Xuyen Khong Tro Thanh Nu Phu Bao Mau Cho Nam Thieu Gia 10 Tuoi
vừa đọc truyện vừa nghe nhạc nào các chế >w<!!!, lưu ý nho nhỏ rằng chuyện sẽ có phần hơi logic và có thể hư cấu :')))
- chapter 1-
* Bối cảnh ở Trung Quốc vào mùa đông ngoại ôĐêm nay chính là đêm trăng rằm, cái đêm đầy ắp sự cô đơn hòa quyện chung với sự ấm áp, nếu lắng nghe kĩ hơn một chút cũng có thể nghe được cả những tiếng ngáy ngủ, Nhưng chỉ riêng tôi vẫn đang hò ca vui vẻ trong ngày sinh nhật của mình, lẽ ra tôi phải đoán được đó sẽ là ngày cuối của sự hạnh phúc.trong đêm lạnh lẽo tuyết rơi không ngừng, những cơn gió bắt đầu trở lạnh, ngôi nhà bằng gỗ lim nhìn như cũng đang run trong cơn gió rét. mặt trăng đã leo lên đỉnh đầu.
- Happy birthday to you~ happy birthday to you~ happy birthday~ happy birthday~ happy birthday to you ^^-chúc mừng sinh nhật lần thứ 14 của con gái yêu dấu mẹ tôi âu yếm nói- cả nhà đều đã rất mong chờ đến ngày này^^- chị ơi!!!! chị thổi nến đi!!!- em trai nhanh nhảu nói- được rồi nào từ từ, trước khi thổi nến cũng nên chụp một phô ảnh kỉ niệm chứ- mẹ said- Máy ảnh đây cả nhà đứng lại gần nhau nào!!- Bố saidBố tôi hào hứng tay bấm các nút máy ảnh, sau đó đặt nó lên trên bàn nhanh chóng chạy về phía ba mẹ con tôi đang đứng.- Cả nhà nói CHEESE nào!- bố said- CHEESE!!!! cả nhà nói to một tiếng vang, máy ảnh đúng lúc có tiếng tách tách - Xong rồi!!! bây giờ chị thổi nến đii- em trai said- em thích thổi đến vậy hả? thôi được chị thổi đây!- tôi saidtôi lấy một hơi dài thổi ra ánh sáng nến vụt tắt khiến cho xung quanh tối mù, nhưng không gian lại trở nên sinh động đến lạ thường- HOAN HÔ!!!!tiếng đùa vui vẻ làm xua đi cái lạnh của mùa đông kia, em tôi đứng ra bật đèn.- ây! bố có cái này hay lắm nè vừa nãy lúc sa thổi nến bố đã lén chụp một bứcem tôi tò mò nhảy cẫng ra xem- đâu đâu bố cho con xem!!tôi đôi má ửng hồng hét lên- BỐỐỐ!!! Xóa đi!!!!- haha trông mặt chị ngộ chưa kìa- em trai said- OAAAA!!!!tôi đến tấn công để xóa đi bức hình đó em tôi chạy quanh nhà, nó là đứa nghịch nhất mà tôi vừa biết gian xảo lại nhanh nhẹn nên thoi tôi kệ nó thích làm gì thì làm, mẹ tôi ngồi nhìn cười phá lên thật mới đáng nhớ làm sao.- chúc ngủ ngon mơ đẹp nhé ^^ - mẹ said.- vâng ạ!Tôi nói nhẹ nhàng mẹ tôi bước ra ngoài đóng nhẹ cửa lại.Tôi nằm trên chiếc chăn ấm áp nhắm mắt lại tưởng tượng*tóc tách*Tôi nghe thấy tiếng tóc tách,nghe đi nghe lại thấy khó chịu, tôi nghĩ có lẽ đó là tiếng nước chảy có lẽ vòi nước chưa được vặn kín chăng?Tôi vén chăn của mình ra đi đến nhà vệ sinh thì đâu có nước đâu? Kì lạ hơn nữa tại sao ngoài phòng khách lại chưa tắt đèn nhỉ?Tôi mon men bước xuống chiếc bậc thang ngó nhìn thì lại thấy cảnh tượng kinh hoàng này.- Aaaaaaa!!!!!!!!!tôi xuýt nữa thì đã ngất đi mất cảnh tượng này, truyện cười gì thế này??, bố mẹ tôi đang ngồi ở trên ghế sofa với chiếc áo dính be bét máu, tôi sốc đứng chao đảo bỗng lại nghe thấy được tiếng lớn- cứu với!!!!!!!!!!!Đó là giọng của em trai tôi, tiếng phát ra từ trong phòng riêng của em ấy, tôi vặn cửa thì lại không mở được, tôi đập, đá, cào một cách vô vọng- MỞ RA!!!!! ĐÀO ĐÀO!!!!!!! - AAAAA!!!!- ĐÀO ĐÀO !! ĐÀO ĐÀO ! CÓ CHUYỆN GÌ VẬY!!!!!!!!
Tôi đập quậy,quậy đến mấy vẫn chẳng thể lung lay nổi cái cửa, rồi bỗng mọi thứ lặng thinh, tôi sợ hãi khuôn mặt tái mét, đôi chân run rẩy nói-Đào đào? Đào đào ơi?? Đào đào??? ĐÀO ĐÀO trả lời chị đi !!!!! Đào Đào .. em.. Không Trả lời chị liền giận em đó.. Đào Đào...Tôi ngã quỵ gối tay chạm vào khuôn mặt mình, đôi mắt đẫm nước mắt, trái tim nhỏ bé của cô thắt lại cố nén cho bản thân mình không gào lên vì sợ hãi, nhưng cô không thể kìm nén nổi đành gào thét lên một tràng lớn- OAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!Tiếng khóc thét của tôi khiến hàng xóm liên lụy, chạy sang xem tình hình - Á! Xác chết!- hàng xóm saidcó người đến tôi liền hạ thấp âm lượng họ đi vào bên trong xem đã có chuyện gì thì thấy tôi ngồi dựa vào chiếc cửa khuôn mặt thấp thỏm ngồi co ro ở một góc. một bác hàng xóm tôi quen thấy thế liền lập tức xông đến cùng với chiếc khăn choàng- Samiya! ôi trời đất đã có chuyện gì xảy ra vậy??- cháu.. cháu...tôi nghẹn ngào không thể nói thành lời, cổ họng tôi cứng ngắc, khuôn mặt mếu máo lộ rõ trên khuôn mặt phúng phính của tôi.- Được rồi, ổn rồi, cháu đợi bác ở đây...bác đỡ tôi dậy lên chiếc ghế sofa, đi ra ngoài thông báo cho bộ đọi canh gác họ nhanh chóng tấp nập tới, mọi người xung quanh tỉnh giấc ngoi ra hóng xem đã có chuyện gì.tôi ôm chặt chiếc áo choàng của bá hàng xóm đưa cho, đôi mắt đỏ hoe vì vừa khóc lớn, họ phá cửa phòng em trai tôi bên trong thì không có ai ngoài những vệt máu hướng ra ngoài cửa sổ rồi hết. tôi chẳng còn màng đến xem nữa tôi đang sợ hãi đến tột cùng, mọi thứ của tôi sắp kết thúc ở đây. Trời bắt đầu trở lạnh, tôi được đưa đến nhà bác hàng xóm trú tạm thời- Cháu ổn chứ?- bác hàng xóm hỏi- cháu... - haizz... bác cũng rất tiếc về điều đó.... cháu có thể sống tạm ở nhà bác một thời gianBác hàng xóm của tôi bây giờ cũng đã ngoài 50 tuổi, sống với cháu gái của bác vì bố mẹ em chia tay, bác sống rất tình cảm luôn đói tốt với gia đình tôi ngay cả bây giờ cũng vẫn vậy.- chị Samiya!!!!!một giọng nói trẻ con đáng yêu gọi tôi từ trên tầng xuống, - um... là em hả yume !tôi với con bé này cứ như chị em ruột, chuyện gì cũng nói với nhau, con bé có một đôi mắt giống mẹ nó màu hồng tông nhẹ với mái tóc giống bố màu hường - Chị Samiya! chị ổn chứ em đã biết chuyện nhà chị rồi!!- chị cũng không biết nữa....tôi cố gắng né những cậu hỏi như " ổn không" hay "đã có chuyện gì", đơn giản là vì tôi không thích phải thừa nhận hay kể lại những chuyện không vui, ngay cả bây giờ cũng vậy*đưa chiếc cốc sô cô la nóng*- huh?- chị uống nó đi...- ừm chị cảm ơn...tôi gượng cười, cố tỏ ra mọi thứ vẫn ổn. tôi húp một hơi dài đến nửa cốc khiến cho lưỡi bị bỏng rát.- khụ khụ!!- ấy chị phải uống từ từ thôi chứ nó nóng lắm đấy !- hic! bỏng quá- thôi chị đi nghỉ sớm đi mai tính tiếp- yeah... có lẽ vậytôi bước vào phòng ngủ của yume, phòng được trang trí sặc sỡ màu hồng, tôi nhẹ nhàng chải đệm xuống dưới sàn, định đánh một giấc cho tới sáng mai thì bỗng có một tiếng động lạ ở ngoài ban công.*Kéttttttttttt*- ha... ả tiếng gì.....âm thanh càng lúc càng cao một cách đôt ngột tôi ôm hai tai của mình một cách bất lực- AAA!bỗng có bóng người bước vào bên trong phòng, đó là yume??- y... ummmetôi gượng dậy để tiến tới chỗ em ấy, khuôn mặt em ấy thật kì lạ tôi muốn chụp lấy em ấy. Đang tiến tới chỗ em thì không ngờ tôi đã bị thủng màng nhĩ, cả tai chẳng còn tiếng động nào thế là tôi lịm đi trên sàn nhà.---- một lúc lâu sau-----(.....)- Đông Nhi? Đông Nhi ơi? con tỉnh dậy đi- ( lim dim) um.. um...- Đông Nhi con dậy rồi hả? ( dựng người lên)- huh?.. đây... đây là đâu??- con đang nói gì thế? hôm nay là ngày đầu tiên con đi làm mà?- Làm?- ưm!!! ( đầu đau nhói)- Đông Nhi ? Con có con có ổn không ta sắp đến nơi rồi- Không.. không ạTôi mới tỉnh dậy, tai vẫn còn đau nhức, đầu mơ hồ như muốn nổ tung, tôi nhớ là mình đã ngất trên sàn nhà yume nhưng sao tôi đã ở nơi nào rồi ?. tôi ngó nghiêng xung quanh xuýt thì hét lên vì giật mình, tôi đang ngồi trên xe ngựa, cùng với bộ đồ kì quái ở cái thời đại nào đó- ( nani? mình đang ở nơi khỉ ho cò gáy nào đây??)tôi ngước sang người phụ nữ vừa gọi tôi, đó là một người phụ nữ trẻ đẹp, mái tóc màu nâu giống tôi cùng với đôi mắt xanh lục.- um... cho hỏi là .. um cháu đang ở đâu vậy?- Đông Nhi ? sao con lại xưng hô là cháu? ta là mẫu thân của con mà và ta đang trên đường đến phủ Sơn Chiêm-(Phủ Sơn Chiêm? nơi nào mà tên kì quặc vậy? nhưng sao đây lại là mẹ mình?)- Con bị mơ ngủ sao? con vì muốn được tuyển vào Minh Cung nên đã dốc hết sức học hành tìm hiểu con đã quên rồi sao??- hả?!? - ( cái củ lạc giòn tan gì đây? Minh Cung nào? học hành nào?)- ahah.. a.. chắc là vậy rồi à....tôi ngước nhìn ra bên ngoài môi mắm chặt để không cho những giọt lệ rơi ra, tôi đang nghĩ về yume có khi nào em ấy cũng liên quan đến cái chết của gia đình tôi, nhưng chúng tôi đã rất thân thiết mà? tại sao lại có chuyện vô kí như vậy chứ? em ấy đã giết tôi sao?Tôi đang thật sự không có tâm trạng để làm gì cả thậm chí lúc trước khi đang ở thế giới kia tôi còn muốn điều tra sự thật đằng sau cái chết của cha mẹ nữa! tôi kệ việc xuyên không nhảm nhí trong lời đồn này tôi cần phải quay lại thế giới kia để tìm cách báo thù cho gia đình tôi!!/ end chapter 1/~kkk! hế nhô các pẹn độc giả! thấy toi ghia chưa lần đầu viết được tới 1961 từ đó hé hé ! đón xem chap típ theo vào thứ 2 , chủ nhật hàng tuần nha iu mọi người :333
- chapter 1-
* Bối cảnh ở Trung Quốc vào mùa đông ngoại ôĐêm nay chính là đêm trăng rằm, cái đêm đầy ắp sự cô đơn hòa quyện chung với sự ấm áp, nếu lắng nghe kĩ hơn một chút cũng có thể nghe được cả những tiếng ngáy ngủ, Nhưng chỉ riêng tôi vẫn đang hò ca vui vẻ trong ngày sinh nhật của mình, lẽ ra tôi phải đoán được đó sẽ là ngày cuối của sự hạnh phúc.trong đêm lạnh lẽo tuyết rơi không ngừng, những cơn gió bắt đầu trở lạnh, ngôi nhà bằng gỗ lim nhìn như cũng đang run trong cơn gió rét. mặt trăng đã leo lên đỉnh đầu.
- Happy birthday to you~ happy birthday to you~ happy birthday~ happy birthday~ happy birthday to you ^^-chúc mừng sinh nhật lần thứ 14 của con gái yêu dấu mẹ tôi âu yếm nói- cả nhà đều đã rất mong chờ đến ngày này^^- chị ơi!!!! chị thổi nến đi!!!- em trai nhanh nhảu nói- được rồi nào từ từ, trước khi thổi nến cũng nên chụp một phô ảnh kỉ niệm chứ- mẹ said- Máy ảnh đây cả nhà đứng lại gần nhau nào!!- Bố saidBố tôi hào hứng tay bấm các nút máy ảnh, sau đó đặt nó lên trên bàn nhanh chóng chạy về phía ba mẹ con tôi đang đứng.- Cả nhà nói CHEESE nào!- bố said- CHEESE!!!! cả nhà nói to một tiếng vang, máy ảnh đúng lúc có tiếng tách tách - Xong rồi!!! bây giờ chị thổi nến đii- em trai said- em thích thổi đến vậy hả? thôi được chị thổi đây!- tôi saidtôi lấy một hơi dài thổi ra ánh sáng nến vụt tắt khiến cho xung quanh tối mù, nhưng không gian lại trở nên sinh động đến lạ thường- HOAN HÔ!!!!tiếng đùa vui vẻ làm xua đi cái lạnh của mùa đông kia, em tôi đứng ra bật đèn.- ây! bố có cái này hay lắm nè vừa nãy lúc sa thổi nến bố đã lén chụp một bứcem tôi tò mò nhảy cẫng ra xem- đâu đâu bố cho con xem!!tôi đôi má ửng hồng hét lên- BỐỐỐ!!! Xóa đi!!!!- haha trông mặt chị ngộ chưa kìa- em trai said- OAAAA!!!!tôi đến tấn công để xóa đi bức hình đó em tôi chạy quanh nhà, nó là đứa nghịch nhất mà tôi vừa biết gian xảo lại nhanh nhẹn nên thoi tôi kệ nó thích làm gì thì làm, mẹ tôi ngồi nhìn cười phá lên thật mới đáng nhớ làm sao.- chúc ngủ ngon mơ đẹp nhé ^^ - mẹ said.- vâng ạ!Tôi nói nhẹ nhàng mẹ tôi bước ra ngoài đóng nhẹ cửa lại.Tôi nằm trên chiếc chăn ấm áp nhắm mắt lại tưởng tượng*tóc tách*Tôi nghe thấy tiếng tóc tách,nghe đi nghe lại thấy khó chịu, tôi nghĩ có lẽ đó là tiếng nước chảy có lẽ vòi nước chưa được vặn kín chăng?Tôi vén chăn của mình ra đi đến nhà vệ sinh thì đâu có nước đâu? Kì lạ hơn nữa tại sao ngoài phòng khách lại chưa tắt đèn nhỉ?Tôi mon men bước xuống chiếc bậc thang ngó nhìn thì lại thấy cảnh tượng kinh hoàng này.- Aaaaaaa!!!!!!!!!tôi xuýt nữa thì đã ngất đi mất cảnh tượng này, truyện cười gì thế này??, bố mẹ tôi đang ngồi ở trên ghế sofa với chiếc áo dính be bét máu, tôi sốc đứng chao đảo bỗng lại nghe thấy được tiếng lớn- cứu với!!!!!!!!!!!Đó là giọng của em trai tôi, tiếng phát ra từ trong phòng riêng của em ấy, tôi vặn cửa thì lại không mở được, tôi đập, đá, cào một cách vô vọng- MỞ RA!!!!! ĐÀO ĐÀO!!!!!!! - AAAAA!!!!- ĐÀO ĐÀO !! ĐÀO ĐÀO ! CÓ CHUYỆN GÌ VẬY!!!!!!!!
Tôi đập quậy,quậy đến mấy vẫn chẳng thể lung lay nổi cái cửa, rồi bỗng mọi thứ lặng thinh, tôi sợ hãi khuôn mặt tái mét, đôi chân run rẩy nói-Đào đào? Đào đào ơi?? Đào đào??? ĐÀO ĐÀO trả lời chị đi !!!!! Đào Đào .. em.. Không Trả lời chị liền giận em đó.. Đào Đào...Tôi ngã quỵ gối tay chạm vào khuôn mặt mình, đôi mắt đẫm nước mắt, trái tim nhỏ bé của cô thắt lại cố nén cho bản thân mình không gào lên vì sợ hãi, nhưng cô không thể kìm nén nổi đành gào thét lên một tràng lớn- OAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!Tiếng khóc thét của tôi khiến hàng xóm liên lụy, chạy sang xem tình hình - Á! Xác chết!- hàng xóm saidcó người đến tôi liền hạ thấp âm lượng họ đi vào bên trong xem đã có chuyện gì thì thấy tôi ngồi dựa vào chiếc cửa khuôn mặt thấp thỏm ngồi co ro ở một góc. một bác hàng xóm tôi quen thấy thế liền lập tức xông đến cùng với chiếc khăn choàng- Samiya! ôi trời đất đã có chuyện gì xảy ra vậy??- cháu.. cháu...tôi nghẹn ngào không thể nói thành lời, cổ họng tôi cứng ngắc, khuôn mặt mếu máo lộ rõ trên khuôn mặt phúng phính của tôi.- Được rồi, ổn rồi, cháu đợi bác ở đây...bác đỡ tôi dậy lên chiếc ghế sofa, đi ra ngoài thông báo cho bộ đọi canh gác họ nhanh chóng tấp nập tới, mọi người xung quanh tỉnh giấc ngoi ra hóng xem đã có chuyện gì.tôi ôm chặt chiếc áo choàng của bá hàng xóm đưa cho, đôi mắt đỏ hoe vì vừa khóc lớn, họ phá cửa phòng em trai tôi bên trong thì không có ai ngoài những vệt máu hướng ra ngoài cửa sổ rồi hết. tôi chẳng còn màng đến xem nữa tôi đang sợ hãi đến tột cùng, mọi thứ của tôi sắp kết thúc ở đây. Trời bắt đầu trở lạnh, tôi được đưa đến nhà bác hàng xóm trú tạm thời- Cháu ổn chứ?- bác hàng xóm hỏi- cháu... - haizz... bác cũng rất tiếc về điều đó.... cháu có thể sống tạm ở nhà bác một thời gianBác hàng xóm của tôi bây giờ cũng đã ngoài 50 tuổi, sống với cháu gái của bác vì bố mẹ em chia tay, bác sống rất tình cảm luôn đói tốt với gia đình tôi ngay cả bây giờ cũng vẫn vậy.- chị Samiya!!!!!một giọng nói trẻ con đáng yêu gọi tôi từ trên tầng xuống, - um... là em hả yume !tôi với con bé này cứ như chị em ruột, chuyện gì cũng nói với nhau, con bé có một đôi mắt giống mẹ nó màu hồng tông nhẹ với mái tóc giống bố màu hường - Chị Samiya! chị ổn chứ em đã biết chuyện nhà chị rồi!!- chị cũng không biết nữa....tôi cố gắng né những cậu hỏi như " ổn không" hay "đã có chuyện gì", đơn giản là vì tôi không thích phải thừa nhận hay kể lại những chuyện không vui, ngay cả bây giờ cũng vậy*đưa chiếc cốc sô cô la nóng*- huh?- chị uống nó đi...- ừm chị cảm ơn...tôi gượng cười, cố tỏ ra mọi thứ vẫn ổn. tôi húp một hơi dài đến nửa cốc khiến cho lưỡi bị bỏng rát.- khụ khụ!!- ấy chị phải uống từ từ thôi chứ nó nóng lắm đấy !- hic! bỏng quá- thôi chị đi nghỉ sớm đi mai tính tiếp- yeah... có lẽ vậytôi bước vào phòng ngủ của yume, phòng được trang trí sặc sỡ màu hồng, tôi nhẹ nhàng chải đệm xuống dưới sàn, định đánh một giấc cho tới sáng mai thì bỗng có một tiếng động lạ ở ngoài ban công.*Kéttttttttttt*- ha... ả tiếng gì.....âm thanh càng lúc càng cao một cách đôt ngột tôi ôm hai tai của mình một cách bất lực- AAA!bỗng có bóng người bước vào bên trong phòng, đó là yume??- y... ummmetôi gượng dậy để tiến tới chỗ em ấy, khuôn mặt em ấy thật kì lạ tôi muốn chụp lấy em ấy. Đang tiến tới chỗ em thì không ngờ tôi đã bị thủng màng nhĩ, cả tai chẳng còn tiếng động nào thế là tôi lịm đi trên sàn nhà.---- một lúc lâu sau-----(.....)- Đông Nhi? Đông Nhi ơi? con tỉnh dậy đi- ( lim dim) um.. um...- Đông Nhi con dậy rồi hả? ( dựng người lên)- huh?.. đây... đây là đâu??- con đang nói gì thế? hôm nay là ngày đầu tiên con đi làm mà?- Làm?- ưm!!! ( đầu đau nhói)- Đông Nhi ? Con có con có ổn không ta sắp đến nơi rồi- Không.. không ạTôi mới tỉnh dậy, tai vẫn còn đau nhức, đầu mơ hồ như muốn nổ tung, tôi nhớ là mình đã ngất trên sàn nhà yume nhưng sao tôi đã ở nơi nào rồi ?. tôi ngó nghiêng xung quanh xuýt thì hét lên vì giật mình, tôi đang ngồi trên xe ngựa, cùng với bộ đồ kì quái ở cái thời đại nào đó- ( nani? mình đang ở nơi khỉ ho cò gáy nào đây??)tôi ngước sang người phụ nữ vừa gọi tôi, đó là một người phụ nữ trẻ đẹp, mái tóc màu nâu giống tôi cùng với đôi mắt xanh lục.- um... cho hỏi là .. um cháu đang ở đâu vậy?- Đông Nhi ? sao con lại xưng hô là cháu? ta là mẫu thân của con mà và ta đang trên đường đến phủ Sơn Chiêm-(Phủ Sơn Chiêm? nơi nào mà tên kì quặc vậy? nhưng sao đây lại là mẹ mình?)- Con bị mơ ngủ sao? con vì muốn được tuyển vào Minh Cung nên đã dốc hết sức học hành tìm hiểu con đã quên rồi sao??- hả?!? - ( cái củ lạc giòn tan gì đây? Minh Cung nào? học hành nào?)- ahah.. a.. chắc là vậy rồi à....tôi ngước nhìn ra bên ngoài môi mắm chặt để không cho những giọt lệ rơi ra, tôi đang nghĩ về yume có khi nào em ấy cũng liên quan đến cái chết của gia đình tôi, nhưng chúng tôi đã rất thân thiết mà? tại sao lại có chuyện vô kí như vậy chứ? em ấy đã giết tôi sao?Tôi đang thật sự không có tâm trạng để làm gì cả thậm chí lúc trước khi đang ở thế giới kia tôi còn muốn điều tra sự thật đằng sau cái chết của cha mẹ nữa! tôi kệ việc xuyên không nhảm nhí trong lời đồn này tôi cần phải quay lại thế giới kia để tìm cách báo thù cho gia đình tôi!!/ end chapter 1/~kkk! hế nhô các pẹn độc giả! thấy toi ghia chưa lần đầu viết được tới 1961 từ đó hé hé ! đón xem chap típ theo vào thứ 2 , chủ nhật hàng tuần nha iu mọi người :333
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me