Yeu Them Mot Lan Thien Giac
Mỗi một cuộc tình, sợi tơ hồng nối hai người họ đều sẽ luôn bắt đầu bằng một cuộc gặp gỡ. Và lẽ đương nhiên tình yêu của họ cũng bắt đầu bằng cái chạm mặt đầu tiên. Nhưng cái chạm mặt ấy lại bắt đầu từ 20 năm trước.Hai mươi năm trước, hai người họ chỉ là những đứa trẻ mới 10 tuổi đầu. Hắn 13, nàng mới 8 tuổi. Thế nhưng con tim ấy lại bắt đầu đạp vang dội, như chính tình yêu nhỏ ấy đã bắt đầu......*Cung Gia" Viễn Chủy, mau đứng lại!" - Tiếng gọi thất thanh, ý ới của Cung Tử Vũ vang cả một góc sân rộng lớn của cả biệt thự.Một tên nhóc 8 tuổi, cầm trên tay những viên thuốc nhỏ nhỏ, màu đen tưởng như kẹo. Cậu bé nhỏ ấy vừa định nuốt những cục nhỏ màu đen ấy vào miệng thì đã bị cánh tay của ai đó kéo ra. Giọng nói của một cậu bé chưa thiếu niên cất lên: "Viễn Chủy, không phải cái gì cũng bỏ vào miệng được đâu!"Vừa nói, cậu vừa lấy những viên kẹo trong bàn tay nhỏ ấy ra, dùng khăn tay của vú nuôi đưa cho, lau lấy đôi bàn tay nhỏ bé ấy.Thế nhưng cậu bé 8 tuổi ấy chẳng biết điều, lại dùng ánh mắt vô tội ngấn nước ngước lên nhìn anh trai của cậu."Ca ca! Viễn Chủy muốn kẹo!""Muốn kẹo cũng đâu thể lấy thứ thuốc kì quái của chị cả ra mà uống được!" - Giọng của cậu bé ấy thật sự rất ấm áp, khác xa với vẻ lạnh đạm, điệu nói lại có đôi chút muốn giết người như lúc lớn.Mọi cử chỉ của cậu bé này lại nhỏ nhẹ, dịu dàng. Đôi tay mịn màng lau đi những giọt nước mắt ươn ướt dính trên má bánh bao. Vừa l;lau cậu vừa tiện tay nhéo chiếc má nhỏ xinh ấy, nở nụ cười vốn có của một cậu bé mới hơn 10 tuổi. " Anh, em xin lỗi. Nhưng Viễn Chủy chạy nhanh quá!" - Cung Tử Vũ vừa nói, vừa bận thở dốc. Người hơi cúi xuống, hai tay chống lấy cái đầu gối mỏi nhừ của mình."Được rồi!"- Cậu cuối người, cột lại dây giày còn chưa được thắt nút cho đứa em trai của mình. Sau khi cootj xong, từ dáng nửa quỳ nửa ngồi, hắn đứng thẳng dậy, xoa xoa đầu hai cậu em trai nhỏ, giọng điệu dạy dỗ: "Sau này đừng có động đến những thứ kì lạ của chị cả nữa!"Cả đám vừa nói vừa cười. Khung cảnh nô đùa dịu dàng, ấm áp ấy lại bị một tiếng gọi mà tất thảy giật mình." CUNG THƯỢNG GIÁCcccccccccccc""Em vừa nói thứ kì lạ gì hả?"Cung Tử Thương mang một khuôn mặt giận dữ, ánh mắt liếc xéo những đứa em của mình. Dễ dàng nhận thấy cô đang giận dữ đến mức nào.Cung Thượng Giác vừa định trả lời thì lại bị giọng nói non nớt của Cung Viễn Chủy mách lẻo, vừa nói, vừa chìa đôi tay bé xinh của mình ra: " Ca bảo những viên thuốc của tỷ là kì cục."" Cái gì?" - Ngọn lửa giận dữ bùng lên. Thời tiết ấm áp vẫn ở đầu xuân nhưng ngay bây giờ lại nóng bực đến bực bội.Nhà của của họ, một khu biệt thự rộng lớn, tưởng chừng như sẽ rất ảm đạm nhưng lại cực kỳ vui vẻ bởi tiếng cười của cô cậu thiếu gia trong căn nhà. Những mảnh ghép khác nhau nhưng lại cùng nhau dung hòa, hợp nhau đến lạ.Tiếng cười đùa cứ mãi vang đến khi có một chiếc xe đầy sang chảnh tiến vào bên trong biệt phủ. Những người từ trên xe bước xuống, liền ngay lập tức nở nụ cười cúi xuống ôm lấy cậu bé Viễn Chủy nhỏ bé. Người đàn ông tầm 30 tuổi, liền lấy từ trong túi một tấm vé nghe nhạc giao hưởng cho Cung Thượng Giác.Tấm vé VVIP đầy sang trọng, trên đó ghi đầy đủ nơi tổ chức, người sẽ biểu diễn. Vẻ mặt của Cung Thượng Giác đầy hớn hở, nhận lấy tấm vé của chú, vừa cầm vừa vui vẻ cảm ơn."Tối nay chú dẫn cháu đi, vào bên trong hậu trường luôn!""Thật ạ?" - Cung Thượng Giác mặt đầy bất ngờ.Nhận được cái gật đầu của chú, cậu bé 13 tuổi chạy tung tăng khắp khoảng sân, cực kỳ mong chờ.......*Hội trường âm nhạc Laurier sauce—----[Laurier sauce (tiếng Pháp): hoa nguyệt quế]-----Xung quanh hội trường là hàng cây hoa nguyệt quế xung quanh một nhà hát to lớn, mang dáng vẻ hình một chiếc lá nguyệt quế.Cung Thượng Giác nắm tay chú của mình bước xuống, vẻ mặt đầy vui vẻ, hớn hở của một cậu bé 13 tuổi....."Mẹ đàn violin của con bị đứt rồi! huhu"- Tiếng khóc mếu máo của một cô bé 8 tuổi, trên tay cầm một cây đàn bị đứt dây. Chiếc violin cổ điển, tinh xảo được chạm khắc rõ ràng từng đường vân. Bên hông violin còn được khắc hình hoa đỗ quyên nhỏ. Dù chiếc violin còn khá mới nhưng cũng có thể khen rằng chủ nhân của nó thật sự rất yêu nó vì giữ được những nét như thế.Cô bé nhỏ ấy vẫn không ngừng khóc, mặc cho người lớn bên cạnh không ngừng vỗ về an ủi. Họ đều cố gắng tìm cách sửa sợi dây nhưng lại chẳng thể vì không có ai đem theo dây dự phòng. Thậm chí, người tổ chức sự kiện vừa có ý định bỏ đi tiết mục diễn của cô bé nhỏ.Nhưng ý tưởng đó đã ngay lập tức dập tắt nhờ vào tiếng nói dõng dạc nọ."Anh có thể giúp em!""Thật ạ?" - Cô bé ngước lên nhìn anh với đôi mắt đẫm lệ, khóe mắt đỏ lên vì khóc quá nhiều ."Tặng em sợi dây này!"Vừa nói, cậu vừa lôi sợi dây bên trong túi. Một sợi dây màu vàng lóa lên dưới ánh đèn bên trong hội trường. Sợi dây ấy vừa là sợi dây cho cây violin vừa là một mối liên kết nhỏ cho chuyện tình của những cô cậu mới tầm 10 tuổi.Cung Thượng Giác vừa sửa dây cho em gái mới gặp, vừa luyên thuyên kể chuyện cho cô để tránh đi nỗi lo lắng trong cô." Em muốn diễn bài gì?"" La Campanella ạ!"" Của Franz Liszt?""Anh biết á? Tác phẩm này đối với em rất hay!""Anh biết một ít nhưng tác phẩm yêu thích của anh là Adagio No.3 của Mozart."Thượng Quan Thiển vừa nhìn Cung Thượng Giác làm vừa nghe anh nói về bản nhạc anh thích thật sự rất thú vị. Cô vừa có một ý định nảy ra thì anh lại hỏi cô." La Campanella rất khó, chắc em phải là thiên tài ý nhỉ?""Không đâu ạ, em tập nhiều lần thế thôi!"Cung Thượng Giác không cười, chỉ nở nụ cười. Anh vừa làm xong là tới giờ cô biểu diễn.Cầm chiếc đàn trong tay, cô vui vẻ, chạy ra sân khấu, vừa chạy cô vừa vọng lại nói thật to với Cung Thượng Giác: "Em tên Thượng Quan Thiển, nếu có dịp gặp lại em sẽ biểu diễn bản Adagio No. 3 cho anh nghe!".....Lần gặp đầu tiên của đôi trẻ chính là 20 năm trước và 20 năm sau họ lại gặp nhau ở một chức danh mới và cuộc sống mới...[------------------]La Campanella: Một tác phẩm dương cầm của Franz Liszt, một tác phẩm khó với những khoảng lớn, yêu cầu người nghệ sĩ phải thật điêu luyện. Một tác phẩm rất nổi tiếng trong giới âm nhạc bởi nhịp điệu hấp dẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me