Xuyen Den Quoc Gia Cua Thu Nhan
Bạch Hạo liệt Tây Lợi Á và Lôi Thiết Nhĩ thành đối tượng không cho vào nhà, đáng tiếc hai người này, một kẻ mặt dày, một kẻ da thô, hoàn toàn không để ý đến suy nghĩ của cậu, mỗi ngày đều ở nhà cậu, đuổi cũng chả đi.Tây Lợi Á xem như lần đầu tiên qua mùa đông nhàn rỗi ở thế giới thú nhân, mỗi ngày ngoài việc chọc Bạch Hạo cãi nhau thì chính là cãi nhau, làm Bạch Hạo tức đến mức treo hắn lên giường đánh một trận, kết quả bị A Tư Lan không vừa mắt đã lâu...Bạch Hạo cảm thấy cứ ở trong phòng mà nhảy nhót cũng không phải là cách. Mặc dù bản thân không có thân thể cường tráng, cũng chả có móng vuốt sắc bén như thú nhân, nhưng cậu cũng không muốn bị thú nhân coi như giống cái mà che chở, nhất là Lôi Thiết Nhĩ, mỗi lần đi săn về đều để lại cho Bạch Hạo một phần thịt đặc biệt chất lượng, làm Bạch Hạo có cảm giác không được tự nhiên, bản thân giống như tiểu bạch kiểm được bao nuôi.Bạch Hạo hướng đến cuộc sống độc lập, mà giờ lại cùng một đám tam cô lục bà* bàn luận việc nhà, còn muốn nhận quà của người khác, Bạch Hạo cảm thấy bản thân sắp phát điên.*tam cô lục bà: người phụ nữ làm việc bất chính
Hôm nay, khi các thú nhân chuẩn bị đi ra ngoài săn thú, Bạch Hạo mặc quần áo, cài theo dao găm, sống chết muốn đi cùng, Lôi Thiết Nhĩ mày nhíu thành một đoàn: "Bạch Hạo, đừng quậy!"Bạch Hạo nhịn xuống xúc động muốn mắng chửi: "Tôi không quậy, các anh đi săn thú, tôi cũng có thể đi.""Bạch Hạo, em là giống cái, chỉ cần ở nhà chờ tôi về là được rồi." Lôi Thiết Nhĩ tuyệt đối không nghĩ sẽ để giống cái mà mình coi trọng giữa mùa đông lại chạy vào rừng rậm nguy hiểm, đương nhiên, thảo nguyên cũng không được."Giống cái cái đầu anh!" Bạch Hạo mặt không chút thay đổi mắng: "Tôi đi đường tôi, các anh đi đường của các anh, lại chẳng xung đột.""Như vậy không được." Đạt Khắc Tư cười hì hì sáp lại gần: "Vạn nhất cậu xảy ra chuyện gì trong rừng, Lôi Thiết Nhĩ sẽ khóc chết mất."Bạch Hạo co rút khóe miệng, trên trán đầy hắc tuyến: "Anh ta khóc liên quan gì đến tôi? Hơn nữa, trước khi gặp được các anh, tôi vẫn một mình mang theo trẻ con sống trong rừng, không có lý do gì hiện tại không được đi vào rừng hết."Đạt Khắc Tư không nói được gì, ngẫm lại cũng đúng. Bạch Hạo người ta lúc chưa tới bộ lạc, dẫn theo Âu Cảnh có ăn có uống, cũng không để nó thiếu tay thiếu chân. Y nhún nhún vai, lùi sang một bên."Không được, tôi nói không được là không được!" Lôi Thiết Nhĩ bày ra tư thế của thủ lĩnh: "Nếu em nhàn rỗi không có việc gì làm thì đi đan quần áo mới cho Âu Cảnh đi, hoặc là học làm mứt hoa quả với Tuyết Lai, đi săn thú rất nguy hiểm, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý ."Rừng rậm vào mùa đông không thể so với bình thường, rất nhiều mãnh thú đói khát đều chạy ra, không cẩn thận sẽ bị thương ngay.Cho dù Bạch Hạo không phải giống cái Lôi Thiết Nhĩ thích, hắn cũng sẽ không đồng ý để một giống cái mạo hiểm đi vào rừng rậm.Bạch Hạo lạnh lùng liếc nhìn Lôi Thiết Nhĩ, trong lòng đem tên đáng ghét này mắng đến cẩu huyết phún đầu*, quay đầu trở về nhà.*cẩu huyết phún đầu: mắng chửi xối xảAnh không cho tôi đi, tôi còn không thể lén đi? Bạch Hạo cười lạnh. Cậu muốn dùng hành động nói cho giống đực thú nhân nơi này biết, tuy rằng cậu không cường tráng bằng bọn họ, nhưng mà tuyệt đối không thua kém bọn họ.Lôi Thiết Nhĩ mang theo các thú nhân đi săn, vài người thuộc tộc có cánh ở lại bắt đầu tuần tra.Như đã nói, mùa đông thức ăn thiếu thốn, có rất nhiều dã thú từ sâu trong rừng rậm hoặc thảo nguyên chạy đến tấn công bộ lạc, cho nên tuần tra là không thể thiếu.Âu Cảnh bị Bạch Hạo đuổi sang nhà Tuyết Lai chơi, Tây Lợi Á bị A Tư Lan cấm túc, đêm qua lại bị A Tư Lan lăn lộn cả đêm, chắc hôm nay cũng không đứng dậy nổi.Bạch Hạo mang theo bên người chút thức ăn, tránh những con đường thú nhân hay đi, vụng trộm đi vào rừng rậm.Một mình cậu quả thật không dám tiến vào sâu trong rừng, đành ở ngoài bìa rừng thử vận may.Nơi giáp ranh giữa rừng rậm và thảo nguyên thường xuyên có một ít động vật ăn cỏ ôn hòa qua lại. Khi mùa thu đến sẽ có một bộ phận lớn động vật ăn cỏ di cư qua rừng rậm và thảo nguyên này, cung cấp thức ăn phong phú cho các thú nhân, nay phần lớn các đàn thú đều đã đi qua, chỉ còn rải rác vài con linh dương sừng nhọn bà ngựa lông dài, bởi vì bị lạc đàn, cho nên dừng lại ở đây sống lay lắt.Nhưng mà bên cạnh loại động vật này bình thường ẩn giấu một ít mãnh thú ăn thịt, bọn nó không giống thú nhân, không có trí thông minh cường đại, cho nên dù đói bụng cũng không dám đi sâu vào rừng rậm. Cho nên hàng năm, những động vật ăn cỏ lạc đàn này sẽ thành thức ăn qua mùa đông duy nhất của bọn chúng. Hiện tại nếu đoạt thức ăn ngay trong miệng chúng nó, phỏng chừng cho dù là thú nhân, chúng nó cũng dám lao lên thử tài cao thấp một lần.Loại chuyện này Bạch Hạo từng nghe Tuyết Lai nói, vì thế hắn bỏ qua loại động vật bị "nuôi nhốt" này, lặng lẽ tiêu sái tiến vào rừng.Trước đó Bạch Hạo đã quan sát toàn cảnh nơi này, xung quanh có dấu vết của hùng thỏ và cứ xỉ long, điều đó chứng minh nơi này có sào huyệt của chúng nó.Bạch Hạo quyết định dùng cách săn thú bình thường nhất nhưng cũng là cách hiệu quả nhất. Cậu chém mấy đoạn dây rắn chắc, xếp trên mặt đất làm nhiều cạm bẫy. Sau đó chặt một đoạn cây chạy đến lay động bụi cỏ và huyệt động xung quanh.Hùng thỏ và cứ xỉ long bị quấy nhiễu, từng con từng con chui ra khỏi huyệt động, mờ mịt nhìn giống cái trước mắt này đang cầm gậy hô to gọi nhỏ. Ở trong ấn tượng của chúng, đến mùa đông thú nhân sẽ vào sâu trong rừng đi săn, bởi vì ở đó mới có con mồi lớn, đi săn một lần, đủ cho bộ lạc ăn vài ngày. Cho nên loại động vật nhỏ bé như chúng mới an tâm qua mùa đông, thuận tiện sinh thú con. Nhưng hiện tại là tình huống gì đây?Hùng thỏ lá gan nhỏ, nhìn tình huống trước mắt, quay đầu chui trở lại hang. Cho dù đầu nó có lớn, nhưng tập tính của thỏ vẫn phải có, nó tình nguyện ngốc trong hang cũng sẽ không chạy ra để bị người ta lột da làm quần áo.Nhưng mà cứ xỉ long lại không nghĩ như vậy, đầu chúng nó tuy không lớn, thân thể tròn vo, nhưng răng nhọn đầy mồm, là vũ khí lợi hại nhất của chúng.Mục tiêu lần này của Bạch Hạo chính là cứ xỉ long.Con này chỉ cao một thước, một thân giáp xác cứng rắn, thịt lại rất tươi ngon. Hơn nữa dưới tầng giáp xác kia lại có lớp mỡ vô cùng dày. Khi bộ lạc bắt được con này, đều đem lớp mỡ cắt xuống ném vào lửa, giữ được rất lâu, cho nên nó cũng là nguyên liệu để nhóm lửa tốt nhất. Chẳng qua loại cứ xỉ long này có giáp xác rất cứng rắn, khó có thể cắt ra, hơn nữa động vật ăn thịt cũng không chỉ có con này. Nên trên cơ bản, trừ bỏ trong bộ lạc có giống cái nhất định muốn ăn mới có giống đực đi bắt, nếu không cũng sẽ không có người đến bắt.Bạch Hạo cũng đã chịu đựng đủ sinh hoạt xung quanh tối đen như mực khi mặt trời xuống núi. Không có đèn điện cũng không có nến, buổi tối ăn cơm xong là tắt bếp lửa, chuyện duy nhất có thể làm là nói chuyện phiếm với ngẩn người, Bạch Hạo không thể chịu đựng được!Bạch Hạo biết muốn có đèn cần có dầu, thế giới này không có dầu thực vật, mà cậu cũng không biết làm. Vì thế chỉ có suy nghĩ đến sử dụng mỡ động vật, nhưng nhiều loại mỡ động vật khi đốt lên sinh ra rất nhiều khói, hun đến không chịu nổi, Bạch Hạo vì thế buồn rầu thật lâu. Về sau lại nhìn thấy Tuyết Lai dùng một khối trắng trắng gì đó để nhóm lửa, khi cháy cũng không lớn, khói cũng ít, hơn nữa có thể giữ được lâu, hỏi qua mới biết thì ra cứ xỉ long còn có tác dụng như vậy.Vốn loại chuyện này cậu hoàn toàn có thể để cho một giống đực làm giúp mình, nhưng cuối cùng cứ ỷ lại người khác Bạch Hạo cũng ngại. Hơn nữa loại cứ xỉ long này khi cậu và Âu Cảnh lưu lạc cũng không phải chưa bắt qua, chẳng qua khi đó không biết mỡ của loại động vật này dùng để đốt lại tốt vậy, cho nên khi nhìn đến một tầng da dày thịt béo thì thấy buồn nôn, đem vứt sạch.Mấy con cứ xỉ long bị Bạch Hạo khiêu khích phát hỏa, ngao ngao rít gào phi đến, Bạch Hạo trái lách phải khiêu khích, đem cứ xỉ long dẫn đến nơi mình đặt bẫy.Kỳ thật loại rồng nhỏ này rất dễ đối phó, chỉ cần không đích thân đi đối đầu với giáp xác cứng rắn và răng nanh, nó sẽ ngu ngốc mơ hồ đi vào nơi đã thiết kế bẫy. Hơn nữa chúng nó chân ngắn, cổ ngắn, bị buộc lên thì ngay cả quay đầu cắn đứt dây cũng không được.Nhìn cứ xỉ long bị treo lên, Bạch Hạo vui vẻ tính toán lượng mỡ trên người bọn nó có thể dùng được bao lâu, tổng cộng bốn con, bốn con, có thể dùng trong một mùa đông ha?Gỡ đám cứ xỉ long xuống trói thành một đoàn, Bạch Hạo không dám ở nơi này động dao, cậu sợ mùi máu sẽ đưa đến phiền toái không cần thiết. Bốn con cứ xỉ long nặng như bốn đầu bò già, Bạch Hạo nhe răng há mồm kéo nửa ngày cũng không sao nhúc nhích. Cậu bắt đầu nhớ thương đến sức mạnh trời sinh của thú nhân, cậu cũng hiểu được thế nào là thê thảm tham ăn không tiêu hóa được.Ngay khi Bạch Hạo đang sầu mi khổ kiểm*, phía sau nổi lên cơn lốc nhẹ, cậu vừa quay đầu liền thấy Lôi Thiết Nhĩ mặt đen xì nghiêm túc xuất hiện trước mắt.*sầu mi khổ kiểm: buồn bã, ưu sầuLôi Thiết Nhĩ không nói lời nào, một tay ôm lấy Bạch Hạo đang xấu hổ, một tay kéo bốn cái bánh chưng, phía sau rầm rầm vỗ cánh, cũng không chạy lấy đà, cứ vậy bay lên trời.Để Bạch Hạo đứng vững rồi ném bánh chưng xuống quảng trường, Lôi Thiết Nhĩ thu cánh, ôm ngực, sắc mặt âm trầm trước sau như một."Tôi có thể tự bảo vệ bản thân, đây không phải là không gặp chuyện gì không may sao?" Bạch Hạo biết Lôi Thiết Nhĩ vì cái gì lại tức giận, hắn dù gì cũng là thủ lĩnh bộ lạc, còn cậu chỉ là một tên ngoại lai vậy mà không nghe mệnh lệnh của thủ lĩnh, tự nhiên sẽ làm người ta mất hứng."Tôi chỉ muốn chứng minh, tôi có thể tự nuôi sống bản thân, không cần các anh quan tâm..." Nhìn Lôi Thiết Nhĩ mặt càng ngày càng đen, Bạch Hạo cũng không biết nói gì cho đúng. Đây là chuyện gì? Bản thân cũng không làm ra chuyện gì tội ác tày trời, chỉ cãi lệnh của hắn thôi, nếu ngay từ đầu hắn đồng ý để mình theo bọn họ đi săn, cũng sẽ không xảy ra việc này.Xung quanh bắt đầu có người chú ý, tò mò đi đến. Bạch Hạo dư quang nhìn thấy Tây Lợi Á tránh ở phía sau Tuyết Lai thò đầu ra nhìn, Âu Cảnh muốn chạy đến, lại bị Bối Á Đặc bắt được."Đệt, anh nói chuyện đi, im lặng làm cái gì? Sao phải trừng tôi? Con mắt anh lớn lắm sao?" Bạch Hạo cũng tức giận, cậu bị bộ dạng này của Lôi Thiết Nhĩ sinh ra một sự khó chịu nói không lên lời: "Anh cũng thấy tôi có thể tự đi săn thú, sau này cũng đừng theo tôi nói cái này không được, cái kia không được. Tôi không giống các giống cái trong bộ lạc của anh, tôi không yếu ớt như vậy." Bạch Hạo đè ép lửa giận, nói xong lời này, quay đầu bỏ đi."Cấm túc." Lôi Thiết Nhĩ giống như hũ nút rốt cục mở miệng, nhưng vừa nói lại khiến cho người ta tức giận: "Tôi sẽ tìm người trông chừng em, trước khi qua mùa đông, không thể rời khỏi bộ lạc.""Cấm con mắt anh!" Bạch Hạo xoay người, lửa giận ngút trời vọt tới chỗ Lôi Thiết Nhĩ, một quyền tung ra. Thật ra cậu muốn kéo áo Lôi Thiết Nhĩ, đáng tiếc thú nhân không mặc áo, nên không thể nắm được. Đàn ông cả thôi, cách giải quyết vấn đề có rất nhiều, trong đó bạo lực được coi là cách trực tiếp nhất.
Hôm nay, khi các thú nhân chuẩn bị đi ra ngoài săn thú, Bạch Hạo mặc quần áo, cài theo dao găm, sống chết muốn đi cùng, Lôi Thiết Nhĩ mày nhíu thành một đoàn: "Bạch Hạo, đừng quậy!"Bạch Hạo nhịn xuống xúc động muốn mắng chửi: "Tôi không quậy, các anh đi săn thú, tôi cũng có thể đi.""Bạch Hạo, em là giống cái, chỉ cần ở nhà chờ tôi về là được rồi." Lôi Thiết Nhĩ tuyệt đối không nghĩ sẽ để giống cái mà mình coi trọng giữa mùa đông lại chạy vào rừng rậm nguy hiểm, đương nhiên, thảo nguyên cũng không được."Giống cái cái đầu anh!" Bạch Hạo mặt không chút thay đổi mắng: "Tôi đi đường tôi, các anh đi đường của các anh, lại chẳng xung đột.""Như vậy không được." Đạt Khắc Tư cười hì hì sáp lại gần: "Vạn nhất cậu xảy ra chuyện gì trong rừng, Lôi Thiết Nhĩ sẽ khóc chết mất."Bạch Hạo co rút khóe miệng, trên trán đầy hắc tuyến: "Anh ta khóc liên quan gì đến tôi? Hơn nữa, trước khi gặp được các anh, tôi vẫn một mình mang theo trẻ con sống trong rừng, không có lý do gì hiện tại không được đi vào rừng hết."Đạt Khắc Tư không nói được gì, ngẫm lại cũng đúng. Bạch Hạo người ta lúc chưa tới bộ lạc, dẫn theo Âu Cảnh có ăn có uống, cũng không để nó thiếu tay thiếu chân. Y nhún nhún vai, lùi sang một bên."Không được, tôi nói không được là không được!" Lôi Thiết Nhĩ bày ra tư thế của thủ lĩnh: "Nếu em nhàn rỗi không có việc gì làm thì đi đan quần áo mới cho Âu Cảnh đi, hoặc là học làm mứt hoa quả với Tuyết Lai, đi săn thú rất nguy hiểm, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý ."Rừng rậm vào mùa đông không thể so với bình thường, rất nhiều mãnh thú đói khát đều chạy ra, không cẩn thận sẽ bị thương ngay.Cho dù Bạch Hạo không phải giống cái Lôi Thiết Nhĩ thích, hắn cũng sẽ không đồng ý để một giống cái mạo hiểm đi vào rừng rậm.Bạch Hạo lạnh lùng liếc nhìn Lôi Thiết Nhĩ, trong lòng đem tên đáng ghét này mắng đến cẩu huyết phún đầu*, quay đầu trở về nhà.*cẩu huyết phún đầu: mắng chửi xối xảAnh không cho tôi đi, tôi còn không thể lén đi? Bạch Hạo cười lạnh. Cậu muốn dùng hành động nói cho giống đực thú nhân nơi này biết, tuy rằng cậu không cường tráng bằng bọn họ, nhưng mà tuyệt đối không thua kém bọn họ.Lôi Thiết Nhĩ mang theo các thú nhân đi săn, vài người thuộc tộc có cánh ở lại bắt đầu tuần tra.Như đã nói, mùa đông thức ăn thiếu thốn, có rất nhiều dã thú từ sâu trong rừng rậm hoặc thảo nguyên chạy đến tấn công bộ lạc, cho nên tuần tra là không thể thiếu.Âu Cảnh bị Bạch Hạo đuổi sang nhà Tuyết Lai chơi, Tây Lợi Á bị A Tư Lan cấm túc, đêm qua lại bị A Tư Lan lăn lộn cả đêm, chắc hôm nay cũng không đứng dậy nổi.Bạch Hạo mang theo bên người chút thức ăn, tránh những con đường thú nhân hay đi, vụng trộm đi vào rừng rậm.Một mình cậu quả thật không dám tiến vào sâu trong rừng, đành ở ngoài bìa rừng thử vận may.Nơi giáp ranh giữa rừng rậm và thảo nguyên thường xuyên có một ít động vật ăn cỏ ôn hòa qua lại. Khi mùa thu đến sẽ có một bộ phận lớn động vật ăn cỏ di cư qua rừng rậm và thảo nguyên này, cung cấp thức ăn phong phú cho các thú nhân, nay phần lớn các đàn thú đều đã đi qua, chỉ còn rải rác vài con linh dương sừng nhọn bà ngựa lông dài, bởi vì bị lạc đàn, cho nên dừng lại ở đây sống lay lắt.Nhưng mà bên cạnh loại động vật này bình thường ẩn giấu một ít mãnh thú ăn thịt, bọn nó không giống thú nhân, không có trí thông minh cường đại, cho nên dù đói bụng cũng không dám đi sâu vào rừng rậm. Cho nên hàng năm, những động vật ăn cỏ lạc đàn này sẽ thành thức ăn qua mùa đông duy nhất của bọn chúng. Hiện tại nếu đoạt thức ăn ngay trong miệng chúng nó, phỏng chừng cho dù là thú nhân, chúng nó cũng dám lao lên thử tài cao thấp một lần.Loại chuyện này Bạch Hạo từng nghe Tuyết Lai nói, vì thế hắn bỏ qua loại động vật bị "nuôi nhốt" này, lặng lẽ tiêu sái tiến vào rừng.Trước đó Bạch Hạo đã quan sát toàn cảnh nơi này, xung quanh có dấu vết của hùng thỏ và cứ xỉ long, điều đó chứng minh nơi này có sào huyệt của chúng nó.Bạch Hạo quyết định dùng cách săn thú bình thường nhất nhưng cũng là cách hiệu quả nhất. Cậu chém mấy đoạn dây rắn chắc, xếp trên mặt đất làm nhiều cạm bẫy. Sau đó chặt một đoạn cây chạy đến lay động bụi cỏ và huyệt động xung quanh.Hùng thỏ và cứ xỉ long bị quấy nhiễu, từng con từng con chui ra khỏi huyệt động, mờ mịt nhìn giống cái trước mắt này đang cầm gậy hô to gọi nhỏ. Ở trong ấn tượng của chúng, đến mùa đông thú nhân sẽ vào sâu trong rừng đi săn, bởi vì ở đó mới có con mồi lớn, đi săn một lần, đủ cho bộ lạc ăn vài ngày. Cho nên loại động vật nhỏ bé như chúng mới an tâm qua mùa đông, thuận tiện sinh thú con. Nhưng hiện tại là tình huống gì đây?Hùng thỏ lá gan nhỏ, nhìn tình huống trước mắt, quay đầu chui trở lại hang. Cho dù đầu nó có lớn, nhưng tập tính của thỏ vẫn phải có, nó tình nguyện ngốc trong hang cũng sẽ không chạy ra để bị người ta lột da làm quần áo.Nhưng mà cứ xỉ long lại không nghĩ như vậy, đầu chúng nó tuy không lớn, thân thể tròn vo, nhưng răng nhọn đầy mồm, là vũ khí lợi hại nhất của chúng.Mục tiêu lần này của Bạch Hạo chính là cứ xỉ long.Con này chỉ cao một thước, một thân giáp xác cứng rắn, thịt lại rất tươi ngon. Hơn nữa dưới tầng giáp xác kia lại có lớp mỡ vô cùng dày. Khi bộ lạc bắt được con này, đều đem lớp mỡ cắt xuống ném vào lửa, giữ được rất lâu, cho nên nó cũng là nguyên liệu để nhóm lửa tốt nhất. Chẳng qua loại cứ xỉ long này có giáp xác rất cứng rắn, khó có thể cắt ra, hơn nữa động vật ăn thịt cũng không chỉ có con này. Nên trên cơ bản, trừ bỏ trong bộ lạc có giống cái nhất định muốn ăn mới có giống đực đi bắt, nếu không cũng sẽ không có người đến bắt.Bạch Hạo cũng đã chịu đựng đủ sinh hoạt xung quanh tối đen như mực khi mặt trời xuống núi. Không có đèn điện cũng không có nến, buổi tối ăn cơm xong là tắt bếp lửa, chuyện duy nhất có thể làm là nói chuyện phiếm với ngẩn người, Bạch Hạo không thể chịu đựng được!Bạch Hạo biết muốn có đèn cần có dầu, thế giới này không có dầu thực vật, mà cậu cũng không biết làm. Vì thế chỉ có suy nghĩ đến sử dụng mỡ động vật, nhưng nhiều loại mỡ động vật khi đốt lên sinh ra rất nhiều khói, hun đến không chịu nổi, Bạch Hạo vì thế buồn rầu thật lâu. Về sau lại nhìn thấy Tuyết Lai dùng một khối trắng trắng gì đó để nhóm lửa, khi cháy cũng không lớn, khói cũng ít, hơn nữa có thể giữ được lâu, hỏi qua mới biết thì ra cứ xỉ long còn có tác dụng như vậy.Vốn loại chuyện này cậu hoàn toàn có thể để cho một giống đực làm giúp mình, nhưng cuối cùng cứ ỷ lại người khác Bạch Hạo cũng ngại. Hơn nữa loại cứ xỉ long này khi cậu và Âu Cảnh lưu lạc cũng không phải chưa bắt qua, chẳng qua khi đó không biết mỡ của loại động vật này dùng để đốt lại tốt vậy, cho nên khi nhìn đến một tầng da dày thịt béo thì thấy buồn nôn, đem vứt sạch.Mấy con cứ xỉ long bị Bạch Hạo khiêu khích phát hỏa, ngao ngao rít gào phi đến, Bạch Hạo trái lách phải khiêu khích, đem cứ xỉ long dẫn đến nơi mình đặt bẫy.Kỳ thật loại rồng nhỏ này rất dễ đối phó, chỉ cần không đích thân đi đối đầu với giáp xác cứng rắn và răng nanh, nó sẽ ngu ngốc mơ hồ đi vào nơi đã thiết kế bẫy. Hơn nữa chúng nó chân ngắn, cổ ngắn, bị buộc lên thì ngay cả quay đầu cắn đứt dây cũng không được.Nhìn cứ xỉ long bị treo lên, Bạch Hạo vui vẻ tính toán lượng mỡ trên người bọn nó có thể dùng được bao lâu, tổng cộng bốn con, bốn con, có thể dùng trong một mùa đông ha?Gỡ đám cứ xỉ long xuống trói thành một đoàn, Bạch Hạo không dám ở nơi này động dao, cậu sợ mùi máu sẽ đưa đến phiền toái không cần thiết. Bốn con cứ xỉ long nặng như bốn đầu bò già, Bạch Hạo nhe răng há mồm kéo nửa ngày cũng không sao nhúc nhích. Cậu bắt đầu nhớ thương đến sức mạnh trời sinh của thú nhân, cậu cũng hiểu được thế nào là thê thảm tham ăn không tiêu hóa được.Ngay khi Bạch Hạo đang sầu mi khổ kiểm*, phía sau nổi lên cơn lốc nhẹ, cậu vừa quay đầu liền thấy Lôi Thiết Nhĩ mặt đen xì nghiêm túc xuất hiện trước mắt.*sầu mi khổ kiểm: buồn bã, ưu sầuLôi Thiết Nhĩ không nói lời nào, một tay ôm lấy Bạch Hạo đang xấu hổ, một tay kéo bốn cái bánh chưng, phía sau rầm rầm vỗ cánh, cũng không chạy lấy đà, cứ vậy bay lên trời.Để Bạch Hạo đứng vững rồi ném bánh chưng xuống quảng trường, Lôi Thiết Nhĩ thu cánh, ôm ngực, sắc mặt âm trầm trước sau như một."Tôi có thể tự bảo vệ bản thân, đây không phải là không gặp chuyện gì không may sao?" Bạch Hạo biết Lôi Thiết Nhĩ vì cái gì lại tức giận, hắn dù gì cũng là thủ lĩnh bộ lạc, còn cậu chỉ là một tên ngoại lai vậy mà không nghe mệnh lệnh của thủ lĩnh, tự nhiên sẽ làm người ta mất hứng."Tôi chỉ muốn chứng minh, tôi có thể tự nuôi sống bản thân, không cần các anh quan tâm..." Nhìn Lôi Thiết Nhĩ mặt càng ngày càng đen, Bạch Hạo cũng không biết nói gì cho đúng. Đây là chuyện gì? Bản thân cũng không làm ra chuyện gì tội ác tày trời, chỉ cãi lệnh của hắn thôi, nếu ngay từ đầu hắn đồng ý để mình theo bọn họ đi săn, cũng sẽ không xảy ra việc này.Xung quanh bắt đầu có người chú ý, tò mò đi đến. Bạch Hạo dư quang nhìn thấy Tây Lợi Á tránh ở phía sau Tuyết Lai thò đầu ra nhìn, Âu Cảnh muốn chạy đến, lại bị Bối Á Đặc bắt được."Đệt, anh nói chuyện đi, im lặng làm cái gì? Sao phải trừng tôi? Con mắt anh lớn lắm sao?" Bạch Hạo cũng tức giận, cậu bị bộ dạng này của Lôi Thiết Nhĩ sinh ra một sự khó chịu nói không lên lời: "Anh cũng thấy tôi có thể tự đi săn thú, sau này cũng đừng theo tôi nói cái này không được, cái kia không được. Tôi không giống các giống cái trong bộ lạc của anh, tôi không yếu ớt như vậy." Bạch Hạo đè ép lửa giận, nói xong lời này, quay đầu bỏ đi."Cấm túc." Lôi Thiết Nhĩ giống như hũ nút rốt cục mở miệng, nhưng vừa nói lại khiến cho người ta tức giận: "Tôi sẽ tìm người trông chừng em, trước khi qua mùa đông, không thể rời khỏi bộ lạc.""Cấm con mắt anh!" Bạch Hạo xoay người, lửa giận ngút trời vọt tới chỗ Lôi Thiết Nhĩ, một quyền tung ra. Thật ra cậu muốn kéo áo Lôi Thiết Nhĩ, đáng tiếc thú nhân không mặc áo, nên không thể nắm được. Đàn ông cả thôi, cách giải quyết vấn đề có rất nhiều, trong đó bạo lực được coi là cách trực tiếp nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me