Xuyen Thanh Nu Phu Hon The Bo Tron Cua Tong Tai Ac Ma
Tại bữa tiệc ba cô phải giải thích với các ông bạn và đối tác về việc cô không thể đến.Ngạn Tống: Thật xin lỗi Hàn tổng, đáng lý ra tôi còn định giới thiệu con bé nhưng chiều nay nó bị tai nạn té cầu thang chân chảy máu không đến được.Hàn tổng ( ba của Hàn Hạo): không sao còn nhiều cơ hội mà.Hàn Hạo kế bên đang cầm ly rượu uống thì suýt nữa sặc.
" Chiều bị té mà trưa đã đi mua bông băng thuốc đỏ rồi sao. Không chứng kiến quả là không tin được. Cô ta định bày trò gì nữa đây." Hạ Phong đứng đó không xa sau khi nghe thấy môi cũng giật liên tục." trưa đi tiệm thuốc chiều liền té. Cô đây chơi trò chơi à".Ngạn Tống: Lãnh thiếu hôm nay con bé Đàm nhi lại bị té cầu thang không đi được . Con đừng trách nó hậu đậu sau nay còn nhiều dịp hai đứa cùng đi.Lãnh Thiên: chuyện này không cần nói với con.Ngạn Tống: !!!!!
"Không phải mới vừa quan tâm sao".Lãnh Thiên biết tổng ý đồ của cô. Bị thương cái cớ này hắn nghe thật nhàm chán.Cô ở nhà thì thoải mái ăn chơi xem phim. "Tránh được cứ tránh ta đây không từ thủ đoạn."1 tháng sau.Gần tới sinh nhật cô rồi. Cũng là tới ngày hoàn thành hôn ước.
Cô lo lắng ăn không ngon ngủ không yên. Cả người mệt mỏi uể oải.- Đàm nhi sao mẹ thấy con cỡ này trong nhà suốt thế. Trông con mệt mỏi như xác chết kia. Con ra ngoài chơi đi cho khuây khỏa.- Thôi con không đi đâu con mệt lắm. - đứng dậy đi nhanh cho mẹ hay con muốn mẹ đi cùng con.- Thôi thôi ạ con tự đi.Cô mặc một chiếc ái thun trắng, thêm chiếc quần jean đen trong rất cá tính nhưng quay lên khuôn mặt vẫn uể oải như thường. Sao mà không lo được gần lên thớt rồi mà huhu.Hôm nay cô đi dạo phố một mình. 1 tháng nay xảy ra nhiều chuyện cô cũng không rời được tầm mắt của ba Ngạn và Lãnh Thiếu nên cũng cất kế hoạch bỏ trốn đi.Chỉ có ăn mới làm cô thoải mái. Cô đi ăn vặt khắp đường phố luôn. Ăn được phải tranh thủ ăn chứ.Đang đi cô nhìn thấy tiệm kem gần đó. Nước miếng như sắp chảy ra. Cô vội chạy lại xếp hàng mua thì "Ầm" cô ngã về phía sau. - Ui cái mông của tôi. Đi đứng kiểu gì vậy hả.Lam Đằng: Xin lỗi cô có sao không.Cô từ từ đứng lên tay xoa xoa cái mông đang ê ẩm.Ngạn Đàm: bộ anh bị đui hay sao mà chạy ầm vào tôi thế hả.Lam Đằng: là cô Ngạn Đàm. Cô dám ăn nói với tôi vậy hả. Tôi đứng tại chỗ cô mới chạy đụng tôi đây.- Kệ anh tôi đi mua kem không thèm đôi co với anh.Cô định đi thì bị hắn kéo tay lại.- Cô dám ăn nói với tôi thế hả. - Anh là ai mà tôi không dám nói. Bộ con tổng thống hay cháu chủ tích nước hả.- Cô còn giả giờ không nhận ra tôi hả."Không lẻ là nam chính sao". Thôi xong.- Cô ngơ ra đó làm gì hả. Cô mới là không thèm giả vờ gì hết cô chỉ muốn chạy.
Cô chạy nhanh với tốc độ chóng mặt chưa cho hắn kịp tiêu hóa đã không thấy bóng dáng.- Cô đợi đó dám không trả lời tôi. Mà cô ta phải Ngạn Đàm không ta????? Nhìn khác quá nhưng giọng nói đó thì đúng là cô ta rồi.
Sao hôm nay không quấn lấy mình. Cô luyến tiếc cây kem nhưng vẫn nên giữ mạng thì hơn.Trong chiếc xe màu tím đen đẳng cấp. Lãnh Thiên hắn ta nhìn theo bóng dáng chạy mất của cô mà khóe miệng nâng lên hiếm thấy.
- Đi theoCô chạy thụt mạng đến công viên gần đó thì mệt quá lăn ra ghế nằm. Gió hiu hiu cô ngủ luôn. Hong biết có phải con gái không mà mất nết quá.Khi tỉnh dậy cô đã thấy mình nằm trên một chiếc xe." xe này quen quá ta".
Quay mặt quá thì gặp bóng người ở trên chỗ cô đang nằm, mắt cô mờ mờ do mới tỉnh ngủ không nhìn ra đó là ai. Chỉ thấy không khí xung quanh đột nhiên lạnh đi.Cô tưởng mình mơ nên nằm xuống ngủ tiếp. Nhưng khi cô nằm xuống cảm giác đầu nằm lên một vật mềm và ấm cô nhớ cô đang nằm trên ghế công viên mà. Quay mặt nhìn thẳng lên thì bắt gắp chiếc cổ của ai đó. Yết hầu đang cử động lên xuống. Hông lẻ cô mơ sao.
Ráng lấy tay nhéo vào eo cho tỉnh. Nhéo đến nước mắt trào ra vẫn là cái bóng ấy. Lúc này cô mới bừng tỉnh không phải mơ.
Cô giật mình ngồi dậy.- Lãnh Thiên anh ,tôi làm sao lại ở đây.Hắn dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô. - Cô làm chân tôi tê.- Cô mới nhận ra lúc nãy cô ngủ trên đùi hắn.- Xin lỗi tôi không cố ý.- Không cố ý là xong à.- Thế chứ anh muốn sao?- Xoa bóp.- Hả tôi hả.Hắn phun ra ánh mắt giận dữ phóng về phía cô.- Được được là tôi sai tôi làm là được chứ gì.Cô nhẹ nhàng xoa bóp đùi cho hắn. Mặt cũng không dám nhìn hắn.Hắn hài lòng dựa người về sau.- Tốt.- ????" Tốt cái đầu anh ý"- Mà Lãnh Thiên sao tôi ở trên xe anh vậy.- Cô tự vào.- Sao có thể chứ.- Cô nghĩ tôi mang cô vào.- Thế càng không.Cô nói nhìn về phía Từ Sơn.Từ Sơn: tôi càng không.Tức nhiên anh không dám vợ của người ta mà người ta còn ở ngay bên cạnh kia mà nào tới lượt anh.Hông lẻ cô bị mộng du giữa ban ngày. Hắn chắc chắn không mang cô lên xe đâu.- Vậy cho tôi xin lỗi nha lần sao không dám nữa. HihiTừ Sơn: khụ khụ..haahha ý cười trên gương mặt anh ta không che đi được. Bây giờ anh ta hận không thể cười thật lớn lên." cô gái này sao dễ dụ vậy. Có khi ra đường bị gạt đi bán luôn cũng không biết"Thật ra từ lúc cô chạy đi Lãnh Thiên hắn luôn cho xe chạy theo cô. Thấy cô nằm ngủ bừa trên ghế. Hắn tức giận vác cô lên xe. Sao hắn tức giận.Do mấy ngày không ngủ ngon giấc nên cô được ngủ là ngủ như chết. Lúc đầu hắn để cô dựa vào ghế. Một hồi sau cô chủ động nằm xuống lên đùi hắn còn không ngừng ngọ ngậy cái đầu. Mặt hắn lúc đó đen hơn đít nồi nhưng nghị lực thay hắn không gọi cô dậy.Miệng Lãnh Thiên cười nhẹ suýt nữa là thấy rõ hơn.Hắn đang cười sao không phải chắc hắn đang khinh thường cô. Con người này đáng ghét.- Cô nếu không cần thiết thì đừng ra đường. Cứ thế lên xe người khác hại người ta chết vì giật mình.- Anh... Ờ tôi biết rồi.!!!!!Haha nội tâm hắn hiện đang rất vui. Cảm giác rất khó tả. Nói thế mà cô cũng tin. Cô nghĩ tự mình lên xe người khác lúc đang ngủ được sao. Lại chính xác vào xe hắn, cô quá ngây thơ rồi.
" Chiều bị té mà trưa đã đi mua bông băng thuốc đỏ rồi sao. Không chứng kiến quả là không tin được. Cô ta định bày trò gì nữa đây." Hạ Phong đứng đó không xa sau khi nghe thấy môi cũng giật liên tục." trưa đi tiệm thuốc chiều liền té. Cô đây chơi trò chơi à".Ngạn Tống: Lãnh thiếu hôm nay con bé Đàm nhi lại bị té cầu thang không đi được . Con đừng trách nó hậu đậu sau nay còn nhiều dịp hai đứa cùng đi.Lãnh Thiên: chuyện này không cần nói với con.Ngạn Tống: !!!!!
"Không phải mới vừa quan tâm sao".Lãnh Thiên biết tổng ý đồ của cô. Bị thương cái cớ này hắn nghe thật nhàm chán.Cô ở nhà thì thoải mái ăn chơi xem phim. "Tránh được cứ tránh ta đây không từ thủ đoạn."1 tháng sau.Gần tới sinh nhật cô rồi. Cũng là tới ngày hoàn thành hôn ước.
Cô lo lắng ăn không ngon ngủ không yên. Cả người mệt mỏi uể oải.- Đàm nhi sao mẹ thấy con cỡ này trong nhà suốt thế. Trông con mệt mỏi như xác chết kia. Con ra ngoài chơi đi cho khuây khỏa.- Thôi con không đi đâu con mệt lắm. - đứng dậy đi nhanh cho mẹ hay con muốn mẹ đi cùng con.- Thôi thôi ạ con tự đi.Cô mặc một chiếc ái thun trắng, thêm chiếc quần jean đen trong rất cá tính nhưng quay lên khuôn mặt vẫn uể oải như thường. Sao mà không lo được gần lên thớt rồi mà huhu.Hôm nay cô đi dạo phố một mình. 1 tháng nay xảy ra nhiều chuyện cô cũng không rời được tầm mắt của ba Ngạn và Lãnh Thiếu nên cũng cất kế hoạch bỏ trốn đi.Chỉ có ăn mới làm cô thoải mái. Cô đi ăn vặt khắp đường phố luôn. Ăn được phải tranh thủ ăn chứ.Đang đi cô nhìn thấy tiệm kem gần đó. Nước miếng như sắp chảy ra. Cô vội chạy lại xếp hàng mua thì "Ầm" cô ngã về phía sau. - Ui cái mông của tôi. Đi đứng kiểu gì vậy hả.Lam Đằng: Xin lỗi cô có sao không.Cô từ từ đứng lên tay xoa xoa cái mông đang ê ẩm.Ngạn Đàm: bộ anh bị đui hay sao mà chạy ầm vào tôi thế hả.Lam Đằng: là cô Ngạn Đàm. Cô dám ăn nói với tôi vậy hả. Tôi đứng tại chỗ cô mới chạy đụng tôi đây.- Kệ anh tôi đi mua kem không thèm đôi co với anh.Cô định đi thì bị hắn kéo tay lại.- Cô dám ăn nói với tôi thế hả. - Anh là ai mà tôi không dám nói. Bộ con tổng thống hay cháu chủ tích nước hả.- Cô còn giả giờ không nhận ra tôi hả."Không lẻ là nam chính sao". Thôi xong.- Cô ngơ ra đó làm gì hả. Cô mới là không thèm giả vờ gì hết cô chỉ muốn chạy.
Cô chạy nhanh với tốc độ chóng mặt chưa cho hắn kịp tiêu hóa đã không thấy bóng dáng.- Cô đợi đó dám không trả lời tôi. Mà cô ta phải Ngạn Đàm không ta????? Nhìn khác quá nhưng giọng nói đó thì đúng là cô ta rồi.
Sao hôm nay không quấn lấy mình. Cô luyến tiếc cây kem nhưng vẫn nên giữ mạng thì hơn.Trong chiếc xe màu tím đen đẳng cấp. Lãnh Thiên hắn ta nhìn theo bóng dáng chạy mất của cô mà khóe miệng nâng lên hiếm thấy.
- Đi theoCô chạy thụt mạng đến công viên gần đó thì mệt quá lăn ra ghế nằm. Gió hiu hiu cô ngủ luôn. Hong biết có phải con gái không mà mất nết quá.Khi tỉnh dậy cô đã thấy mình nằm trên một chiếc xe." xe này quen quá ta".
Quay mặt quá thì gặp bóng người ở trên chỗ cô đang nằm, mắt cô mờ mờ do mới tỉnh ngủ không nhìn ra đó là ai. Chỉ thấy không khí xung quanh đột nhiên lạnh đi.Cô tưởng mình mơ nên nằm xuống ngủ tiếp. Nhưng khi cô nằm xuống cảm giác đầu nằm lên một vật mềm và ấm cô nhớ cô đang nằm trên ghế công viên mà. Quay mặt nhìn thẳng lên thì bắt gắp chiếc cổ của ai đó. Yết hầu đang cử động lên xuống. Hông lẻ cô mơ sao.
Ráng lấy tay nhéo vào eo cho tỉnh. Nhéo đến nước mắt trào ra vẫn là cái bóng ấy. Lúc này cô mới bừng tỉnh không phải mơ.
Cô giật mình ngồi dậy.- Lãnh Thiên anh ,tôi làm sao lại ở đây.Hắn dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô. - Cô làm chân tôi tê.- Cô mới nhận ra lúc nãy cô ngủ trên đùi hắn.- Xin lỗi tôi không cố ý.- Không cố ý là xong à.- Thế chứ anh muốn sao?- Xoa bóp.- Hả tôi hả.Hắn phun ra ánh mắt giận dữ phóng về phía cô.- Được được là tôi sai tôi làm là được chứ gì.Cô nhẹ nhàng xoa bóp đùi cho hắn. Mặt cũng không dám nhìn hắn.Hắn hài lòng dựa người về sau.- Tốt.- ????" Tốt cái đầu anh ý"- Mà Lãnh Thiên sao tôi ở trên xe anh vậy.- Cô tự vào.- Sao có thể chứ.- Cô nghĩ tôi mang cô vào.- Thế càng không.Cô nói nhìn về phía Từ Sơn.Từ Sơn: tôi càng không.Tức nhiên anh không dám vợ của người ta mà người ta còn ở ngay bên cạnh kia mà nào tới lượt anh.Hông lẻ cô bị mộng du giữa ban ngày. Hắn chắc chắn không mang cô lên xe đâu.- Vậy cho tôi xin lỗi nha lần sao không dám nữa. HihiTừ Sơn: khụ khụ..haahha ý cười trên gương mặt anh ta không che đi được. Bây giờ anh ta hận không thể cười thật lớn lên." cô gái này sao dễ dụ vậy. Có khi ra đường bị gạt đi bán luôn cũng không biết"Thật ra từ lúc cô chạy đi Lãnh Thiên hắn luôn cho xe chạy theo cô. Thấy cô nằm ngủ bừa trên ghế. Hắn tức giận vác cô lên xe. Sao hắn tức giận.Do mấy ngày không ngủ ngon giấc nên cô được ngủ là ngủ như chết. Lúc đầu hắn để cô dựa vào ghế. Một hồi sau cô chủ động nằm xuống lên đùi hắn còn không ngừng ngọ ngậy cái đầu. Mặt hắn lúc đó đen hơn đít nồi nhưng nghị lực thay hắn không gọi cô dậy.Miệng Lãnh Thiên cười nhẹ suýt nữa là thấy rõ hơn.Hắn đang cười sao không phải chắc hắn đang khinh thường cô. Con người này đáng ghét.- Cô nếu không cần thiết thì đừng ra đường. Cứ thế lên xe người khác hại người ta chết vì giật mình.- Anh... Ờ tôi biết rồi.!!!!!Haha nội tâm hắn hiện đang rất vui. Cảm giác rất khó tả. Nói thế mà cô cũng tin. Cô nghĩ tự mình lên xe người khác lúc đang ngủ được sao. Lại chính xác vào xe hắn, cô quá ngây thơ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me