LoveTruyen.Me

Xuyen Thanh Tieu Tinh Nhan Cua Tong Tai Phan Dien

“Tôi là tên ngốc sao!” Quý Khinh Chu cảm thấy hình như hôm nay đầu óc kim chủ ba ba của cậu không được minh mẫn cho lắm, “Anh xem, anh là nhà đầu tư của bộ phim này, Tiểu Tiền lại là gián điệp anh để ở chỗ tôi, Chu Thành Phong gọi anh một tiếng “cậu Sở”, xung quanh tôi đều là tai mắt của anh, nếu tôi muốn ôn lại đoạn tình nghiệt duyên kia với Phương Diệu Tuyên, tôi cũng sẽ không để anh ta xuất hiện ở đoàn phim này, bộ tôi sợ anh biết không được sớm sao?”

“Có lẽ cậu đang tư duy ngược lại, cảm thấy như vậy tôi sẽ không hoài nghi cậu, có thể vừa làm việc, vừa che giấu quan hệ thực tế của hai người.”

Quý Khinh Chu không ngờ vậy mà anh cũng nghĩ đến chuyện tư duy ngược nữa, quả thực hận không thể cho anh một like cùng dàn 666, “Anh thật lợi hại, anh lợi hại như vậy, khó trách tuổi còn trẻ sự nghiệp đã thành công.”

Sở Thành mỉm cười nói, “Cám ơn đã khen.”

“Cho nên anh tính như thế nào mới bằng lòng tin tưởng tôi đây?” Quý Khinh Chu ngồi xuống ghế đặt bên cửa sổ, “Hay tôi viết một tờ giấy bảo đảm cho anh, bảo đảm sau này tôi sẽ không liếc nhìn Phương Diệu Tuyên, một cái cũng không nhìn ha.”

“Không cần đâu,” Sở Thành nói, “Tuy ngay từ đầu tôi có hơi hoài nghi cậu, nhưng khi nhìn thoáng qua dáng vẻ cậu, tôi thấy cậu không hiểu gì sất, nên lần này tôi sẽ tin tưởng cậu.”

“Vậy nếu về sau lại phát sinh chuyện như này thì sao?”

“Vậy cậu nên tự hỏi lại bản thân xem, lúc ấy cậu đã dùng chiêu trò gì với Phương Diệu Tuyên khiến anh ta cứ đuổi hoài không bỏ cậu, tình nguyện nhận vai phụ để được xuất hiện ở trước mặt cậu vậy chứ.”

Quý Khinh Chu cạn lời, chuyện này đâu phải tại cậu, đây rõ ràng là sức hút của La Dư Tân, nếu không phải Phương Diệu Tuyên si mê La Dư Tân, thì sao vừa mới nhìn thấy cậu liền biến cậu thành thế thân, dẫn đến đuổi hoài không bỏ như thế này chứ.

Sở Thành nói một hồi, không nhịn được tò mò hỏi, “Quý Khinh Chu, vừa hay nói đến chỗ này, không bằng cậu cũng nói cho tôi nghe chút đi, lúc ấy cậu giấu tôi ở bên Phương Diệu Tuyên, hai người đã đi đến bước nào rồi hã? Yêu thầm lẫn nhau? Hay tới bước trao đổi tâm ý rồi? Trước kia cậu nói ngay cả nắm tay hai người còn chưa nắm qua, có thật vậy không?”

“Đương nhiên là thật!” Quý Khinh Chu cảm thấy bản thân thật quá oan ức, cậu đang yên bình ngồi ở khách sạn, nồi ở đâu ra từ trên trời rơi xuống! Phương Diệu Tuyên thối tha, chạy ra làm loạn chi vậy! Thật vất vả Sở Thành mới bỏ qua chuyện này, hiện tại lại đào lên.

“Anh cũng thấy tôi sao rồi đó, nhìn tôi giống trước kia đã từng có hành động thân mật với anh ta lắm sao?” Quý Khinh Chu hỏi ngược lại.

Đúng là không giống, Sở Thành nhìn cậu, “Vậy lúc ấy hai người đã đi đến bước nào rồi?”

Cái này nên trả lời như thế nào đây, Quý Khinh Chu nghĩ nghĩ, lúng túng nói: “Tôi chỉ cảm thấy anh ta rất tốt, anh ta đối xử với tôi cũng rất tốt thôi.”

Sở Thành “À” một tiếng, “Tôi thấy cậu nhìn ai cũng cảm thấy rất tốt thì có.”

“Không phải,” Quý Khinh Chu giải thích, “Tôi thấy anh ta rất tốt là vì tuy anh ta là một minh tinh đang đà nổi tiếng, nhưng anh ta không hề tự cao, khiến tôi theo đuổi thần tượng rất dễ. Còn tôi thấy anh rất tốt, là vì từ trong ra ngoài, từ thân đến tâm anh đều rất rất tốt, thật đó, anh là người tốt nhất.”

“Hoa ngôn xảo ngữ, xảo ngôn lệnh sắc*.”

“Chân tâm chân ý, tình chân ý thiết*.”

*Hoa ngôn xảo ngữ, xảo ngôn lệnh sắc: Nói lời ngon ngọt, ngụy biện

*Chân tâm chân ý, tình chân ý thiết: Thật lòng thật dạ, tình ý chân thành

“Thế nên xem như đang phát tag cho tôi đúng không?” Sở Thành hỏi cậu, “Tag người tốt cho hôm nay đấy.”

Quý Khinh Chu cảm thấy anh rất lợi hại, lúc này mà cũng không quên giành lợi ích cho bản thân mình. Cậu có thể làm được gì nữa, miệng bị chắn tới mức há ra, chỉ có thể phát ra tiếng a a mà thôi, “Đúng đúng, anh tốt như vậy, không phát cho anh thì phát cho ai đây.” Quý Khinh Chu lấy lòng nói.

Sở Thành nhận lấy, đồng thời cũng không quên nhắc nhở cậu, “Nhớ kỹ, cái thứ 2 rồi đó.”

Thế nhưng nhận thì nhận thế thôi, chứ những lời mà Quý Khinh Chu nói trước kia, Sở Thành vẫn không hề tin, anh không có ngu, lúc ấy Quý Khinh Chu vì Phương Diệu Tuyên mà muốn hủy giao kèo với anh, bây giờ lại nói là theo đuổi thần tượng ai mà tin chứ. Nói trắng ra là bởi vì tiền nên cậu bị ép buộc hết cách mới đi theo anh, hai là cậu không hiểu tại sao Phương Diệu Tuyên lại thích cậu, cậu lo anh ta có mục đích gì đó, cho nên cậu mới rời khỏi Phương Diệu Tuyên, ngoan ngoãn ở bên cạnh anh.

Lý trí nói cho Sở Thành biết chuyện này chả là gì cả, quan hệ giữa hai người bọn họ là giao dịch tiền tài, chỉ cần hiện tại Quý Khinh Chu ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, thì chuyện trước kia cậu thích ai cũng không có liên quan đến anh, dù sao anh cũng sẽ không thích Quý Khinh Chu, anh chỉ muốn ngủ với cậu mà thôi. Thế nhưng về mặt tình cảm Sở Thành lại thấy hơi hơi khó chịu, tại sao lần đầu tiên nào của Quý Khinh Chu cũng là với anh, nhưng với mặt tình cảm, người đầu tiên cậu thích lại là Phương Diệu Tuyên chứ? Phương Diệu Tuyên có gì tốt, không phải dựa vào nhà họ Phương mới hô mưa gọi gió trong giới giải trí được sao, đã nhiều năm trôi qua mà ngay cả cái cúp ảnh đế cũng chưa lấy được, thì là nhân tài kiệt xuất gì ở trong cái ngành này chứ.

Chờ đến khi Sở Thành ý thức được hiện tại bản thân đang tính toán chi li điều gì, anh liền hoảng sợ, anh vậy mà đi so đo chuyện trước kia Quý Khinh Chu từng thích Phương Diệu Tuyên ư?! Sở Thành cảm thấy thật không có khoa học, anh so đo chuyện này làm gì chứ, đây cũng không phải là lần đầu tiên anh biết chuyện này, có gì phải so đo, anh cũng có tính yêu đương gì với Quý Khinh Chu đâu, Quý Khinh Chu không thích Phương Diệu Tuyên chẳng lẽ đi thích anh sao?

Sở Thành nghĩ đến đây, chợt cảm thấy có lẽ hôm nay anh bị một loạt hành vi của Phương Diệu Tuyên gây bất ngờ, nên mới để ý những chuyện nhàm chán này. Rất nhanh anh đã tự nghĩ cho bản thân một lý do, không phải anh so đo chuyện Quý Khinh Chu thích Phương Diệu Tuyên, mà là rõ ràng Quý Khinh Chu có quan hệ bao nuôi với anh, mà còn dám thích người khác. Hành động này khiến đầu phủ màn cỏ xanh, là ai cũng sẽ không nhịn được, cho nên anh mới phải so đo tính toán.

Anh nghĩ như vậy, nên cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái một chút.

Quý Khinh Chu nhìn anh ở bên kia màn hình, cứ hết nhăn rồi lại nhíu, mãi mới khôi phục vẻ mặt bình tĩnh như ngày thường, đành hỏi, “Anh làm sao vậy? Sao không nói gì thế?”

“Không có gì.” Sở Thành bình tĩnh nói, “Tôi đang tự hỏi lần này tôi bảo Khương Nam từ chối Phương Diệu Tuyên, không biết Phương Diệu Tuyên sẽ làm gì tiếp theo đây.”

“Có lẽ anh ta sẽ từ bỏ thôi.” Quý Khinh Chu nghĩ nghĩ, “Đã từ chối như vậy rồi, anh ta có thể làm được gì nữa chứ? Chẳng lẽ lại đi tự hạ thấp thù lao đóng phim để được nhận vai?”

“Lỡ như đối với anh ta, cậu có sức hấp dẫn đến mức như vậy thì sao?”

Quý Khinh Chu cảm thấy không có khả năng, lúc này Phương Diệu Tuyên chỉ xem nguyên chủ như một thế thân, sao có thể làm đến bước này được.

Sở Thành thấy cậu không nói lời nào, cố ý nói, “Thật ra nếu Phương Diệu Tuyên thật sự muốn nhận vai này, thì về công hay tư đều có lợi, về công, nếu bộ phim này có sự gia nhập của anh ta, chắc chắn sẽ thu hút được nguồn đầu tư cũng như các nguồn mua phim truyền hình khác, nói không chừng còn có thể leo lên top đầu nữa, về tư thì, cũng có thể khảo nghiệm tính tự chủ của cậu, xem thử cậu có thật sự hoàn toàn thoát fan anh ta như cậu đã từng nói hay không.”

Làm sao Quý Khinh Chu cũng không nghĩ tới, Sở Thành sẽ sơn hồi lộ chuyển* như vậy, “Tôi không cần.” Cậu từ chối, “Tuy tôi có thể chịu được sự khảo nghiệm nhưng anh không được khảo nghiệm tôi như vậy, tôi không muốn nhìn thấy anh ta ở đoàn phim.”

*Sơn hồi lộ chuyển (山回路转): thành ngữ ý nói sự vòng vo, suy nghĩ sâu xa

“Cậu chịu được khảo nghiệm thì sợ cái gì?”

“Tôi sợ anh ta khiến tôi buồn nôn!”

Sở Thành cười, Quý Khinh Chu nhìn anh cười, hỏi anh, “Anh không sợ anh ta làm vậy sao? Lỡ như mỗi ngày sau khi diễn xong anh ta chạy tới dây dưa với tôi, vừa tiếp cận tôi vừa nói xấu anh, anh không thấy chán ghét sao?”

Sở Thành:……Đúng là rất ghét.

Quý Khinh Chu thấy anh không cười nữa, khuyên bảo anh, “Cuộc sống đã không dễ dàng, vì cớ gì lại tự tìm nỗi chán ghét đến cho mình chứ, đúng không?”

“Bây giờ thì cậu ngụy biện hay lắm.”

Quý Khinh Chu thở dài, “Vốn ta gửi lòng nơi trăng tỏ, nhưng sao trăng lại chiếu rạch nào*.”

* trích trong tác phẩm Tỳ Bà Kí của Cao Minh

Sở Thành:……

“Bỏ qua con rạch đó đi, ba à.”

Sở Thành đành cười một tiếng, “Thôi, lần này tôi sẽ tha cho cậu.”

Quý Khinh Chu vừa mới nhẹ nhàng thở ra, liền nghe Sở Thành nói: “Thế nhưng Phương Diệu Tuyên nhớ mãi không quên cậu, còn ý đồ thông qua phương thức này để tiếp cận cậu, không đánh trả anh ta, tôi thật sự không cam lòng.”

“Anh muốn đánh trả anh ta thế nào?” Quý Khinh Chu hiếu kỳ hỏi.

Sở Thành nghĩ nghĩ, “Có phải cậu từng nói với tôi suất diễn của vai nam số 3 này không nhiều đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Thế thì dễ thôi,” Sở Thành nói, “Cách đánh trả một người tốt nhất đó là, những gì người đó muốn người đó không có được, nhưng cậu thì có.”

“Ý anh là……”

Sở Thành cười một chút, “Không sai, cả cậu và nhân vật này đều là thứ anh ta muốn.”

Quý Khinh Chu cảm thấy hình như kim chủ ba ba của cậu bị điên rồi, “Anh biết anh đang nói cái gì không?”

“Tôi biết chứ.”

“Anh tính……”

“Đúng như cậu nghĩ.”

Quý Khinh Chu đỡ trán, “Sở Thành, anh bình tĩnh một chút, hiện tại anh có hơi xúc động đấy.”

“Tôi xúc động sao? Tôi không có xúc động, tôi rất lý trí.”

“Anh nghĩ gì nói đó, anh không biết xấu hổ sao mà nói bản thân rất lý trí!” Quý Khinh Chu cảm thấy cậu không thể hiểu được người trước mắt, “Không phải anh rất bận sao? Công ty luôn cần phải có anh, làm sao anh có thời gian đi đóng phim như một minh tinh chứ?”

“Không phải lần trước tôi đã nói với cậu rồi sao, gần đây tương đối rảnh rỗi, hơn nữa, bộ phim này chỉ quay trong vòng một tháng, ai nói tôi phải làm minh tinh, tôi chỉ đoạt nhân vật mà anh ta muốn thôi.”

Quý Khinh Chu muốn khuyên anh, “Có rất nhiều cách để đánh trả một người, không cần thiết phải chọn cách này.”

“Đúng là có rất nhiều cách để đánh trả một người, nhưng không phải đây là cách tốt nhất sao? Hơn nữa, nếu tôi diễn nhân vật này, một là có thể kích thích Phương Diệu Tuyên khiến anh ta khó chịu; hai là đoàn phim sẽ phải chi tiền công đóng phim cho tôi, giảm bớt được tiền đầu tư và khả năng gặp phải hao tổn; ba là có thể nhanh chóng tham gia, không đến mức vì tốn quá nhiều thời gian, mà hao tổn chi phí đầu tư. Nhất cử tam đắc*, về công hay tư đều có lợi.” Sở Thành càng nghĩ càng thấy được, “Tôi thấy trong giới giải trí có rất nhiều người không có kỹ thuật diễn xuất, nhưng không phải chỉ cần nhờ vào gương mặt, họ đã có thể trôi nổi trong cái giới này rồi sao? Tuy giá trị nhan sắc và thân hình tôi chưa đủ chuẩn, nhưng chỉ một vai nam số 3, tôi thấy không có gì là khó cả.”

*Nhất cử tam đắc (一举三得): một việc làm được ba cái lợi

“Nhưng anh chưa từng học qua chuyên ngành.”

“Có mấy ai ra nghề làm ca sĩ, làm diễn viên đều được trải qua đào tạo chuyên nghiệp đâu? Không có cũng được.”

Nói thì nói như vậy, nhưng Quý Khinh Chu vẫn luôn cảm thấy không thích hợp, “Nhưng anh là một tổng tài.”

“Tổng tài không được kiếm thêm thu nhập sao?”

“Không phải, quan trọng là, không phải Lý tổng và Khương sản xuất đều biết anh sao? Anh làm vậy có được không?”

“Có gì mà không được, tôi cũng không thật sự muốn làm minh tinh, chỉ muốn đoạt nhân vật của Phương Diệu Tuyên, kích thích anh ta một chút thôi, bọn họ biết tôi thì có sao đâu, chẳng lẽ lên mạng giật tít 《 Tin chấn động! Tổng tài Tân Văn Hóa rảnh rỗi, tự mình ra trận diễn phim thần tượng 》? Bọn họ dám sao ?”

“Chẳng lẽ không ảnh hưởng đến hình tượng của anh sao?”

“Cậu nghĩ nhiều rồi, không như cậu nghĩ đâu, ngoại trừ lần hợp tác này của tôi và Lý Phi ra, những người đã từng hợp tác với tôi, đa phần mấy người đó đều không thật sự biết tôi trông như thế nào, bởi vì người phụ trách tuyên truyền đối ngoại cho Tân Văn Hóa là đàn anh Mạnh Thịnh của tôi. Hơn nữa, biết thì có làm sao đâu, xem như là quảng cáo cho Tân Văn Hóa đi.”

Quý Khinh Chu nghe anh nói hết lý do này đến lý do khác, chợt cảm thấy ngay cả trắng cũng bị anh nói cho đen, “Thế nhưng nếu anh muốn đóng phim, không cần nói trước một tiếng với anh trai anh sao?”
___________________________________

🥥: Ví dụ điển hình cho việc ghen quá hóa điên

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me