LoveTruyen.Me

Yeu Em Cho Em

Sau khi bà Phạm dẫn cô vào phòng, Hải Lam mới dần bình tĩnh lại.
- Cháu xin lỗi. – Dù gì đó là ba mẹ anh, đáng lẽ cô không nên có thái độ như thế. Chỉ là… Con người thì sẽ có nhược điểm, mà “ba mẹ” là cụm từ cô không muốn nhắc đến nhất.
Bà Phạm để cô ngồi xuống ghế, dịu dàng mỉm cười.
- Con thực sự nghĩ mình không xứng với thằng Phong?
Hải Lam cắn môi, cảm giác bị đâm phá tâm sự như là bị kim châm, nhói đau.
- Không phải ta đề cao con trai mình, với điều kiện thằng Phong, nó muốn dạng phụ nữ nào mà chẳng được, vì sao nhất định phải chọn con?
Bờ vai cô khẽ run lên, trong mắt thoáng xuất hiện vết rách. Phải rồi, cô vẫn luôn không hiểu, chính vì không hiểu nên mới thấy bất an. Nếu là trước kia, cô có thể lừa mình dối người, tự áp chế nỗi sợ hãi trong lòng thì giờ cô — dao động. Chưa từng nghĩ khoảng cách giữa họ lại xa thế này, xa đến mức khiến cô chùn bước. Không phải cô không tin anh, mà là cô không tin chính mình, không tin bản thân có thể đáp ứng những điều kiện anh cần. Điều gì đảm bảo cô và anh sẽ không giống như Tịnh Yên và Trịnh Duy?
Đột nhiên, bà Phạm xoa đầu cô, dù tiếp xúc không lâu bà vẫn nhận ra lí trí cùng sự phòng bị nặng nề của cô, không khỏi cảm thấy đau lòng. Rốt cuộc là dạng hoàn cảnh nào khiến cô phải tự phong bế chính mình?
- Đứa bé ngốc, trong cảm tình, không có xứng hoặc không xứng, chỉ có yêu hay không yêu mà thôi. Mà chúng ta yêu quý Đình Phong, cho nên sẽ tôn trọng sự lựa chọn của nó. Con đừng lo, thật ra bọn ta cũng không có yêu cầu gì nhiều, chỉ cần hai con có thể sống hạnh phúc với nhau là được.
- Bác… – Hải Lam kinh ngạc, đồng thời lại thấy khóe mắt cay cay. Cảm giác đáy lòng ở nơi mềm mại nhất bị chạm tới, quen thuộc mà ấm áp…
- Còn gọi bác à? Không thấy ta cũng gọi con là con rồi ư? – Bà không nhịn được trêu chọc.
Hải Lam mặt đỏ lên, thật lâu sau mới nghẹn ra được một câu, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi vo ve. Thực sự cô vẫn không quá thói quen.
- Vâng… mẹ…
Bà Phạm cười hài lòng, không trêu cô nữa mà lấy từ trong tủ ra một chiếc hộp.
- Đây là trang sức mẹ đeo khi lấy ba Đình Phong, bây giờ tặng cho con. – Xét thấy cô lại chuẩn bị từ chối, nhớ tới lời con trai bà lại bồi thêm. – Chỉ là ít đồ trang sức bình thường, nếu con không thích mẹ có thể mua thêm.
Quả nhiên, nét mặt cô hoảng sợ, vội vàng xua tay.
- Không cần, cháu… À không, con…Như vậy là được rồi, cám ơn… mẹ.
Trông vẻ khẩn trương của cô, bà không khỏi buồn cười. Trước giờ chỉ nghe con dâu chê ba mẹ chồng nghèo, chưa từng thấy ba mẹ giàu cũng bị ghét bỏ. Song bà vẫn vui vẻ, tất cả chỉ chứng minh — con trai bà không nhìn nhầm người.
Đúng lúc này, cửa phòng bật mở, Đình Ngọc thò đầu dò xét rồi tiến vào.
- Mẹ, nói chuyện gì mà lâu vậy, có thể cho con mượn chị dâu một lát được không?
- Được rồi, đi đi. Bà Phạm vừa khoát tay, cô đã vui vẻ chạy tới lôi kéo Hải Lam.
- Chị dâu, đi thôi, vào phòng em. Em có cái này cho chị xem, hay lắm.
Đình Ngọc thần bí làm cô tò mò. Chỉ thấy cô ấy dẫn cô vào phòng xong thì cẩn thận đóng cửa, tiếp đó lại cúi đầu tìm tòi trong gầm giường, một lát sau mới lôi ra được chiếc thùng phủ đầy bụi. Cô lau qua một chút rồi mở ra, bên trong là một chiếc hộp, trong hộp lại là một cuốn album. Đình Ngọc như hiến vật quý đặt nó vào tay cô.
- Chị xem đi.
Hải Lam hiếu kì mở ra, nhất thời hai mắt tỏa sáng. Đó là hình ảnh một “bé gái” cực kì đáng yêu khoảng mười hai tuổi trong bộ đầm công chúa xinh đẹp. Đôi mắt to tròn trong veo ngập nước với hàng mi dài cong cong. Hai má đánh phấn hồng nhạt, chiếc mũi thon nhỏ cùng đôi môi chúm chím đỏ hồng… Phải nói là dùng từ “thiên thần” cũng không đủ để hình dung.
- Ai vậy? – Cô quay sang hỏi Đình Ngọc, lại thấy biểu tình cô có vẻ kì quái.
- Chị đoán xem.
Hải Lam suy tư một lát, không chắc chắn hỏi.
- Là em hồi nhỏ à? – Nhưng hình như không giống lắm, mặc dù cô thấy quen quen.
- Đừng ngạc nhiên nhé. – Đình Ngọc ghé sát vào tai cô thì thầm. – là anh Phong đấy…
- À… Hả? Cái gì? – Miệng Hải Lam phút chốc há hốc, đủ để nhét vừa cả quả trứng gà.
- Suỵt, chị nói nhỏ thôi. – Số ảnh này là cô vất vả lắm mới lưu lại được, anh Phong mà biết thì cô chết chắc!
- Thật là Đình Phong!? – Cô vẫn không tin nổi.
- Khó tin đúng không? Bởi vì hồi nhỏ anh Phong rất xinh gái, nên thường bị mẹ cùng các bác em đem ra trang điểm. Mới đầu anh ý tuy khó chịu nhưng cũng không phản đối, nhưng chẳng hiểu sao sau khi lên lớp bảy dù nói thế nào anh ấy cũng không chịu cho ai vẽ loạn trên mặt nữa…
Thảo nào lần trước anh lại thuần thục với việc trang điểm đến thế… Cứ nghĩ đến cảnh Đình Phong bị ép trang điểm, tô son rồi mặc váy, cô không nhịn được bật cười.
- Chị không biết đâu, hồi cấp một anh ấy còn được nam sinh tặng hoa tỏ tình cơ. Chị không tưởng tượng nổi lúc đấy mặt anh ấy xanh mét đến thế nào đâu! Hoa bị anh ấy dẫm nát dưới chân, còn kẻ xấu số kia bị đập cho một trận bầm dập te tua.
Phốc! Ha ha… – Không được rồi, bụng cô đau quá.
- Còn có công ty vô tình thấy ảnh anh Phong, thậm chí muốn mời anh ấy đóng quảng cáo… Mà vai quảng cáo còn là…- Đột nhiên Đình Ngọc im bặt, cảm giác rờn rợn chạy dọc sống lưng làm khóe môi cô đang giương lên cũng cương cứng tại chỗ.
- Sao thế? Sao không kể nữa đi? – Giọng anh như ác quỷ từ phía sau vang lên, rõ ràng trời đang nóng mà cô thấy lạnh thấu xương. Đình Ngọc cứng ngắc xoay người, phát hiện mình đang cầm gì, vội vã ném cuốn album đi.
- Ha ha… anh… – Miệng cô cười khan còn méo hơn cả khóc. Xong rồi xong rồi… Lần này cô gặp nạn thật rồi.
Đình Phong như pho tượng khắc bằng băng, hai mắt lại ẩn ẩn đám lửa, khớp hàm gắt gao banh chặt chẽ. Xem ra gần đây anh đã quá hiền lành, nên có người mới không biết sợ là gì.
- Khụ! Ha ha ha, Đình Phong… Anh thật rất… đáng yêu, ha ha… – Vào lúc này, Hải Lam bất ngờ ôm bụng cười lớn làm hai anh em đang giằng co cũng giật mình. Đình Ngọc âm thầm giật giật tay áo cô ý nhắc nhở, cô lại làm như không thấy.
- Chị Lam… – Chị không nhìn mặt anh càng lúc càng đen à?
- Khụ… Ha ha… Ha… – Cô vẫn cười, cười đến nước mắt cũng chảy ra, Đình Ngọc lẫn Đình Phong lại ngây ngẩn cả người.
Anh đưa mắt ý bảo Đình Ngọc một chút, cô thức thời lui ra ngoài. Đình Phong thở dài, cúi người ngồi xuống cạnh Hải Lam, ngón tay mềm nhẹ lau khóe mắt cô.
- Em sao vậy, đừng khóc.
Sao biết anh vừa nói “đừng khóc”, cô lại khóc nhiều hơn, nước mắt tựa như dòng suối nhỏ, vĩnh viễn cũng không ngừng.
- Tại sao… Đây không phải gia đình em? – Vì sao? Cô không cần phải giàu có, cô chỉ muốn một gia đình bình thường, vì sao cũng khó đến thế? Không ai cả… tất cả đều rời bỏ cô.
Nhìn đau thương trong mắt cô, tim anh không tự chủ được co rút nhanh. Đình Phong bỗng nâng mặt cô lên đối diện mình, còn thực sự nói.
- Nghe này, Hải Lam. Gia đình anh cũng là gia đình em, vậy nên đừng suy nghĩ lung tung nữa được không?
Hải Lam hai mắt mờ mịt nhìn sâu vào mắt anh, không tiếng động khẽ mỉm cười, phải rồi, may mắn… may mắn còn có anh…
- Phong… cám ơn anh yêu em.
Tin tức cả hai vị tổng tài đồng thời kết hôn khiến cả giới truyền thông sôi sục. Ngay từ sáng sớm, đèn flash đã không ngừng chớp lên, đám đông nhà báo tập trung ngoài cổng nhà thờ lớn, đáng tiếc tất cả đều bị bảo vệ chặn lại. Đến tham dự hôn lễ không thiếu những nhân vật quyền thế cùng nổi tiếng, thậm chí xen lẫn cả những người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh.
Ngồi trong phòng chờ, tâm trạng Hải Lam vừa phức tạp lại vừa hồi hộp. Biết thân phận thực sự của anh, cô cũng giật mình, nhưng không hề trách anh. Một người luôn lo lắng cho cô, vì bận tâm cảm thụ của cô mà tự hạ thấp mình, hỏi sao cô lại không cảm động? Mà người đó đang ở ngoài kia… Họ sắp kết hôn, điều mà trước kia cô chưa bao giờ dám hi vọng.
Kim đồng hồ nhích dần về phía chín giờ, Hải Lam phát hiện tim mình đập càng lúc càng loạn, cơ hồ chưa từng bình ổn quá. Rầu rĩ nghịch ngợm ngón tay, chân váy bị cô dày xéo đến nhăn nhúm mà cô hồn nhiên không thấy.
- Đừng lo lắng, hôm nay chị rất đẹp.
Cô gắng gượng cười với Tịnh Yên, trong lòng vẫn cứ thấp thỏm không yên.
Chuông nhà thờ điểm chín giờ, nhạc giáo đường vang lên, Hải Lam cùng Tịnh Yên song song bước trên tấm thảm màu trắng. Họ đi đến đâu, hoa hồng tung theo đến đó, màu đỏ rực rỡ chói mắt như đang hân hoan, như chúc phúc.
Mười bước… Chín bước… Tám bước… Hình dáng anh dần rõ ràng trước mắt cô. Sống mũi cao thẳng, khuôn mặt anh tuấn rạo rực niềm vui, bộ vest đen trang nhã tôn lên dáng người cao lớn mà vững chãi.
Ba bước… Hai bước… Một bước…
Tay cô run rẩy đặt vào tay anh, giây tiếp theo đã bị giữ chặt. Cô thoáng ngẩng đầu, đón nhận nụ cười rạng rỡ của anh, khẩn trương ban đầu cũng dần tan biến.
Đình Phong đứng lặng ngóng trông Hải Lam, từ khoảnh khắc cô tiến vào lễ đường, trong mắt anh chỉ còn mình cô. Hỗn loạn cảm xúc hạnh phúc, kinh diễm, mừng như điên… khiến cổ họng anh căng thẳng, cứ ngỡ mình đang mơ. Mãi tới khi đụng chạm ấm áp truyền đến từ đầu ngón tay, anh mới tin tất cả là thật. Lập tức siết chặt, vĩnh viễn cũng không nguyện buông ra.
Nhẫn cưới trao tay, thay cho cả đời hứa hẹn. Giây phút cha xứ tuyên bố cả hai đôi đã thành vợ chồng, toàn sảnh đường tràn ngập tiếng vỗ tay. Hàng chục tiếng nổ vang lên, vô số cánh hoa từ trần nhà bay xuống, chẳng mấy chốc đã vương đầy trên tóc cô.
- Thích không, đây là dành riêng cho em. – Đình Phong thì thầm vào tai cô, thành công đem cô từ trong mộng ảo trở về hiện thực. Bất giác đáy mắt cô ươn ướt, cảm giác sống mũi chua xót.
- Hư, không được khóc, đừng để mọi người nghĩ anh bắt nạt em.
Anh không bắt nạt cô, nhưng anh luôn có cách làm cô khóc, cảm động đến phát khóc. Cho cô ấm áp, cho cô ngọt ngào, từng bước một xâm nhập trái tim cô, khiến cô dần dần ỷ lại anh, không thể không có anh… Đó là âm mưu của anh đúng không, Phong!? Vậy thì cô phải thừa nhận, anh thành công rồi.

Tiệc tối được tổ chức ở nhà hàng cao cấp The Night. Mặc dù đã “tận lực” giảm bớt số thiếp mời song lượng khách cả hai nhà vẫn lên tới gần hai trăm. Chỉ riêng việc tươi cười cùng đón tiếp cũng khiến cô rã rời. Vậy mà trông Đình Phong chẳng có chút gì là mệt nhọc, thật không hiểu anh lấy đâu ra nhiều sức lực như vậy.
Đang nghĩ, bỗng dưng bờ vai bị người nhẹ vỗ, khi quay lại ánh vào mi mắt cô là khuôn mặt đẹp trai không tì vết, mày rậm, mắt nâu, mái tóc đen hơi xoăn quyến rũ. Phải mất một lúc cô mới nhận ra người tới.
- Anh là… Jen!?
Cô có gặp anh vài lần trên webcam, chủ yếu chỉ biết anh qua lời kể của Tịnh Yên. Không ngờ hôm nay anh cũng có mặt ở đây.
- Chúc mừng cô, Hải Lam.
- Cám ơn anh. – Cô ngại ngùng cười cười, đôi má hồng hồng nổi bật với hai lúm đồng tiền như ẩn như hiện. – Còn đây là!?
- Hi, Hải Lam, I’m Johny. – Dường như cảm nhận được nghi hoặc của cô, chàng trai tóc vàng bên cạnh cũng chủ động chào hỏi, lịch sự chìa tay về phía cô. Hải Lam bản năng phải đưa tay đi bắt, nhưng chưa được nửa đường đã bị giành trước.
- I’m Đình Phong, her husband.
Thấy Đình Phong ôm vai cô như thể khẳng định chủ quyền, lại còn dùng địch ý bắn phá chính mình, Jen không khỏi buồn cười. Chẳng trách lại là bạn bè, ngay đến tính chiếm hữu cũng cao như nhau. Tuy rằng anh không thấy mình có gì uy hiếp được bọn họ.
- Em biết họ sao?
- Jen là chồng trước của Tịnh Yên.
Thảo nào sắc mặt tên Duy lại tối tăm đến thế, hóa ra là gặp “tình địch” cũ. Nhưng anh cũng hiểu phần nào tâm trạng của cậu ta, nếu là anh cũng không thích cô thân thiết với người khác, đặc biệt ngoại hình kẻ đó còn vượt trội hơn cả bản thân.
- Đi thôi, anh giới thiệu họ hàng anh với em. – Cố ý phớt lờ người đối diện, anh khoác tay cô kéo đi. Hải Lam chỉ đành cúi đầu tỏ ý xin lỗi, trong lòng không hiểu anh lại ăn sai thuốc gì.
Đình Phong dẫn cô tới bàn của gia đình, lần lượt giải thích quan hệ từng người cho cô.
- Đây là bác Sâm, bác Hòa, đây là chú Tùng, Thím Ngọc, còn đây là cậu Toàn, mợ An…
Anh còn nói thêm một tràng dài, song cô sớm choáng váng rồi, chỉ có thể bồi cười cùng máy móc chào hỏi, cho đến khi nghe được âm thanh quen thuộc.
- Chị dâu!
Cô gái vừa lên tiếng có khuôn mặt trái xoan, ngũ quan xinh xắn không son phấn, chẳng phải Uyển Vy thì là ai?
- Uyển… Vy!?
- Uyển vy là em họ anh.
Xem ra nhiều chuyện cô còn chưa biết. Hải Lam cười như không cười ngắm hướng Đình Phong, anh mất tự nhiên sờ sờ mũi.
- Khụ, trùng hợp, chỉ là trùng hợp.
Thật không?
- Chị dâu, anh ấy nói thật đấy. Anh Phong không hề dụ em vào công ty anh Duy, không hề ép em vào phòng kế hoạch, lại càng không mua chuộc em phải hàng tháng báo cáo tình hình của chị cho anh ấy. Hoàn toàn chỉ là trùng hợp mà thôi. – Ha ha, rốt cuộc cũng đợi đến lúc báo được thù. Vốn dĩ cô học ngành quản trị kinh doanh, lại bị nửa cưỡng bức nửa lợi dụ đầu nhập phòng kế hoạch, thực sự khổ không nói nổi. Cũng may có chị dâu giúp đỡ, bằng không cô phải bỏ cuộc từ lâu rồi.
Ở góc độ không ai nhìn thấy, Hải Lam âm thầm nhéo anh một cái, Đình Phong lại chịu đựng không lên tiếng. Thì ra ngay từ đầu anh đã bện tốt võng cho cô mắc vào, có giãy dụa cũng uổng công. Cô nên giận anh, hay cám ơn anh đây? Có điều cô nghĩ đến một vấn đề…
- Việc em vào công ty…
- Anh xin thề, em vào Trịnh An hoàn toàn bằng thực lực.
Cô khẽ thở phào nhẹ nhõm, nếu đó cũng là sắp xếp của anh, nhất định cô sẽ không bỏ qua.
Đột nhiên, hai bóng dáng quen thuộc đập vào mắt Hải Lam, cuốn đi mọi suy nghĩ trong đầu cô. Hải Lam cảm giác bên tai ầm ầm như dậy sóng, lồng ngực kịch liệt phập phồng, cô lại thấy không thở nổi. Một lúc sau, mọi người xung quanh còn chưa tìm hiểu chuyện gì, cô đã kéo váy chạy đi.
- Hải Lam!? – Đình Phong cất tiếng gọi, cô lại như không nghe thấy, bất đắc dĩ anh đành đi theo.
Tiếng xì xầm bàn tán bắt đầu nổi lên, ông Phạm vội đứng dậy trấn an.
- Không có gì, cô dâu và chú rể chỉ là có chút việc riêng mà thôi, mọi người tiếp tục dùng bữa đi.
Vì mặc váy dài, Hải Lam đuổi theo có chút khó khăn. Mấy lần vấp phải làn váy suýt ngã, cô lại đứng lên đuổi theo. Rốt cuộc đến trước thang máy, cô thở dồn dập quát lớn.
- Đứng lại!
Ông Tâm cùng bà Lan giật mình, cứng nhắc xoay người đối diện cô.
- Ông bà còn đến đây làm gì?
- Ta… Chúng ta… – Họ nghẹn ngào, không nói ra lời.
- Là anh đã mời ba mẹ tới.
Không biết từ lúc nào, anh đã đứng sau lưng cô. Hải Lam chợt quay phắt lại, căm tức trừng mắt anh.
- Ai cần anh đi lo chuyện bao đồng?
Bất giác anh thở dài, muốn tiến lên cầm tay cô lại bị cô giật lại.
- Hải Lam, dù sao cũng là ba mẹ em.
Hơn nữa anh biết, thật ra cô không hận ba mẹ như những gì cô biểu hiện, huống chi ai mà không có nỗi khổ riêng?
Đình Phong nhớ buổi nói chuyện tuần trước, khi ông bà bỗng nhiên xuất hiện trước mặt anh.
“Sau khi chúng ta chia tay, con bé trở nên lầm lì hơn, có khi cả ngày cũng không nói lời nào. Khi ta hỏi nó muốn theo ai, nó lại nói muốn sống với bà ngoại.”
“Chúng ta vẫn âm thầm để ý con bé, nhưng không còn mặt mũi nào xuất hiện trước mặt nó. Ta biết ly hôn của bọn ta ảnh hưởng nặng nề đến Hải Lam, nó cũng không muốn tha thứ cho chúng ta…”
Họ còn đưa anh một số tiền, nhờ anh chuyển cho cô. Tuy anh không hiểu năm đó xảy ra chuyện gì, nhưng anh chắc họ làm vậy cũng có lý do. Thật là, vì sao cứ luôn làm phức tạp mọi việc? Một bên cho mình bị bỏ rơi, một bên sợ đối mặt… Sao không một lần thẳng thắn với nhau?
- Xin lỗi, chúng ta không định làm con khó chịu. Ba mẹ cũng chỉ muốn nhìn con một lát thôi, sau này chúng ta sẽ không làm phiền con nữa. – Nói xong họ ấn nút thang máy muốn đi.
Thân thể cô buộc chặt, môi dưới bị cắn đến đỏ bừng, cố gắng ẩn nhẫn giọt nước nơi khóe mắt.
- Hải Lam… – Anh nhẹ nhàng kêu gọi, khẽ vỗ vai cô. Nếu cô còn do dự, sẽ không kịp.
Tinh!
Thang máy bật mở, hai người đang chuẩn bị bước vào, cũng không dám quay đầu.
- Khoan đã! – Giọng nói cô lạnh lùng, chỉ có bàn tay là khẽ run. – Đã đến rồi, vậy ăn cơm rồi hãy đi.
Ông Tâm bà Lan mừng rỡ, một chút đỏ ửng hiện lên hốc mắt.
- Cám ơn con.

Ba mẹ cô dâu đột ngột xuất hiện, ông bà Phạm tuy nghi hoặc cũng không tiện hỏi thêm điều gì. Chỉ biết từ đầu đến cuối Hải Lam trở nên trầm mặc hơn.
Tiễn bước các vị khách xong xuôi, vì uống chút rượu, Đình Phong thuê lái xe chở hai người về nhà. Bọn họ dự định nghỉ ngơi một đêm sau đó sáng mai sẽ đi tuần trăng mật. Dọc đường đi, cô vẫn không nói chuyện làm anh không khỏi lo lắng.
- Em trách anh sao?
Đáy mắt cô nhẹ dao động, thoáng lắc đầu.
- Không.
Anh cũng chỉ muốn tốt cho cô, làm sao cô trách anh được?
- Dù chuyện gì xảy ra… – Anh chợt cầm tay cô. – Đừng quên, anh luôn ở bên em.
Cuối cùng cô cũng nhìn anh mỉm cười.
- Em biết.
Họ sẽ không lặp lại sai lầm như ba mẹ cô.
“Có chuyện gì cũng nên chia sẻ với nhau, đừng để hiểu lầm phát sinh mới đi sửa chữa. Bởi vì thủy tinh đã vỡ, rất khó khôi phục hoàn hảo như lúc ban đầu.” – Trước khi đi, ba vợ đã nói với anh như vậy.
Nhưng dù có hiểu lầm, dù thủy tinh có nát vụn, anh vẫn sẽ trói chặt cô bên mình. Bởi vì, cô đã lấy mất trái tim anh, cô nên chịu trách nhiệm.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me