LoveTruyen.Me

Yeu La Tin Nguong Taohun

                Thế Huân trở về nhà lúc trời đã mờ tối. Cậu mua một căn hộ cao cấp tại khu trung cư của tập đoàn Hoàng Thị . Hoàng Thị ở đây là tập đoàn của gia đình anh, là tập đoàn lớn mạnh nhất chuyên về thời trang và trang sức, đứng đầu bởi Hoàng lão gia – cha anh. Hoàng lão gia là một con người tài giỏi,lạnh lùng và từng trải không biết bao nhiêu thăng trầm trên thương trường, là con người dạn dĩ kinh nghiệm trong việc ngoại giao với các đối tác trong nước và nước ngoài. Nhưng khi ở cùng gia đình, cùng vợ con ông như một con người khác. Yêu vợ chân thành, ôn nhu, cưng chiều Hoàng phu nhân và rất lãng mạn. Còn về con cái, đối với những đứa con của mình ông luôn là người cha nhân từ, đạo đức và luôn tạo điều kiện để cho con mình phát triển sở thích cá nhân của chúng. Hoàng gia có hai đứa con trai, con trưởng là Hoàng Trí Viễn và con thứ là Hoàng Tử Thao. Hoàng lão gia luôn muốn các con trai của mình sẽ nối nghiệp mình, tiếp quản công ty và luôn mong hai đứa con trai của mình đoàn kết, cùng nhau góp sức phát triển cơ nghiệp gia đình. Nhưng chỉ có con trai lớn Trí Viễn là là vâng lời ông, con trai thứ Hoàng Tử Thao – là anh lại muốn làm người của công chúng nên không cùng anh trai tiếp quản gia nghiệp. Ông tuy không mãn ý hoàn toàn nhưng không ngăn cản hay cấm đoán anh. Ngược lại, ông còn ủng hộ anh hết mình, tạo điều kiện tốt nhất để anh học tập và phát triển sự nghiệp cá nhân. Cả gia đình từ ba Hoàng, mẹ Hoàng và anh trai Trí Viễn đều hết mực cưng chiều,chăm lo và ủng hộ anh hết mình. Qủa là một gia đình hạnh phúc kiểu mẫu. Dù gì Hoàng Tử Thao lựa chọn một công việc ít nhiều gì thì cũng liên quan đến sản nghiệp của gia đình mình, người mẫu kiêm diễn viên mà.

              Hoàng Tử Thao giống mẹ Hoàng không như anh Trí Viễn giống ba Hoàng. Nhưng anh lại thừa hưởng đôi mắt hoa đào và tính cách vừa có phần ngang tàng lại vừa ôn nhu của Hoàng lão gia. Đó là những điều cậu yêu nhất ở anh, luôn ôn nhu với những người mình yêu thương và đặc biệt là đôi mắt cuốn hút mọi thứ đó. Cậu luôn nhung nhớ đôi mắt ấy, luôn muốn ánh mắt ấy nhìn mình thật trìu mến và cười híp mí như một đứa trẻ. Anh từng hỏi cậu thích gì trên cơ thể mình nhất, cậu cười và đáp lại : " Em thích nhất đôi mắt của anh ''. Anh phụng phịu hỏi sao cậu lại thích đôi mắt, trông nó không được đẹp vì mắt anh có bọng mắt rất lớn. Cậu chỉ trả lời : " không có lí do chỉ vì em thích thôi ''. Cậu cười lớn, mặc kệ anh ngồi đó mà nũng nịu đủ kiểu. Anh mãi không biết được lí do thực sự là đôi mắt ấy rất cuốn hút, luôn trao ánh nhìn đầy yêu thương và nâng niu dành cho cậu. Khiến cho cậu như trúng phải một loại độc dược mà không có thuốc giải và cứ mãi đắm chìm trong đó.

             Căn hộ của Thế Huân nằm ở tầng 25, địa thế rất đẹp và có thế nhìn được trung tâm thành phố từ các khung cửa kính. Căn hộ được bài trí, sắp xếp rất thuận mắt và mang lại cho cậu cảm giác rất ấm cúng. Tuy vậy sao vẫn có một cảm giác cô đơn len lỏi sâu trong lòng khiến cậu cảm thấy khó thở. Cậu đang nhớ anh. Không biết anh ở nơi đó có tốt không, anh có vui vẻ không, có nhớ đến cậu không? Cậu mở điện thoại, bấm dãy số quen thuộc và lắng nghe tiếng kết nối đầu dây bên kia :

           - Thao à ! Anh thế nào rồi, khỏe chứ? Em hôm nay có đến bãi biển nơi chúng ta từng đến đó. Vui lắm, bãi biển vẫn đẹp vậy, những con sóng vẫn xanh và ánh nắng vẫn rực rỡ như xưa. Anh chắc đang ghen tị lắm phải không, em đoán chắc chắn là vậy. Anh rất thích biển mà! Sao anh không trả lời,có phải anh đang bận không? Em không làm phiền anh nữa nha,Tạm biệt.........Em......Em nhớ anh, Thao!

Cậu nói rất nhiều nhưng đầu dây bên kia không nhấc máy và chỉ là những tiếng tút tút dài. Cậu cứ nói như thể anh đang lắng nghe cậu, mặc cậu thích nói chuyện gì thì nói. Cậu cúp máy mỉm cười nhưng đâu hay biết đôi mắt mình đã mờ sương. Bước lại gần tủ rượu, lấy chai chivas đã uống một nửa, rót cho mình một cốc và uống cạn nó. Rượu chảy xuống cuống họng cậu bỏng rát và mang vị đắng chát. Cậu cứ uống hết cốc này đến cốc khác, đến khi chai rượu cạn khô lăn lóc trên sàn nhà. Cậu cảm thấy con tim mình như bị bóp nghẹn không thể thở nổi và rồi cậu chìm vào giấc ngủ từ khi nào không hay.

              Sáng hôm sau, ánh nắng rực rỡ chiếu rọi vào căn nhà khiến cậu tỉnh giấc. Cậu dần mở mắt, ngồi dậy, cả người mệt mỏi rã rời và thấy đầu đau như búa bổ. Thật may mà hôm nay cậu không lịch trình công việc nên không cần đến công ty. Nếu không thì đúng là cậu đang phải hứng chịu một cực hình rồi. Nhìn màn hình điện thoại đã là 10:00 và có cảm giác đói bụng. Cậu đi vào bếp, mở tủ lạnh lấy một ít rau củ và bào ngư ra để nấu cháo. Vo gạo sạch, cho nước, đặt lên bếp và bật bếp. Cậu rửa bào ngủ,gọt rau củ và thái chúng. Tuy cậu sống một mình nhưng tủ lạnh luôn đầy đủ các loại thực phẩm, không thiếu gì cả. Vì anh luôn nhắc nhở cậu, dù có bận đến mấy cũng không được bỏ bữa, không được ăn uống tạm bợ và tủ lạnh lúc nào cũng phải đầy đủ mọi thứ. Cậu nhớ một lần bận chuẩn bí bài luận cuối kì, mỗi học sinh phải thiết kế một bộ trang phục thật độc đáo để báo cáo, cậu ăn uống không đầy đủ và đa phần là ăn mì tôm. Kết quả là sau khi báo cáo thành công, cậu bị đau dạ dày mà ngất xỉu. Cậu bất tỉnh tại lớp học, cậu không biết mọi chuyện sau đó diễn ra thế nào, chỉ là trước khi ngất đi thấy được bóng hình quen thuộc với khuôn mặt lo lắng chạy lại đỡ cậu. Hôm đó, mọi người ai cũng hốt hoảng và anh là người đưa cậu vào bệnh viện chăm sóc. Khi tỉnh lại cũng đã là chuyện của 2 ngày sau, cậu ngồi dựa lưng vào giường bệnh và cũng là lúc anh vừa từ ngoài bước vào. Anh nhìn cậu đầy ngạc nhiên và có phần lo lắng :

              - Em tỉnh rồi à! Em đừng ngồi dậy vội, vừa mới tỉnh. Em thấy trong người thế nào, em còn đau không? Để anh đi gọi bác sĩ.

Anh vừa quay lưng định bước đi, cậu đã đưa tay nắm chặt lấy tay anh và khẽ lắc đầu tỏ ý không cần. Vì bất tỉnh 2 ngày, không ăn uống nên cổ họng khô rát không nói được lời nào. Anh như hiểu ý, một tay nắm tay cậu thật chặt và tay còn lại thì rót nước đưa cậu. Làm bằng một tay có phần bất tiện nhưng anh tỏ ra như không có gì vì anh không muốn buông tay cậu. Đón nhận cốc nước và uống một hơi. Cậu như tươi tỉnh hơn và nói :

              - Em không sao, em khỏe rồi. Không cần gọi bác sĩ  !

              - Thật chứ? Mà em có ngốc không vậy, sao lại có thể bỏ bữa và ăn uống tạm bợ như vậy. Em có biết là em đã bất tỉnh 2 ngày rồi không và khiến anh lo lắng lắm không hả? Anh thật không tốt, không chăm sóc em cẩn thận để cho em phải chịu đau đớn như vậy. – Anh nắm chặt tay cậu,nói với giọng đầy lo lắng và mang thanh âm như thể anh đã gây ra một lỗi rất lớn vậy.

Cậu mắt bắt đầu ngấn lệ, tay run run và siết chặt tay. Cậu khẽ nói : " Em không sao nữa rồi, em xin lỗi. Không phải lỗi tại anh mà do em không tốt, không biết chăm sóc bản thân mình để anh phải lo lắng.Anh đừng tự trách bản thân nữa, em sẽ rất đau lòng ". Bỗng anh ôm chặt cậu vào lòng và an ủi:

                - Đừng khóc Huân nhi, được rồi anh không nhận lỗi về mình nữa nhưng cũng không phải lỗi của em mà. Là anh lo lắng quá mất đi lý trí, em khỏe lại là anh vui lắm rồi. Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, xấu quá đi. Anh lấy cháo em ăn nhé, anh tự nấu bằng cả tình yêu của mình dành cho em đó. Em ăn thử xem ngon không, sau này anh sẽ nấu cho em thường xuyên.

Cậu khẽ cười và nhìn anh lấy cháo cho mình. Cậu nói tự mình ăn được nhưng anh nhất định không cho, gì mà em mới khỏi bệnh không cầm nhiều vật được để anh đút cho em. Anh ân cần thổi từng miếng cháo bốc hơi nghi ngút rồi đút cho cậu ăn. Các y tá đứng ngoài cửa đang chứng kiến một màn tình cảm lãng mạn đẹp hơn phim và đắm chìm trong đó đến mức quên cả đi làm việc của mình. Cậu nhìn từng cử chỉ chu đáo của anh ,và mỉm cười. Anh chợt hỏi : " Ngon không,Huân Huân?'' . Cậu trả lời ngon lắm và chưa bao giờ ăn bát cháo ngon như vậy. Anh nói tiếp :

               - Em sau này không được ăn uống linh tinh hay bỏ bữa nữa nghe chưa. Nếu không có thời gian nấu thì ra ngoài ăn và đặc biệt tủ lạnh lúc nào cũng phải đầy đủ mọi thực phẩm.Từ tuần sau anh sẽ đến kiểm tra em thường xuyên.

Cậu ngao ngán trả lời : " Em biết rồi,khổ quá. Anh như mẹ em vậy ". Anh tiếp tục nhắc nhở không được xem nhẹ và phải thực hiện. Cậu vừa trả lời để trấn an anh vừa mỉm cười hài lòng. Đây có lẽ là bát cháo ngon nhất cậu được ăn từ trước đến nay. Thật còn gì hạnh phúc hơn khi được người mình yêu thương chăm sóc khi ốm đau chứ.

              Đang lạc trong những kí ức hạnh phúc giữa anh và mình, nồi cháo sôi khiến cậu bừng tỉnh. Cậu vội vã cho mọi thứ vào nồi và khuấy đều tay. Nấu xong múc cho mình một bát cháo và ngồi xuống để ăn lấp đầy cái bụng rỗng từ tối qua. Cậu ăn một miếng rồi hai miếng nhưng sao không có mùi vị gì cả, thật nhạt nhẽo. Cậu đã nhiều lần nấu cháo nhưng không thể có mùi vị giống của anh. Anh như bỏ một chút phép màu vào đó vậy, khiến cậu muốn ăn mãi mà không chán. Cậu không muốn ăn thêm nữa nhưng nhớ đến lời nhắc nhở của anh, cậu đã cố gắng ăn hết chỗ cháo mình nấu để có sức khỏe. Anh hẳn rất vui khi biết cậu chăm sóc bản thân mình rất tốt và chưa khi nào cậu lại nhớ anh da diết như bây giờ. Giọt lệ khẽ tràn khóe mi, một giọt rồi hai giọt đua nhau rơi như nhưng hạt mưa đang rơi ngoài kia.

Hết chương 2.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me