LoveTruyen.Me

Yêu không hối tiếc

Ghen

nguoi_dau_mat

Ngày hôm sau, khi ánh nắng vừa le lói xuyên qua những tán cây, cô đã cẩn trọng, từ từ, nhẹ nhẹ bước vào phòng hắn.
Trên giường thấy hắn vẫn còn đang ngủ say, cô nhẹ nhàng bước tới giường với lấy chiếc chăn đắp lại cho hắn. Cô nhìn hắn, một người đàn ông trung niên, gương mặt hiền lành chất phác. So với lúc hắn trên Quang Minh đỉnh cầm kiếm chỉa thẳng vào Dương Tiêu thì trong lúc này hắn có vẻ hiền lành hơn nhiều. Ngồi bên sát hắn, cô có thể nghe được tiếng nhịp thở nhẹ của hắn. Cô chợt đứng dậy bước ra ngoài, sẵn tiện đóng cửa phòng lại, vừa quay đầu lại đã bắt gặp ánh mắt có phần khó hiểu của Dương Tiêu đang nhìn cô. Cô cảm giác như mình đang bị chàng soi hết một lượt từ trong ra ngoài vậy, cảm giác đó thật khó chịu làm sao. Cô không nói gì, cố ý lãng tránh ánh mắt của Dương Tiêu chàng , định một mạch bước đi thì bị chàng giữ chặt cánh tay lại:
-Sáng sớm... ùm... ùm. Chàng không nói hết câu mà cố tình tằng hắng nhẹ hai cái rồi mới tiếp tục hỏi:
-Sáng sớm... nàng... vào phòng Ân Lục Hiệp để làm gì?
Nhìn cái bộ dạng đáng ghét của chàng ấy bây giờ khiến cô nhớ lại năm xưa. Lúc ấy cô bảo chàng vào ăn cùng, chàng cùng chưng ra cái bộ mặt làm bộ làm tịch đáng ghét thế này để mong có được sự sủng nịnh của cô, đối với ai thì cô không biết, nhưng đối với cô, mơ đi. Cô còn nhớ lúc đó sau khi cô bỏ vào trong, chàng cũng mặt dày lẽo đẻo đi sau, vào trong lúc chàng định cầm đũa chén lên ăn thì cô mới phát hiện, cô quên chuẩn bị chén đũa cho chàng, tình huống lúc ấy cực kỳ lúng túng, cũng may chàng đột nhiên từ đâu trong người rút ra một đôi đũa, nếu không thì cô cũng chẳng biết phải làm thế nào nữa.
Quay lại hiện thực, cô từ từ rút tay ra khỏi tay chàng, cố gắng né tránh mặt chàng, nhìn thẳng về phía trước, cố gắng hít thở thật sâu, có chút khẩn trương cô nói:
-Từ giờ ta sẽ chăm sóc cho Ân Lục Hiệp, chàng đừng dây vào chuyện này nữa.
-Không được!
Dương Tiêu từ từ quay mặt lại bước thêm vài bước đến trước mặt cô, chàng nhìn thẳng vào mắt cô, trong khi cô lại có chút né tránh:
-Nàng là phu nhân của ta, cái chuyện này cần đến nàng hay sao? Hơn nữa, nàng biết Ân Lục Hiệp hắn là ai không? Là ngừơi đã từng có hôn ứơc với nàng, nàng làm như thế, thiên hạ họ sẽ nói sao? Họ sẽ nói nàng là phụ nữ lăng loàng, một chân đạp hai thuyền, sẽ cười chê nàng đã có chồng còn dây dưa với người đàn ông khác lại còn là tình địch của chồng, vị hôn phu năm xưa của nàng.
Cô lúc này mạnh mẽ, ngước lên nhìn thẳng vào mặt Dương Tiêu chàng, rồi dứt khoát trả lời:
-Chính vì điều đó mà hôm nay, khi hắn bị thương nặng thế này ta càng phải chăm sóc cho hắn. Chàng còn nhớ năm xưa không, khi chàng bị thương ta cũng đã chăm sóc cho chàng, không giết chàng. Nếu không thì mọi chuyện đã khác rồi.
-Nàng hối hận!
-Ta hối hận ư? Có lúc ta cũng có nghĩ, ta có phải đã hối hận khi hôm ấy trao cái trong trắng của ta cho chàng, có hối hận khi ta đã yêu chàng, có hối hận khi sinh con cho chàng, nhưng mà ta biết ta vẫn không thể nào quên được chàng, trái tim ta đập vì chàng, nhưng mà ta cũng biết rằng ngoài tình yêu nam nữ ra thì còn có cả tình thầy trò, tình bạn, thậm chí là tình người. Chàng có cảm thấy chàng quá ích kỷ không? Sự trong trắng của ta trao cho chàng, tên con gái của chúng ta còn không đủ nói lên tất cả sao?
-Ta xin lỗi nàng!
Nói rồi chàng ôm lấy cô vào lòng. Hai dòng lệ bỗng dưng trực trào, cô biết tình yêu mà mừơi mấy năm qua cô trao cho một người là không uổng phí, chàng đang ghen, đường đường là một Dương Tả Sứ của Minh Giáo, hào hoa, phong nhã, là một trong Tiêu Dao Nhị Tiên lại đi ghen chỉ vì một nữ đồ đệ của phái Nga My như cô, lúc này cô cảm thấy mình thật sự rất hạnh phúc.

Sau khi cô xuống bếp sắc thuốc cho Ân Lục Hiệp, cô nhanh chóng quay lại phòng hắn, lúc này hắn đã tỉnh hẳn, thần trí cũng đã ổn định, hắn nhìn cô với đôi mắt đầy thâm tình, nhưng có chút mệt mỏi:
-Muội, Hiểu Phù?
-Ừ, muội đây! Nếu sau này huynh cần gì cứ nói muội một tiếng, muội sẽ giúp huynh!
-Muội,... hắn đang khẽ mỉm cười rồi đột nhiên lại thay đổi thái độ, quay mặt vào trong tường.
-Huynh sao vậy?
-Là muội thương hại cho ta? Ta Ân Lê Đình không cần sự thương hại của một người phụ nữ, nhất là Kỷ Hiểu Phù muội , muội mau đi đi!
-Huynh hiểu lầm rồi! Muội...
-Muội mau đi đi
-Được vậy huynh hãy uống hết chén thuốc này đi rồi muội sẽ đi.
Hắn khó khăn quay mặt lại, dùng một chút sức lực ở cổ hất văng chén thuốc trên tay cô xuống đất. Chén thuốc sau khi bị rơi xuống đất tạo ra một tiếng xoảng thật chói tai.
Lại nói về Dương Tiêu, hắn thật sự bây giờ không muốn phu nhân của mình phải đi chăm sóc một người đàn ông, huống chi lại là tình địch của hắn năm xưa, điều này đối với hắn thật không dễ chịu một chút nào, nhưng nàng đã bảo hắn không được nhúng tay vào việc này, hắn cũng đành chịu. Đang suy nghĩ mong lung thì từ trong phòng Ân Lê Đình truyền ra một tiếng đồ vỡ, hắn hốt hoảng chạy vào, vừa bước vào đã thấy cảnh tượng phu nhân hắn đang dùng dằng với tên họ Ân kia, dưới sàn là những mảnh vỡ của chén thuốc bị văng tung toé. Hắn lúc này vừa tức giận vừa rất đau lòng. Lúc này hắn chỉ muốn bay lại đấm cho cái tên họ Ân kia một cái vì dám ngược phu nhân của hắn. Đối với hắn Hiểu Phù chính là sinh mạng, không ai có thể được phép làm tổn thương tới nàng cho dù là một cọng tóc đi chăng nữa, nếu không hắn sẽ không tha cho người đó. Hiểu Phù đột nhiên quay lại nhìn hắn, nàng ra hiệu cho hắn ra ngoài, tim hắn giờ rất đau nhưng hắn biết phải làm sao, vì nàng đã bảo không cho hắn dây vào chuyện này, vì nàng thấy có lỗi với cái tên họ Ân kia, muốn bù đắp lại lỗi lầm năm xưa. Chuyện này hắn cũng hiểu cho nàng, nếu không như thế chắc chắn nàng sẽ không yên lòng.
Hắn từ từ quay đầu định bước ra ngoài thì bắt gặp Bất Hối đang đứng ngay kế bên cạnh hắn, mắt vẫn ngó vào trong phòng, có vẻ tâm trạng nó không được tốt. Hắn khẽ lên tiếng gọi con bé:
-Bất Hối! Bất Hối. Phải đến tiếng thứ hai, nó mới giật mình nhìn qua hắn:
-Cha!
-Con sao vậy? Nhìn gương mặt buồn bã của nó hắn nói tiếp:
-Chúng ta ta ngoài nói chuyện đi!
-Cha
-Đi thôi! Nói rồi hắn nắm lấy tay con bé kéo ra ngoài, cũng không quên đóng cửa lại.
Sau cánh rừng Trúc
-Con gái nói cho cha nghe chó chuyện gì với con thế.
Hắn vừa nói, vừa lấy tay sờ nhẹ má con bé, nhẹ nhàng vuốt vuốt. Đôi mắt đượm buồn con bé khẽ nói:
-Cha, con.... con thật ghen tị với mẹ.
Hắn không nghe lầm chứ? Ghen tị?
-Ghen....ghen tị? Con ghen tị với mẹ con cái gì?
-Con muốn chăm sóc cho Ân Lục Hiệp, nhưng mẹ không cho, mẹ bảo con nên chăm sóc cho Vô Kỵ ca ca.
-Khoan đã, là bởi vì con đòi chăm sóc Ân Lục Hiệp nên mẹ của con mới chăm sóc cho ông ấy chỉ vì muốn ngăn không cho con làm việc này?
-Vâng. Gương mặt con bé có ohần ngơ ngác khi bị hắn hỏi!
Sau đó hắn cười cười, rồi nói thầm trong miệng: Hoá ra là vậy, hoá ra là vậy!
-Cha, cha nói gì thế?
-À không, không có gì, cha cũng nghĩ như mẹ con đó, con giờ đã là đại cô nương rồi, những việc như thế phải giữ kẻ một chút thì hơn.
-Cha, cha cũng như mẹ sao?
-Cha thấy mẹ con nói đúng mà, con nên đi chăm sóc Vô Kỵ ca ca của con đi! Cha đi tìm mẹ con đây ha!
Nói rồi hắn vỗ nhẹ vai đứa con gái của mình rồi quay đầu bỏ đi, mặc kệ cho con bé gọi hắn bao nhiêu lần.
Hắn tâm trạng đang vui, phấn khởi đẩy cửa chạy vô phòng định là giúp nàng chăm sóc cái tên Ân Lục Hiệp kia thì vừa đến cửa bên ngoài đã nghe thấy tên họ Ân kia bảo nàng rời xa hắn về lại bên hắn ta. Mặc dù nằm trên giường không làm gì được, nhưng hắn cứ khóc lóc cầu xin Hiểu Phù đừng rời xa hắn ta. Bị Hiểu Phù cự tuyệt hắn còn dám lấy cái chết ra để uy hiếp đúng là lưu manh, Dương Tiêu ta mà không cho người một trận ta sẽ không mang họ Dương, hắn đẩy mạnh cửa bước vào, Hiểu Phù thấy vậy hoảng sợ, bảo hắn ra ngoài nhưng hắn lúc này đang nổi điên mặc kệ nàng nói gì bước nhanh lại chỗ chiếc giường nơi tên họ Ân đó đang nằm kéo áo hắn ta gằng giọng nó:
-Ân Lục Hiệp ngươi đang câu dẫn vợ ta sao?
Hiểu Phù có vẻ lo sợ, lên tiếng can ngăn:
-Được rồi, Dương Tiêu chàng hãy ra ngoài đi. Chẳng phải chàng đã hứa với ta, là để ta chăm sóc huynh ấy, huynh không can thiệp vào sao? Quân tử nói phải giữ lời.
-Quân Tử nói sẽ giữ lời nhưng Dương Tiêu ta chưa bao giờ nhận mình là quân tử cả !
-Chàng!
Hiểu Phù lúc này vừa tức giận, vừa nói:
-Được rồi, Dương Tiêu chàng ra ngoài ngay cho ta! Nói rồi nàng kéo lấy hắn dùng sức mà kéo, cả hai ngừơi cứ dùng dằng với nhau một lác thì lúc này cả Bất Hối và Vô Kỵ đều chạy vào, cùng với Hiểu Phù hợp sức cả ba người mới có thể lôi hắn ra khỏi căn phòng. Hiểu Phù bước tới trước mặt hắn, khẽ thở dài rồi nói:
-Từ nay việc của ta chàng không cần quan tâm tới, ta quyết định sẽ lên Võ Đang và sẽ ở lại đó chăm sóc cho Ân Lục Hiệp, cho đến khi nào huynh ấy khỏi hẳn thì thôi. Chàng và Bất Hối hãy theo Vô Kỵ lo chuyện khôi phục của Minh Giáo đừng quan tâm tới ta.
-Nàng...
-Mẹ...
-Kỷ cô cô, chuyện này.
-Việc này, ta đã suy nghĩ kỹ, nên mọi người đừng nói gì thêm nữa. Được rồi cái chuyện này cứ quyết định như thế đi!
-Chuyện này thì ta không thể chiều nàng được nữa, bây giờ ta cho nàng hai sự lựa chọn một là ta bây giờ sẽ lập tức lên Võ Đang làm náo loạn một phen ở trển, tiện thể thông báo cho tất cả mọi người trong thiên hạ biết, Ân Lê Đình đệ tử thứ sáu của phái Võ Đang cướp vợ của Dương Tiêu ta, hai là nàng phải theo ta chăm sóc cho ta.
-Chàng.... chàng thật quá đáng! Đây rõ ràng không phải là hành động của một quân tử.
-Ta ban nãy đã có nói với nàng rồi, nàng quên rồi sao, Dương Tiêu ta từ trước đến nay chưa bao giờ tự nhận mình là một chứng nhân quân tử cả.
-Chàng...!
Nói rồi Kỷ Hiểu Phù quay lưng bỏ đi vào trong của tên họ Ân kia, mặc kệ để hắn đứng đó.
Lúc này cả Vô Kỵ lẫn Bất Hối đều nhìn hắn với ánh mắt đầy cảm thông.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me