LoveTruyen.Me

Xuat Ban Hanh Lang Hai Lop Hoan Thanh

Cả ngày nắng đẹp nhưng 10A1 lại chìm trong mưa bão vô hình. Từ đầu năm đến giờ đây là lần đầu tiên tụi nó đến lớp với không khí mất tự nhiên như thế này. Mấy đứa con trai cứ bằng mặt không bằng lòng với Ý Lan, sáng sớm miệng tụi nó bảo biết sai rồi, nhưng thái độ lại không giống như mọi ngày. Còn tụi con gái thường ngày lắm chuyện hôm nay cũng biết điều không động chạm vào lũ con trai hay Ý Lan, tụi nó thấy rõ mấy ngọn núi lửa đã sắp sửa phun trào, chỉ cần tụi nó chọc vào là chạy không kịp.

Ý Lan là ai chứ? Làm sao nhỏ không thể nhận ra sự thay đổi này. Lại thêm chuyện lỡ miệng hôm qua với Việt Chinh nên nhỏ càng buồn bực. Việt Chinh là một nốt trầm hiếm hoi trong lớp, dù cả hai là cán sự nhưng từ đầu năm đến bây giờ số lần hai đứa nói chuyện chỉ đếm trên đầu ngón tay, Ý Lan không hiểu Việt Chinh lắm. Cả ngày hôm nay nhỏ quan sát Việt Chinh mấy lần, cô bạn lớp phó chẳng có thái độ khác thường gì với mình, cũng không biết có để bụng chuyện hôm qua hay không. Ý Lan soạn sẵn mấy trang xin lỗi để tập tành nhưng mãi vẫn cảm thấy khó mở lời.

Thấy cô bạn hết bấm điện thoại lại xóa loạt chữ, thở ngắn thở dài từ nãy giờ Nhật Luân không nhịn được thắc mắc: "Khó khăn đến thế à? Bạn ấy giận bạn lắm hả?"

Ý Lan giữ chặt phím xóa, dòng chữ vừa viết biến mất, nhỏ xụ mặt: "Mình còn không biết bạn ấy có giận hay không, bình thường bạn ấy trầm tính lắm, lúc nào cũng dễ chịu với bạn bè, mà những người như thế mới khó đoán, có lẽ ngoài mặt bạn ấy bình thường nhưng giữ nhiều trong lòng thì sao?"

"Bạn nghĩ nhiều thế làm gì? Xin lỗi thì xin lỗi thôi. Trông Việt Chinh có vẻ..." Nhật Luân chợt khựng lại, hình như cậu chưa quen biết gì để nhận xét cô bạn ấy, nhưng đôi mắt hôm ở thư viện không phải là kiểu người tính toán. Trong veo.

"Mình muốn biết bạn ấy giận đến mức độ nào để chuẩn bị lời xin lỗi cho đúng mực."

Nhật Luân: "..."

Chỉ vì cái không khí căng như dây đàn mà cái Tâm không tập trung làm bài tập được, nó chống cằm nhìn sang Việt Chinh khẽ than thở: "Khác gì chiến tranh lạnh đâu, khó chịu ghê. Ý Lan đã không nói gì thì tụi con trai cũng bỏ qua đi, giận dỗi nữa cơ."

"Các bạn ấy không để bụng đâu, nhưng ai cũng cần thời gian để cho qua chuyện mà." Việt Chinh cũng cảm nhận được không khí lớp học không giống như mọi ngày, nhỏ nghĩ hôm qua mới cãi nhau thì làm sao mọi người trở về trạng thái bình thường nhanh như thế được. Ít ra Ý Lan chẳng còn một mực đòi đám con trai nói rõ chuyện này chuyện nọ nữa, có lẽ sang ngày là mọi chuyện sẽ trở lại như cũ.

"Sao bạn biết?"

"À thì..." Việt Chinh trở nên bối rối, đúng là làm sao nhỏ biết được nếu Trí không nói điều này, sợ cái Tâm gặng hỏi nhỏ đành nói đại một câu "mình đoán thế" rồi ôm sách chạy ra ngoài.

"Ơ Việt Chinh?! Này..."

Việt Chinh chạy băng qua dãy hành lang đột nhiên thắng gấp lại vì thấy bóng dáng Nhật Luân từ xa, nhỏ ngó trước ngó sau rồi chạy sang một hướng khác.

Nhật Luân: "..."

Phản xạ bài xích tự nhiên này cũng không khó hiểu, Việt Chinh có ấn tượng không tốt với lớp trưởng A2, nhỏ không muốn chạm mặt với cậu bạn ấy.

Ý Lan ló đầu từ sau lưng cậu bạn thấy dáng vẻ né tránh của Việt Chinh, nhỏ càng thêm sầu não: "Hẳn là bạn ấy giận mình lắm rồi."

Nhật Luân nghiêng đầu Ý Lan, cậu chắc chắn người lớp phó A2 muốn tránh là mình.

Sát bên thư viện là phòng sinh hoạt cho các câu lạc bộ, Việt Chinh lướt ngang vô tình nghe thấy giọng Trí, nhỏ dừng lại nhìn qua khung cửa sổ, Trí ngồi trên bục giảng, tay áo gấp chỉn chu qua khuỷu tay, cậu đang bàn luận một điều đó nghe có vẻ cao siêu liên quan đến khoa học mà Việt Chinh không thể hiểu. Chỉ là dáng vẻ tập trung vào tri thức kia cuốn nhỏ một cách lạ kỳ, đến độ khi Trí cảm giác được ánh nhìn vào mình và phát hiện Việt Chinh ngoài cửa sổ nhỏ cũng chẳng nhận ra. Trí xin phép anh chị khối trên rời khỏi phòng câu lạc bộ trước, cậu đứng ngay cửa gọi tên Việt Chinh:

"Việt Chinh, bạn tìm mình à?"

Việt Chinh giật thót, lúc này mới nhận ra mình ngây người từ bao giờ, nhỏ lắc đầu nguầy nguậy, hai bên má dần nóng hổi vì bị bắt quả tang.

"Bạn đến thư viện sao?"

"Ừ."

"Mình cũng đang tính sang đấy, mình đi cùng với nhé?"

Việt Chinh lưỡng lự một hồi mới gật đầu, cùng lúc chạy bước nhỏ về phía Trí.

Cả hai loanh quanh khắp thư viện, Trí gợi ý vài cuốn mình đã từng đọc qua, nói vài ý nổi bật mà mình biết, thi thoảng Việt Chinh cũng thắc mắc vài câu và được trả lời một cách rõ ràng dễ hiểu. Bên tai nhỏ là giọng nam dễ nghe, quanh mũi tràn ngập mùi giấy, mùi gỗ từ kệ sách, xen lẫn mùi xả vải từ người đi cạnh, Việt Chinh hoàn toàn chìm đắm trong thế giới như được tách biệt khỏi hiện thực. Mãi đến khi tiếng trống vang lên nhỏ mới tiếc nuối thầm nghĩ giờ ra chơi quá ngắn ngủi.

Trí cầm mấy hộ Việt Chinh mấy cuốn sách ra bàn cô thủ thư để đăng ký, cậu hỏi:

"Lần sau tụi mình lại đến nhé?"

Việt Chinh gật đầu không chút do dự. Cảm giác của nhỏ đối với Trí bây giờ là vô cùng ngưỡng mộ, nhỏ không tưởng tượng được một cậu học sinh bằng tuổi mình nhưng đã đọc biết bao nhiêu là sách, lại nhớ rất nhiều thứ, biết tóm tắt để cuốn sách trở nên quý giá và cuốn hút hơn.

Trước khi cả hai tách ra Trí lại lên tiếng một lần nữa: "Ra về chờ mình với nhé."

Việt Chinh ôm sách vào lòng, cười nhẹ thốt ra một câu đồng ý, gió thổi ngang qua khiến tóc mai nhỏ bay bay, Trí thấy lòng mình đầy xao xuyến.

_______

Tan trường, hai đứa đạp xe song song kể với nhau dăm ba chuyện vu vơ, Việt Chinh vô tình liếc mắt thấy đám con trai lớp mình tụ tập ở một con hẻm. Nhỏ cau chặt mày cảm thấy không ổn đành gọi cả Trí dừng lại.

"Sao thế? "

"Mình thấy mấy bạn nam mình ở trong ấy." Việt Chinh lắc đầu, chỉ chỉ tay vào con hẻm.

Trí không hỏi gì thêm, cậu trực tiếp dắt xe vào trong, Việt Chinh cũng vội theo sau. Đi một đoạn đến bãi đất trống thì thấy đúng là nam của A1 đứng ở đấy, ngạc nhiên hơn là nam A2 cũng có mặt đứng phía đối diện.

"Các bạn ấy sẽ không đánh nhau chứ?" Cảm nhận được tình hình căng thẳng Việt Chinh kéo kéo góc áo Trí nhỏ giọng hỏi.

"Đánh nhau thật." Trí nhìn xuống góc áo của mình được bàn tay nhỏ nhắn kéo nhẹ, tim cậu đập bình bịch, hai tai bỗng chốc đỏ bừng.

Việt Chinh tròn mắt hốt hoảng, vội nói:

"Bạn đi ra can đi. Không được, lỡ bị đánh luôn thì sao? Hay bạn ở đây canh còn mình tìm người đến nhé?"

"Khỏi đi, cứ để tụi ấy đánh nhau một trận."

Sau lưng cả hai vang lên giọng nói, Việt Chinh và Trí cùng lúc quay đầu thì thấy Nhật Luân một tay giữ xe đạp, một tay đút vào túi quần, vẻ mặt thản nhiên nhìn về phía trước.

"Sao mày ở đây?" Trí hỏi, cậu biết đường về nhà Nhật Luân là hướng ngược lại.

"Khi nãy thấy mấy đứa tụm năm tụm sáu đi về phía này, thấy nghi nghi nên đi theo."

Lúc trống đánh tan học cậu đã để ý mấy thằng con trai ra hiệu bằng mắt với nhau một cách lén lút. Bình thường chỉ cần nghe tiếng trống đầu tiên tụi này như thể được gắn động cơ vào chân, vài giây đã biến mất khỏi lớp. Hôm nay lại chần chừ quanh quẩn, dùng ngón chân nghĩ cũng biết lại sắp gây chuyện. Thế nên cậu bảo Ý Lan đi trước, còn mình đạp xe chậm nhìn kĩ những con hẻm hai bên đường, đến khi thấy Trí và Việt Chinh thì tấp vào theo, cậu đoán hai người kia cũng phát hiện mấy thằng con trai làm chuyện mờ ám.

"Nhưng sao lại để các bạn ấy đánh nhau được?" Việt Chinh sốt sắng vẫn muốn can lại, hôm qua Trí vừa nói rằng tụi con trai chẳng giữ gì trong lòng quá lâu, thế mà nay lại hẹn ra khỏi trường để đánh nhau, lỡ có ai bị thương thì phải làm sao.

"Đánh nhau xong là coi như xích mích trước đó được giải quyết thôi." Nhật Luân nhìn Việt Chinh một chút mới lên tiếng.

"Hả?"

Trí cười, cậu giải thích rõ ràng hơn:

"Hôm qua mọi người suýt nữa đánh nhau còn gì? Mặc dù đều bị phạt rồi nhưng trong lòng vẫn không phục vì đều thấy đối phương là người sai. Mà con trai thì không thích dài dòng, bọn này chỉ cần đánh nhau một trận cho bõ tức rồi bỏ qua thôi."

Việt Chinh mở to mắt khó tin, còn có cách dùng bạo lực để làm hòa sao?

Như hiểu được suy nghĩ của Việt Chinh, Trí nói thêm: "Đây không phải là bạo lực học đường đâu, các bạn ấy chỉ muốn giải tỏa cơn tức trong lòng thôi, không gây thương tích gì cho nhau cả."

Mấy thằng con trai sau khi lời qua tiếng lại gì đó thì lao vào nhau, lộn xộn cả một khoảng đất trống trong hẻm. Trí kéo Việt Chinh và Nhật Luân vào một góc khuất hơn để theo dõi tình hình, tránh sau khi đánh nhau tụi con trai trở về bắt gặp cán sự lại thấy lúng túng. Không có nhiều chỗ trống nên ba đứa xếp thành hàng đứng sát rạt, Việt Chinh bị kẹp giữa hai thằng cao nghều, nhỏ vừa lúng túng vừa ngại ngùng nhìn khoảng cách của cả ba, cảm thấy mình đứng quá gần Nhật Luân nên kín đáo bước sang bên cạnh Trí một chút. Hành động tưởng chừng chỉ mình nhỏ biết lại vừa vặn lọt vào mắt cả hai người đứng bên cạnh. Trí mím môi kìm chặt nụ cười cố gắng không tỏ thái độ gì ngoài mặt, kéo cô bạn sang vị trí của mình, còn cậu đứng vào chỗ Việt Chinh.

Tai Việt Chinh hơi đỏ, nhỏ đưa tay xoa xoa mặt mình che đi vẻ lúng túng, nói lí nhí trong miệng: "Cảm ơn bạn", cũng không biết là Trí có nghe được hay không.

Nhật Luân nhìn loạt hành động giữa hai người bên cạnh cũng không nói gì, cậu tiếp tục nhìn ra phía đám con trai.

Đúng như lời của Nhật Luân và Trí nói, đám con trai thật sự chỉ đánh nhau một chút đã dừng lại rồi đường ai nấy về để Việt Chinh tròn mắt hoang mang vào những gì vừa xảy ra. Sự việc lần này khiến nhỏ mở rộng tầm mắt về tâm lý kỳ quái của đám con trai.

Thấy mọi chuyện đã giải quyết xong Nhật Luân dắt xe đi trước, không quên nói với Trí một câu: "Về đây", cậu cũng nhìn sang Việt Chinh gật nhẹ đầu, "Gặp sau nhé."

"Bye bye." Việt Chinh cũng lịch sự chào tạm biệt.

Nhật Luân nhớ lại loạt hành động né tránh và đôi mắt không muốn giao tiếp của Việt Chinh, thầm nghĩ hình như cô bạn lớp bên không thích mình cho lắm.

Trí và Việt Chinh cũng rời khỏi con hẻm sau khi Nhật Luân khuất xa. Trên đường trở về nhà, Việt Chinh vẫn không khỏi cảm thán cách tụi con trai giải phóng tâm trạng trong lòng, nhỏ nhìn sang Trí tò mò hỏi: "Nếu bạn có xích mích với ai đó thì cũng đánh nhau rồi cho qua à?"

Trí hơi nhướng mày, cậu thử tưởng tượng tình huống này trong đầu nhưng cuối cùng cũng không biết phải trả lời như thế nào. Việt Chinh thấy Trí im lặng lại nhìn sang thêm vài lần, lúc này nhỏ mới nhận ra câu hỏi này không hợp với Trí chút nào. Nhỏ không tưởng tượng được với tính cách dễ gần và điềm tĩnh của Trí sẽ gây chuyện gì với ai, hay nếu có thì chắc chắn cậu không giải quyết bằng cách động tay động chân như thế.

"Xem như mình chưa hỏi gì nhé."

Trí gật đầu cười, "Mình cũng không biết mình sẽ làm gì trong trường hợp này, bao giờ nó xảy ra thì mình nhất định sẽ trả lời bạn."

Câu trả lời nửa thật nửa đùa của Trí khiến Việt Chinh bật cười, một chút cảm xúc lúng túng còn chưa kịp hình thành trong nhỏ cũng bị đánh bay đi. Hai chiếc xe đạp rẽ vào con ngõ quen thuộc, Việt Chinh chợt nói:

"Bạn về trước đi, mình ghé sang bên kia một chút."

"Bạn phải làm gì à?"

"Chỗ đầu ngõ kia có con mèo hoang hay lảng vảng, thi thoảng mình hay cho nó ăn." Việt Chinh dừng xe chỉ tay về một phía cách hai đứa không xa, "Nó hay chơi với con chó của căn nhà màu trắng kia kìa, nhưng cô chủ nhà không thể nuôi mèo nên chỉ cho ăn bên ngoài thôi."

"Mình đi xem với."

Việt Chinh dẫn Trí vào con ngõ gần đó, vừa đạp xe vừa rung chuông leng keng, âm thanh giòn tan vang khắp con đường đầy hoa dại. Ngay lúc nhỏ dừng xe, từ trong bụi rậm con mèo màu cam cũng vừa vặn nhảy ra, thấy Việt Chinh nó lon ton tiến lại gần, miệng không ngừng kêu "meo meo" như lời chào hỏi.

Việt Chinh gạt chân chống xe, mở ba lô lấy hộp đồ ăn cho mèo, nhỏ vén hai tà áo dài ngồi xuống đám hoa dại đổ một ít hạt trên chiếc lá vừa ngắt sát bên đường, chú mèo thấy đồ ăn hai mắt sáng rực kêu "meo meo" thêm vài tiếng mới ngay ngắn cúi đầu ăn. Việt Chinh cong môi cười, đưa tay gãi nhẹ lên đỉnh đầu nó. Lúc này từ xa lại nghe thấy tiếng chó sủa, chốc lát cạnh Việt Chinh lại xuất hiện chú chó lông xám, nó vừa chạy quanh người Việt Chinh vừa vẫy đuôi liên tục.

Trí đứng cách Việt Chinh không xa, cậu lặng im ngắm nhìn cảnh tượng đáng yêu này và cảm thấy bình yên khó nói thành lời. Dần dần cảnh trước mắt Trí bị thay thế vào một chiều nắng tắt nhạt màu, người trước mặt không còn mặc áo dài trắng với nét dịu dàng, cậu nhìn thấy cô bé đeo khăn quàng đỏ, cột tóc đuôi ngựa, cắt mái ngố, cả người nhỏ xíu trong bộ đồng phục trường cấp hai cậu từng học. Cô bé ngồi bên lề đường đọc thuộc lòng bài thơ Qua Đèo Ngang của Bà Huyện Thanh Quan cho cặp chó mèo ngồi cạnh mình nghe.

Trí trở về ngày mình thấy Việt Chinh lần đầu tiên.

Bước tới Đèo Ngang, bóng xế tà,

Cỏ cây chen đá, lá chen hoa.

Lom khom dưới núi, tiều vài chú,

Lác đác bên sông, chợ mấy nhà.

Nhớ nước đau lòng con quốc quốc,

Thương nhà mỏi miệng cái gia gia.

Dừng chân đứng lại trời, non, nước,

Một mảnh tình riêng ta với ta.

"Trí?"

Trí giật mình thoát khỏi cảnh quá khứ, cậu lấy lại màu sắc tươi sáng giữa ban trưa và Việt Chinh đứng trước mặt mình đang diện chiếc áo dài trắng.

"Bạn sao thế? Mình gọi hai, ba lần rồi."

Trí lắc đầu khẽ cười: "Không sao."

"Nó đang làm nũng với bạn kìa." Việt Chinh chỉ xuống phía dưới chân Trí.

Lúc này cậu mới cảm nhận được vật mềm mại cạ qua cạ lại bên chân mình, con mèo cam quấn quýt cậu không rời. Trí ngồi xổm xuống gãi gãi cằm chú mèo, nó vui vẻ nằm lăn ra đất hưởng thụ. Việt Chinh khó tin nhìn con mèo thoải mái nằm ngửa người để Trí sờ chiếc bụng đầy mỡ, vị trí mà nhỏ phải tốn đến mấy gói hạt mới được cho phép chạm vào không khỏi ghen tị:

"Sao nó cho bạn sờ thế? Hồi xưa mình dụ mãi nó mới để mình sờ đấy."

Trí bật cười: "Có lẽ nó thấy mình là bạn của bạn nên bỏ qua bước đầu bỡ ngỡ làm quen."

Việt Chinh liếc mắt sang góc nghiêng ưa nhìn của Trí, nói loài lắm lông vì nhan sắc của cậu mà trở nên dễ dãi còn có lý hơn, nhỏ chậc lưỡi: "Con mèo mất liêm sỉ này..."

______

Sáng sớm hôm nay 10A1 trở về dáng vẻ ồn ào như thường ngày, có lẽ đã đánh nhau một trận với bên A2 nên mấy thằng con trai chẳng còn trưng bộ mặt lầm lì ra nữa, cái không khí chán chường đầy khách sáo ngày hôm qua đã bị tụi nó ném ra sau đầu. Nhưng với Ý Lan lại không như vậy, nhỏ vẫn lạc trong đống suy nghĩ ngày càng nghiêm trọng. Cái Tâm bước vào lớp đã thấy lớp trưởng ủ rũ đầy tâm trạng, nó đặt ba lô xuống nói vu vơ: "Lớp trưởng xin lỗi Việt Chinh là thoải mái ngay thôi mà, việc gì hai, ba ngày rồi vẫn mang đám mây âm u trên đầu thế kia."

Tâm ngó sang chỗ trống cạnh mình, ngồi cùng bàn với Việt Chinh không lâu nhưng nó biết rõ tính Việt Chinh như lòng bàn tay, nó nói thêm với Ý Lan: "Việt Chinh dễ mềm lòng lắm, với cả bạn ấy cũng chẳng để tâm lời của lớp trưởng mà giận dỗi gì đâu, nhìn là biết Việt Chinh chẳng tính toán gì mà."

"Biết rồi." Ý Lan thở dài thườn thượt đáp lại.

"Nhưng hôm đó lớp trưởng nói thế là sao đấy, Việt Chinh thụ động chứ không phải không hề có trách nhiệm với cả lớp." Cái Tâm vẫn nhớ lời nói không hay của Ý Lan, nó cảm thấy Ý Lan không hề có ý so đo với Việt Chinh nhưng cũng không lý giải được tại sao Ý Lan lại nói như thế.

Nhớ hồi đầu năm bầu ban cán sự lớp, Ý Lan được chọn làm lớp trưởng vì cô bạn có thành tích tốt lại làm lớp trưởng chín năm liền, cái ngày đầu tiên đến nhận lớp nhỏ đã nổi bần bật vì tính cách hòa đồng lại năng nổ và lanh lợi. Còn chọn Việt Chinh làm lớp phó là một thử nghiệm của cô chủ nhiệm, xét về tính cách thì 10A1 hầu hết đều hoạt bát, có vài đứa chưa quen còn ngại nói nhiều, chỉ có Việt Chinh là đứa duy nhất tự làm mình chìm nghỉm giữa đám người. Cô chủ nhiệm lo Việt Chinh sẽ khó hòa nhập với cả lớp nên đề nghị nhỏ làm lớp phó, như thế nhỏ sẽ chẳng cách nào tàng hình trong lớp. Lỡ chừng Việt Chinh làm không tốt thì đổi người, ít nhất giai đoạn đầu mọi người chú ý đến nhỏ mà nhỏ cũng để tâm đến bạn bè lớp học. Và đúng như cô chủ nhiệm mong muốn, Việt Chinh vẫn là đứa trầm tính nhất trong lớp nhưng nhỏ chẳng mờ nhạt như những ngày đầu, nhỏ có giao tiếp và giúp đỡ bạn bè, cũng làm tốt những gì nên làm cho cả lớp. Ý Lan và Việt Chinh là cặp cán sự chỉ bù trừ nhau về mặt tính cách, chứ nói cho công bằng thì ai cũng hoàn thành tốt trách nhiệm của mình.

Cái Tâm vẫn chờ câu trả lời từ Ý Lan, vừa lúc Việt Chinh bước vào lớp Tâm hắng giọng và nháy mắt điên cuồng ra hiệu với lớp trưởng.

Ý Lan kín đáo hít một hơi thật sau mới gọi một tiếng: "Việt Chinh!"

"Ơi?"

Mấy đứa trong lớp vừa nghe giọng lớp trưởng và lớp phó đã tự giác giảm bớt tiếng ồn ào, tụi nó vờ như không để ý đến nhưng lại đồng loạt dỏng tai nghe.

Ý Lan đứng lên bước tới gần Việt Chinh, nhỏ không được tự nhiên lắm nhưng vẫn nghiêm túc nói câu xin lỗi: "Chuyện hôm trước mình to tiếng với bạn rồi nói câu không hay, mình xin lỗi bạn nhé! Mình thật sự không có ý gì xấu cả."

Việt Chinh tốn vài giây để tiêu hóa lời xin lỗi của lớp trưởng, hôm nọ nhỏ nghĩ mình cũng sai trong chuyện cắt ngang lời Ý Lan nên không hề để tâm lời to tiếng hay khó nghe gì đó, bây giờ lớp trưởng xin lỗi thế này nhỏ vội vàng xua tay, "Không có gì đâu, bạn không có lỗi gì mà. Hôm ấy mình cũng vô ý ngắt ngang lời bạn..."

Lúc này tụi trong lớp chẳng còn muốn giả vờ gì nữa, tụi nó chống cằm nhìn cán sự xin lỗi lẫn nhau mà nhỏ giọng "ỏ" một tiếng, sao hai đứa nó lại đáng yêu thế nhỉ.

Ý Lan chớp chớp mắt nhìn Việt Chinh, nhỏ cũng không nghĩ câu xin lỗi dễ dàng đến thế, mà Việt Chinh còn xin lỗi ngược lại mình nữa, cả tấn thứ nặng nề trong lòng nhỏ đã không cánh mà bay. Tâm trạng Ý Lan tốt lên trông thấy, nhân lúc này nhỏ nói thêm:

"Mình tính nói chuyện này với bạn lâu rồi, mình biết bạn không thích ồn ào náo nhiệt gì cả, mặc dù chuyện trong lớp bạn vẫn hoàn thành tốt nhưng mình vẫn mong bạn có thể cùng mình làm cái này cái kia cùng nhau. Mình thấy như thế sẽ vui hơn, tụi mình cũng có thể cùng nhau hiểu mọi người trong lớp hơn. Ý mình là như thế, mình không biết tại sao hôm đó mình lại nói ra lời khó nghe với bạn."

Việt Chinh tin Ý Lan không có ý gì với mình cả, sau chuyện đám con trai hai lớp gây nhau nhỏ biết Ý Lan rất đề cao trách nhiệm của một lớp trưởng. Có lẽ vì Ý Lan dốc hết tâm ý vào chức vụ này còn Việt Chinh thì không được như thế nên cảm thấy nhỏ hời hợt và muốn nhỏ nhiệt tình hơn mà thôi.

Thấy Việt Chinh gật đầu hiểu ý mình, Ý Lan thở dài nhẹ nhõm, nhỏ quay người đi về phía đám con trai ở cuối lớp hắng giọng: "Hôm nọ có to tiếng và thái độ không tốt với mọi người, mình xin lỗi nhé!"

Đối với lời xin lỗi đột ngột của lớp trưởng tụi con trai tự nhiên rùng mình, tụi nó không quen Ý Lan mềm mỏng thế này chút nào. Cậu bạn từng to tiếng với Ý Lan phẩy tay một cái cho qua chuyện: "Chuyện qua rồi mà, lớp trưởng đừng nghĩ nhiều nữa."

Mấy đứa con gái ngồi cạnh cũng nói thêm vào: "Tụi nó không để ý đâu, nhưng sau này đừng có vì Nhật Luân bên kia mà không bênh lớp được không?"

Ý Lan cau mày, "Cái gì mà vì Nhật Luân?", hôm cãi nhau nhỏ cũng nghe câu này.

"Lại chả?" Cái Tâm ngồi ở phía trên nói vọng xuống, "Chuyện lớp trưởng thích Nhật Luân ai mà không biết."

Mặt Ý Lan đỏ lựng, nhỏ đưa tay vuốt vuốt tóc chối bỏ: "Hai bọn này là bạn thân thôi, nhưng mà mình không hề vì Nhật Luân làm gì cả!"

Thái độ và biểu cảm của Ý Lan chẳng có chút nào khiến cả lớp tin rằng nhỏ chỉ xem Nhật Luân là bạn thân, nhưng cũng chẳng đứa nào chọc ghẹo thêm, tụi nó chỉ tiếp tục chuyện lớp trưởng hay nghiêng về phía 10A2.

"Lúc nào lớp trưởng chả lùa bọn này về lớp rồi nhận sai hết về phía lớp mình còn gì?"

"Mình có nhận sai bao giờ đâu!" Ý Lan nói lại, "Đấy là suy xét tình hình rõ ràng rồi xử cho đúng thôi mà, không vì Nhật Luân gì cả!"

"Đây có phải tòa án đâu mà xét với chả xử, lớp trưởng không vì Nhật Luân thì nghĩ lại đi, tụi mình sẽ đi cùng nhau đến ba năm đấy."

Ý Lan im bặt, nhỏ nhớ lại loạt chuyện từ đầu năm giữa hai lớp đến giờ mới phát hiện hóa ra mình thật sự quá cứng nhắc chuyện công bằng mà quên mất phải nghĩ đến cảm nhận của tụi cùng lớp. Bản thân nhỏ thấy không vui vì mọi người qua loa với mình thì chắc hẳn cả lớp cũng không vui vì từ đầu đến cuối nhỏ không hoàn toàn đứng về phía tụi nó. Trông phút chốc Ý Lan cảm thấy thất vọng về bản thân mình vô cùng, những gì nhỏ nghĩ mình đang làm rất tốt với cái danh lớp trưởng này chẳng là gì nữa.

Tụi con gái tinh ý thấy được Ý Lan đang tụt tinh thần, tụi nó nhìn nhau hắng giọng rồi lao đến quàng vai nắm tay cô bạn phá tan bầu không khí không được tự nhiên.

"Sau này lớp trưởng đừng như thế nữa nhé? Phải bênh cả lớp này!"

Ý Lan nhìn quanh cả lớp thấy ai cũng vui vẻ với mình, nhỏ mím môi gật đầu đồng ý: "Mình biết rồi."

Đám bạn thấy mọi chuyện đã rõ ràng đâu vào đấy, quan trọng là Ý Lan cũng nhận ra được vấn đề giữa nhỏ và cả lớp nên đứa nào cũng nhe răng cười đến híp cả mắt. Tụi nó cũng chẳng mong những năm cấp ba này phải đi học với tình trạng không hòa đồng nhau.

Ý Lan thở ra một hơi đầy nhẹ nhõm mới đứng thẳng người lấy lại phong thái như thường ngày của mình hỏi cả lớp: "Mọi người làm bài tập xong hết rồi đúng không? Hôm nay thầy kiểm tra bài tập lấy điểm cho cột 15 phút đấy."

"Bài tập gì cơ?" Một đứa sửng sốt hỏi lại.

"Bài tập Toán, từ bài 1 đến bài 5, từ câu a đến câu h."

"Thầy giao bài tập khi nào mà tao không biết thế?!"

"Hình như khi ấy mày ngủ."

"Sao không ai nói tao biết thế?"

"Mày có hỏi đâu."

"Ôi đứa nào cho tao mượn vở chép với, nhanh nhanh nhanh, còn bao nhiêu phút nữa là vào lớp thế?"

Góc lớp lại nháo nhào rối tung, Ý Lan đưa tay xoa xoa hai bên thái dương lắc đầu.

__________

Giờ ra chơi Việt Chinh xếp gọn bài văn của cả lớp thành chồng mang lên phòng giáo viên, nhỏ vừa ra khỏi cửa lớp đã bị người bên 10A2 đang đùa giỡn gì đó đụng trúng, xấp giấy trong tay rơi tứ tung xuống xuống hành lang. Mấy đứa con gái lớp kế bên thấy mình lấn quá sang A1 lại còn va phải người ta nên vội vàng bước lùi về phía lớp mình, vô tình lại giẫm lên mấy bài văn dưới đất. Cảnh này vừa vặn lọt vào mắt cái Tâm khi nó giặt khăn lau bảng trở về.

"Này! Tụi mày làm gì đấy?!" Cái Tâm nổi cáu chạy nhanh về phía hành lang.

"Ai làm gì đâu, vô tình đụng trúng thôi mà!" Đám con gái bên A2 nghe giọng cái Tâm cũng gắt gỏng đáp lại, làm như tụi nó cố tình gây sự không bằng.

Chỉ một, hai câu qua lại Việt Chinh ngửi được mùi thuốc súng quanh hành lang đành mặc kệ mấy bài văn kéo tay cái Tâm dỗ dành: "Thôi mà, vô tình thôi, nhặt tí là xong."

Trước cửa lớp 10A2 còn có Trí, Nhật Luân, và vài thằng đang thử nghiệm con robot tự chế, thấy cảnh này cả đám đều ngừng việc để nhặt mấy tờ giấy đang tứ tung dưới đất. Mà cái Tâm lại chẳng quan tâm đến việc này, nhỏ vẫn nổi nóng tia mắt đến đám con gái bên A2.

"Mắc gì tụi mày lấn sang cả phần lớp tao thế hả? Đụng trúng người ta còn đạp lên cả giấy mà không một lời xin lỗi đấy!"

"Thôi mà!" Việt Chinh ôm chặt tay cái Tâm kéo về phía lớp, nhỏ tin nếu mình buông lỏng chút thôi cái Tâm sẽ một mất một còn với người lớp bên cạnh.

"Bộ hành lang này là của riêng lớp mày thôi hả?"

Nhật Luân thấy bắt đầu có chuyện vội đau đầu cắt ngang: "Thôi, mọi người vào lớp đi."

Tụi con gái A2 biết mình cũng sai nhưng cái Tâm cứ dữ dằn nên làm tụi nó chẳng muốn nói lời lịch sự với Việt Chinh, cả đám khó chịu liếc cái Tâm rồi mặc kệ bỏ vào lớp.

"Ơ? Còn chưa xin lỗi đấy! Mấy người kia..."

"Xin lỗi hai bạn nhé."

Cái Tâm hét lớn muốn vùng khỏi tay Việt Chinh, chợt nó như robot bị tắt nút nguồn khi Trí và Nhật Luân bước lại gần, Trí còn lên tiếng xin lỗi cả hai đứa. Cả hai cậu bạn đều cao khiến cái Tâm bị áp lực, nó đảo mắt liên tục, cuối cùng thấy mình bị lúng túng đành hắng giọng chấp nhận lời xin lỗi từ lớp phó nhà bên.

"Nể mặt hai người bên đây không tính toán với tụi nó nữa."

Trí mỉm cười gật đầu, cậu đưa xấp giấy mình vừa nhặt cho Việt Chinh.

"Cảm ơn bạn." Việt Chinh khẽ nói.

"Không có gì."

Cái Tâm liếc nhìn Trí, lại liếc sang Việt Chinh, nó thấy không khí quanh mình tự dưng lại nhuộm một màu hồng kỳ lạ, còn thấy cả ánh sáng lấp lánh soi vào người hai lớp phó. Lúc này nó mới nhớ ra chuyện dạo này ngày nào cũng thấy hai đứa sáng trưa đi đi về về cùng nhau. Cái Tâm có một tỉ câu hỏi dành cho Việt Chinh, nó mặc kệ cán sự bên A2 vẫn đứng trước mặt mình kéo Việt Chinh về phía lớp.

"Kể xem nào, bạn với lớp phó bên kia là sao rồi hả?" Cái Tâm ghé sát tai Việt Chinh thì thầm.

Việt Chinh nghiêng đầu sang một bên né tránh hơi thở từ cái Tâm khiến nhỏ thấy ngứa, trước câu hỏi của bạn cùng bàn nhỏ chỉ lắc đầu đính chính: "Có là sao đâu, đã bảo là bạn bè mà."

Cái Tâm bĩu môi không tin, làm gì có thằng con trai nào đối xử tốt và nhìn một đứa con gái mà nó chỉ xem là bạn bè bằng ánh mắt thật tình thế kia chứ! Nhưng Tâm ngẫm lại thấy Việt Chinh trả lời mình như thế cũng hợp lý, Việt Chinh thụ động lại còn khờ, làm sao tinh ý phát hiện được mấy chuyện tình cảm này. Lớp phó lớp bên cũng chẳng thể hiện dồn dập, cứ kín đáo như thế bao giờ mới tán được Việt Chinh đây?

Việt Chinh đẩy đầu cái Tâm ra xa mình: "Bạn còn chưa lau bảng kia kìa, lau nhanh đi còn chép bài tập nữa, mình cũng phải đi nộp Văn cho cô."

Nhắc đến bài tập cái Tâm nhăn mày vỗ trán, nó quăng hết mọi sự nhiều chuyện ra sau đầu chạy ào vào lớp lau bảng một cách qua loa để tranh thủ thời gian chép bài.

Thủ quỹ 10A1 ngó ra cửa lớp thấy Việt Chinh vẫn chưa rời đi vội chạy ra cửa lớp í ới gọi lớn: "Việt Chinh!"

"Sao đấy?"

Cô bạn cười hì hì nịnh nọt" "Bạn lên phòng giáo viên tiện ghé căng tin mua giùm mình một bịch khoai tây chiên nhé? Loại cay thật cay vị tôm ấy, nhé?"

Việt Chinh gật đầu đồng ý, chỉ cần thế thủ quỹ đã đưa tay ôm chặt lấy Việt Chinh cười tươi rói: "Cảm ơn Việt Chinh!"

Cái cảnh này lọt vào tai mắt mấy thằng A2 vẫn còn đứng ở trước lớp, đợi bên A1 đi rồi mới có đứa tặc lưỡi cảm thán: "Bằng cách nào đó mà con gái hai lớp đứa nào cũng hung dữ nhưng lại có một Việt Chinh hiền như cô Tấm ấy nhỉ."

Trí đã vào lớp sau khi cái Tâm kéo Việt Chinh đi, lúc này chỉ còn Nhật Luân ngồi xổm ngay hành lang kiểm tra con robot nhưng tai vẫn nghe hết cuộc hội thoại lớp bên cạnh. Trong đầu cậu tự hiện lên lộ trình từ phía hành lang này đến phòng giáo viên và đến căng tin, chẳng có gì gọi là tiện đường cả, thậm chí nếu cô bạn kia tự đi mua còn nhanh hơn. Cậu lại nhớ đến tin nhắn Ý Lan khoe mình đã xin lỗi Việt Chinh, còn nhắn hơn cả trăm tin chỉ để khen cô bạn đáng yêu và dễ tính. Nhật Luân vô thức nghĩ đến đôi mắt của Việt Chinh.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me