LoveTruyen.Me

Xuyen Khong Hai Ta Khong Cung The Gioi

Nhớ lời Tư Trung nói hôm qua, Anh Khải dậy sớm hơn bình thường mang theo gùi và dao lên núi, tìm cây trúc chọn lóng dài và suôn nhất chặt đem về. Không biết cậu cần bao nhiêu nên Anh Khải lấy về khoảng 30 ống trúc.

Lúc trở về nhà Tư Trung vừa nấu xong bữa sáng, hai đứa nhỏ vẫn chưa dậy, cậu vào phòng đánh thức Anh Quân dặn dò thằng bé: "Ba và cha phải ra bãi dừa, ba nấu đồ ăn sáng rồi chút em dậy con cho em ăn nhé!"

Anh Quân mắt nhập nhèm nhưng vẫn nghe lời ba gật đầu đáp: "Con biết rồi, ba đi đi."

Tư Trung ra ngoài mang theo gùi, kiểm tra lại số ống trúc mà Anh Khải lấy được, cậu quyết định mang đi hết. Hai người rời nhà khá sớm, ngôi nhà của họ nằm bên sông áp sát núi chẳng có hàng xóm nên trên đường đi cả hai không gặp bất kỳ thôn dân nào.

Anh Khải là người kiệm lời, Tư Trung ngược lại, cậu không thích cảm giác đi chung mà cứ im lặng nên mở miệng tìm đề tài.

"Anh có thể trèo cây không?"

"Có nhưng cũng tùy cao quá thì không được."

Tư Trung nhớ tới chiều cao phải hơn mười mét của cây thốt nốt. "Anh biết mấy cây thốt nốt mọc trên cạn không? lát nữa anh sẽ trèo lên cây đó."

"Đó là thốt nốt à?"

"Bọn anh không gọi là thốt nốt sao?"

"Không, kêu chung là cây dừa thôi, phân biệt bằng cách gọi dừa cạn và dừa nước."

Tư Trung bật cười. "Chỗ em có cây dừa cạn, nên không thể gọi chung như thế."

"Vậy gọi theo ý cậu đi."

Nói xong câu này Anh Khải liền im lặng, Tư Trung như mắc nghẹn cậu thật sự không biết mình nên khơi chuyện từ đâu, lần đầu tiên trong đời cậu cảm thấy nói chuyện thì ra lại khó khăn đến như vậy.

Đột nhiên Anh Khải lên tiếng: "Vì sao lại phải trèo lên cây thốt nốt, quả của nó rất nhỏ nước thu về cũng không được bao nhiêu."

"Cây thốt nốt có thể làm đường, nó có vị ngọt rất đậm, chỗ em ở khi trước họ cắt một phần trên nhụy hoa, sau đó treo một vật có thể chứa nước vào để qua đêm hoặc để khoảng một ngày rồi lấy số nước đó về nấu lên thành đường."

"Giá trị của đường ở Cồ quốc hiện tại rất cao, nếu có thể làm ra nó e rằng chúng ta sẽ bị để ý." Anh Khải phổ cập thông tin cho cậu.

Đường ở thời nào cũng được xem là nguyên liệu quan trọng, ở cổ đại càng xem trọng nó hơn, đa số đường đều nằm trong tay quan lại hoặc hoàng tộc, hiếm khi có thương nhân nhỏ lẻ hay người dân nào tự ý mua bán.

"Vậy phải làm sao, chẳng lẽ ngừng việc lấy nước lại?" Tư Trung không muốn để nguồn kinh tế này rơi vào tay quan lại, khi đó người dân Hoa Nhài chắc chắn không kiếm được bao nhiêu, cơ hội để họ thay đổi cuộc sống càng không có, có khi còn rước về thêm phiền toái.

"Muốn không gây chú ý đừng gọi thứ chúng ta làm ra là đường thông thường."

Tư Trung như được khai sáng. "Thế thì gọi là viên thốt nốt, cái còn lại gọi là mật dừa, chẳng có từ đường như vậy được rồi đúng không?"

Anh Khải mỉm cười trông có vẻ hài lòng với sự nhanh nhạy của Tư Trung. "Trước mắt cứ làm ra thành phẩm đã, ít nhất phải có hàng thì mới chắc có bán được không."

Tư Trung vui vẻ đuổi theo bước chân hắn. "Anh Khải anh thông minh thật đấy, còn rất bình tĩnh nữa, em thì cứ làm rối lên hết!"

Anh Khải không nói gì nhưng khuôn mặt hắn đã nhu hòa đi rất nhiều. Rất nhanh bọn họ đi tới khu vực có cây thốt nốt, Tư Trung chỉ cho hắn cách làm sao để lấy nước thốt nốt.

Cậu hướng dẫn Anh Khải dùng dây buộc vào mỗi ống trúc, sau đó bỏ ống vào gùi leo lên.

"Khi lên cao anh dùng dao cắt đầu nhụy hoa, sau đó treo ống trúc xuống bên dưới vị trí nước chảy ra."

Anh Khải gật đầu, nhẹ nhàng leo lên. Loại thân cao thẳng đứng không có cành thuộc họ dừa rất khó trèo, chỉ có những người giỏi leo cây thật sự mới có thể leo lên. Nhìn Anh Khải làm được một cách dễ dàng Tư Trung thở phào.

Vì còn phải dùng ống trúc cho dừa nước nên Tư Trung và Anh Khải thống nhất chỉ dùng 15 ống cho cây thốt nốt. Sau khi treo hết lên hắn ngay lập tức trượt xuống.

Làm xong cả hai đi tới bãi dừa nước, nơi này rất rộng, dừa nước nằm sát bờ, mọc thấp nên rất dễ làm.

"Anh chặt chùm quả của nó xuống, sau đó uốn con cuống, đánh nhẹ lên thân cuống buộc ống trúc vào bên dưới." Tư Trung hướng dẫn Anh Khải làm.

Rất nhanh liền có nước chảy ra.

"Được rồi, bây giờ chúng ta về nhà khoảng sáng mai quay lại, hy vọng sẽ có được thu hoạch như mong muốn."

Xong chuyện ở bãi dừa, cả hai cùng về nhà, suốt chặng đường đi trở về Tư Trung rất vui, dù Anh Khải không cùng cậu trò chuyện nhưng cậu vẫn cười nhìn đông ngó tây thưởng thức cảnh đẹp thiên nhiên.

Về đến nhà vừa hay cũng là lúc nên đi chuẩn bị bữa trưa. Trong nhà vẫn còn ít thịt thỏ rừng hôm qua Anh Khải lên núi săn được, Tư Trung làm món thịt thỏ hầm khoai tây.

Hiện tại nguồn thức ăn của gia đình họ khá thụ động, chủ yếu phụ thuộc vào Anh Khải đi rừng, như vậy rất không ổn, nếu trời mưa Anh Khải không đi rừng được cả nhà họ sẽ không có đồ ăn, cần phải thay đổi cách cung cấp lương thực càng sớm càng tốt.

Sau bữa cơm tranh thủ lúc chỉ còn hai người trong bếp, Tư Trung nói ra ý định của mình: "Em muốn khai hoang một khoảng đất nhỏ để trồng rau."

Anh Khải lắc đầu: "Đất núi sau nhà chúng ta có thể trồng được nhưng không thích hợp vì thường bị các con vật trong rừng quậy phá, còn đất trước sân toàn là đất cát rất khó trồng."

"Đất cát vẫn trồng được một số loại như khoai tây, củ dền và cà chua."

Nhắc đến khoai tây Tư Trung nhớ tới không ít tác dụng của nó, cậu hưng phấn nói: "Khoai tây làm được rất nhiều món ngon mình nên trồng nó, còn cà chua nữa, đây là loại quả không chỉ ăn sống mà có thể dùng nấu canh và làm các món ăn ngon khác. Ngày mai sau khi thu hoạch nước dừa về chúng ta vào rừng tìm cây giống đi, tiện thể thử tìm thêm nhiều loại khác nữa, trong rừng nhất định nhiều loại cây trồng mà chúng ta chưa tìm thấy."

Hai mắt Tư Trung phát sáng, cả người bừng bừng khí thế, cậu đem tới cho người khác một cảm giác rất thoải mái, bất giác Anh Khải cứ vậy nhìn cậu, đến mức Tư Trung sau một tràng dài thao thao bất tuyệt không thấy hắn đáp lời nhìn qua gặp phải ánh mắt ấy liền ngại ngùng.

Cuối cùng Anh Khải cũng nhận ra sự thất thố của mình, hắn ho khan vài tiếng đáp: "Được, mai ta sẽ dẫn cậu đi, thử đi sâu một chút xem tìm được gì khác lạ không."

Không khí sau cuộc nói chuyện trở nên ôn hòa dịu nhẹ, Tư Trung thoải mái đến mức vui vẻ hát những câu vu vơ mà đến chính cậu cũng không hiểu. Anh Khải chậm rãi làm xong mọi việc, chờ cho cậu ấp xong bát, gác nồi cẩn thận khi đó mới cùng cậu ra ngoài.

Đêm nay họ vẫn chung giường, Anh Khải không hề động tới Tư Trung, để cho cậu một không gian thoải mái, đêm khuya nhiệt độ giảm xuống hơi thấp, lúc Anh Khải vươn tay kéo chăn xuống tính đắp cho hai người, Tư Trung đột nhiên lật người lăn vào ngực hắn. Tay Anh Khải cứng ngắc trong giữ nguyên tư thế, chờ tới khi Tư Trung nằm yên hắn mới dám cử động từ từ đắp chăn cho hai người, cánh tay chậm rãi áp xuống lưng Tư Trung vỗ nhẹ lưng cậu, ôm lấy.

Hắn không ngủ cứ vậy lẳng lặng nhìn cậu, bóng tối che hết biểu cảm trên khuôn mặt lạnh tanh kia, chỉ còn lại đôi mắt phát sáng như loài sói đang quan sát con mồi trong bóng tối.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me