Yeongyutae I M Fine
Hôm nay là Chủ nhật, trời không mưa nhưng lại lạnh buốt. Từng đợt gió cứ như cứa vào da vào thịt, dù có mặc nhiều lớp áo đến mấy cũng không khỏi rùng mình. Dù sao cũng là cuối thu rồi, thời điểm giao mùa như một điều đương nhiên năm nào cũng có sự thay đổi rõ rệt như vậy. Beomgyu cùng Taehyun đi tới quán cà phê ở gần trường, run như cày sấy vì lạnh. Chuyện là, giáo viên có giao bài tập cho lớp của Beomgyu và thông báo dự án này lớp cậu sẽ bắt nhóm với lớp của Yeonjun. Vì là dự án cuối năm nên phạm vi hợp tác bắt buộc phải mở rộng. Nói đây là cái duyên chắc cũng đúng, bà giáo lớp cậu và ông thầy lớp hắn là vợ chồng, cùng nhau đi dạy cũng hơn 15 năm rồi. Khi cậu biết mình sẽ cùng nhóm với Yeonjun, cậu thực sự chỉ muốn nhảy cẫng lên rồi lao tới ôm bà giáo một cái thật chặt. Thiết nghĩ, Beomgyu và Yeonjun không biết có phải định mệnh sắp đặt để gặp nhau hay không, dây tơ hồng nhiệt ngã tới như vậy cơ mà. Taehyun mở cửa cho Beomgyu vào trước rồi mới đóng cửa đi vào sau. Cùng đi tới bàn dài cạnh cửa sổ, nơi các tiền bối đang nói chuyện rôm rả về dự án, cả hai lễ phép cúi đầu chào rồi ngồi xuống.
"Oh, các nhóc hậu bối của chúng ta đến rồi kìa! Hai đứa cứ thoải mái gọi đồ uống nhé!" một chị tiền bối với mái tóc cột đuôi ngựa niềm nở quay sang chào đón cậu và Taehyun."Bọn anh còn chờ Yeonjun nữa thôi, các em cố gắng đợi một chút nhé! Cái thằng này sao còn chưa thấy mặt mũi đâu nhỉ?" Cả hai chỉ biết gật gù đồng ý rồi ngồi lặng thinh. Beomgyu cắm tai nghe vào điện thoại, bật một bài nhạc. Taehyun biết cậu sẽ uống gì nên chỉ lẳng lặng đi ra quầy gọi đồ. Đúng lúc đó, Yeonjun bước vào trong một cách rất vội vã. Hắn vẫy tay với mấy người bạn, nhanh chóng tiến lại bàn. Bỗng, hắn chú ý tới một dáng hình rất ư là quen mắt - Beomgyu! Cậu nhóc đang lim dim nửa tỉnh nửa mơ, cả người đắp một chiếc áo khoác dày cộm trông cứ như đang cuốn kén vậy. Hăn phì cười, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cậu, tự tiện gỡ một bên tai nghe ra nhét vào tai mình."Em có vẻ thích mấy kiểu nhạc nhẹ nhàng như thế này nhỉ?" giọng nói trầm ấm vang lên bên tai, có chút thì thầm."Ừm, tiền bối Yeonjun.....Ah! Em xin lỗi, chào tiền bối ạ!" Beomgyu đang gật gù, nhận ra giọng nói quen tai thì đầu óc nhanh chóng bật ngửa ra sau, đầu óc đang lơ mơ đều tỉnh cả, rối rít nói lời chào. Trời ạ, vừa mới sáng sớm... Mọi người tập trung lại rồi bắt đầu lên kế hoạch làm việc và phân chia công việc, Taehyun cũng đã trở về bàn cùng với một ly Latte nóng và một ly Cappuccino. Beomgyu ngồi nghe các tiền bối nói, cảm giác các anh chị đi trước rất trưởng thành, tác phong làm việc cũng rất nghiêm túc và chuyên nghiệp. Cậu nhìn sang Taehyun, cậu ấy đang cùng mới một đàn anh nói về các góc máy quay, rất tự tin và dứt khoát. Bản thân Beomgyu thấy cậu vẫn có chút trẻ con, có chút tự ti về suy nghĩ của mình. Yeonjun ngồi nhìn cậu từ đầu đến giờ, thấy cậu hình như không thoải mái liền lên tiếng hỏi ý kiến Beomgyu."Em thấy phân công dự án thế nào? Em có muốn chia sẻ kinh nghiệm gì không?" tiếng nói của hắn thu hút sự chú ý của các thành viên khác, tất cả đều hướng mắt về phía cậu chờ một câu trả lời."Em muốn phụ trách phần chỉnh sửa video ạ! Em nghĩ nên chạy chuyển cảnh ở đoạn gần cuối, vậy sẽ tăng sự ảnh hưởng tới người xem hơn" Beomgyu xoay xoay cái bút trên tay"Ừm, vậy cũng được. Ý tưởng cũng khá hay" chị tiền bối gật gù, ai cũng tán thành ý kiến của cậu. Cả nhóm ngồi rôm rả đến tận trưa, mọi người chia sẻ số điện thoại cho nhau rồi đi về. Cầm trên tay số điện thoại của tất cả các thành viên, Beomgyu dán mắt vào dòng có tên Yeonjun. Không ngờ có ngày cậu lại tiến xa được mức này, cuối cùng thì cậu cũng có được số điện thoại của hắn. Hôm nay dù trời có lạnh thế nào, có lẽ cũng chẳng thể chạm tới trái tim đang tràn đầy hạnh phúc của Beomgyu được.-------------------------------------------------------------------------------/Chào em~/Cậu đang lười nhác nằm trong đống chăn ấm áp thì bỗng nhiên 'ting' một tiếng. Beomgyu khó chịu lăn người ra gần kệ sách, tay thò ra ngoài với lấy cái điện thoại. Cậu trố mắt ngạc nhiên, tiền bối Yeonjun? Sao giờ này còn nhắn cho cậu? Đã muộn vậy rồi cơ mà?!/Dạ vâng ạ? Anh chưa nghỉ ngơi sao ạ?//Anh hay ngủ muộn vào cuối tháng ấy mà. Em cũng chưa ngủ à?/Trong phút chốc, ý nghĩ Yeonjun là cô hồn sượt qua trí não đang rối rắm của Bemgyu. Rồi, cậu cảm thấy hai tai nóng ran, mặt đỏ phừng phừng khi nhận rằng hắn đã nhắn tin cho cậu. Người ta quan tâm mày kìa, Beom! Cậu tủm tỉm cười một mình, bỏ qua cái suy nghĩ vớ vẩn về Yeonjun. /À, dạ vâng ạ... Anh nhắn cho em có chuyện gì không?/Trời đất, cậu đang nhắn cái gì vậy? Cứ phải 'có chuyện gì' thì mới nhắn à? Người ta nhắn tin hỏi thăm mà mình trả lời lại như muốn đuổi người ta đi. Ngu ngục hết sức!/Không hẳn là có chuyện gì...Em thấy phiền sao?//Dạ không ạ... Em không có ý đó.../Giỏi lắm Choi Beomgyu, mày nhắn câu cụt lủn như vậy là tự đẩy cuộc nói chuyện vào bế tắc rồi. Chờ vài giây không thấy hồi âm, cậu nghĩ ắt hẳn là Yeonjun hắn đã đi ngủ rồi nên cũng không để ý tới nữa. Nhưng mà vẫn có gì đó lấy làm tiếc nuối...Phải khoảng chừng hơn 30 phút sau đó, tin nhắn từ Yeonjun mới hiện lên màn hình. Nét mặt cậu như quay phắt 360 độ tươi tỉnh hẳn lên, chộp lấy cục hình chữ nhật dẹt dẹt bên cạnh./Giáng Sinh năm nay em có kế hoạch gì không?//Dạ? Giáng Sinh còn lâu mới đến mà ạ?//Lâu gì nữa đâu em, một tuần nữa là Giáng Sinh rồi! Không biết anh có thể mời em đi ăn không?//Dạ?!//Ừm, bọn anh tính đi ăn để ăn mừng sản phẩm đạt đánh giá tốt, cũng để chúc mừng Giáng Sinh luôn. Em tham gia không?/Câu trả lời của Yeonjun làm cậu hơi tụt hứng. Ban đầu cậu cứ tưởng chỉ có mình cậu và hắn thôi, ai ngờ là tất cả mọi người chứ không riêng gì Bemgyu./Dạ được, em sẽ tham gia ạ!//Vậy thì tốt rồi, anh nghĩ em sẽ không thích đến chỗ đông người... Em hỏi luôn cậu bạn đi cùng em có tham gia không nhé. Anh không có số của cậu ấy//Dạ vâng ạ!//Em ngủ ngon nhé ^^/Cậu nhìn dòng tin nhắn của hắn mà tim lại đập mạnh, cứ thế này Beomgyu chắc bị bệnh tim mất thôi. Cậu tắt điện rồi chui tọt vào trong chăn, cứ hết trở mình sang trái rồi lại sang phải. Trong lòng Beomgyu hiện tại rất rối bời, như có đang bướm bay trong bụng vậy, hồi hộp đến mức không ngủ nổi. /Tiền bối cũng vậy ạ/Sau một hồi chần chừ, cuối cùng cậu cũng quyết định trả lời lại tin nhắn kia. Lăn lộn một lúc Beom cũng chìm vào giấc ngủ...-----------------------------------------------------------------------------Đêm Giáng Sinh, Beomgyu đánh một chuyến tàu điện đến nhà Taehyun. Ban đầu lúc cậu ngỏ lời thì anh bảo không đi, nhưng vừa nghe đến tên tiền bối Yeonjun thì liền lật mặt đồng ý ngay lập tức. Chẳng hiểu sao dạo này Kang Taehyun lạ lắm, đối với cậu cứ như cố tình giữ khoảng cách, cuối tuần thì tránh mặt cậu bằng việc cứ ru rú trong phòng. Đó đâu phải Kang Taehyun mà cậu biết, cậu chơi với anh đủ lâu để biết anh chẳng bao giờ dỗi vặt cả, cũng chẳng bao giờ lầm lì ngồi trong nhà suốt ngày nghỉ như vậy. Tản bộ dọc theo con đường nhà Taehyun, cậu thấy nơi này cũng đã ít nhiều thay đổi. Mà nói mới nhớ, đã bao lâu cậu không đến nhà anh rồi nhỉ? Chắc là từ hồi cả hai còn học cấp 3, khi đông đến thế này, cậu lại chăm chỉ chạy tới chỗ Taehyun để chờ anh đi học cùng. Beomgyu phì cười, nhanh chân bước tới trước nhà của anh.Bấm chuông, cậu nhún nhún chân chờ Taehyun ra mở cửa. Không lâu sau đó, anh xuất hiên sau cánh cửa với chiếc áo khoác dài dày cộm. Cậu vui vẻ chào hỏi cô Kang vài câu rồi kéo tay Taehyun đi. Bắt một chiếc taxi, cả hai nhanh chóng chui vào trong, lạnh chết mất. Chiếc xe lăn bánh, cậu và anh mỗi người một bên cửa sổ, chẳng ai nói với ai lời nào, đến cả chú tài xế cũng phải ho hắng để phá cái bầu không khí ngột ngạt này. Beomgyu bối rối, cậu đơn giản là chưa bao giờ lâm vào tình cảnh này cả, đành cầm điện thoại lên bắt đầu bấm bấm." Này Tae, cậu giận tớ à? " cậu lén lút liếc mắt sang Taehyun, thấy anh cũng đang chầm chậm lấy điện thoại ra xem tin nhắn." Không, sao cậu lại nghĩ thế? " mặt anh không chút cảm xúc, nhắn lại một cách rất bình tĩnh." Cậu hình như đang cố tình tránh mặt tớ đúng không? Tớ làm cậu giận gì à? " Beomgyu lại lén nhìn sang bên cạnh, Taehyun vẫn không nhìn cậu, chỉ chăm chăm vào màn hình điện thoại." Không, dạo này tớ hơi mệt, không có hứng đi ra ngoài " " À, ừm.... " cậu đặt điện thoại xuống, mắt hướng ra ngoài cửa sổ. Beomgyu thấy ảnh phản chiếu của Taehyun trên cửa kính, anh cũng đang nhìn ra ngoài cửa. Tin nhắn của Taehyun đã an ủi cậu phần nào, nhưng cậu vẫn có cảm giác có gì đó không đúng. Rõ ràng là anh bạn của cậu đang cố che giấu điều gì đó.Beomgyu dẹp mớ suy nghĩ rối rắm đó sang một bên, dù sao thì bây giờ Taehyun cũng đã đi tới tiệc liên hoan với cậu rồi. Nghĩa là mọi chuyện vẫn ổn, đúng chứ? Cậu và anh vừa bước xuống xe đã thấy Yeonjun đứng sẵn ở bên ngoài, đón hai người vào bên trong. Tối nay Yeonjun hắn đặc biệt phong trần, không biết vì sao lại một thân tây trang thế này đi ăn. Beomgyu cứ nghĩ là chỉ có mình hắn mặc thế thôi, ai ngờ cậu với Taehyun mới là hai ngọn cỏ giữa bụi hoa hồng. Ai cũng đều ăn mặc chỉnh chu, vest rồi cà vạt đủ cả. " Em không cần phải ngạc nhiên như vậy đâu. Dù sao năm nay bọn anh cũng là năm cuối, đây cũng là tiệc liên hoan ra trường. Bọn anh muốn tổ chức riêng ấy mà " Yeonjun ấn cậu xuống chiếc ghế gần đó rồi từ tốn giải thích.Cả đám ăn uống vui vẻ một hồi lâu, ai cũng đã chén một chén hai nên bầu không khi có chút thoải mái hơn rất nhiều. Beomgyu vừa nhâm nhi chén rượu nhỏ trên tay vừa trộm liếc mắt về phía Yeonjun. Hắn đã cởi bỏ cái áo vest bên ngoài từ lúc nào rồi, cà vạt cũng nới rộng ra, cúc áo cũng cởi ra mấy cái. Thật là, Yeonjun hắn muốn cậu chết chìm trong sự quyến rũ này sao? Yeonjun bỗng liếc sang Beomgyu, bốn mắt chạm nhau, cậu nhanh chóng đánh mắt ra chỗ khác, hắn thì chỉ biết phì cười. Taehuyn ngồi bên cạnh từ đầu bữa tới cuối bữa chẳng thấy nói năng gì, chỉ chăm chăm gắp đồ ăn cho cậu. Xong xuôi, mọi người kéo nhau đi gọi xe trước, còn cậu, Taehyun và Yeonjun ở lại thanh toán. Taehyun chẳng nói chẳng rằng gì cầm áo khoác lên trực tiếp rời đi, chỉ vứt lại cho Beomgyu một câu 'Tớ đi trước' lạnh ngắt. Căn phòng rơi vào im lặng, sự lúng túng bao trùm lấy hai con người đã có trong người chút men say. " Beom, lại đây! Em cầm tiền thừa này đi mua gì đó cho mọi người đi " Yeonjun chỉnh lại bộ đồ, tay vẫy vẫy cậu đang đứng ngẩn tò te ở góc bàn.Cậu chầm chậm tiến lại, tay cầm lấy chút tiền thừa từ Yeonjun. Chần chừ một lúc, không hiểu vì sao cậu lại cầm lấy cà vạt của hắn kéo xuống, nhẹ nhàng đặt lên má hắn một nụ hôn. Yeonjun có chút bất ngờ, nhanh chóng nhận ra vấn đề. Tên Choi Beomgyu sau khi giật mình nhận ra bản thân vừa làm tình làm tội thì tính nước chuồn trước, nhưng hắn đã kịp bắt lại. Hắn nhanh chóng áp lên môi nhỏ của cậu, cắn mút thứ yêu nghiệt đỏ hồng kia một cách nhiệt tình, dây dưa triền miên. Beomgyu bị hôn đến hơi thở gấp gáp, men rượu làm đầu óc cậu thoáng có chút choáng váng, chỉ biết vịn tay lên vai hắn để đứng vững. Vòng tay của Yeonjun ôm chặt cứng lấy eo cậu, tay còn lại giữ chặt lấy khuôn mặt xinh đẹp tiếp tục nụ hôn sâu. Một vài giây sau, Yeonjun mới chịu buông tha cho Beomgyu, thu lại vòng tay ôm lấy cậu nãy giờ, miết nhẹ qua cánh môi vẫn còn đang ửng đỏ. Beomgyu dứt khỏi hắn thì tỉnh cả người, luống cuống cúi đầu rồi chạy một mạch ra ngoài. Yeonjun chỉ đứng đó mỉm cười, mắt vẫn dõi theo cái bóng nhỏ đang dần khuất xa.-----------------------------------------------------------------------------P/s: Watt lỗi quá trời rồi các bác ạ ;-; Chắc là tôi sẽ ngừng viết và ủ bản thảo một thời gian, mong sau khi comeback sẽ vẫn còn được các bác ủng hộ ;-;Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me