[XUẤT BẢN] NHẬT THỰC TOÀN PHẦN
Chương 46: Thùy Linh?
Các bạn nữ đều đang háo hức trong nhà vệ sinh để thay đồng phục chuẩn bị cho tiết giáo dục quốc phòng chiều nay. Lớp 12C khối xã hội nên toàn các quý cô là chủ yếu, ai cũng háo hức mong ra ngoài vì được học ghép với các quý ông khối tự nhiên nức tiếng lớp 12A - Nơi tụ tập của các “gương mặt vàng” trong khối, như Nguyễn Trần Minh Nhật chẳng hạn."Có ai thấy mũ của tao đâu không?" Tôi nói.Tình trạng trong nhà vệ sinh nữ hiện tại hỗn loạn đến kinh hoàng, tiếng nói nhốn nháo tìm đồ trang điểm inh cả đầu, mọi người xô đẩy nhau tranh soi gương để chỉnh trang lại đầu tóc. Một vài bạn nam lớp tôi chuẩn bị xong từ lâu đang hậm hực đợi bên ngoài."Tao cầm." Thảo Thon Thả ở cuối nhà vệ sinh dang tay ném qua cho tôi."Mày ném vậy nhỡ rơi vào bồn cầu thì sao?" Tôi nhanh chóng bắt lấy mũ, hên là tôi phản ứng nhanh chứ không nó đi vào dĩ vãng mất."Có rơi đâu, mày bắt được rồi còn gì nữa." Thảo nói thêm. "Mà rơi cũng chẳng sao, nhặt lên đội tiếp. Cái mùi cỡ đó tao khẳng định không đứa nào lấy nhầm được.”Tôi bất lực chẳng buồn đôi co với Thảo. Nhỏ này nó lý sự nhiều vô đối, nếu cứ cố cãi chỉ có nước thua.“Trai khối A, gái khối C. Tinh hoa hội tụ Da Vinci chúng mày nhỉ.” Một bạn nữ trong hàng nói.Hôm nay chúng nó yểu điệu hơn mọi khi, lại còn bày trò xếp theo hàng theo lối để ra sân cho đẹp. Mấy bạn nam lớp tôi nhìn mà ngán ngẩm, vì hai từ “ga lăng” nên phải chấp nhận bày vẽ theo các bạn nữ. Bạn to cao nhất có nhiệm vụ xách đồ. Nói thật, các quý cô lớp 12C chuẩn bị nhiều đồ không khác gì đi một chuyến dã ngoại.Khi chúng tôi vừa bước vào sân thì tập thể lớp 12A đã nhấp nhổm nhìn. Lớp này đã đi vào lịch sử của Da Vinci, vì trong hơn 27 năm qua đây là lớp A duy nhất không có một bóng hồng nào, ít thì cũng phải có 4 - 5 bạn nhưng lớp này một cũng không.Chính vì sự hiếm hoi ấy, các bạn nữ lớp tôi tựa như những bông hoa đầu tiên bước lên ngọn đồi khô cằn. Người đang vật vờ nằm trên bãi có liền bật dậy láo liên, người thì đang bận bịu với súng cũng ngơi tay để dòm ngó, Minh Nhật ngồi ở góc râm nhất thì chậm rãi hướng ánh mắt về phía tôi."Điểm số từ một đến hết!" Giọng lớp trưởng 12C hô to khi thấy chúng tôi đã đảm bảo đội hình hàng ngang ngay ngắn.Tôi cảm thấy việc là này thừa thãi, lớp 12A còn đang mỗi người một góc, chúng nó thậm chí chưa có ý định tập chung. Đến thầy giáo cũng bật cười trước lớp tôi, mấy ông con trai 12A mặt cũng ngơ ngác nhìn lớp tôi tự biên tự diễn. Tôi đứng đầu hàng không ngừng nhìn về phía Thảo bật cười. Chắc thầy cũng không hiểu lý do vì sao lớp tôi lại bất thường như thế.Sau khi điểm số xong, thầy quốc phòng mới lật đật đi đến làm theo đúng quy trình. "Báo cáo cáo sĩ số."Lớp trưởng 12C xoay người điệu nghệ, nó đi nghiêm túc với chiếc lưng thẳng tắp đến trước mặt thầy. "Tên tôi Nguyễn Hồng Hạnh, Trung đội trưởng Trung đội 12C, báo cáo đồng chí giáo viên, quân số tham gia học tập là 35/35. Hết!"Thầy giáo gật đầu hài lòng trước phong thái nghiêm túc của lớp trưởng lớp tôi, thầy hô to: "Trung đội 12A, 4 hàng ngang. Tập hợp!"Tập thể 12A lùng sục tìm chỗ đứng thành hàng lối trong tíc tắc. Quyết không thua thiệt các bạn nữ 12C, tập thể 12A điểm số oanh liệt.…"36! Hết." Minh Nhật đứng cuối hàng cạnh tôi hô to và dơ tay cao ra hiệu.Lớp trưởng 12A ngạo nghễ báo cáo: "Tên tôi Hoàng Vũ Huy là Trung đội trưởng Trung đội 12A, báo cáo đồng chí giáo viên, quân số tham gia học tập là 36/36. Hết!"Thầy gật đầu rồi bắt đầu nói. "Trung đội ngồi!"Theo lệnh chúng tôi vắt chân quy củ và ngồi xuống thẳng hàng.“Lớp mày sao mà ngoan vậy hả?” Minh Nhật thì thầm.“Bình thường tập riêng không như vậy, hôm nay có lớp mày nên mới nghiêm túc thế đấy.” Tôi đáp.“À!”"Nóng thế!" Tôi lấy tay áo quệt vội đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên mặt.Minh Nhật vừa nghe tôi nói vậy, nó liền ra khỏi đội hình lóc cóc lục tìm balo đang lăn lóc trên sàn, nó lấy ra một chiếc quạt mini rồi nhanh chóng nhét vào tay tôi.“Chịu khó! Xíu nữa được vào nhà đa năng rồi.” Nó nói."Hôm nay ôn tập những gì chúng ta đã học trong năm vừa rồi. Băng bó vết thương, có ai xung phong không?" Thầy quốc phòng mang ra vài cuộn dây băng bó đặt lên bàn. “Bạn nào còn nhớ cách thì lên nhé!”"Thảo! Thảo Thon Thả."Thấy Minh Nhật khó khăn gọi mà Thảo không nghe thấy, tôi giúp sức: "Minh Nhật gọi mày kìa."Di Thảo đang ăn vụng, nó bị làm phiền liền cục súc nói. “Gì thằng kia? Muốn giề?”"Tí tao dơ tay xong mày bảo thầy cho Ánh Nguyệt lên cùng nhá?" Minh Nhật thản nhiên bàn bạc kế hoạch trước mặt tôi.Tôi giật bắn mình trừng mắt nhìn Minh Nhật. "Điên à?” Rồi lại rối rít chắp tay van nài Thảo. “Bán gì thì bán chứ đừng bán bạn Thảo ơi." Thảo và Minh Nhật vốn là đôi bạn cùng tiến, chúng nó chạo nhau như chó với mèo nhưng có vấn đề gì là phải giúp nhau cho bằng được mới thôi. Nhìn Di Thảo rắp tâm bỏ tôi chơ vơ trước trò đùa, tôi liền nhớ lại hồi lớp 11, nó đã từng phản đối kịch liệt chuyện của tôi và Minh Nhật thế mà giờ lại đẩy thuyền cho bằng được. Cứ nghĩ đến đây hai má tôi đỏ ửng lên, nóng ran. Hình như chỉ có mình tôi là đặt niềm tin cho tình bạn này thì phải.Minh Nhật hí hửng dơ tay. “Em ạ!”"À, Minh Nhật mời em lên đây." Thầy cười mừng khi thấy có cánh tay. "Bạn nào muốn băng bó cho Minh Nhật không?"Đúng như kế hoạch ban đầu, Thảo đã quay lại chỉ thẳng vào người tôi. "Đây thầy! Bùi Ánh Nguyệt học sinh lớp 12C."Theo đúng hiệu ứng cánh bướm của Edward Lorenz, "Chỉ cần một con bướm đập cánh ở Brazil có thể gây ra một cơn lốc xoáy ở Texas." Ở đây cũng như vậy chỉ cần Thảo nói tới tôi, bỗng chốc tất cả những người còn lại cũng vỗ tay hào hứng, dân chúng chọn tôi là người lên băng bó cho Minh Nhật."Nguyệt với Nhật là quen biết nhau từ trước à? Sao các bạn chọn Nguyệt nhiều thế?" Thầy tò mò hỏi tôi."Bạn cùng bàn hồi 11 thầy ạ." Minh Nhật nói.Dù rất ngại ngùng nhưng tôi lại vui mừng khôn xiết, bởi chúng tôi luôn mập mờ nhưng hầu như ai cũng công nhận hai đứa đang là của nhau.“Được rồi, thầy mời bạn Ánh Nguyệt 12C nhé! Em băng bó tay cho thầy.”Tôi chẹp miệng nhìn Di Thảo rồi thất thểu đi về phía Minh Nhật. Nó thấy tôi tiến lại liền xắn tay áo lên chờ sẵn."Hai lớp chú ý này! Đây sẽ là ví dụ cho kỹ thuật băng tay." Thầy nói.Hí hoáy với cuộn băng một lúc tôi vẫn không nhớ cách bắt đầu thế nào. Tôi đã học kỹ thuật này từ năm lớp 10 khi còn học ở THPT Nguyễn Khuyến, bây giờ đã qua khá lâu và tôi chẳng thể nào nhớ được cách băng bó."Mày cột một đầu dây vào cánh tay của tao đi, sát nách ấy!" Minh Nhật khẽ khàng nhắc nhở.Được gợi lại ký ức từng chút một, tôi gật gù rồi chậm rãi băng bó. "Hai lớp chú ý, Bùi Ánh Nguyệt đang làm khá đúng theo như yêu cầu của thầy."Tôi từ tốn băng đến khi kín cánh tay của Minh Nhật. “Xong rồi nè!”“Băng đẹp quá nha! Gái xã hội khéo quá nhỉ.” Minh Nhật đưa tay lên sờ lớp băng đầy tự hào."Xong rồi thầy ạ!" Tôi nói.Tôi phải chật vật với đôi bạn cả buổi hôm đó, sơ hở là Minh Nhật sẽ dơ tay và gọi tôi lên cùng. Vô tình lại trở thành phim tình cảm cho hơn 70 con người theo dõi. Dù vậy tiết học ngày hôm đó nhanh hơn so với tưởng tượng của tôi. Dù trở thành nạn nhân của đôi bạn, nhưng tôi luôn mong sẽ có một tiết học ghép khác."Ánh Nguyệt!" Đắc Hợp bỗng chạm vào vai tôi.Tôi giật mình lùi về sau, nhìn bộ đồ chỉn chu nghiêm túc của Hợp lòng tôi không ngừng đặt ra hàng tá những câu hỏi khác nhau."Gì đấy?" Tôi điềm đạm nói. "Sao tự nhiên nhìn tao kiểu kia?”"Đến bây giờ tao vẫn muốn hỏi mày một câu." Nó gượng gạo nói nhưng vẫn mang theo sự nghiêm túc kì lạ.“Thằng kia! Tao cấm mày động đến Ánh Nguyệt.” Minh Nhật từ đâu xuất hiện, kéo tôi về phía sau, nó đứng đối chất với Đắc Hợp. “Muốn gì thì bảo.”Tôi ké Minh Nhật lại vì không cảm thấy sự đe dọa từ Đắc Hợp. "Mày để nó hỏi tao cũng được Minh Nhật ạ.”Đắc Hợp chần chừ một hồi rồi cũng nói: "Rõ ràng mày với Minh Nhật không là gì, sao mày phải trả thù hộ nó vậy?"Câu nói của Đắc Hợp chạm vào nơi sâu thẳm đáy lòng của tôi. Giờ tôi mới thấy đúng, nếu mình không là gì của Minh Nhật thì tại sao mình lại giúp nó? Tại sao tôi phải giúp nó khi mà hiện tại chúng tôi chỉ trên danh nghĩa bạn bè? Dù có thân thiết đến đâu thì mọi cô gái trong trường vẫn đang lăm le Minh Nhật vì hai chúng tôi chưa là gì. Tôi bàng hoàng nhận ra bản thân đã cho Minh Nhật đợi quá lâu.“Bạn bè không được giúp nhau à?” Tôi bồn chồn đáp."Nếu mày không yêu Minh Nhật thì để em họ tao yêu đi, con bé đang thích Minh Nhật lắm. Mày không cần nó mà phải không?" Đắc Hợp sấn tới cạnh tôi."Đừng có đến chỗ tao... tao đấm mày đấy." Nghe được câu nói đả kích của Đắc Hợp máu tôi bỗng sôi sục."Hồi cấp hai làm MC chung với Minh Nhật... nó xinh xắn lắm." Đắc Hợp đi qua vai tôi như thể tôi là người vô hình, nó tiến đến chỗ Minh Nhật. "Mày còn nhớ Thùy Linh không?"Tôi bị đẩy vai trong tình trạng còn chưa hiểu rõ tình hình, thậm chí Minh Nhật còn không hỏi han tôi, điều này chẳng phải là quá lạ à? Bình thường tôi chỉ cần cau mày một chút thôi nó cũng đã lo lắng hỏi lý do.Tôi quay đầu lại nhìn Minh Nhật, nó nhoẻn miệng với Đắc Hợp, đây không phải là nụ cười khinh thường như trước, rõ ràng trong đó có một chút vui vẻ."Thùy Linh à? Tao tưởng nó về Phú Thọ học năm lớp 9 rồi?""Nó lại ra Hà Nội rồi, nó bảo phải thông báo cho mày đầu tiên." Đắc Hợp ngồi xuống cạnh Minh Nhật.Giọng Minh Nhật hào hứng thấy rõ: "Vui nhỉ, khi nào Thùy Linh về nhớ nhắn cho tao một câu."Tôi bị cho ra rìa ngay trong giây phút đấy! Sao cơ chứ? Thùy Linh là ai? Sao mà Minh Nhật lại quan tâm đến nó vậy? Hơn hết sao lòng tôi khó chịu thế nhỉ?Tức thật!
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me