LoveTruyen.Me

Xuyen Ve Lam Dien Chu


Trên đường về nhà, hắn lại bị nhị thúc cùng cha vợ giáo huấn thêm một trận nữa. Hắn chỉ nhận sai rồi tiễn hai ngươi kéo Vương Nhất Bác trở về núi.

"Ta đi làm nóng lại thức ăn, ngươi đợi một chút" Vương Nhất Bác đỡ Tiêu Chiến ngồi xuống giường, vội vã đi làm.

"Không cần, ta đói rồi. Cho ta ăn đi" Hắn nói, hôm nay chắc chắn đã dọa sợ tức phụ hắn rồi.

Ăn xong, Vương Nhất Bác nấu nước giúp hắn lau người.

Hai người lên giường, ôm Vương Nhất Bác trong lòng, Tiêu Chiến nghĩ lại cũng có chút hoảng sợ.

Hắn không phải tự cao tự đại coi thường mạng sống, chỉ là sống trong huấn luyện một mình cô đơn lâu dần hắn càng trở nên máu lạnh, ích kỷ.

Giờ nhớ lại những lời nhị thúc nói, nếu hắn xảy ra chuyện gì, tức phụ của hắn phải làm sao? Hắn hiện tại đã không còn phải một thân một mình nữa rồi.

Hắn có gia đình nhỏ, có người cần hắn.

"Nhất Bác nhi, xin lỗi, hôm nay dọa đến ngươi rồi" Tiêu Chiến hạ một nụ hôn lên trán y

"Ngươi không sao là tốt rồi" Vương Nhất Bác nép sát vào lòng hắn, lần đầu tiên y vòng tay ôm lưng hắn, cảm nhận được vòng tay ấm áp, y mới triệt để yên tâm.

Người này vẫn còn bên cạnh y.

"Ngươi sau này đừng một mình đi núi nam nữa, rất nguy hiểm" y lại nói

"Nhất Bác Nhi, ta muốn mua lại ngọn núi nam kia, ngươi nghĩ cần bao nhiêu bạc thì đủ?" Hắn không trả lời mà hỏi lại


"Ngươi mua núi kia làm gì? Ta cũng không biết, chúng ta có thể đi hỏi trưởng thôn" y khó hiểu, nhưng vẫn trả lời hắn.

Y tuyệt đối tin tưởng Tiêu Chiến có thể mua được nếu hắn muốn, bởi vì phu quân y rất tài giỏi, chỉ cần nhìn hôm nay, hắn tay không đánh chết hổ đã đủ chứng minh hắn hơn người.

"Ân, chuyện này nói sau đi. Mai ngươi có muốn đi huyện thành không?" Hắn hỏi

"Ta đi được sao?" Y hỏi lại

"Được. Mai chúng ta đi huyện thành dạo chơi một chút"

"Ân" y vui vẻ trong lòng, vùi đầu vào lòng hắn từ từ thiếp đi.

Tiêu Chiến lại không ngủ, hắn phải tranh thủ kiếm nhiều tiền để mua lại ngọn núi Nam kia.

Hôm nay đi lên núi kia lại thu hoạch ngoài sức hắn tưởng tượng, không nói thú hoang nhiều, mà nhân sâm có một dãy dài, nếu tính ra có loại cũng đã vài trăm năm, càng lên cao lại càng lâu năm.

Ngoài ra, mấy cây hồng trà cổ, hắn đếm sơ cũng có hơn năm sáu mươi cây đi. Loại hồng trà này đến thời của hắn đã gần như tuyệt chủng, chỉ còn lại khoảng năm cây, loại trà này có tiền cũng không chắc mua được, mà ở đây, ngay tại núi Nam kia có nhiều như vậy, hắn không biết sao trà, nhưng trong không gian hắn có vài quyển sách về cách sao trà và cách pha trà đạo, đây là tên bạn chết bầm giết hắn đã tặng hắn.

Người đó cực kỳ mê trà đạo, hắn nghiên cứu rất nhiều, có lần hắn lẻn vào khu vực bảo tồn cây hồng trà để trộm cành về ươm, nhưng làm cách nào cũng không sống được, lại còn suýt chút nữa bị bắt.

Về sau nhờ có linh tuyền, hắn đã giúp y ươm sống một cây.

Vậy mà y lại một phát súng tiễn hắn đến đây.

Nếu để cho y biết hắn đến đây rồi gặp được mấy chục cây hồng trà này. Cho y ghen tỵ chết luôn đi.

Nói cho cùng hắn không cần sao trà bán cũng được, chỉ số lượng nhân sâm đã đủ hắn giàu trong mấy đời. May mà núi này có mảnh thú bảo vệ, nếu không chắc cũng không tới lượt hắn.

Sáng hôm sau, mọi người tập trung đến nhà trưởng thôn gần như đông đủ.

Hàng xóm cạnh nhà Tiêu gia cũng theo con trai bà xách giỏ ra ngoài, vừa ra khỏi cửa đã gặp phải Lưu thị.

"Hôm nay có chuyện gì mà mọi người kéo đến nhà trưởng thôn đông vậy?" Lưu thị hỏi

"À, nhà trưởng thôn phát thịt heo rừng a. Ta cũng đi nhận một ít" thôn phụ kia trả lời rồi vội vã rời đi, cái bà muốn chính là cho Lưu thị mất mặt.

"Trưởng thôn phát thịt heo sao lại không báo với nhà ta chứ?" Lưu thị lẩm bẩm lại chạy vào trong nhà gọi Lý thị cùng Tiêu Hồng nhanh chóng xách giỏ đến nhà trưởng thôn lấy thịt.

Tiêu Nương căn bản ở nhà phải làm việc, cũng ít khi được Lưu thị để mắt đến.

Tiêu Hoàng Lang cùng Tiêu Hoàng Bình nghe thế cũng chạy theo góp vui.

"Trưởng thôn a, phát thịt cho thôn dân lại không thông báo cho nhà ta một tiếng a" Tiêu Hoàng Lang chạy vào sân nói, bên trong cũng đã đứng rất đông người, có người tối qua không cho phu quân hoặc con trai mình tham gia tìm kiếm, sợ bị mảnh thú xé xác, giờ nghe thấy những người tham gia tìm kiếm tối qua được những hai mươi cân thịt, thịt này cũng đủ để họ ăn qua cái tết này, liền tiết kiệm được một ít tiền mua thịt a.

Giờ mặt ai nấy cũng đều xám xịt mà đứng một bên nhìn những người kia nhận thịt, người nào người nấy thịt đầy ấp cả rổ, cười cười nói nói nhìn đỏ hết cả mắt.

"Đây là thịt do Tiêu Chiến săn được cho chúng ta, tối qua ngươi có tham gia đi tìm kiếm sao? Hay là trốn trong nhà chùm chăn sợ ra ngoài bị mảnh thú xé xác" một người trong đó hỏi

Nghe thấy thôn dân Vĩnh Đông bắc đầu xì xầm.

"Hắn chỉ biết ăn rồi lười biến, làm gì có chuyện giúp tìm kiếm"

"Cả nhà họ tối qua nghe động tĩnh cũng đi ra nhưng có ai cùng đi tìm kiếm đâu. Giờ lại đòi thịt?"

"Tối qua ta nghe Lưu thị cười rất to khi nghe thấy Tiêu Chiến đi lên núi mà không về đó"

"Ta còn nghe bà ta cầu khẩn cho Tiêu Chiến bị mãnh thú xé xác nữa kìa"

"Ha ha, vậy bà ta phải thất vọng rồi a, tối qua Tiêu Chiến tay không đánh chết một con hổ lớn" một người chứng kiến cảnh tượng tối qua lại nói "tối qua những người lên núi đều chứng kiến, ta không nói dối, các ngươi không tin liền hỏi người nhà các ngươi thử xem, xác con hổ nằm bên kia kìa" người này nói tay chỉ về một hướng.

Con hổ bị trói chân nằm gục dưới đất đặt trong một góc, mọi người đảo mắt nhìn theo liền bị giật mình, lúc này tiếng xì xầm còn nhiều hơn.

"Không nghĩ tới a, tay không mà đánh chết hổ sao?"

"Ngươi nhìn đi, còn không phải con hổ còn nằm đó"

"Phải sức mạnh thế nào mới đánh chết được con hổ to như thế chứ?"

Chẳng mấy chốc, chủ đề Tiêu Chiến đánh chết hổ lại được bàn tán càng ngày càng xa, lan tận đến những thôn lân cận kế bên.

Nhà Tiêu gia nghe được những đời bàn tán, không biết giấu mặt đi đâu. Lại nghe Tiêu Chiến đánh hổ, Tiêu Hoàng Lang cùng Tiêu Hoàng Bình nuốt nuốt nước bọt, lúc sau đợi đám người chú ý đến con hổ kia liền len lén trốn ra ngoài, vắt chân lên cổ chạy về nhà.

Nếu mà còn ở lại, nhỡ Tiêu Chiến nhìn thấy bọn họ nổi điên, chỉ cần một quyền không phải họ sẽ giống như con hổ kia sao?

Giờ chạy vẫn còn kịp.

Lưu thị bị nói đến không còn mặt mũi, nhưng lại vì đống thịt kia đang vẫy chào, vẫn gân cổ cải lại.

"Hắn là người Tiêu gia, chia một ít thịt cho người nhà thì đã sao"

"Ai là người nhà với ngươi?" Lúc này, Tiêu Chiến từ bên ngoài nghe được giọng của Lưu thị lên tiếng hỏi.

Mọi người lập tức né tránh cho hắn đi vào, không lại sợ bị hắn cho ăn một quyền thì xong đời.

Lưu thị nãy giờ không nhìn thấy Tiêu Chiến liền càn rỡ lớn giọng, lúc này nghe thấy hắn hỏi lại rụt cổ không dám trả lời.

"Trưởng thôn, ngài cứ phân thịt theo như ước định đi, nếu heo rừng không đủ có thể lấy con dê kia phân thêm. Người thân của ta chỉ có nhà nhị thúc cùng triệu gia nhà tức phụ ta. Những nhà khác ta không quản, không cần nể tình ta mà phân không đúng ước định. Tối qua nói thế nào thì cứ như vậy mà làm" Tiêu Chiến lên tiếng phân phó lại nhìn về phía Lưu thị nói tiếp

"Về sau ta còn nghe ngươi ở bên ngoài nói ta cùng các ngươi một nhà, vậy liền để lưỡi lại đi"

Lưu thị nghe hắn nói, lập tức nhấc chân chạy như bay ra ngoài, không quản Lý thị cùng Tiêu Hồng còn đang ở bên trong run sợ.

Nhưng Tiêu Chiến lại không thèm quản họ, hai người liền lén lút lui ra rồi chạy đi. Ở phía sau một trận cười vang dội.

Còn những thôn dân không tham gia vừa nghe thấy còn có thịt dê thì tâm tình ngứa ngấy không thôi.

Biết vậy tối qua đã kéo cả nhà tham gia.

Còn những người kia thì mặt mày hớn hở, ôm một rổ thịt lớn ra về.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me