Xuyen Khong Di The Thien Tai
Vu Quang theo con đường cũ mà rời khỏi Hoàng Cung, nàng di chuyển nhẹ nhàng qua những con đường nhỏ vắng người, nếu không về nhà nhanh chắc chắn Bạch Tĩnh sẽ kéo quân đi tìm mất. Thân xác này đã cải tổ xong, Bách Lý Mặc Quang đã an nghỉ, vậy kế hoạch trả thù cũng nên bắt đầu rồi.Ngàn vạn năm trước, Thần Giới cùng Ma Giới mâu thuẫn gay gắt dẫn đến đánh nhau, đánh đến nỗi cả hai đều gần như tuyệt diệt. Đại ca khi đó vô cùng tức giận, một phần vì đám phản thần cấu kết cùng Ma Giới và một phần......... vì nàng. Ký ức của nàng về trận đại chiến vô cùng rõ ràng nhưng lại đem cho nàng cảm giác giống như thiếu hụt. Cho đến bây giờ, giọng nói dịu dàng kia vẫn luôn quanh quẩn bên trong tâm trí nàng, vừa đủ để khiến nàng không quên cũng vừa đủ để khiến nàng không nhớ.Khi đến ngoài bìa rừng, Vu Quang dừng lại, nhưng không quay đầu lại." Ngươi định đi theo ta đến bao giờ ?" Phía sau không có ai trả lời, chỉ có tiếng gió thổi qua kẽ lá vang lên tiếng xào xạc, cùng ánh trăng ẩn hiện dưới tán cây cao." Không định quay lại nhìn ta sao?" Tiếng nói vang lên.Vu Quang mắt mở to kinh ngạc, lập tức quay người lại. Là giọng nói đó !!Nam nhân đằng sau một thân hắc phục, dung nhan diễm lệ anh tuấn, nhất là đôi mắt hồng huyết cực phẩm như phát ra ánh đỏ kia. Nam nhân này, là chủ nhân của giọng nói đó!" Nàng quả thực ............. không nhận ra ta." Đế Thần Tà Minh nhìn vẻ mặt nàng là đã đoán được rồi, trong lòng cảm thấy đau đớn." Ngươi ........... là ai?" Vu Quang điều chỉnh lại tâm trạng, lạnh mặt hỏi." Đi theo ta lâu như vậy, ngươi muốn gì?" " Muốn gặp nàng." Đế Thần Tà Minh dịu dàng đáp, ánh mắt lộ rõ nhu tình." Gặp ta? Ta không biết ngươi."" Nàng nhận ra giọng nói của ta." Năm đó vẫn là nàng nói thích nghe giọng của hắn, hắn là vì nàng học đàn học hát.Cái này không phủ nhận được." Có thể cho ta thời gian của nàng chứ ?" Đế Thần Tà Minh tiến đến gần Vu Quang.Vu Quang muốn từ chối nhưng lời đến môi lại không nói ra, chỉ gật đầu rồi đi cùng người nam nhân này.Đế Thần Tà Minh mỉm cười, nụ cười dịu dàng mang theo vui mừng nhưng lại phảng phất buồn bã. Vu Quang nhìn đến ngẩn người, rất nhanh lại thu hồi tầm mắt." Tên của ngươi là gì ? " Chỉ có thể tận lực chuyển đề tài." Tông .... Là Tà Minh, Đế Thần Tà Minh." Đế Thần Tà Minh muốn nói tên mình ra nhưng nàng ấy chắc chắn vẫn sẽ không nhận ra hắn, hắn vẫn mong nàng sẽ gọi tên hắn hơn là tự chính mình nói." Đế Thần Tà Minh? Là người của gia tộc lánh đời kia sao ?" Cha nuôi có nói phải tránh cái người này ra, hắn không phải người tốt." Ta là ........ "" Ta tên Mặc Quang hay Vu Quang ? Quang nhi, nàng thích cái tên nào hơn ?" Đế Thần Tà Minh cười nói." Sao ngươi biết ?" Mặc Quang ngạc nhiên.Dáng vẻ ngạc nhiên của nàng làm Đế Thần Tà Minh vui vẻ, ký ức linh hồn có thể quên nhưng ký ức thân thể vẫn còn, chỉ cần cho nàng cảm giác an toàn, nàng sẽ đối người viết hết tâm trạng lên mặt. Vẫn luôn ngây ngô như vậy........" Nàng tin vào duyên phận không? Nếu ta nói dù có bao nhiêu kiếp, tên nàng vẫn luôn là ' Quang ' không đổi, giống như ánh sáng không bao giờ biến mất." " Duyên phận? Tin. Nhưng duyên khác phận, ngươi nghe câu " Hữu duyên vô phận " bao giờ chưa ? Có thể ta có duyên với ' Quang ' nhưng chưa chắc phận của ta sẽ luôn có ' Quang ', giống bèo nước gặp nhau, chỉ là lướt qua chứ chưa chắc dính nhau cả đời." Vu Quang trả lời.Đế Thần Tà Minh nghe xong không đáp, nhưng đôi mắt lại thêm thâm trầm đáng sợ. Cái gọi là " Hữu duyên vô phận " ấy, hắn chắc chắn sẽ không để nó xảy ra. Hắn tìm được nàng thì sẽ có được nàng, cái gọi là vận mệnh ấy, không phải thứ hắn sẽ để nó chi phối mình !Đế Thần Tà Minh dẫn nàng về nhà hắn, đưa nàng đến vườn hoa Vu Quang của hắn. Những quả cầu lửa nho nhỏ tỏa ánh sáng dịu dàng ở khắp vườn, biến cả vườn hoa như cánh đồng ánh sáng. Vu Quang không nhịn được ' woa ' cảm thán, thật sự là rất đẹp." Đế Thần Tà Minh, hoa này gọi là gì ? Sao lại đẹp đến vậy ? " Còn đẹp hơn ở nhà của nàng nữa." Là Vu Quang hoa, loài hoa này chỉ mọc ở nơi sáng và chỉ nở ở nơi cực tối." Loài này là do hắn cùng nàng tạo ra, chỉ mọc ở Ma Giới." .................... " Thật luôn ? Có loài hoa như vậy cơ à ?" Nàng rảnh rỗi có thể đến đây, còn nữa, nàng gọi ta là Minh được rồi." Gọi cả họ lẫn tên vừa dài vừa xa cách, không muốn nghe." Chúng ta vừa mới quen, gọi như vậy thật sự rất vô lễ." Vu Quang thấy nam nhân này hình như đang dụ mình thân cận với hắn." Chúng ta có duyên gặp nhau, tại sao lại không trở nên thân thiết được chứ ?" Đế Thần Tà Minh cười đáp.Xoẹt Xoẹt Xoẹt !Một con thú nhỏ lông xù mắt kim sắc không biết từ đâu tới lăn đến bên chân nàng cọ lên cọ xuống, Đế Thần Tà Minh đen mặt nhìn Mặc Quang không cần liêm sỉ cọ cọ lấy lòng. Công chúa ở đây thì thái tử gì gì cũng là phù du, xê ra xê ra.Vu Quang nhìn con thú nhỏ cọ tới cọ lui bên chân mình, lại thấy nó dùng đôi mắt vàng lấp lánh (?) nhìn mình, tâm liền nhũn ra. Động vật nhỏ gì gì đó bán manh, quả thực sức công phá lớn. Đế Thần Tà Minh cười như không cười nhìn Mặc Quang, Mặc Quang cũng nhìn lại hắn, nhưng đầu vẫn cọ vào tay Vu Quang đang vốt ve mình.' Ngài nhìn cái gì, trong giáo phái còn nhiều việc lắm, đi giải quyết đi.'' Thân là Ma thú đứng đầu mà mày bán manh như vậy? Tôn nghiêm đâu ?'' Làm như trước mặt công chúa ngài thì nhiều tôn nghiêm lắm, hôm nay còn không phải dụ công chúa đến đây sao ?'' Có tin ta đập chết ngươi không con thú kia ?!'Cả hai ngấm ngầm đả kích nhau, được một lúc Vu Quang liền nhớ đến lời của Bạch Hổ, liền vội vàng cáo từ rời đi. Trước khi đi không quên vuốt Mặc Quang thêm vài cái." Đám hoa của ngài đâu có quý giá bằng ta." Mặc Quang sau khi nàng rời đi liền từ con thú to bằng nắm tay người lớn biến về hình người, đứng cạnh Đế Thần Tà Minh." Thế sao đến giờ nàng ấy vẫn không nhận ra ngươi? Ta thì không nói, chứ ngươi cũng bị bọn thần thú kia ghét, để xem ngươi làm thế nào ở bên nàng?" Đế Thần Tà Minh cười lạnh một tiếng, quay người vào nhà.Mặc Quang hừ hừ ghét bỏ vài tiếng rồi biến thành dạng rồng bay ra khỏi vườn.........................................................P/s: Lâu vậy mà vẫn không đủ chỉ tiêu, giảm xuống 60 views ra chương mới nhá !! Các bạn đọc vui vẻ ~
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me