Yeu Anh Nha
Vừa bước đi vừa nhìn, đánh giá ngôi trường này khá khang trang. Có những lớp học gắn cả máy lạnh, máy chiếu; nhưng vẫn còn mấy lớp nhìn rất đơn sơ, vẫn không làm mất đi nét cổ kính của ngôi trường lâu năm này. Hôm nay là ngày cậu lên trường xem danh sách xếp lớp, cậu được xếp vào lớp 10A1, nghe mấy chú bảo vệ nói đó là lớp có điểm thi đầu vào cao.
Nhưng cậu chẳng thèm quan tâm, bởi vì cậu là một đứa mới chuyển về khu này, cho dù có xếp vào lớp chọn đi chăng nữa thì cũng không quen biết ai. Nhưng việc không quen biết ai này, tạo cho cậu cái cảm giác nửa mừng nửa lo. Lo vì cậu chẳng quen biết ai, lo sợ khi nhập học sẽ chẳng khác nào đứa tự kỉ chẳng chịu nói chuyện với ai, cậu không biết cách bắt chuyện với ai trừ phi có người chịu nói chuyện thì mới nói lại . Còn mừng vì cậu có thể làm lại từ đầu, quên đi những chuyện không muốn nhớ, chôn vùi quá khứ đau thương.
Đáng lý ra hôm nay cậu được mẹ chở đi, nhưng vì bà bận chuyện đột xuất nên cậu đành đạp xe lên trường một mình, từ nhà cậu đến trường cũng mất 15p đi xe máy. Vậy mà bây giờ cậu phải đạp xe giữa trời nắng nóng đến trường thì người cũng ướt đẫm mồ hôi. Sau khi xem danh sách xong thì cậu tranh thủ đi tham quan trường, đang đi thì nghe tiếng nhạc từ phía trước vọng lại, ngay bài cậu thích nên mới tò mò đi theo tiếng nhạc đó.
Đi một hồi thì, lên đến lầu hai, nhìn chung quanh chẳng thấy ai chỉ thấy mỗi một cái điện thoại đang phát nhạc. Tiến đến gần cầm cái điện thoại lên, đang chăm chú suy nghĩ xem tại sao giữa chốn không người như thế này lại có một cái điện thoại .
Thì một tiếng gọi: “ Ê, làm gì đó ? ”tiếng của anh-Huỳnh Bá Long . Khiến cậu giật nảy mình, làm cho cái điện thoại rơi xuống đất thân một nơi pin một nẻo. Vội vàng nhìn lại thì thấy một bóng người cao ráo, chạy đến cầm cái điện thoại nhìn một cách tiếc nuối. Ánh mắt đó từ từ chuyển lên người cậu nhưng đã biến đổi thành một ánh mắt oán hận.
“ Tui hong biết gì hết, tại mấy người xuất hiện bất thình lình từ đâu chui ra, làm tui hết hồn nên mới rớt điện thoại á. Mốt xuất hiện nhớ gây ra tiếng động nha, tránh trường hợp đáng tiếc tương tự xảy ra nha.” Cậu dùng tốc độ siêu thanh nói xong vội vàng bỏ chạy, để lại anh ngơ ngác chưa kịp nhận ra chuyện gì. Khi định thần lại thì vội vàng dí theo bóng người vừa làm tim anh lỡ một nhịp kia.
“ Ê, làm hư điện thoại của người ta xong rồi định bỏ đi hả nhóc ???” vừa nói anh vừa dùng sức kéo vai cậu lại, ấn người cậu vào tường. Mặt đối mặt khiến hai người nhìn rõ mặt của đối phương hơn. Lúc nhìn vào cậu, anh vừa thấy một cậu trai trẻ với gương mặt đáng yêu cùng đôi môi nhìn vào chỉ muốn cắn lấy.
Vừa thấy từ trong đôi mắt đó toát lên một vẻ kiên cường và lạnh lẽo vô hạn; giống như càng muốn chạm vào sẽ càng bị sự lạnh lùng đó làm cho tổn thương. Nhất thời bị cuốn hút không dứt ra được cứ nhìn mãi đến khi anh bị cậu tặng cho một cú thúc như trời giáng vào bụng.
Định giết người cướp sắc hả nhóc ?-Anh ôm bụng, mặt nhăn nhó, lên tiếng.
Có thì mới cướp được chứ, chứ như mấy người ai mà thèm.-Cậu vừa nói vừa bỉu môi.
Ánh mắt hai người bất chợt chạm phải nhau, bất giác cậu đỏ mặt quay mặt đi chỗ khác. Chính lúc này, anh biết được tim mình đã bị người kia rinh đi mất rồi. Khi nhìn lại thì cậu đã bỏ chạy một khoảng xa, anh dí theo nhưng lần không ấn cậu vào tường nữa mà là nắm tay ngươi kia kéo lại. Điều làm anh ngạc nhiên là cậu không vùng chạy, mà lại nắm lấy tay anh bước đi, đi từng bước từng bước rất nhẹ nhàng.
Giữa sân trường bóng hai người con trai nắm tay nhau đi dọc khắp các lớp học, ánh nắng rọi xuống, bóng hai người in lên nền gạch cũ của sân trường vắng vẻ. Đến khi cậu bất giác nhìn đồng hồ thì đã quá trưa, cậu vội buông tay anh chạy đi lấy xe. Anh chưa kịp mở miệng gọi thì bóng người kia đã mất hút. Định đuổi theo thì có tiếng gọi:
Long à, về thôi con-bà Mai, lúc nãy hai mẹ con lên trường xem danh sách cho anh nhưng lúc vào cổng trường thì gặp lại người bạn cũ là giáo viên dạy ở trường này, nên anh đi xem một mình để hai người nói chuyện.
Con đi đâu vậy, mẹ kiếm con nãy giờ, đi đâu vậy ?-bà lo lắng cho thằng con của mình.
Con coi danh sách xong, rồi đi tham quan trường mới coi sao-Long nở nụ cười để lộ hàm răng trắng.
Mà con học lớp mấy ?
Lớp 10a1.
Nói xong hai mẹ con ra về, trong lòng anh còn tiếc hùi hụi về cậu nhóc lúc nãy (nãy h đi chung không chịu hỏi tên, lớp người ta gì hết, ráng mà chịu). Còn về phía cậu sau khi bị la vì cái tội về trễ, còn bị la vì ra đường không chịu đem theo đt làm cho cả nhà gọi không được.
Sau khi về phòng, nằm ra giường thì cậu mới nhớ lại chuyện lúc nãy;nhớ lại gương mặt của anh, gương mặt của một nam thần, tiếc nuối khi quên không chịu hỏi anh tên gì; nhưng tại sao cậu lại nắm tay người mà cậu chưa từng quen biết, có lẽ bàn tay đó tạo cho cậu cảm giác ấm áp như một người mà cậu từng quen. Cậu vội vàng ngăn cản dòng suy nghĩ của mình để tránh nhớ lại những chuyện quá khứ, ngồi dậy thay đồ rồi xuống nhà ăn cơm.
Giới thiệu nhân vật:
Cậu- Võ Khánh Phi: là học sinh lớp 10A1 của trường THPT TĐ. Là con một trong gia đình bình thường, ba mẹ là công nhân viên chức nhà nước. Học lực khá, vẻ ngoài ưa nhìn, mái tóc màu đen hơi ngã sang nâu. Tính tình nhìn bề ngoài thì là một đứa vui vẻ, hòa đồng; nhưng bên trong thì tâm sự chất chứa chỉ những đứa bạn thân lắm mới biết. Tuy nhiên hơi dữ, có võ nhưng chỉ dùng đến khi cần thiết, đây cũng là cái vỏ bọc bảo vệ cậu trước mọi biến động xung quanh. Là một đứa con trai bình thường cho tới khi …
Anh- Huỳnh Bá Long: học chung lớp với cậu; ba là chủ tịch hội đồng quản trị của một tập đoàn danh tiếng phía Bắc. Mẹ anh thì làm công nhân viên nhà nước. Anh là học sinh giỏi, ngoài hình đẹp trai, cao ráo, đai đen taekwondo, có thể nói anh là một soái ca trong lòng các nữ sinh. Tính tình thì khá là bá đạo, có quan hệ khá rộng từ trong trường cho tới ngoài xã hội, đủ mọi tầng lớp.
Mai Chiêu Dương: là bạn cùng lớp, bạn thân của cậu, có thể xem như bà nguyệt cho chuyện tình Long-Phi. Là người cung cấp cho cậu nhiều thông tin, giống như tai mắt của Phi. Dương chẳng khác gì cái thông tấn xã di động, cái gì cũng biết từ chuyện thị phi cho tới tin động trời.
ông Khánh: ba của cậu là một người gia trưởng, thường xuyên la mắng cậu vì hành động quá mềm yếu giống như con gái. Ông hay phạt cậu vì thành tích học tập chỉ đạt hạng khá, vì ông muốn cậu phải đạt giỏi.
bà Ngọc: mẹ cậu, là người cậu thương nhất, quan tâm chăm sóc cậu từ đời sống hằng ngày đến chuyện tình cảm. Bà từng nói với cậu về vấn đề đồng tính và bà không muốn cậu như thế. Chính vì chuyện này mà cậu không dám để cho bà biết chuyện của cậu với Long.
Ông Quang: ba của Long, chủ tịch tập đoàn mua bán bất động sản lớn nhất nhì Việt Nam ,ông vào miền Nam công tác gặp mẹ anh. Ông đã có gia đình ngoài Bắc nhưng đó chỉ là cuộc hôn nhân sắp đặt, mẹ anh cũng biết điều này. Hai người kết hôn và sinh ra anh ở đây. Ông không thường xuyên ở nhà mà chỉ đi đi về về giữa Nam-Bắc, nhưng đa số là ở ngoài Bắc; nên anh đối với người ba này chẳng có tình cảm sâu đậm mấy.
Bà Mai: mẹ của anh, bà rất quý cậu, là người phản đối chuyện của cậu và anh, nhưng vì thương con nên bà đành chấp nhận. Và sau khi biết được những hy sinh mà hai người phải chịu để bảo vệ tình yêu này, thì bà càng cảm thông và thương yêu hai đứa con của mình hơn.
T/g: Đây là lần đầu tiên mà mình viết truyện, nên có gì thì xin mọi người góp ý cho mình sửa đổi. P/s: còn những nhân vật khác sẽ xuất hiện từ từ, và mình sẽ giới thiệu sau.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me