hoa viên, ngồi đầy một bàn lại một bàn, gần như đến đủ cả, ngay cả Đức Phi nương nương lâu ngày không ra ngoài cũng đến. Dù sao, đây là hội ngắm hoa mà Di Phi Mạc Yên Nhiên tổ chức.
Ngắm hoa gì? Đương nhiên là hoa cúc, mấy loài thảo am, bạch ngọc gì đấy đều chuyển từ trong cung Trường Tín ra. Thật ra Mạc Yên Nhiên cảm thấy cực kỳ không thú vị, dù sao mấy loài hoa đẹp đều chuyển từ chỗ nàng ra, đã mời người ta đến ngắm hoa thì không thể quá keo kiệt rồi. Ngay cả Hoàng Hậu cũng nói, muốn ngắm hoa đẹp phải tới cung Trường Tín. Mục đích lần này của nàng cũng không phải ngắm hoa, nên không chịu nổi vài tiểu phi tần không hiểu chuyện chỉ biết nhìn hoa chằm chằm.
Ngồi gần Mạc Yên Nhiên nhất chính là Tống Thường Chi. Vài ngày trước nàng ta được phong làm Quý Nhân, nay lại ngồi gần Di Phi như vậy, người khác tỏ ra ganh ghét rõ ràng, ai bảo nàng ta ôm được chân Di Phi. Nhất thời, ghen ghét có, hâm mộ cũng có. Trong đó, khiến người ta khó có thể bỏ qua nhất chính là ánh mắt của Chu Tố Thiến, dù Tống Thường Chi mỉm cười gật đầu với nàng ta vài lần, nàng ta vẫn nhìn Tống Thường Chi chòng chọc.
Chu Tố Thiến không hiểu nổi, nàng liên tiếp quy phục Di Phi, đều nói hai ba câu đã bị đuổi về, dựa vào cái gì Tống Thường Chi lại thành công. Nay được lắm, nàng ta ngồi ngay bên cạnh Mạc Yên Nhiên, trở về chẳng phải sẽ thành đối tượng được mọi người nịnh nọt, ngay cả phủ Nội Vụ nghe được một chút tiếng gió cũng sẽ để bụng thêm tới chuyện của nàng ta.
Dù sao, trong cung này ai chẳng biết, chuyện liên quan tới Di Phi, cẩn thận đến mấy cũng không đủ.
Hoàng Hậu không tới, dù sao người trong hậu cung ai cũng biết sức khỏe của nàng không tốt. Người người đều mong chờ không biết ngày nào Hoàng Hậu sẽ buông tay mà đi, như vậy Di Phi sẽ càng thêm không bị chèn ép, đến lúc đó ngay cả vị trí Hoàng Hậu cũng có thể tiện tay lấy đến.
"Theo thiếp tỳ thấy, sắc thu dù đẹp, hoa dù rạng rỡ cũng kém Di Phi nương nương."
"Đương nhiên rồi, đóa hoa nhìn thấy Di Phi nương nương cũng phải xấu hổ không dám ngẩng đầu." Loài kia là cúc cúi đầu, dù nhìn thấy ngươi nó cũng không ngẩng đầu nổi. Nhưng người ta quá nịnh nọt, Mạc Yên Nhiên không đành phá hoại, chỉ cười cười nhìn nàng ta.
Mọi người lại ca ngợi một phen nữa, không biết ai nói ra một câu, "Dùng những loài hoa tầm thường này để so với Di Phi nương nương là không thích hợp, theo thiếp tỳ thấy, phải là mẫu đơn quốc sắc mới xứng."
Xung quanh lặng ngắt, Mạc Yên Nhiên giương mắt nhìn sang, thấy Phạm Dĩ Nhất đang gượng gạo nở nụ cười nhìn về phía nàng, "Di Phi nương nương dáng vẻ đoan trang, không phải quốc hoa là không thể sánh bằng."
Mạc Yên Nhiên cười khẩy, "Bản cung không dám, quốc hoa mẫu đơn đương nhiên chỉ có Hoàng Hậu nương nương mới dám so sánh. Phạm Tài Tử quá lời."
Sắc mặt Phạm Dĩ Nhất dần trở nên khó coi, nàng ta cắn môi hàm hồ đáp một câu, "Vậy thì là tương lai Di Phi nương nương sẽ rộng mở."
Thoáng chốc nụ cười trên mặt Mạc Yên Nhiên biến mất, quăng chuỗi vòng trên tay lên bàn , "Làm càn."
Phạm Dĩ Nhất biết quan hệ của hai người rất tốt nhưng lại cảm thấy ai chẳng muốn hướng lên trên, Hoàng Hậu chết rồi sẽ chỉ còn Di Phi, ai chẳng muốn trở thành Hoàng Hậu. Tuy nàng quỳ trên mặt đất nhưng ánh mắt không ngừng liếc về phía Đức Phi, Đức Phi lại cúi đầu làm như không nhìn thấy nàng nàng.
Trong lòng thầm kêu không xong, lúc này đành xin Mạc Yên Nhiên tha thứ, "Thiếp tỳ đáng chết, nương nương tha mạng."
Mạc Yên Nhiên tức giận, "Giờ giỏi thật đấy, một kẻ thân phận đê hèn cũng dám tùy tiện nhắc tới Hoàng Hậu nương nương, ngậm miệng há miệng đều không biết tôn kính, người đâu." Nàng giương giọng gọi, "Kéo xuống đánh."
Phạm Dĩ Nhất không biết đã đụng tới ranh giới của Di Phi, "Di Phi nương nương tha mạng, Di Phi nương nương tha mạng."
"Tha mạng? Bằng tiện mệnh của ngươi cũng dám nói vậy? Kéo xuống."
Phạm Dĩ Nhất lại khóc ra tiếng, "Di Phi nương nương, cha ta là thượng thư đại nhân, ta là Tài Tử được bệ hạ thân phong, nương nương không thể tùy tiện nói kéo xuống đánh là có thể đánh chết ta, nương nương, cha ta sẽ không bỏ qua, Di Phi nương nương..."
Mạc Yên Nhiên đứng lên, Phạm Dĩ Nhất bị người đè quỳ dưới đất, vẻ mặt đầy hoảng loạn, đôi mắt cũng đỏ hoe, trong lúc hoảng loạn nói ra những lời kia rồi cảm thấy cực hối hận. Mạc Yên Nhiên đi tới trước mặt nàng ta, dùng mũi chân nâng cằm nàng ta, "Chậc chậc chậc, thật khó coi. Ngươi có biết ta ghét nhất loại người nào không?" Nàng buông chân, "Chính là loại người như ngươi, rõ ràng không có gì đáng khoe khoang còn cảm thấy bản thân rất giỏi. Cha ngươi là thượng thư đại nhân, vào cung rồi ngươi cũng chỉ là một Tài Tử nhỏ nhoi mà thôi. Về phần ngươi nói ngươi là Tài Tử bệ hạ thân phong, trước kia ta đã nói, chờ ngươi được lòng bệ hạ rồi hãy tới nói vậy trước mặt ta. Tùy tiện đánh chết ngươi? Vậy theo ý ngươi, người đâu, kéo xuống đánh chết."
...
Thẩm Sơ Hàn gật đầu ý bảo hắn đã biết chuyện này, người phía dưới lại truyền lời nói Thượng Thư bộ Lễ cầu kiến. Hắn day trán nói, "Tuyên vào đi."
Phạm Thượng Thư khóc nước mắt đầy mặt, quỳ trên đất nói, "Vốn là gia sự của bệ hạ, thần không dám nhiều lời, nhưng thần chỉ có một nữ nhi duy nhất, đưa vào cung cũng không mong được đại phú đại quý, chỉ là tiểu nữ vì đắc tội Di Phi nương nương đã bị trận hình đến chết, thần cầu xin bệ hạ làm chủ cho tiểu nữ, làm chủ cho thần."
Thẩm Sơ Hàn buông bút son, hai tay giao nhau nhìn ông ta, "Phạm khanh, chuyện này không phải vì Phạm Tài Tử đắc tội Di Phi, là nàng ta nói nhục Hoàng Hậu, đây vốn là tội lớn, nàng ta lại không chịu nhận, nói Di Phi không xứng xử lý nàng ta. Trẫm cho rằng, Di Phi xử lý như vậy không có chỗ nào không ổn."
Phạm Thượng Thư đụng đầu một cái, "Bệ hạ, Di Phi vốn là hậu nhân tội thần, nàng ở Phi vị đã là nhận hồng ân của bệ hạ, tiểu nữ từ nhỏ được thần dạy dỗ rất biết quy củ, chỉ sợ Di Phi đối với bệ hạ có ý đồ khó lường, dù sao phụ thân và bá phụ nàng đều... Khó tránh khỏi oán giận bệ hạ, xin bệ hạ..."
"Đủ rồi." Thẩm Sơ Hàn thiếu kiên nhẫn ngắt lời ông ta, "Phạm khanh, trẫm thương ngươi mất nữ nhi mới không so đo với ngươi, nhưng ngươi ngậm miệng há miệng nói Di Phi thế này Di Phi thế kia. Ngươi là ngoại thần lại không biết tránh hiềm khích với nữ nhân của trẫm, ngươi quả là làm càn. Phạm Tài Tử đã là phụ nhân trong cung, nàng ta phạm tội bị phạt, đây không phải chuyện một ngoại thần như ngươi có thể xen vào."
"Bệ hạ."
"Lui xuống đi."
Nếu là mười năm trước, Thẩm Sơ Hàn sẽ không dùng uy nghiêm của mình để đe dọa đám triều thần nòng cốt này. Nhưng hiện nay đã không còn là hắn lúc trước, thủ đoạn mạnh mẽ vang dội của hắn, thậm chí cả ánh mắt hắn cũng khiến đám triều thần nhìn nhận hắn một lần nữa.
Hắn đã không còn là Thái Tử thiếu niên năm đó, đã là Hoàng Đế đứng đầu, không cho bất cứ kẻ nào vi phạm tâm ý của hắn.
Cuối cùng Phạm Thượng Thư không thể không lui xuống, ông ta có cách nào đâu, nữ nhi duy nhất ngàn kiều vạn sủng lớn lên, vốn cũng không muốn để nàng nàng vào cung, chỉ mong gả tới một nhà môn đăng hộ đối hoặc kém một chút, có thể phú quý vô ưu sống cả đời. Nhưng nàng cố ý muốn vào cung, đối với nữ nhi mình nuông chiều ông ta không có cách nào khác, đành đồng ý, nay ngay cả thi thể cũng không thể đón về.
Ông ta có cách nào đâu.
Mạc Yên Nhiên không biết chuyện này, nàng cũng không cần biết chuyện này. Thẩm sơ Hàn không cảm thấy nàng làm không đúng, hoặc đối với hắn mà nói, dù Mạc Yên Nhiên làm không đúng hắn cũng gánh chịu tất cả, trong nụ cười khổ của hắn lại mang chút ngọt ngào.
Mạc Yên Nhiên không thèm để ý việc này bởi nàng có chuyện quan trọng hơn cần giải quyết.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me