"...cảm ơn tất cả kỷ niệm dẫu vui dẫu buồn của đôi ta"
____________
Loáng thoáng trời cũng đã nhá nhem tối, tôi tranh thủ quay về nhà trước, nhưng vẫn không nhanh bằng người kia rồi. Một thân ảnh quen thuộc đang tựa lưng vào tường nhà, tay không ngừng bấm điện thoại và chỉ ngước đầu lên khi nghe bước chân tôi đang đến gần.
Yoongi đứng cách tôi một khoảng xa, bên ngoài trời tối đen như mực, ánh đèn đường yếu ớt hắt lên gương mặt anh đang được che phủ sau lớp khẩu trang đen và nón của áo hoodie.
Rồi anh bước đến, trước mắt tôi vẫn là người con trai ấy, người đã từng cùng tôi trải qua đủ vui buồn thăng trầm của cuộc đời khi tôi còn đang lạc lõng giữa thế giới rộng lớn, người đã đưa tôi đến với ánh đèn sân khấu, giúp tôi viết tiếp đam mê âm nhạc của mình, nhưng người đó bây giờ đã không còn là của tôi nữa.
Anh như hoàn toàn xa lạ trong mắt tôi, mặt dù nét mặt anh vẫn đang biểu thị rằng mình đang rất bình thường nhưng sao tôi vẫn cảm thấy nó thật xa lạ, khác với trước đây rất nhiều. Nhưng biết sao được, chúng ta đã còn là gì của nhau đâu để đòi hỏi một sự thân thiết từ đối phương.
"Dạo này em vẫn ổn đúng không?"
"Ổn lắm, cũng may sản phẩm âm nhạc của em được nhiều người ủng hộ"
"À vậy thì mừng cho em"
"Anh đến để đưa thiệp cưới à?" - Tôi chỉ vào tấm thiệp vẫn đang nằm trong lòng bàn tay của anh chưa rời.
"À đúng rồi, đây là... thiệp cưới của anh, nhận rồi thì đến chung vui cùng anh và em ấy nha"
Tôi nhận lấy tấm thiệp từ tay anh, mở ra đọc ngày giờ trong đó, trùng hợp thời gian ấy tôi cũng rảnh nên chắc sẽ đến được.
"Anh... có muốn em đến không?"
"Nếu không thì anh đã không đến mời rồi, chuyện năm xưa cũng chỉ là quá khứ thôi, chúng ta chẳng ai sai cả"
"Anh và cô ấy can đảm thật đấy, dám chủ động công khai chuyện tình cảm"
"Anh không muốn em ấy bị thiệt thòi thôi, chuyện này trước sau gì cũng cần phải công khai, nói trước thì mọi người sẽ nhẹ nhàng với em ấy hơn"
"À ra là vậy" - Nếu năm đó chúng ta cũng mạnh mẽ dám cầm tay nhau công khai cho thế giới biết, vậy thì người hạnh phúc hôm nay liệu có phải là tôi không?
"Cảm ơn em"
"Cảm ơn? Vì cái gì?"
"Vì khoảng thời gian trước đây đã đồng hành cùng anh, xin lỗi vì năm đó anh không đủ mạnh mẽ để đứng ra bảo vệ em"
"Chẳng có ai sai trong chuyện đó cả, năm đó cũng chỉ vì em quá yếu đuối, cứ cho là do chúng ta không có duyên vậy, cần gì phải nghĩ nhiều chứ"
"Em sẽ không tiếc chứ"
"Tiếc, nhưng cô ấy... xứng đáng với anh hơn bất kỳ ai, cô ấy dũng cảm đối mặt với mọi chuyện, không như em trước đây"
"Nếu không còn chuyện gì thì anh về đây"
"À khoan đã, có thể... ôm em một cái được không? Một chút thôi"
Tôi dang tay ra, chờ đợi một chút đáp trả của người kia trước khi anh quay lưng đi. Yoongi có lẽ cũng chẳng hiểu lý do vì sao nhưng anh vẫn tiến đến ôm nhẹ tôi vào lòng, xem như là chút ân huệ nhỏ vậy. Tay anh lần cuối vòng qua eo tôi siết chặt, tôi cũng quàng tay lên cổ anh dựa cả người lên bờ ngực rắn chắc ấy.
Quen thuộc nhưng cũng xa lạ quá. Vòng tay này không phải là lần đầu tiên tôi nhận được, nhưng hôm nay nó lại là lần cuối cùng tôi được cảm nhận chút ấm áp nơi anh. Không chiếm hữu, không mạnh bạo, cái ôm nhẹ như lướt qua rồi kết thúc một cách ngắn ngủi, nhưng chỉ bấy nhiêu thôi đã đủ để tôi thoả mãn bản thân mình rồi.
Anh cũng không nói thêm lời nào rồi quay đi lên xe về nhà, đợi đến khi bóng xe ấy khuất khỏi tầm nhìn chạy thẳng ra đường lớn, tôi mới chầm chậm lê bước quay trở vào nhà. Tôi mặc kệ bản thân vẫn chưa ăn uống gì, bỏ vào phòng nghỉ ngơi, không biết sao nữa, chắc là vì tôi biết rõ Yoongi sẽ không còn thuộc về ai khác ngoài cô gái ấy nữa, sẽ không còn cơ hội hay hy vọng nào nữa.
___________________
Vào ngày lẽ đính hôn của anh được diễn ra, tôi đã cố không đến quá sớm để không phải gặp lại những người quen cũ hay bị báo chí để ý quá nhiều. Chọn một góc khuất ở hàng ghế cuối cùng trong lễ đường lặng lẽ chờ buổi lễ được diễn ra. Tôi chưa từng thấy Yoongi trong bộ vest chú rể sẽ như thế nào, khoảng thời gian trước đây cũng chưa từng nghĩ đến những chuyện vốn dĩ quá xa vời này.
Một lúc sau, buổi lễ cũng đã bắt đầu, tất cả quan khách đều hướng về phía ánh đèn dưới sân khấu. Yoongi đây rồi, cuối cùng cũng được thấy anh rồi, người mà tôi đã từng dành hết tâm can để yêu nay đã khoác lên mình một bộ vest cưới lịch lãm, tay trong tay với người bạn đời của mình bước từng bước đến sân khấu.
Anh đẹp hơn hẳn mọi ngày, khoé miệng luôn cong lên thoải mái chào mọi người hai bên hàng ghế dài. Tiếng vỗ tay vang cả một lễ đường kèm theo những tiếng reo hò không ngớt, có lẽ trong không gian rộng lớn này ai cũng thật lòng vui mừng cho cặp đôi mới cưới này, họ thật rất xứng đôi.
Nhìn thấy anh vui vẻ như vậy, tôi cũng không kiềm được hạnh phúc lây. Trước mắt tôi đã không còn là chàng trai thanh xuân năm ấy đã cùng tôi viết những trang nhạc ngọt ngào mà bây giờ anh đã là một chú rể đầy hạnh phúc xúc động khi được nắm tay người mình yêu bước lên lễ đường.
Sau một vài nghi thức đơn giản, anh trao nhẫn cho cô ấy dưới sự chứng kiến của mọi người, hạnh phúc hôn lên đôi môi người bạn đời của mình với dáng vẻ không thể nào mừng rỡ hơn nữa.
Đến lúc phải đi rồi, tôi muốn lần cuối cùng mình gặp anh là khi anh hạnh phúc nhất, để chắc chắn rằng vị trí của bản thân trong lòng anh đã không còn quan trọng như đã từng.
Tôi mở cửa, bước ra khỏi khán phòng giữa những tiếng hò reo hướng về sân khấu khi anh và cô dâu của mình trao nhau nụ hôn ngọt ngào đầu tiên khi chính thức là bạn đời của đối phương. Trước mắt đã không còn là cái náo động của buổi lễ nữa, là cái yên bình với bầu trời trong lành không có lấy một đám mây u ám, tiếng ồn ào phía sau vẫn không ngớt nhưng tôi cũng chẳng còn mấy bận tâm mọi thứ xung quanh nữa. Tôi chỉ biết bản thân như vừa trút được một mối suy nghĩ đeo bám bao năm nay về anh, tâm trí cũng nhẹ đi đôi phần.
Nhìn vào điện thoại vẫn đang hiển thị dòng tin nhắn đêm hôm trước giữa tôi và anh, trong lòng tôi chẳng nghĩ ngợi gì lập tức xoá hết tất cả phương thức liên lạc của Yoongi, xoá tất cả mọi thứ về anh trong cuộc sống của tôi, cũng tháo luôn cả chiếc nhẫn vẫn còn trên ngón trỏ là kỷ niệm duy nhất còn lại về anh. Để cả hai một lần nữa lại trở thành hai người xa lại như năm xưa, để Yoongi vẫn tiếp tục sự nghiệp âm nhạc dưới ánh đèn sân khấu, sống cuộc sống hôn nhân hạnh phúc của anh, cũng để tôi tiếp tục theo đuổi tương lai phía trước mà không phải vướng bận điều gì nữa cả.
Tạm biệt Yoongi, tạm biệt chàng trai thanh xuân năm ấy đã cùng em vượt qua mọi mệt mỏi của cuộc sống. Bây giờ đôi ta đã có cuộc sống của riêng mình rồi, cho dù là không có nhau nhưng em biết chúng ta vẫn đang rất hạnh phúc mà phải không?
Tạm biệt Yoongi và cảm ơn tất cả kỷ niệm dẫu vui dẫu buồn của đôi ta.
____The end____
_________
Đối với người đọc đây có thể là sad ending nhưng đối với au, không phải cứ bên cạnh nhau mới là hạnh phúc, ta có thể hạnh phúc với cuộc sống của mình kể cả khi không là gì của nhau vì ta không tiếc nuối quá khứ.
...
Thiệt ra au nghĩ được đến hai cái kết lận, một cái này với một cái kết he khác nhưng au cảm thấy thích bản này hơn. Nói sao ta... chắc tại cuộc sống của au yên bình quá nên thích cái gì man mác buồn xíu hay sóng gió đùng đùng mới thú vị á. Nếu au siêng thì mọi người chờ ngoại truyện để au viết tiếp cái kết mới tốt hơn cho mọi người nhó 🫰🏻