"Mọi thứ sẽ ổn thôi"
____________
Anh ngày càng tiến đến gần tôi, dường như giữa cả hai chẳng còn lấy một kẽ hở, cảm tưởng chỉ cần một cái ngẩn đầu lên, môi tôi liền chạm đến bờ môi mỏng ấy.
"Còn em? Em sẽ vì tôi mà bỏ qua tất cả chứ?"
"Em vì anh mà quay lại... đương nhiên sẽ không quay đầu."
Vừa dứt câu, cả người tôi được bao bọc bởi cái ôm đầy ấm áp của Yoongi. Tuy có chút bất ngờ nhưng cũng không vì thế mà cự tuyệt anh, tôi khẽ đáp lại cái ôm nồng nhiệt này, áp sát cả người vào anh như muốn giữ lấy mọi ấm áp này cho riêng mình. Đứng từ góc độ này, tôi chẳng thể thấy được biểu cảm của anh nhưng nhịp tim thì vẫn nghe rõ. Rồi Yoongi thì thầm bên tai tôi:
"Anh yêu em"
"Em yêu anh..."
Đêm ấy không biết cả hai đã ôm nhau bao lâu, chỉ biết khoảng thời gian ấy dường như ngưng đọng, đầu óc cả hai chỉ nghĩ đến đối phương mà không màng đến điều gì khác. Tôi gặp anh giữa lúc khó khăn nhất, anh gặp tôi giữa lúc cô đơn nhất, hai tâm hồn tưởng chừng như chẳng có lấy một sự đồng điệu, ấy vậy mà lại hoà hợp vô cùng. Dẫu biết tương lai sẽ muôn trùng trắc trở, nhưng chỉ cần biết hiện tại chúng ta vẫn là của nhau, vẫn mãi đắm chìm vào nhau thế đấy, đã là tốt lắm rồi...
________________
Thế là chúng tôi... đã hẹn hò?!
Mọi chuyện cũng không khác biệt gì lắm, vẫn là mỗi sáng đến công ty, làm việc đến đêm rồi lại quay về nhà. Nhưng giờ bên cạnh tôi còn có cả một
"con mèo dính người", mặc dù cả hai đều thống nhất sẽ không công khai cho công ty hay bất kỳ ai khác, nhưng Yoongi vẫn cứ mãi dính lấy tôi mọi lúc. Mọi người đều nghĩ chỉ là vì cả hai làm việc chung nên mới thân thiết như thế, nhưng mọi chuyện đâu chỉ dừng lại ở mức ấy bao giờ, buổi sáng trong công ty là đồng nghiệp, buổi đêm lại hoá thành người yêu?
Bấy giờ cả hai vẫn đang quấn quít trong studio của anh, trước giờ chưa từng nghĩ Yoongi lại có thể tỏ ra đáng yêu đến vậy. Ngoại trừ những lúc có người khác trong phòng hay lúc phải làm việc nghiêm túc, đa số anh đều dành thời gian để quấn lấy tôi. Như bây giờ vậy, tôi đang ngồi trên đùi Yoongi để mặc cho anh ôm mà viết lời bài hát, đúng là có chút khó chịu khi bị làm phiền như vậy nhưng biết sao bây giờ, chỉ có anh mới được làm phiền tôi như thế thôi.
"Yoongi này, anh không thể để em ngồi bình thường được sao?"
"Ôm một chút nữa..." - Anh nũng nịu dụi đầu vào lưng tôi, biết là đêm qua anh làm nhạc từ sáng đến nửa đêm bây giờ nên mới biếng lười thế này những cũng đừng cứ đáng yêu như vậy chứ, ai chịu cho nổi. Tôi cười trừ rồi mặc anh như thế, không muốn làm phiền thế giới riêng của anh.
"Này, dù sao cũng phải khoá cửa chứ!" - Thông thường studio của anh đều trong trạng thái khoá cửa dù có người bên trong hay không, vừa để không làm phiền người khác cũng để cho cả hai có không gian riêng tư, tránh bị staff phát hiện hành động mờ ám này.
"Nửa đêm rồi, chẳng còn ai đến đây nữa đâu" - Nói rồi anh lại tiếp tục gục đầu vào vai tôi ngủ tiếp.
"Cũng nên cẩn thận một chút chứ!" - Nói vậy chứ cả hai cũng chẳng ai cử động, dù sao cũng đã nửa đêm, còn ai lại rãnh rỗi vào phòng người khác nửa đêm mà không gõ cửa đâu chứ.
Đúng rồi, đâu ai đoán trước được sẽ có người đêm hôm lại vào phòng của người khác, cả Yoongi lẫn tôi đều đinh ninh sẽ chẳng ai như thế cả. Vừa được một lúc, tiếng mở cửa lại vang lên, tôi và Yoongi không hẹn mà giật mình, trong chốc lát tôi có cảm giác như bản thân đã tiêu tùng rồi. Cả hai cùng quay đầu lại nhìn, trước mắt là một thân ảnh quen thuộc đang há hốc miệng kinh ngạc nhìn hành động của cả hai rồi đóng cửa một cái rầm.
"Ya Jin hyung! Hyung làm gì ở đây vậy chứ!" - Giọng nói bất mãn của Yoongi vang lên, trong câu nói ấy dường như còn có thêm chút bực dọc xen lẫn thở phào. Tôi như bị á khẩu chỉ biết nhanh chóng tránh ra khỏi vòng tay vẫn chưa có dấu hiệu buông ra kia rồi đứng bất động ở đó chẳng biết phải làm gì.
Rồi cánh cửa ấy lại mở ra thêm một lần nữa, lần này người trước cửa đã không còn nét ngạc nhiên như khi nãy nữa nhưng vẫn vương lại chút bàng hoàng: "Cả hai đã... đã..."
"Hyung không nhìn lầm đâu" - Yoongi nhàn nhạt lên tiếng, chả buồn phủ nhận mọi chuyện - "Bọn em đang hẹn hò, cũng được một tháng rồi"
"Bất ngờ thật đó! Nhìn em như vậy mà cũng có người yêu sao?" - Jin nhìn người em thân thiết của mình với vẻ mặt đầy nghi vấn, chắc có lẽ anh không nghĩ một Yoongi suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào âm nhạc cũng biết tình yêu là gì.
"Ya hyung! Anh xem thường em quá rồi đó!" - Cơ mặt Yoongi cũng dần dãn ra, không còn dáng vẻ căng thẳng lúc đầu, thật may khi nãy người mở cửa là Jin, nếu như là staff chắc giờ này không khí trong phòng sẽ không dễ chịu vậy đâu.
"Vậy.. công ty đã biết chưa?" - Bỗng nhiên giọng Jin trầm hẳn, khuôn mặt cũng nghiêm túc hơn.
"Vẫn chưa, bọn em không muốn công ty biết, hyung là người đâu tiên đó"
"Yên tâm, hyung sẽ không kể lại đâu nhưng... nếu sau này công ty phát hiện ra?"
"Bọn em sẽ cố gắng giấu"
"Cố gắng? Trong khi nếu lúc nãy người mở cửa ra không phải hyung mà là một staff khác thì hai đứa đã tiêu đời rồi sao?"
"Không phải ai cũng tự tiện bước vào phòng người khác như hyung đâu!" - Yoongi lại dùng chất giọng bất mãn đó để nói chuyện - "Mà sao nửa đêm rồi hyung còn đến đây? Lại còn tự tiện như vậy chứ!"
"Cái đó không phải là do em sao? Là em kêu hyung đến đây để xem lại bài hát rồi thu âm luôn sao? Bây giờ còn bày đặt đổ lỗi!"
Bị người đối diện nói đến không thể cãi được, Yoongi đành nói một câu xin lỗi rồi lại ngồi xuống ghế chuẩn bị bài hát. Chỉ có tôi vẫn cứ đứng hình im lặng quan sát cuộc đối thoại của hai anh em này, nếu lúc nãy không phải anh Jin có lẽ bây giờ chuyện sẽ không trải qua suôn sẻ thế này.
"Thật ra anh vẫn nghĩ em nên nói với công ty, dù sao chuyện rồi sẽ có lúc bị phát hiện, nếu như để paparazzi phát hiện trước, thì mọi chuyện sẽ không dễ dàng đâu" - Thấy Yoongi vẫn im lặng không nói gì, Jin liền quay sang nhìn tôi như đang trông chờ một sự đáp lại.
"À ừm bọn em sẽ suy nghĩ..." - Tôi ngập ngừng đáp lời, chưa kịp nói hết câu, Yoongi đã xen ngang: "Bọn em sẽ cẩn thận hơn, không để ai phát hiện nữa"
"Tuỳ hai đứa vậy"
Nói rồi anh cũng không hỏi gì thêm, bắt đầu thu âm cùng Yoongi còn tôi thì tiếp tục viết phần lời nhạc còn đang dang dở. Nhìn thì có vẻ mọi thứ vẫn diễn ra bình thường, nhưng tôi không tài nào tập trung được, trong đầu luôn văng vẳng lời khuyên của Jin khi nãy. Anh nói không sai, nếu để công ty biết thì chúng tôi không cần phải che giấu tình cảm của mình, cũng không sợ paparazzi phát hiện vì đằng nào công ty chẳng dùng tiền bịt miệng bọn họ cơ chứ. Nhưng nếu công ty biết chuyện, họ có để cho tôi và anh tiếp tục mối quan hệ này hay sẽ cố chia rẽ cả hai đây... Nghĩ mãi cũng không thông, mới hôm trước tôi còn tin cả hai sẽ chẳng sợ hãi bắt kỳ điều gì mà giờ đây thử thách đã bắt đầu rồi, chỉ mới là trở ngại đầu tiên nhưng đã khiến tôi đau đầu rồi, liệu rằng trong tương lai, anh và tôi vẫn còn cầm tay nhau bước tiếp chứ?
Chẳng biết đã qua bao lâu, tôi vẫn không thể viết thêm được một chữ nào, cứ mãi thẩn thờ như thế, đầu cũng cạn khô ý tưởng.
"Nghĩ gì mà trầm ngâm thế" - Cảm nhận được vòng tay ôm từ phía sau lưng, cuối cùng tôi cũng thoát ra khỏi được mớ suy nghĩ ấy - "Là chuyện khi nãy Jin hyung nói sao?"
Tôi khẽ gật đầu một cái rồi lại nhìn quanh mới phát hiện Jin đã rời phòng từ lúc nào rồi, giờ trong studio chỉ còn lại hai chúng tôi: "anh Jin đã đi rồi sao?"
"Hyung ấy đi từ lâu rồi, em cũng phân tâm quá rồi đó" - Anh quay sang đối diện, đặt lên trán tôi một nụ hôn như để trấn an tâm hồn đang bay bổng của tôi - "Nghĩ đến nhíu cả mày, sau này sẽ để lại nếp nhăn đó. Đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn thôi"
"Nếu sau này chúng ta bị phát hiện... thì phải làm sao đây"
"Anh sẽ chịu trách nhiệm tất cả, sẽ không để em phải bận tâm nữa đâu, ngoan" - Nói rồi anh ôm chầm lấy tôi, khẽ vuốt lưng để tôi bình tĩnh hơn. Đáp lại cái ôm ấm áp, tôi khẽ dụi đầu vào giữa ngực anh, tham lam muốn chiếm trọn hơi ấm ấy cho riêng mình mà thầm nghĩ: Cho dù có khó khăn gì đi chăng nữa, chẳng phải vẫn còn có Yoongi bên cạnh sao, anh vẫn sẽ ở ngay bên cạnh, bảo vệ che chở, vậy thì còn điều gì phải bận tâm nữa, có lẽ mình lo lắng thừa rồi...