Yeu Chi Khong Phai Sai Lam
Tôi quen chị bởi đôi mắt không biết cười của chị nhưng chị lại có một trái tim ấm áp đến lạ. Từ khi tôi quen chị cho đến giờ, tôi mới biết những gì người ta nói về chị chỉ là bề nổi trong con người ấy. Chị lạnh lùng, cứng rắn, mạnh mẽ đến sắt đá – người ta hay nói chị như vậy. Nhưng tôi lại thấy chị thật ấm áp, đôi lúc yếu mềm và có lúc giận dữ đến đáng sợ.Chị hơn tôi hai tuổi. Dưới chị còn một cô em gái, nhưng nó và chị không hợp nhau lắm. Chị rất thương nó nhưng lại chẳng thể vừa ý với những gì mà nó làm. Ngược lại, tôi và chị hợp nhau đến lạ, tôi vẫn thường đi mua sắm với chị, sang nhà chị ăn cơm, cùng chị đi học, đồng hành cùng chị trong thư viện với mấy quyển sách dày khộp,...Tôi nhận thấy chị có rất nhiều tài lẻ. Chị có một giọng hát cao vút, trong trẻo nhưng chị lại không bao giờ bộc lộ tài năng của mình, nếu không phải vô tình nghe thấy thì có lẽ chị sẽ chẳng bao giờ hát cho tôi nghe. Chị thổi sáo rất hay, tiếng sáo ấy luôn vang vọng một nỗi buồn không đáy, tôi nghe mà não ruột, những lần như vậy là tôi lại cắt ngang cảm hứng của chị. Chị đan khăn cũng rất khéo, mũi đan đều đặn, thẳng tắp. Tôi vẫn giữ chiếc khăn mà chị đan riêng cho tôi mừng ngày tôi tròn 15 tuổi. Nhưng tôi thích nhìn chị uyển chuyển bước đi trong phòng tập múa hơn. Chị đắm mình trong một bản nhạc du dương, lướt đi nhẹ nhàng trên nền gỗ nâu sậm, chị thổi hồn vào từng động tác. Ánh mắt chị khi ấy luôn hiện diện một nét cười dịu dàng của cô gái mới lớn đầy yêu thương.Mới đầu, tôi thấy chị thật khó gần, tôi e dè mà không chịu chia sẻ với chị. Nhưng rồi, chính chị đã khiến tôi mở rộng trái tim hơn. Chị tự tay băng bó vết thương đang chảy máu ở chân tôi mà không do dự về căn bệnh tôi đang mang trong người. Tôi bị nhiễm HIV – căn bệnh làm tôi tự khép bản thân với mọi người, nhưng chị vẫn chơi với tôi, đối xử với tôi như một con người bình thường. Chị là vậy, một cô gái 18 với trái tim ấm áp.Nhưng đừng nhầm tưởng chị không biết tức giận. Người dễ làm chị bực tức nhất chính là cô em gái ương bướng của chị. Nó hay chọc chị mỗi khi chị học bài hay làm việc nhà. Những lần như vậy tôi lại thấy chị lườm nó đến cháy quần áo, hơi nóng bốc lên mà tôi vẫn lạnh cả sống lưng. Là tức giận vậy thôi, chứ thử có ai dám động vào đứa em gái nhỏ của chị mà xem, người đó chắc chắn sẽ chết nhừ với chị. Chị biết võ mà!Chị có đôi mắt lạnh đấy, nhưng thế thì đã sao, chị vẫn là con gái, vẫn biết mơ mộng, nhớ nhung ai đó, nhưng tôi chưa từng thấy chị nói ra tình cảm với một anh chàng nào đó dù chị có say nắng anh ấy đến đâu. Tôi biết tỏng chuyện tình cảm của chị, vì ngoài tôi ra thì chị còn biết tâm sự với ai chứ. Tôi từng thấy chị yêu đời hơn với chút tình cảm tuổi mới lớn, nhưng rồi cũng chính tôi đã chứng kiến những giọt nước mắt nóng hổi của chị. Tôi không giỏi xoa dịu nỗi đau cho chị, nhưng ít ra tôi có thể là chỗ để chị trút hết phiền muội. Rồi tôi lại thấy chị đứng lên từ chỗ chị vấp ngã. Chị mạnh mẽ lắm, yếu đuối cũng chỉ là phút chốc thoáng qua thôi.Tôi vẫn hay hỏi chị mỗi khi hai chị em đi cùng nhau: "Chị không sợ em lây bệnh cho chị à?". Chị nhìn tôi: "Đời chị chỉ sống một lần, chết cũng chỉ có một lần, chết như thế nào không quan trọng, quan trọng là chị sống như thế nào, nhóc ạ!" Chị là thế, câu nào cũng triết lí sâu xa, nếu không phải chơi lâu với chị thì tôi còn lâu mới hiểu. – Bà già đời tôi.Chị không xinh như hoa như ngọc, cũng chẳng mang vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nếu không muốn nói là chị xấu. Nhưng con người chị lại thánh thiện hơn bao người khác, tôi mến chị là ở điều đó. Nếu có ai nhìn chị bằng vẻ bề ngoài sẽ chẳng bao giờ hiểu được con người chị, cũng như tôi vậy, chơi lâu rồi mới biết chị là người thế nào.Tôi đứng nhìn chị từ xa, chị mải mê với kĩ thuật trượt băng điệu nghê. Tôi thấy chị xoay mình vài vòng trên không, chị lướt đi nhẹ nhàng trên mặt băng như đang thả mình cùng gió. Chị tập trung cao độ cho những cú xoay người đến chóng mặt rồi lại quay về sự dịu dàng vốn có của một thiếu nữ mới lớn. Chị cứ tập, tập say sưa cho đến khi không còn chút sức lực nào, chị hạ mình nằm ngay trên nền băng cứng rắn. Tôi lại gần, thấy khóe mắt chị ửng đỏ, là gió thổi vào làm cay mắt chị hay là do chị lại có tâm sự chờ tôi đến sẻ chia."Chị lại làm sao vậy?""Chị thất tình rồi nhóc ạ." – chị thở dài một cái."Ai bảo chị không nói ra. Bao lần như vậy mà chị không rút được kinh nghiệm gì à?", tôi có vẻ hơi bức xúc, không hiểu sao nữa, tôi bực chị hay giận anh kia thay chị hoặc chăng là giận bản thân mình bất lực."Không. Chị đã nói, nhưng cậu ấy không thích chị, cậu ấy nói đã có bạn gái rồi. Chị thấy hụt hẫng lắm. Chị đã cố gắng lấy hết can đảm để nói với cậu ấy nhưng cậu ấy thẳng thắn quá, nó làm chị thấy đau, ở đây này!" – chị đặt tay vào chỗ ngực bên trái, nơi mà trái tim chị vẫn đập từng giây từng phút.Chị đau, ừ thì đấy là chuyện của chị, nhưng sao lần này tôi cũng đau, đau lắm, mà không biết nói với ai. Chị còn có tôi để trút bầu tâm sự, nhưng tôi làm sao có thể tâm sự với chị cái tình cảm của mình, chị sẽ ghét tôi nhiều hơn thôi. Căn bệnh quái ác khiến tôi tự ti, xa lánh mọi người, chỉ có chị là không sợ tôi, nhưng nếu chị biết con người quái thai trong tôi, thì liệu chị còn có thể khoác tay tôi cùng đi mua sắm, liệu chị còn có thể rủ tôi về nhà chị cùng ăn cơm với hai chị em chị, liệu chị có còn có thể ngồi im bên tôi hàng giờ để đọc sách mà trong đầu không nghĩ ngợi gì, liệu chị còn có thể để yên cho tôi ngắm nhìn chị say sưa tập múa, liệu chị còn có thể cho tôi cái quyền làm chỗ cho chị chia sẻ những mảnh tình chẳng đi đến đâu của chị, và liệu chị còn có thể làm người bạn của tôi như chị vẫn nghĩ. Chị có thể nói ra tình cảm của mình với anh ấy, nhưng tôi thì không thể, tôi chẳng có lấy một cơ hội dù chỉ là 1% ít ỏi để nói với chị là: tôi yêu chị, vậy thì sao không đau được chứ. Ai bảo tôi sinh ra đã mang kiếp khốn khổ như vậy, liệu tôi có thể trách ai? Tôi thấy mắt mình ươn ướt và nhòe hẳn đi. Tôi mặc kệ, tôi không giấu giếm nữa, tôi cũng chẳng tỏ ra cứng rắn nữa, dù gì thì tôi cũng mang một phần con gái trong người, tôi cũng được quyền yếu đuối chứ."Nhóc khóc hả?" – chị có vẻ ngạc nhiên."Kệ em!""Chị mới là người thất tình mà." – chị chọc cho tôi cười.Thất tình thì đã sao. Liệu đã đau bằng yêu mà không thể nói ra. Liệu có đau hơn tôi khi nhận ra tình yêu của mình ngay từ đầu đã là một sai lầm. Chí ít thì chị còn có cơ hội để thất tình còn tôi thì làm gì có.Tôi vùng dậy, bỏ đi.Mấy ngày không gặp chị, tôi nhớ chị vô cùng, không biết giờ chị thế nào, chẳng biết cuộc tình vừa rồi có làm chị tổn thương đến giờ không. Mặc dù vẫn gọi điện buôn chuyện trên trời dưới biển với chị nhưng tôi vẫn nhớ da diết cái gương mặt của chị. Đôi mắt tuy lạnh lùng nhưng trái tim chị lại có sức ấm vô cùng mạnh mẽ. Chính nó đã sưởi ấm tâm hồn của tôi, đưa tôi đến những chân trời mà trước khi gặp chị tôi không bao giờ nghĩ tới.Tôi thấy chị đứng dưới gốc bằng lăng đang nở hoa. Chị dịu dàng và thánh thiện, nụ cười của chị như muốn thôi miên người khác nhưng chị lại chẳng bao giờ cười."Nhóc vẫn ổn chứ. Bệnh tình khá hơn không?" – chị đỡ giúp tôi cái ba lô đựng vài bộ quần áo. So với tôi thì nó nhẹ bẫng."Chị biết mà, bệnh này thì liệu khá hơn được là bao. Cũng chỉ là giúp em có thêm thời gian bên chị và nhóc Lan (em gái của chị) vài tiếng thôi.""Vài tiếng biết đâu em lại làm thêm được điều gì đó hữu ích." – chị khích lệ tôi."Vâng, công nhận là nó sẽ hữu ích nếu em không quên làm điều gì mà bản thân có thể sẽ hối tiếc nếu chưa làm mà đã nói lời chia tay với cuộc đời này." – tôi cố gắng đồng tình với quan điểm của chị, dù biết rằng có cho tôi thêm vài năm tôi cũng không dám nói với chị điều đó."Điều gì mà khiến nhóc hối hận vậy?"Chị đúng là biết cách xoáy vào nỗi đau của tôi. Tôi kệ chị, im lặng, thả mình trôi đi cùng làn gió thoảng qua. Tôi vẫn sẽ như này, lặng lẽ cùng chị đi suốt con đường trước mặt, cho đến khi tôi không còn đủ sức lực, đến khi tôi dừng bước, gục ngã tại nơi nào đó, thì chị vẫn sẽ vui vẻ bước tiếp, chị vẫn sẽ coi tôi là đứa em gái kém chị hai tuổi mà thôi. Chỉ vậy thôi, chuyện tình này, mình tôi đau là đủ rồi.Tôi say sưa ngắm chị đang chăm chú học bài. Chị là con người bận rộn nhưng tôi chưa bao giờ thấy chị vội vàng, chị chu toàn mọi việc mà không để xảy ra sai sót nào. Tôi khâm phục chị ở điểm đó. Chị không hoàn hảo, cũng chẳng cần tỏ ra mình hoàn hảo, chị chỉ là chị, là con người thật của chị, nói được làm được, mềm yếu được thì cũng đứng lên được. Tôi tin là nếu không có tôi làm chỗ dựa tinh thần mỗi khi chị buồn thì chị cũng sẽ vượt qua được..."Nhóc này." – chị gọi tôi khi hai đứa đang đi dạo quanh công viên gần nhà chị."Sao vậy chị?""Nhóc có gì muốn nói với chị không?""Chị gọi em sao lại hỏi em có muốn nói với chị chuyện gì là sao?" – tôi lảng tránh ánh nhìn của chị, tôi sợ mình sẽ không kìm lại được cảm xúc, tôi phải học cách dừng đúng lúc để chị không bị tổn thương, để tình cảm của tôi và chị không bị rạn nứt. Tôi bước đi nhanh hơn, bỏ chị lại phía sau vài bước."Nhóc thích chị phải không?" – chị cầm chặt cổ tay tôi."Tất nhiên rồi. Chị giống như chị gái của em vậy, làm sao em lại không thích chị được chứ! Em cũng thích cả nhóc Lan nữa, chị đừng ăn dưa bở tưởng em chỉ thích mỗi chị nhé!" – tôi nói mà cố làm ra cái giọng chọc quê chị."Chị không đùa đâu. Chị hỏi nghiêm túc đấy. Em...em yêu chị đúng không?""Ai nói với chị như vậy, chị đừng có nghĩ linh tinh. Em... em làm sao mà yêu chị được.""Là tự chị nghĩ như vậy. Và chị tin là như vậy. Em không thừa nhận cũng chẳng sao, em dành tình cảm gì thì em rõ hơn ai hết, nhưng chị không mong em học cách trốn tránh." – chị bỏ đi, để lại tôi đứng ngây người ra sau câu nói của chị. Phải rồi, ai đã dạy tôi học cách trốn tránh như vậy? Không phải tôi, cũng chẳng phải chị, tại sao tôi lại có một thói quen xấu như thế. Tôi chỉ sống có một lần, chết cũng chỉ có một lần, tôi chết như thế nào không quan trọng, quan trọng là tôi sống như thế nào – ai đó đã dạy tôi như thế. Tôi vội vàng đuổi theo chị."Chị này. Chị nói đúng, là em đã yêu chị. Em không phải con gái, em là les, thế giới của em là thế giới thứ ba. Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa, em chỉ muốn nói: Em yêu chị, yêu rất nhiều."Chị nhìn tôi mỉm cười, lần đầu tiên tôithấy ánh mắt ấy cũng ấm áp. Không như tôi vẫn nghĩ, chị vẫn cư xử như mọi chuyện chẳng có gì nghiêm trọng."Chị biết em sẽ làm được, chị không quan tâm em là người bình thường hay bất thường, les thì đã sao, les cũng là người và cũng đáng được trân trọng, em cũng xứng đáng nhận được yêu thương như mọi người." – Chị ngừng một lúc, tôi thấy chị đắn đo về điều sắp nói ra."Chị cứ nói đi""Nhưng chị xin lỗi, chị không thể yêu em, với chị em mãi là một đứa em ngoan. Em xứng đáng được yêu thương, nhưng không vì thế mà chị lừa dối em, lừa dối tình cảm của em. Chị vẫn sẽ coi em là em của chị, nhưng là một đứa em trai ngoan ngoãn. Chị cũng không cấm em yêu chị, bởi chị cũng không mong người chị thích cấm chị ngừng yêu thương anh ấy. Chỉ là chị em mình cùng trao đi yêu thương âm thầm, đơn phương mà thôi."Tôi không nói gì, nhẹ nhàng đặt lên trán chị một nụ hôn. "Cảm ơn chị đã cho em cơ hội dù chỉ là 1% nhỏ nhoi."Tôi nhìn chị cười.Ngước đôi mắt ngắm nhìn trời đêm. Bầu trời hôm nay thật đẹp, những vì sao tinh tú chăm chú dõi theo bước chân của tôi và chị. Nhanh thôi, tôi cũng sẽ làm bạn với những vì sao ấy và cùng dõi theo hành trình dông dài của chị.Nhờ chị mà tôi có đủ dũng khí để nói lời yêu thương, dù yêu thương đó không trọn vẹn.Nhờ chị mà tôi biết tình yêu của tôi cũng đáng được trân trọng như bao tình yêu khác.Nhờ chị mà tôi đã có cơ hội nhận ra mình cũng bị thất tình.Hơn tất cả, nhờ chị mà tôi nhận ra rằng, yêu chị...không phải là sai lầm.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me