Xuyen Khong Thien Gioi Hoang Hau Phan 1 Edit Hoan Full
Chương bảy mươi sáu : Tam tỷ muội đoàn kết một lòng đối ngoại địch
Chương 76.1
Bên trong tẩm cung, vô cùng an tĩnh.
Mọi người đều nhìn thái hậu nương nương, thấy nàng không có phản ứng nào, hiển nhiên là không chứng cớ gì, đã không có chứng cứ, liền không trị tội được Mộc Thanh Châu, quý phi Sở Ngữ Yên cùng Tây Môn Tân Nguyệt đều có hơi thất vọng, vốn còn muốn xem một ít trò hay lâu hơn một chút. Không nghĩ tới cứ như vậy mà kết thúc, năng lực của thái hậu có phải quá nhỏ hay không.
Bất quá sự tình còn không có kết thúc.
Vẫn quỳ gối phía sau Mộc Thanh Châu nha đầu Bảo Tranh bỗng nhiên bước lên trước hai bước, thanh âm cầu xin trong vắt vang lên: "Bẩm hoàng thượng, thái hậu nương nương, là đại tiểu thư hạ độc hại thái hậu nương nương, chuyện này nô tỳ tận mắt nhìn thấy."
Lời vừa nói ra, như một tảng đá lớn rơi xuống biển, khơi lên sóng to gió lớn, Bảo Tranh là nha đầu Mộc phủ, bây giờ lại ra mặt chỉ chứng tội tiểu thư mình, rất rõ ràng là nàng bị thái hậu mua chuộc, rất nhiều người đều coi thường nha đầu kia, nhưng lúc này cục diện thoáng cái đã thay đổi, chỉ sợ hoàng hậu cũng khó mà toàn thân trở ra.
Mộc Thanh Châu ngây dại, hơn nửa ngày cũng không kịp phản ứng, Bảo Tranh là nha đầu của nàng, đi theo nàng có hơn mười năm, bây giờ lại đứng ra chỉ chứng tiểu thư mình hạ độc, quan trọng nhất là nàng vốn không hạ độc?
Mộc Thanh Dao sắc mặt lạnh lẽo, ánh mắt băng hàn, trước đây đã cảm thấy Bảo Tranh bợ đỡ, không nghĩ tới sau khi tiến cung càng trầm trọng thêm, ngay cả chủ tử cũng hãm hại, nàng ta đứng ra chỉ chứng dù Mộc Thanh Châu có miệng cũng đừng hòng biện minh, bởi vì Bảo Tranh là thiếp thân nha đầu của nàng.
"Bảo Tranh, vì sao?"
Mộc Thanh Châu thì thào tự nói, mắt không chớp không nháy nhìn chằm chằm nha đầu của mình, cũng không nói nên lời, Bảo Tranh hãm hại nàng, nàng có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội, chẳng lẽ hôm nay là ngày chết của nàng sao, buồn cười thật đáng buồn cười a, Mộc Thanh Châu cười rộ lên thê lương không gì sánh được, tự tạo nghiệt không thể sống, là bản thân mình trước đây làm rất nhiều chuyện xấu? Hôm nay mới có báo ứng như vậy, Mộc Thanh Châu cười tươi đẹp mở miệng: "Bảo Tranh, làm người phải tích đức, ngươi như vậy sẽ gặp báo ứng."
"Tiểu thư, người đang nói gì vậy? Bảo Tranh chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi, nô tỳ không đành lòng nhìn thấy thái hậu chịu khổ, cho nên mới phải nói ra, độc dược kia là do tiểu thư lúc trước bảo nô tỳ mang vào, bây giờ còn có một ít đặt ở Trữ Tú cung."
Trong tẩm cung, Như Âm môi mím lại, hung ác mở miệng: "Người đâu, lập tức dẫn người đi Trữ Tú cung lục soát tìm ra chứng vật, hiện tại nhân chứng vật chứng đều có, Mộc Thanh Châu, ngươi còn có cái gì để nói?"
Mộc Thanh Châu kinh ngạc quay đầu lại nhìn ánh sáng trên khuôn mặt dữ tợn của công chúa, cũng không nói gì, nàng còn có thể nói cái gì, nước mắt chảy xuống, lần này tiến cung, phụ thân vốn không tán thành, trước khi đi còn cảnh cáo các nàng hành sự phải suy nghĩ, nhất là phải chú ý đến thái hậu nương nương, nếu như thấy không ổn, liền lập tức xuất cung.
Nhưng bây giờ có nói gì cũng đã muộn.
Công chúa ra lệnh một tiếng, Lý công công Quảng Dương cung lập tức dẫn mấy người tiểu thái giám đi thẳng đến Trữ Tú cung, nếu Bảo Tranh nói trong Trữ Tú cung có vật chứng, như vậy ván cờ này đã sớm bày xong.
Thái hậu lúc này khuôn mặt ai thiết, tựa hồ tương đối đau lòng, mâu quang nhu hòa mở miệng: "Mộc Thanh Châu, ai gia và ngươi có cái gì thâm cừu đại hận, ngươi lại muốn hạ độc hại ai gia, hoặc ngươi cũng là bị người ta uy hiếp không làm không được?"
Lời của Thái hậu như đánh vào lòng mọi người, Mộc Thanh Dao cả cười, kế một cục đá hạ ba con chim này thật là tốt, nguyên lai tấm bia cuối cùng vẫn là nàng, lời nói của bà ta lúc này rõ ràng là có thâm ý khác, chỉ cần Mộc Thanh Châu giao ra người chủ mưu phía sau, là có thể an nhiên thoát thân, đây là ý nghĩa thật sự sao?
Nhất thời trên điện mọi người đều nhìn phía Mộc Thanh Châu, có suy ngẫm có thâm ý, có nghiền ngẫm, còn có bí hiểm. Nói chung hiện tại Mộc Thanh Châu nói một câu, có thể quyết định sinh tử của hoàng hậu nương nương... Khi đối diện với sống chết trước mắt, mọi người có lý do tin Mộc Thanh Châu sẽ chọn bến tốt mà đỗ, không có khả năng vì hoàng hậu mà mất đi tính mạng, hơn nữa lúc trước nghe nói cảm tình của các nàng cũng không tốt, như vậy hoàng hậu lúc này thật khó tránh một kiếp... Chỉ là thế sự không có tuyệt đối, có vài người thông minh cả một đời, nhưng hồ đồ nhất thời, có vài người hồ đồ cả một đời, nhưng thông minh nhất thời, mà Mộc Thanh Châu là người thuộc về vế sau.
Nàng ở mộc phủ là đại tiểu thư kiêu ngạo ương ngạnh, luôn luôn muốn làm gì thì làm, thế nhưng sau khi tiến cung cũng chưa như thế lần nào, cũng đã hiểu rất nhiều tình huống phát sinh, hơn nữa suy nghĩ còn rõ ràng hơn trước rất nhiều, lần này thái hậu hãm hại, rõ ràng là muốn đối phó Tam tỷ muội các nàng, dùng các nàng để đối phó với hoàng hậu, còn trừng trị kẻ phía sau hoàng hậu, chính là Mộc gia, hy sinh một Mộc Thanh Châu, nhưng bảo toàn cho Mộc gia, nếu như Mộc Thanh Dao gánh chịu tội danh, chỉ sợ phụ thân cũng phải gặp tai ương, Mộc Thanh Châu trước sau suy nghĩ một phen, cuối cùng cắn răng một cái, thản nhiên mở miệng.
"Là Thanh Châu hạ độc, cũng không có bất kỳ người nào sai khiến, xin thái hậu trừng phạt."
"Mộc Thanh Châu, " một tiếng kêu này chứa đựng bao nhiêu yêu thương... Mộc Thanh Dao chưa từng nghĩ tới có một ngày Mộc Thanh Châu cũng sẽ thản nhiên vì đại nghĩa mà che chở cho mình, nên nói nàng ngu ngốc hay tỷ muội tình thâm, nói chung Mộc Thanh Dao trong lòng có một gốc rễ vừa bị chặt đứt, thì ra nàng vẫn rất ghét Mộc Thanh Châu, từ trước tới nay đối với nàng ta luôn luôn rất lạnh nhạt, thế nhưng tỉ mỉ suy xét, Mộc Thanh Châu cũng không có đối với nàng làm bao nhiêu chuyện quá đáng, nàng ta chỉ đối với thân chủ trước đây mà thôi, nhưng nàng lại chưa bao giờ nghĩ tới, chân chính cá tính của Mộc Thanh Dao cũng rất dễ làm người ta chán ghét.
Nàng cũng biết việc này là tội chết, giết thái hậu bằng thuốc độc, tội đáng chém đầu.
Thái hậu không có được hiệu quả như mong muốn, ánh mắt âm trầm xuống, sắc mặt xấu xí trừng mắt nhìn Mộc Thanh Châu, bên trong tẩm cung phản ứng của mọi người không giống nhau, công chúa Mộ Dung Như Âm khinh thường nhìn Mộc Thanh Châu, ánh mắt bễ nghễ kia, thật giống như nhìn một con sâu con kiến, mà quý phi Sở Ngữ Yên cùng Tây Môn Tân Nguyệt trong mắt khó nén sự thất vọng, nhưng mà đối với Mộc Thanh Châu hiên ngang lẫm liệt cũng có vài phần kính nể, không nghĩ tới mộc tể tướng có thể dạy dỗ nữ nhi thật không giống người thường, trước đây còn tưởng rằng hai đóa hoa của Mộc gia là phế vật, đâu biết trong lúc nguy cấp mới nhìn ra sự bất phàm.
Lúc này thái giám đi Trữ Tú cung thu thập vật chứng đã trở về, trong tay không có chút nào bất ngờ nào đang cầm một bao thuốc dâng lên.
Huyền đế Mộ Dung Lưu Tôn lạnh lùng nhìn tất cả, ánh mắt chợt lóe lên sắc bén rồi biến mất, hắn thấy được yêu thương trong mắt Dao nhi, trong lòng bị nhéo một chút, thế nhưng đồng thời lại thở dài một hơi, may là nàng không có việc gì, những người khác bị thương hay chết, không chút nào ảnh hưởng đến hắn, vẫn là thu dọn mọi thứ thôi, khuôn mặt liền bao phủ tầng sương mỏng lạnh lùng mở miệng: "To gan Mộc Thanh Châu dám độc hại thái hậu, tội ác..."
Huyền đế ý lời còn không có nói xong, Mộc Thanh Hương vẫn nhu thuận núp ở góc tường bỗng òa khóc lên, dẫn tới mọi người cùng nhau nhìn sang, chỉ thấy Mộc Thanh Hương một bên khóc một bên kêu loạn: "Đừng đụng ta, đừng đụng ta."
Mộc Thanh Dao bắt được cơ hội này, lập tức bình tĩnh mở miệng: "Đây là chuyện gì? Nàng xảy ra chuyện gì?" Tây Vũ thân là nha đầu của nhị tiểu thư, nghĩ đến nhị tiểu thư phải chịu khổ sỡ, cũng bất chấp ánh mắt cảnh cáo của thái hậu cùng công chúa, oa một tiếng khóc lên cùng nhị tiểu thư, một bên khóc một bên mở miệng: "Cầu hoàng hậu nương nương vì nhị tiểu thư làm chủ a, nhị tiểu thư ở hậu hoa viên của Quảng Dương cung bị người ta làm nhục, chịu không nổi đã kích hóa điên rồi."
"Cái gì?" Mộc Thanh Dao từ trên ghế ngồi bật dậy, quanh thân bao phủ tầng sương lạnh lẽo vì tức giận, mở to hai mắt khó có thể tin, nhìn Mộc Thanh Hương còn đang nháo loạn không ngừng, thảo nào lúc nãy gặp ánh mắt nàng rời rạc, nguyên lai là bị người cưỡng, cưỡng? Mộc Thanh Dao không có biện pháp nào nghĩ tiếp, đây là chuyện đối với một nữ nhân có bao nhiêu tàn nhẫn.
" Tại sao lại phát sinh chuyện này, trong cung tại sao lại có nam tử? Chẳng lẽ thị vệ trong cung đều bất tài, lại để cho một người nam nhân ở trong cung qua lại như thường, hơn nữa còn là ở Quảng Dương cung?"
Mộc Thanh Dao lời nói vừa mới dứt, Mộc Thanh Hương vẫn khóc được lợi hại lòng bỗng nguội lạnh, không nghĩ tới các nàng một lần tiến cung, lại rơi xuống kết quả như vậy, bản thân bị người ô nhục, vốn cũng không muốn sống tiếp, nếu đã muốn chết, sao không liều mạng đánh cuộc, nói không chừng có thể bảo vệ đại tỷ, nếu như mình chết, đại tỷ có thể bảo toàn tính mệnh, bởi vì hoàng thất cố kỵ mặt mũi, tất nhiên phải đem tin tức che giấu, nếu phong tỏa tin tức, đại tỷ cũng không cần phải đi Hình bộ.
Mộc Thanh Hương vốn là người thông minh, một phen tự đánh giá, chủ ý đã quyết, không bao giờ nghĩ lại nữa, rất nhanh hướng cột đồng bên trong tẩm cung đánh tới, sử dụng hết mười phần khí lực.
Huyền đế đang khiếp sợ rất nhiều, vung tay lên, khí lực mạnh mẽ đánh văng Mộc Thanh Hương ra, làm cho thân thể của nàng lệch khỏi quỹ đạo một ít, tuy vậy Mộc Thanh Hương đầu cũng đụng phải cột nên chảy máu hôn mê.
Trong tẩm cung to lớn thoáng cái rơi vào vắng vẻ.
Mộc Thanh Dao là người phục hồi tinh thần lại đầu tiên rất nhanh đứng dậy, lắc mình vọt tới bên cạnh Mộc Thanh Hương, vươn tay loạng choạng đỡ nàng, giờ khắc này nội tâm nàng tràn đầy cảm giác khó có thể diễn tả, Mộc Thanh Hương làm như thế là vì bảo toàn Mộc Thanh Châu, mà Mộc Thanh Châu làm như vậy là vì bảo toàn nàng, kỳ thực các nàng có một điểm giống nhau, chính là bảo vệ tốt Mộc phủ, bảo vệ tốt Mộc tể tướng, ai cũng biết, việc này nếu xử lý không tốt, phụ thân tất nhiên sẽ bị đả kích.
"Thanh Hương, Thanh Hương."
Máu từ trên đầu của Mộc Thanh Hương chảy xuống, tràn đầy mặt, giống như một đóa huyết hoa sen đang nở, mê hoặc lòng người, mang theo sự tàn bạo khác thường.
"Thanh Hương, Thanh Hương" mộc đại tiểu thư phục hồi tinh thần lại, không nghĩ tới tự xưa nay mình đối đãi như vậy với Mộc Thanh Hương, mà nàng lại liều mạng sẳng sàng bảo vệ cho mình, đôi mắt nhất thời rơi lệ, ô ô khóc lên, thanh âm cực kỳ bi ai, toàn bộ bên trong tẩm cung không người nào không động lòng, chỉ có thái hậu cùng Như Âm, sắc mặt khó coi, ánh mắt lãnh lệ, xem ra kế một cục đá hạ ba con chim các nàng đã thất bại trong gang tấc, ai mà nghĩ tới ba tiểu thư mộc phủ lại liều chết bảo vệ nhau.
Lực lượng đoàn kết là lớn vô cùng, Mộc Thanh Dao nhìn hết thảy trước mắt, hai tròng mắt sáng ngời, hay đó là một cơ hội lật ngược tình thế, lập tức đứng lên, trong đôi mắt đen bồng bềnh lãnh khí vô tận, bễ nghễ quét mắt nhìn một vòng, cuối cùng dừng ở trên người Huyền đế Mộ Dung Lưu Tôn, bình tĩnh lạnh lùng mở miệng cầu xin.
"Hoàng thượng không có quên lúc đầu đồng ý cho Thanh Dao một lời hứa, Thanh Dao xin hoàng thượng bỏ qua cho Mộc Thanh Châu một mạng."
Mộc Thanh Dao lời nói vừa rơi xuống, thái hậu nương nương cùng Như Âm công chúa sắc mặt lập tức khó coi, đồng thời mở miệng: "Hoàng hậu, ngươi thật to gan, nàng dùng thuốc độc để giết ai gia, nhân chứng vật chứng đã có đủ, chẳng lẽ không đáng chết sao?"
"Thái hậu nương nương an tâm bình tĩnh một chút, xin nghe Thanh Dao nói một lời rồi mới kết luận."
Trong tẩm cung, Mộc Thanh Dao một thân ngông nghênh, lạnh lùng quét mắt nhìn thái hậu cùng hoàng thượng, vì tâm ý liều chết hôm nay của Mộc Thanh Hương dành cho Mộc Thanh Châu, nàng nhất định phải cứu nàng ta một mạng, nàng ta vốn không có hạ độc, người thái hậu chân chính muốn đối phó là nàng..."Giết thái hậu bằng thuốc độc, tội đương nhiên phải giết, Thanh Dao muốn hỏi, thái hậu nương nương lúc này có nửa điểm không ổn sao?"
Một lời rơi ra, hoàng thượng và quý phi nương nương cùng nhau nhìn sang, chỉ thấy thái hậu nương nương trước còn ngủ ở trên giường, về sau bởi vì vô cùng tức giận, lúc này đang ngồi thoải mái ở trên giường, cũng không nhìn thấy được có một chút thương tổn.
"Cổ nhân có câu, giết người thì phải đền mạng, nhưng bây giờ đâu có người nào chết, nếu không ai chết, tại sao lại đòi người ta đền mạng đây."
"Ngươi?" Thái hậu bị Mộc Thanh Dao làm tức giận đến mắt nổ đom đóm, thiếu chút nữa là ngất đi, từ khi nữ nhân này tiến cung, nàng không có một ngày an ổn, chẳng lẽ thực sự là một vật khắc một vật, vận rủi của nàng đã đến rồi sao? Không được, nàng nhất định phải đem nữ nhân này chỉnh chết.
"Ai gia là thái hậu, nếu như ai gia mà chết, Mộc gia sẽ bị tru di cửu tộc, mà không phải chỉ giết một mình nàng."
Thái hậu lời nói hung tàn vang lên, thì ra là cũng biết lý lẽ, độc chết người trong hoàng tộc, chắc là phải bị diệt tộc, mà Mộc Thanh Châu đầu độc thái hậu, tự mình còn thừa nhận, giết một mình nàng đã là thiên đại ban ân, nhưng Mộc Thanh Dao cũng không muốn để cho Mộc Thanh Châu chết, vì thế làm hết năng lực của mình để bảo toàn mạng cho nàng.
"Thái hậu nương nương nói không có sai, nhưng đừng quên giết người trong hoàng thất phải trãi qua Hình bộ xét xử, nếu như trải qua Hình bộ thẩm tra xử lí, tất nhiên phải có tiền căn hậu quả mới có thể lập án, như vậy chuyện Quảng Dương cung tại sao lại có nam tử thường xuyên lui tới, Mộc Thanh Hương bị làm nhục, nàng đập đầu tự sát, lúc đầu là do thái hậu phái người đón hai tỷ muội Mộc gia vào cung, trong thiên hạ này có bao nhiêu cái miệng, sẽ nói ra chuyện khó nghe gì đây? Trong cung có hai vị công chúa chưa gả, mà nam tử có thể có thể tự do ra vào, làm hại mộc nhị tiểu thư bị ô nhục, chuyện này là chuyện chê cười lớn nhất của hoàng thất, chẳng lẽ thái hậu thực sự hy vọng chuyện quan trọng như thế đem công bố cùng người khác sao?"Mộc Thanh Dao tiếng nói thanh thoát lạnh lùng, vội vã đem tầm mắt của mình nhìn chằm chằm thái hậu, thái hậu nhất thời giật mình sửng sốt, Mộc Thanh Dao nói một điểm cũng không có sai, việc này nếu đem qua Hình bộ thẩm tra xử lí, tất nhiên sẽ dính dấp đến chuyện của Mộc nhị tiểu thư, như vậy việc hậu cung có nam tử ra vào, danh dự của hoàng gia để ở đâu? Công chúa vẫn còn chưa gả ra ngoài?
Tẩm cung rơi vào không khí yên lặng chết chóc, mọi người không biết ván cờ này phải làm sao thu dọn, ai cũng không dám nói thêm cái gì, hiện tại chỉ có thể mặc cho hoàng thượng làm chủ.
Mộ Dung Lưu Tôn nhìn phía Mộc Thanh Dao, khuôn mặt nàng như nước, sương lạnh trải rộng, quanh thân lãnh lùng cứng rắn, tiêu sát đứng thẳng trong tẩm cung, khí thế hoàn toàn sắc bén, hôm nay nếu mình không cho phép nàng, chỉ sợ nàng cùng hắn lập tức sẽ có khoản cách, hơn nữa lúc đầu là mình nợ nàng một lời hứa, thế nhưng hắn nếu đứng về phía nàng, chỉ sợ thái hậu không tin phục, hơn nữa đầu độc người trong hoàng thất, vốn là một tội lớn.
Mộ Dung Lưu Tôn vung lên tay áo gấm hoa lệ thêu long vẽ phượng, cứng rắn trầm vọng mệnh lệnh "Mộc Thanh Châu tử tội có thể miễn, nhưng tội sống khó tha, đánh nặng năm mươi đại bản."
Thái hậu vừa nghe hoàng thượng nói, thân thể cứng lại, sắc mặt mang vẻ lo lắng khó hiểu, dữ tợn nhìn Mộ Dung Lưu Tôn: "Hoàng nhi, nàng dùng thuốc độc giết ai gia, vẫn có thể tha cho nàng."
"Mẫu hậu chẳng lẽ người thực sự muốn chuyện hoàng thất tiết lộ ra ngoài sao? Hơn nữa năm mươi đại bản đủ để lấy mạng một người."
Hoàng thượng lạnh lùng nói, thái hậu trầm mặc không lên tiếng, bên trong tẩm cung, Mộc Thanh Dao lạnh lùng nhìn Huyền đế, một thân cao ngạo cuồng tứ, hắn có thể làm được như vậy, đã cho nàng có cơ hội tranh thủ, về phần năm mươi hèo kia, Mộc Thanh Châu có thể chịu được hay không chỉ xem vào số mạng của nàng.
"Thanh Dao có một yêu cầu quá đáng, xin hoàng thượng thành toàn."
"Nói?" Mộ Dung Lưu Tôn mở miệng như đinh đóng cột, chỉ cần nàng nói ra, hắn nhất định cho phép.
Chương 76.1
Bên trong tẩm cung, vô cùng an tĩnh.
Mọi người đều nhìn thái hậu nương nương, thấy nàng không có phản ứng nào, hiển nhiên là không chứng cớ gì, đã không có chứng cứ, liền không trị tội được Mộc Thanh Châu, quý phi Sở Ngữ Yên cùng Tây Môn Tân Nguyệt đều có hơi thất vọng, vốn còn muốn xem một ít trò hay lâu hơn một chút. Không nghĩ tới cứ như vậy mà kết thúc, năng lực của thái hậu có phải quá nhỏ hay không.
Bất quá sự tình còn không có kết thúc.
Vẫn quỳ gối phía sau Mộc Thanh Châu nha đầu Bảo Tranh bỗng nhiên bước lên trước hai bước, thanh âm cầu xin trong vắt vang lên: "Bẩm hoàng thượng, thái hậu nương nương, là đại tiểu thư hạ độc hại thái hậu nương nương, chuyện này nô tỳ tận mắt nhìn thấy."
Lời vừa nói ra, như một tảng đá lớn rơi xuống biển, khơi lên sóng to gió lớn, Bảo Tranh là nha đầu Mộc phủ, bây giờ lại ra mặt chỉ chứng tội tiểu thư mình, rất rõ ràng là nàng bị thái hậu mua chuộc, rất nhiều người đều coi thường nha đầu kia, nhưng lúc này cục diện thoáng cái đã thay đổi, chỉ sợ hoàng hậu cũng khó mà toàn thân trở ra.
Mộc Thanh Châu ngây dại, hơn nửa ngày cũng không kịp phản ứng, Bảo Tranh là nha đầu của nàng, đi theo nàng có hơn mười năm, bây giờ lại đứng ra chỉ chứng tiểu thư mình hạ độc, quan trọng nhất là nàng vốn không hạ độc?
Mộc Thanh Dao sắc mặt lạnh lẽo, ánh mắt băng hàn, trước đây đã cảm thấy Bảo Tranh bợ đỡ, không nghĩ tới sau khi tiến cung càng trầm trọng thêm, ngay cả chủ tử cũng hãm hại, nàng ta đứng ra chỉ chứng dù Mộc Thanh Châu có miệng cũng đừng hòng biện minh, bởi vì Bảo Tranh là thiếp thân nha đầu của nàng.
"Bảo Tranh, vì sao?"
Mộc Thanh Châu thì thào tự nói, mắt không chớp không nháy nhìn chằm chằm nha đầu của mình, cũng không nói nên lời, Bảo Tranh hãm hại nàng, nàng có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội, chẳng lẽ hôm nay là ngày chết của nàng sao, buồn cười thật đáng buồn cười a, Mộc Thanh Châu cười rộ lên thê lương không gì sánh được, tự tạo nghiệt không thể sống, là bản thân mình trước đây làm rất nhiều chuyện xấu? Hôm nay mới có báo ứng như vậy, Mộc Thanh Châu cười tươi đẹp mở miệng: "Bảo Tranh, làm người phải tích đức, ngươi như vậy sẽ gặp báo ứng."
"Tiểu thư, người đang nói gì vậy? Bảo Tranh chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi, nô tỳ không đành lòng nhìn thấy thái hậu chịu khổ, cho nên mới phải nói ra, độc dược kia là do tiểu thư lúc trước bảo nô tỳ mang vào, bây giờ còn có một ít đặt ở Trữ Tú cung."
Trong tẩm cung, Như Âm môi mím lại, hung ác mở miệng: "Người đâu, lập tức dẫn người đi Trữ Tú cung lục soát tìm ra chứng vật, hiện tại nhân chứng vật chứng đều có, Mộc Thanh Châu, ngươi còn có cái gì để nói?"
Mộc Thanh Châu kinh ngạc quay đầu lại nhìn ánh sáng trên khuôn mặt dữ tợn của công chúa, cũng không nói gì, nàng còn có thể nói cái gì, nước mắt chảy xuống, lần này tiến cung, phụ thân vốn không tán thành, trước khi đi còn cảnh cáo các nàng hành sự phải suy nghĩ, nhất là phải chú ý đến thái hậu nương nương, nếu như thấy không ổn, liền lập tức xuất cung.
Nhưng bây giờ có nói gì cũng đã muộn.
Công chúa ra lệnh một tiếng, Lý công công Quảng Dương cung lập tức dẫn mấy người tiểu thái giám đi thẳng đến Trữ Tú cung, nếu Bảo Tranh nói trong Trữ Tú cung có vật chứng, như vậy ván cờ này đã sớm bày xong.
Thái hậu lúc này khuôn mặt ai thiết, tựa hồ tương đối đau lòng, mâu quang nhu hòa mở miệng: "Mộc Thanh Châu, ai gia và ngươi có cái gì thâm cừu đại hận, ngươi lại muốn hạ độc hại ai gia, hoặc ngươi cũng là bị người ta uy hiếp không làm không được?"
Lời của Thái hậu như đánh vào lòng mọi người, Mộc Thanh Dao cả cười, kế một cục đá hạ ba con chim này thật là tốt, nguyên lai tấm bia cuối cùng vẫn là nàng, lời nói của bà ta lúc này rõ ràng là có thâm ý khác, chỉ cần Mộc Thanh Châu giao ra người chủ mưu phía sau, là có thể an nhiên thoát thân, đây là ý nghĩa thật sự sao?
Nhất thời trên điện mọi người đều nhìn phía Mộc Thanh Châu, có suy ngẫm có thâm ý, có nghiền ngẫm, còn có bí hiểm. Nói chung hiện tại Mộc Thanh Châu nói một câu, có thể quyết định sinh tử của hoàng hậu nương nương... Khi đối diện với sống chết trước mắt, mọi người có lý do tin Mộc Thanh Châu sẽ chọn bến tốt mà đỗ, không có khả năng vì hoàng hậu mà mất đi tính mạng, hơn nữa lúc trước nghe nói cảm tình của các nàng cũng không tốt, như vậy hoàng hậu lúc này thật khó tránh một kiếp... Chỉ là thế sự không có tuyệt đối, có vài người thông minh cả một đời, nhưng hồ đồ nhất thời, có vài người hồ đồ cả một đời, nhưng thông minh nhất thời, mà Mộc Thanh Châu là người thuộc về vế sau.
Nàng ở mộc phủ là đại tiểu thư kiêu ngạo ương ngạnh, luôn luôn muốn làm gì thì làm, thế nhưng sau khi tiến cung cũng chưa như thế lần nào, cũng đã hiểu rất nhiều tình huống phát sinh, hơn nữa suy nghĩ còn rõ ràng hơn trước rất nhiều, lần này thái hậu hãm hại, rõ ràng là muốn đối phó Tam tỷ muội các nàng, dùng các nàng để đối phó với hoàng hậu, còn trừng trị kẻ phía sau hoàng hậu, chính là Mộc gia, hy sinh một Mộc Thanh Châu, nhưng bảo toàn cho Mộc gia, nếu như Mộc Thanh Dao gánh chịu tội danh, chỉ sợ phụ thân cũng phải gặp tai ương, Mộc Thanh Châu trước sau suy nghĩ một phen, cuối cùng cắn răng một cái, thản nhiên mở miệng.
"Là Thanh Châu hạ độc, cũng không có bất kỳ người nào sai khiến, xin thái hậu trừng phạt."
"Mộc Thanh Châu, " một tiếng kêu này chứa đựng bao nhiêu yêu thương... Mộc Thanh Dao chưa từng nghĩ tới có một ngày Mộc Thanh Châu cũng sẽ thản nhiên vì đại nghĩa mà che chở cho mình, nên nói nàng ngu ngốc hay tỷ muội tình thâm, nói chung Mộc Thanh Dao trong lòng có một gốc rễ vừa bị chặt đứt, thì ra nàng vẫn rất ghét Mộc Thanh Châu, từ trước tới nay đối với nàng ta luôn luôn rất lạnh nhạt, thế nhưng tỉ mỉ suy xét, Mộc Thanh Châu cũng không có đối với nàng làm bao nhiêu chuyện quá đáng, nàng ta chỉ đối với thân chủ trước đây mà thôi, nhưng nàng lại chưa bao giờ nghĩ tới, chân chính cá tính của Mộc Thanh Dao cũng rất dễ làm người ta chán ghét.
Nàng cũng biết việc này là tội chết, giết thái hậu bằng thuốc độc, tội đáng chém đầu.
Thái hậu không có được hiệu quả như mong muốn, ánh mắt âm trầm xuống, sắc mặt xấu xí trừng mắt nhìn Mộc Thanh Châu, bên trong tẩm cung phản ứng của mọi người không giống nhau, công chúa Mộ Dung Như Âm khinh thường nhìn Mộc Thanh Châu, ánh mắt bễ nghễ kia, thật giống như nhìn một con sâu con kiến, mà quý phi Sở Ngữ Yên cùng Tây Môn Tân Nguyệt trong mắt khó nén sự thất vọng, nhưng mà đối với Mộc Thanh Châu hiên ngang lẫm liệt cũng có vài phần kính nể, không nghĩ tới mộc tể tướng có thể dạy dỗ nữ nhi thật không giống người thường, trước đây còn tưởng rằng hai đóa hoa của Mộc gia là phế vật, đâu biết trong lúc nguy cấp mới nhìn ra sự bất phàm.
Lúc này thái giám đi Trữ Tú cung thu thập vật chứng đã trở về, trong tay không có chút nào bất ngờ nào đang cầm một bao thuốc dâng lên.
Huyền đế Mộ Dung Lưu Tôn lạnh lùng nhìn tất cả, ánh mắt chợt lóe lên sắc bén rồi biến mất, hắn thấy được yêu thương trong mắt Dao nhi, trong lòng bị nhéo một chút, thế nhưng đồng thời lại thở dài một hơi, may là nàng không có việc gì, những người khác bị thương hay chết, không chút nào ảnh hưởng đến hắn, vẫn là thu dọn mọi thứ thôi, khuôn mặt liền bao phủ tầng sương mỏng lạnh lùng mở miệng: "To gan Mộc Thanh Châu dám độc hại thái hậu, tội ác..."
Huyền đế ý lời còn không có nói xong, Mộc Thanh Hương vẫn nhu thuận núp ở góc tường bỗng òa khóc lên, dẫn tới mọi người cùng nhau nhìn sang, chỉ thấy Mộc Thanh Hương một bên khóc một bên kêu loạn: "Đừng đụng ta, đừng đụng ta."
Mộc Thanh Dao bắt được cơ hội này, lập tức bình tĩnh mở miệng: "Đây là chuyện gì? Nàng xảy ra chuyện gì?" Tây Vũ thân là nha đầu của nhị tiểu thư, nghĩ đến nhị tiểu thư phải chịu khổ sỡ, cũng bất chấp ánh mắt cảnh cáo của thái hậu cùng công chúa, oa một tiếng khóc lên cùng nhị tiểu thư, một bên khóc một bên mở miệng: "Cầu hoàng hậu nương nương vì nhị tiểu thư làm chủ a, nhị tiểu thư ở hậu hoa viên của Quảng Dương cung bị người ta làm nhục, chịu không nổi đã kích hóa điên rồi."
"Cái gì?" Mộc Thanh Dao từ trên ghế ngồi bật dậy, quanh thân bao phủ tầng sương lạnh lẽo vì tức giận, mở to hai mắt khó có thể tin, nhìn Mộc Thanh Hương còn đang nháo loạn không ngừng, thảo nào lúc nãy gặp ánh mắt nàng rời rạc, nguyên lai là bị người cưỡng, cưỡng? Mộc Thanh Dao không có biện pháp nào nghĩ tiếp, đây là chuyện đối với một nữ nhân có bao nhiêu tàn nhẫn.
" Tại sao lại phát sinh chuyện này, trong cung tại sao lại có nam tử? Chẳng lẽ thị vệ trong cung đều bất tài, lại để cho một người nam nhân ở trong cung qua lại như thường, hơn nữa còn là ở Quảng Dương cung?"
Mộc Thanh Dao lời nói vừa mới dứt, Mộc Thanh Hương vẫn khóc được lợi hại lòng bỗng nguội lạnh, không nghĩ tới các nàng một lần tiến cung, lại rơi xuống kết quả như vậy, bản thân bị người ô nhục, vốn cũng không muốn sống tiếp, nếu đã muốn chết, sao không liều mạng đánh cuộc, nói không chừng có thể bảo vệ đại tỷ, nếu như mình chết, đại tỷ có thể bảo toàn tính mệnh, bởi vì hoàng thất cố kỵ mặt mũi, tất nhiên phải đem tin tức che giấu, nếu phong tỏa tin tức, đại tỷ cũng không cần phải đi Hình bộ.
Mộc Thanh Hương vốn là người thông minh, một phen tự đánh giá, chủ ý đã quyết, không bao giờ nghĩ lại nữa, rất nhanh hướng cột đồng bên trong tẩm cung đánh tới, sử dụng hết mười phần khí lực.
Huyền đế đang khiếp sợ rất nhiều, vung tay lên, khí lực mạnh mẽ đánh văng Mộc Thanh Hương ra, làm cho thân thể của nàng lệch khỏi quỹ đạo một ít, tuy vậy Mộc Thanh Hương đầu cũng đụng phải cột nên chảy máu hôn mê.
Trong tẩm cung to lớn thoáng cái rơi vào vắng vẻ.
Mộc Thanh Dao là người phục hồi tinh thần lại đầu tiên rất nhanh đứng dậy, lắc mình vọt tới bên cạnh Mộc Thanh Hương, vươn tay loạng choạng đỡ nàng, giờ khắc này nội tâm nàng tràn đầy cảm giác khó có thể diễn tả, Mộc Thanh Hương làm như thế là vì bảo toàn Mộc Thanh Châu, mà Mộc Thanh Châu làm như vậy là vì bảo toàn nàng, kỳ thực các nàng có một điểm giống nhau, chính là bảo vệ tốt Mộc phủ, bảo vệ tốt Mộc tể tướng, ai cũng biết, việc này nếu xử lý không tốt, phụ thân tất nhiên sẽ bị đả kích.
"Thanh Hương, Thanh Hương."
Máu từ trên đầu của Mộc Thanh Hương chảy xuống, tràn đầy mặt, giống như một đóa huyết hoa sen đang nở, mê hoặc lòng người, mang theo sự tàn bạo khác thường.
"Thanh Hương, Thanh Hương" mộc đại tiểu thư phục hồi tinh thần lại, không nghĩ tới tự xưa nay mình đối đãi như vậy với Mộc Thanh Hương, mà nàng lại liều mạng sẳng sàng bảo vệ cho mình, đôi mắt nhất thời rơi lệ, ô ô khóc lên, thanh âm cực kỳ bi ai, toàn bộ bên trong tẩm cung không người nào không động lòng, chỉ có thái hậu cùng Như Âm, sắc mặt khó coi, ánh mắt lãnh lệ, xem ra kế một cục đá hạ ba con chim các nàng đã thất bại trong gang tấc, ai mà nghĩ tới ba tiểu thư mộc phủ lại liều chết bảo vệ nhau.
Lực lượng đoàn kết là lớn vô cùng, Mộc Thanh Dao nhìn hết thảy trước mắt, hai tròng mắt sáng ngời, hay đó là một cơ hội lật ngược tình thế, lập tức đứng lên, trong đôi mắt đen bồng bềnh lãnh khí vô tận, bễ nghễ quét mắt nhìn một vòng, cuối cùng dừng ở trên người Huyền đế Mộ Dung Lưu Tôn, bình tĩnh lạnh lùng mở miệng cầu xin.
"Hoàng thượng không có quên lúc đầu đồng ý cho Thanh Dao một lời hứa, Thanh Dao xin hoàng thượng bỏ qua cho Mộc Thanh Châu một mạng."
Mộc Thanh Dao lời nói vừa rơi xuống, thái hậu nương nương cùng Như Âm công chúa sắc mặt lập tức khó coi, đồng thời mở miệng: "Hoàng hậu, ngươi thật to gan, nàng dùng thuốc độc để giết ai gia, nhân chứng vật chứng đã có đủ, chẳng lẽ không đáng chết sao?"
"Thái hậu nương nương an tâm bình tĩnh một chút, xin nghe Thanh Dao nói một lời rồi mới kết luận."
Trong tẩm cung, Mộc Thanh Dao một thân ngông nghênh, lạnh lùng quét mắt nhìn thái hậu cùng hoàng thượng, vì tâm ý liều chết hôm nay của Mộc Thanh Hương dành cho Mộc Thanh Châu, nàng nhất định phải cứu nàng ta một mạng, nàng ta vốn không có hạ độc, người thái hậu chân chính muốn đối phó là nàng..."Giết thái hậu bằng thuốc độc, tội đương nhiên phải giết, Thanh Dao muốn hỏi, thái hậu nương nương lúc này có nửa điểm không ổn sao?"
Một lời rơi ra, hoàng thượng và quý phi nương nương cùng nhau nhìn sang, chỉ thấy thái hậu nương nương trước còn ngủ ở trên giường, về sau bởi vì vô cùng tức giận, lúc này đang ngồi thoải mái ở trên giường, cũng không nhìn thấy được có một chút thương tổn.
"Cổ nhân có câu, giết người thì phải đền mạng, nhưng bây giờ đâu có người nào chết, nếu không ai chết, tại sao lại đòi người ta đền mạng đây."
"Ngươi?" Thái hậu bị Mộc Thanh Dao làm tức giận đến mắt nổ đom đóm, thiếu chút nữa là ngất đi, từ khi nữ nhân này tiến cung, nàng không có một ngày an ổn, chẳng lẽ thực sự là một vật khắc một vật, vận rủi của nàng đã đến rồi sao? Không được, nàng nhất định phải đem nữ nhân này chỉnh chết.
"Ai gia là thái hậu, nếu như ai gia mà chết, Mộc gia sẽ bị tru di cửu tộc, mà không phải chỉ giết một mình nàng."
Thái hậu lời nói hung tàn vang lên, thì ra là cũng biết lý lẽ, độc chết người trong hoàng tộc, chắc là phải bị diệt tộc, mà Mộc Thanh Châu đầu độc thái hậu, tự mình còn thừa nhận, giết một mình nàng đã là thiên đại ban ân, nhưng Mộc Thanh Dao cũng không muốn để cho Mộc Thanh Châu chết, vì thế làm hết năng lực của mình để bảo toàn mạng cho nàng.
"Thái hậu nương nương nói không có sai, nhưng đừng quên giết người trong hoàng thất phải trãi qua Hình bộ xét xử, nếu như trải qua Hình bộ thẩm tra xử lí, tất nhiên phải có tiền căn hậu quả mới có thể lập án, như vậy chuyện Quảng Dương cung tại sao lại có nam tử thường xuyên lui tới, Mộc Thanh Hương bị làm nhục, nàng đập đầu tự sát, lúc đầu là do thái hậu phái người đón hai tỷ muội Mộc gia vào cung, trong thiên hạ này có bao nhiêu cái miệng, sẽ nói ra chuyện khó nghe gì đây? Trong cung có hai vị công chúa chưa gả, mà nam tử có thể có thể tự do ra vào, làm hại mộc nhị tiểu thư bị ô nhục, chuyện này là chuyện chê cười lớn nhất của hoàng thất, chẳng lẽ thái hậu thực sự hy vọng chuyện quan trọng như thế đem công bố cùng người khác sao?"Mộc Thanh Dao tiếng nói thanh thoát lạnh lùng, vội vã đem tầm mắt của mình nhìn chằm chằm thái hậu, thái hậu nhất thời giật mình sửng sốt, Mộc Thanh Dao nói một điểm cũng không có sai, việc này nếu đem qua Hình bộ thẩm tra xử lí, tất nhiên sẽ dính dấp đến chuyện của Mộc nhị tiểu thư, như vậy việc hậu cung có nam tử ra vào, danh dự của hoàng gia để ở đâu? Công chúa vẫn còn chưa gả ra ngoài?
Tẩm cung rơi vào không khí yên lặng chết chóc, mọi người không biết ván cờ này phải làm sao thu dọn, ai cũng không dám nói thêm cái gì, hiện tại chỉ có thể mặc cho hoàng thượng làm chủ.
Mộ Dung Lưu Tôn nhìn phía Mộc Thanh Dao, khuôn mặt nàng như nước, sương lạnh trải rộng, quanh thân lãnh lùng cứng rắn, tiêu sát đứng thẳng trong tẩm cung, khí thế hoàn toàn sắc bén, hôm nay nếu mình không cho phép nàng, chỉ sợ nàng cùng hắn lập tức sẽ có khoản cách, hơn nữa lúc đầu là mình nợ nàng một lời hứa, thế nhưng hắn nếu đứng về phía nàng, chỉ sợ thái hậu không tin phục, hơn nữa đầu độc người trong hoàng thất, vốn là một tội lớn.
Mộ Dung Lưu Tôn vung lên tay áo gấm hoa lệ thêu long vẽ phượng, cứng rắn trầm vọng mệnh lệnh "Mộc Thanh Châu tử tội có thể miễn, nhưng tội sống khó tha, đánh nặng năm mươi đại bản."
Thái hậu vừa nghe hoàng thượng nói, thân thể cứng lại, sắc mặt mang vẻ lo lắng khó hiểu, dữ tợn nhìn Mộ Dung Lưu Tôn: "Hoàng nhi, nàng dùng thuốc độc giết ai gia, vẫn có thể tha cho nàng."
"Mẫu hậu chẳng lẽ người thực sự muốn chuyện hoàng thất tiết lộ ra ngoài sao? Hơn nữa năm mươi đại bản đủ để lấy mạng một người."
Hoàng thượng lạnh lùng nói, thái hậu trầm mặc không lên tiếng, bên trong tẩm cung, Mộc Thanh Dao lạnh lùng nhìn Huyền đế, một thân cao ngạo cuồng tứ, hắn có thể làm được như vậy, đã cho nàng có cơ hội tranh thủ, về phần năm mươi hèo kia, Mộc Thanh Châu có thể chịu được hay không chỉ xem vào số mạng của nàng.
"Thanh Dao có một yêu cầu quá đáng, xin hoàng thượng thành toàn."
"Nói?" Mộ Dung Lưu Tôn mở miệng như đinh đóng cột, chỉ cần nàng nói ra, hắn nhất định cho phép.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me