Yeu Hay Chi Vi Trach Nhiem
Thời gian thấm thoát trôi qua cũng đã gần 1 tuần Nayun đến Park gia xin ở nhờ. Dạo gần đây thì ả vẫn chứng nào tật ấy, hễ mà thấy nàng rồi là cố tình nói xiên nói xỏ, cố tình chọc nàng tức giận, cố tình làm lung lay tình cảm nàng dành cho cô, vì sao ả lại làm vậy? Mọi người có nghe câu "Ăn không được liền phá cho hôi" chưa? Điển hình là ả đấy!
Nhưng nàng nào có quan tâm, nàng nghĩ Nayun còn trẻ, cũng chỉ mới 20t đầu, còn trẻ người non dạ, nên là nàng cũng chẳng chấp nhất làm gì cho mệt, mọi điều ả nói nàng đều để ngoài tai, và nàng cũng chẳng phải loại tiểu nhân mà đi mách lẻo với cô, nàng không muốn lớn chuyện, cứ để ả thấy chán thì sẽ dừng cái việc vô bổ đó lại thôi.Hôm nay là chủ nhật, tất cả mọi người đều có mặt ở nhà, họ vừa ăn xong bữa trưa, hiện tại thì bà Park đang xem phim, bác quản gia thì lau dọn nhà cửa, cô và nàng thì ở trên phòng, còn Nayun thì nãy giờ không thấy, chắc cũng là ở trên phòng dành cho khách.Phòng cô và nàngCô và nàng đang nằm trên giường xem phim bằng điện thoại của nàng, tư thế bây giờ là nàng nằm phía trước, cô thì ôm phía sau lưng nàng, cả 2 đang cùng nhau xem bộ phim tình yêu hết sức lãng mạn.
Đang xem giữa chừng thì 2 nhân vật chính kia có cảnh hôn nhau, cô cứ tưởng nàng sẽ ngại nhưng không, nàng còn cười khúc khích khi thấy nhân vật trong phim đang hôn nhau. Ủa bình thường nếu như các bộ truyện khác thì nàng sẽ kiểu ngại ngùng xong đỏ mặt các kiểu mà nhỉ? -Jennie, chị sao lại cười? Không thấy ngại à? - cô hỏi. -Ơ sao phải ngại? Nhìn người ta hạnh phúc chưa kìa. - nàng nói thế là cô liền hiểu nàng đang ganh tị với nhân vật trong phim đây mà.-Thế tụi mình không hạnh phúc sao? -Hmm hạnh phúc sao? Cũng có đó. - nàng suy nghĩ một hồi rồi cũng trả lời cô. -Sao lại là cũng có, phải là rất hạnh phúc chứ! - cô không mấy hài lòng về câu trả lời của nàng. -Em làm sao vậy? Ờ thì...hạnh phúc thì có, nhưng làm sao sánh được với phim cơ chứ. - nàng xoay người lại đối diện cô, giọng nàng từ từ nhỏ lại khi thấy mặt cô lại trở nên lạnh lùng. -Sao chị lại nói như vậy? -À... Thì trong phim cả 2 đều yêu nhau, còn tụi mình... - thôi thôi nàng khônh dám nói tiếp đâu.
Nàng nói tới đó thì cô cũng đã hiểu được vài phần, à phải rồi ha, từ lúc bắt đầu dịu dàng với nàng là cô đâu có nói yêu nàng hay thương nàng gì đâu, toàn dùng hành động thôi, nhưng có lẽ nàng vẫn chưa hiểu hết được cảm xúc của cô dành cho nàng. -Chị nghĩ là em không yêu chị sao? - cô không còn làm mặt lạnh nữa mà chuyển sang khuôn mặt ân cần, dễ chịu. -Không, chị không có ý đó, chị.... -Jennie, xin lỗi vì đã để chị phải đợi lâu, tất cả cũng là do em, chỉ hành động mà không nói rõ lòng mình cho chị hiểu, để rồi để cho chị hiểu lầm, đâm ra bản thân tự thấy tủi thân. Từ lúc ở bên cạnh chị em đã thật sự cảm thấy rất hạnh phúc, đi đâu em cũng muốn mau trở về nhà để được gặp chị. Em thật sự rất muốn chăm sóc cho chị, em... Xin lỗi vì trước đây đã làn chị phải buồn, nhưng mà em hứa, từ đây về sau em sẽ cố gắng bù đắp cho chị, sẽ không để chị phải buồn vì em nữa đâu. Từng câu từng chữ được chính miệng Chaeyoung thốt ra khiến lòng nàng vui như mở hội, tim nàng đập liên hồi, nước mắt cũng vì quá hạnh phúc mà tuôn ra. Cô thấy nàng khóc thì cuống cuồng lên, không biết bản thân đã nói sai điều gì mà nàng lại khóc như vậy. -Ơ sao...sao chị khóc? Em nói gì sai hả? Hay em đã làm chị buồn điều gì sao? Ngoan nín dứt, nói em nghe... -Híc...không có... Chị khóc là vì...híc... Chị thấy hạnh phúc lắm, cảm ơn em Chaeyoung, cảm ơn em vì đã chấp nhận chị. Ôi trời, làm cô hết hồn, thì ra là cảm động quá nên mới khóc. Cô dùng tay lau đi vài giọt nước mắt còn đọng trên mặt nàng, sau đó hôn lên môi nàng một cái. -Em yêu chị Jennie!-Chị cũng yêu em, Chaeyoung! Cô ôm chặt lấy nàng, cảm thấy trong lòng vui sướng hơn bao giờ hết, thầm cảm ơn vì đã giúp cô thoát khỏi vòng lẩn quẩn trước đây. "Cảm ơn vì đã cứu em ra khỏi thứ tình cảm vô bổ kia, cảm ơn vì đã đến bên đời của em, cảm ơn chị vì tất cả, Jennie". *Reng reng~*Đang hưởng thụ bỗng dưng điện thoại của cô đổ chuông, hình như là có ai gọi. Cô liền hôn lên trán nàng một cái, sau đó đứng dậy lại bàn lấy điện thoại, còn nàng thì xoay qua bên kia tiếp tục xem phim.
Cô bên này nhìn trên màn hình điện thoại là số lạ, không biết là ai, cô nghĩ có lẽ là khách hàng hay đối tác gì đấy gọi nên bắt máy. -Alo... -?..?: Chaeyoung...! - mặt cô đanh lại, một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên bên tai cô, một giọng nói mà cô không bao giờ muốn nghe. -Nói! - cô lành lùng đáp lại vì biết rõ đầu dây bên kia là ai. -?..?: Mình gặp nhau một chút đi. -Cô là ai mà ra lệnh cho tôi? Tôi không rảnh. - cô định cúp máy thì đầu dây bên kia liền nói tiếp. -?..?: Chị đang đứng trước cửa nhà em, nếu em không ra đây thì buộc chị phải vào trong đấy tìm em. -Cô... Đứng yên ở ngoải. Cô cúp máy, tay siết chặt lấy điện thoại, cô nhìn sang Jennie đang nằm trên giường xem phim, lòng chợt quặn đau, không rõ lí do vì sao.
Eunha, tình cũ không rủ cũng tới, ả đang đứng trước nhà đợi cô, cô cũng chẳng biết ả ta muốn gì nữa. Cô liền đi đến chỗ nàng, đưa tay vuốt lấy mái tóc của nàng rồi nhẹ giọng nói:-Chị nằm đây xem phim ngoan nha, em xuống nhà gặp bạn một chút. -Làm như chị là con nít không bằng, em đi đi không thôi để bạn chờ lâu. Nàng mỉm cười nhìn cô, cô gượng cười, sau đó liền ra khỏi phòng để xuống gặp Eunha.
.... Nàng bên trong phòng không biết bạn của Chaeyoung là ai, ngoài Lisa ra thì nàng cũng không biết thêm ai nữa. Mà nói là gặp bạn một chút thì chắc là đứng bên ngoài cổng nói chuyện hả ta? Đâu để nàng ra ban công xem thử bạn cô là ai, bản thân nàng có quen không. Vừa bước ra ban công thì dưới cổng thấy cô đang đứng đối diện với một cô gái vô cùng xinh đẹp, đột nhiên... Nàng thấy:Cô gái đó ôm lấy mặt Chaeyoung mà hôn lên môi cô. Nàng mở to mắt, tim đau nhói, nước mắt vô thức rơi lã chã.
Nàng vội quay vào trong ngay, nàng không muốn chứng kiến cảnh đó. Tại sao lại như vậy chứ? Chaeyoung vừa nói yêu nàng cơ mà, tại sao bây giờ lại đi hôn người con gái khác. Cô gái đó là ai? Tại sao cô nói là đi gặp bạn cơ mà, tại sao lại đối xử với nàng như vậy? Tim nàng đau lắm, cảm giác như có hàng nghìn nhát dao đâm vào. Nàng khóc, những giọt nước mắt thương tâm, tại sao ông trời lại trớ trêu như vậy? Không, bây giờ nàng phải mạnh mẽ, phải ra xem ả hồ ly đó là ai. Nàng ra khỏi phòng để đi xuống dưới, đang đi đột nhiên nàng cảm giác có một lực đẩy vào lưng mình, nàng không giữ được thăng băng, liền lập tức trượt chân mà té, lăn dài từ cầu thang xuống nền nhà, rồi nằm yên bất động tại đó. -Qg: Ối bà chủ ơi, phu nhân Jennie xảy ra chuyện rồi...
Nhưng nàng nào có quan tâm, nàng nghĩ Nayun còn trẻ, cũng chỉ mới 20t đầu, còn trẻ người non dạ, nên là nàng cũng chẳng chấp nhất làm gì cho mệt, mọi điều ả nói nàng đều để ngoài tai, và nàng cũng chẳng phải loại tiểu nhân mà đi mách lẻo với cô, nàng không muốn lớn chuyện, cứ để ả thấy chán thì sẽ dừng cái việc vô bổ đó lại thôi.Hôm nay là chủ nhật, tất cả mọi người đều có mặt ở nhà, họ vừa ăn xong bữa trưa, hiện tại thì bà Park đang xem phim, bác quản gia thì lau dọn nhà cửa, cô và nàng thì ở trên phòng, còn Nayun thì nãy giờ không thấy, chắc cũng là ở trên phòng dành cho khách.Phòng cô và nàngCô và nàng đang nằm trên giường xem phim bằng điện thoại của nàng, tư thế bây giờ là nàng nằm phía trước, cô thì ôm phía sau lưng nàng, cả 2 đang cùng nhau xem bộ phim tình yêu hết sức lãng mạn.
Đang xem giữa chừng thì 2 nhân vật chính kia có cảnh hôn nhau, cô cứ tưởng nàng sẽ ngại nhưng không, nàng còn cười khúc khích khi thấy nhân vật trong phim đang hôn nhau. Ủa bình thường nếu như các bộ truyện khác thì nàng sẽ kiểu ngại ngùng xong đỏ mặt các kiểu mà nhỉ? -Jennie, chị sao lại cười? Không thấy ngại à? - cô hỏi. -Ơ sao phải ngại? Nhìn người ta hạnh phúc chưa kìa. - nàng nói thế là cô liền hiểu nàng đang ganh tị với nhân vật trong phim đây mà.-Thế tụi mình không hạnh phúc sao? -Hmm hạnh phúc sao? Cũng có đó. - nàng suy nghĩ một hồi rồi cũng trả lời cô. -Sao lại là cũng có, phải là rất hạnh phúc chứ! - cô không mấy hài lòng về câu trả lời của nàng. -Em làm sao vậy? Ờ thì...hạnh phúc thì có, nhưng làm sao sánh được với phim cơ chứ. - nàng xoay người lại đối diện cô, giọng nàng từ từ nhỏ lại khi thấy mặt cô lại trở nên lạnh lùng. -Sao chị lại nói như vậy? -À... Thì trong phim cả 2 đều yêu nhau, còn tụi mình... - thôi thôi nàng khônh dám nói tiếp đâu.
Nàng nói tới đó thì cô cũng đã hiểu được vài phần, à phải rồi ha, từ lúc bắt đầu dịu dàng với nàng là cô đâu có nói yêu nàng hay thương nàng gì đâu, toàn dùng hành động thôi, nhưng có lẽ nàng vẫn chưa hiểu hết được cảm xúc của cô dành cho nàng. -Chị nghĩ là em không yêu chị sao? - cô không còn làm mặt lạnh nữa mà chuyển sang khuôn mặt ân cần, dễ chịu. -Không, chị không có ý đó, chị.... -Jennie, xin lỗi vì đã để chị phải đợi lâu, tất cả cũng là do em, chỉ hành động mà không nói rõ lòng mình cho chị hiểu, để rồi để cho chị hiểu lầm, đâm ra bản thân tự thấy tủi thân. Từ lúc ở bên cạnh chị em đã thật sự cảm thấy rất hạnh phúc, đi đâu em cũng muốn mau trở về nhà để được gặp chị. Em thật sự rất muốn chăm sóc cho chị, em... Xin lỗi vì trước đây đã làn chị phải buồn, nhưng mà em hứa, từ đây về sau em sẽ cố gắng bù đắp cho chị, sẽ không để chị phải buồn vì em nữa đâu. Từng câu từng chữ được chính miệng Chaeyoung thốt ra khiến lòng nàng vui như mở hội, tim nàng đập liên hồi, nước mắt cũng vì quá hạnh phúc mà tuôn ra. Cô thấy nàng khóc thì cuống cuồng lên, không biết bản thân đã nói sai điều gì mà nàng lại khóc như vậy. -Ơ sao...sao chị khóc? Em nói gì sai hả? Hay em đã làm chị buồn điều gì sao? Ngoan nín dứt, nói em nghe... -Híc...không có... Chị khóc là vì...híc... Chị thấy hạnh phúc lắm, cảm ơn em Chaeyoung, cảm ơn em vì đã chấp nhận chị. Ôi trời, làm cô hết hồn, thì ra là cảm động quá nên mới khóc. Cô dùng tay lau đi vài giọt nước mắt còn đọng trên mặt nàng, sau đó hôn lên môi nàng một cái. -Em yêu chị Jennie!-Chị cũng yêu em, Chaeyoung! Cô ôm chặt lấy nàng, cảm thấy trong lòng vui sướng hơn bao giờ hết, thầm cảm ơn vì đã giúp cô thoát khỏi vòng lẩn quẩn trước đây. "Cảm ơn vì đã cứu em ra khỏi thứ tình cảm vô bổ kia, cảm ơn vì đã đến bên đời của em, cảm ơn chị vì tất cả, Jennie". *Reng reng~*Đang hưởng thụ bỗng dưng điện thoại của cô đổ chuông, hình như là có ai gọi. Cô liền hôn lên trán nàng một cái, sau đó đứng dậy lại bàn lấy điện thoại, còn nàng thì xoay qua bên kia tiếp tục xem phim.
Cô bên này nhìn trên màn hình điện thoại là số lạ, không biết là ai, cô nghĩ có lẽ là khách hàng hay đối tác gì đấy gọi nên bắt máy. -Alo... -?..?: Chaeyoung...! - mặt cô đanh lại, một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên bên tai cô, một giọng nói mà cô không bao giờ muốn nghe. -Nói! - cô lành lùng đáp lại vì biết rõ đầu dây bên kia là ai. -?..?: Mình gặp nhau một chút đi. -Cô là ai mà ra lệnh cho tôi? Tôi không rảnh. - cô định cúp máy thì đầu dây bên kia liền nói tiếp. -?..?: Chị đang đứng trước cửa nhà em, nếu em không ra đây thì buộc chị phải vào trong đấy tìm em. -Cô... Đứng yên ở ngoải. Cô cúp máy, tay siết chặt lấy điện thoại, cô nhìn sang Jennie đang nằm trên giường xem phim, lòng chợt quặn đau, không rõ lí do vì sao.
Eunha, tình cũ không rủ cũng tới, ả đang đứng trước nhà đợi cô, cô cũng chẳng biết ả ta muốn gì nữa. Cô liền đi đến chỗ nàng, đưa tay vuốt lấy mái tóc của nàng rồi nhẹ giọng nói:-Chị nằm đây xem phim ngoan nha, em xuống nhà gặp bạn một chút. -Làm như chị là con nít không bằng, em đi đi không thôi để bạn chờ lâu. Nàng mỉm cười nhìn cô, cô gượng cười, sau đó liền ra khỏi phòng để xuống gặp Eunha.
.... Nàng bên trong phòng không biết bạn của Chaeyoung là ai, ngoài Lisa ra thì nàng cũng không biết thêm ai nữa. Mà nói là gặp bạn một chút thì chắc là đứng bên ngoài cổng nói chuyện hả ta? Đâu để nàng ra ban công xem thử bạn cô là ai, bản thân nàng có quen không. Vừa bước ra ban công thì dưới cổng thấy cô đang đứng đối diện với một cô gái vô cùng xinh đẹp, đột nhiên... Nàng thấy:Cô gái đó ôm lấy mặt Chaeyoung mà hôn lên môi cô. Nàng mở to mắt, tim đau nhói, nước mắt vô thức rơi lã chã.
Nàng vội quay vào trong ngay, nàng không muốn chứng kiến cảnh đó. Tại sao lại như vậy chứ? Chaeyoung vừa nói yêu nàng cơ mà, tại sao bây giờ lại đi hôn người con gái khác. Cô gái đó là ai? Tại sao cô nói là đi gặp bạn cơ mà, tại sao lại đối xử với nàng như vậy? Tim nàng đau lắm, cảm giác như có hàng nghìn nhát dao đâm vào. Nàng khóc, những giọt nước mắt thương tâm, tại sao ông trời lại trớ trêu như vậy? Không, bây giờ nàng phải mạnh mẽ, phải ra xem ả hồ ly đó là ai. Nàng ra khỏi phòng để đi xuống dưới, đang đi đột nhiên nàng cảm giác có một lực đẩy vào lưng mình, nàng không giữ được thăng băng, liền lập tức trượt chân mà té, lăn dài từ cầu thang xuống nền nhà, rồi nằm yên bất động tại đó. -Qg: Ối bà chủ ơi, phu nhân Jennie xảy ra chuyện rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me