Yoonmin Toi Danh Anh Day
"Có anh thật tốt.""Vậy ai là người cự tuyệt tôi tất cả những lúc gần gũi? Hm?" Hắn dở tính trẻ con."Jimin sai rồi, từ nay về sau sẽ theo ý của Min Yoongi." Em vừa nói vừa nghịch tóc hắn, tay còn lại xoa xoa trên mặt chiếc áo phao để gây ra tiếng động."Vậy thì về sau đừng đánh nhau nữa." Hắn không muốn thấy em bị thương một chút nào, người yêu hắn vốn nhỏ người, những vết thương ấy lại càng trở nên rõ hơn."Cái này...""Tại sao em lại chần chừ? Tôi rất lo đó?" "Nhưng mà em cũng đâu có đánh nhau không lí do đâu. Chúng nó đánh hội đồng Jinwon kìa, anh bảo em phải đứng ngoài làm sao?" "Hạn chế thôi." Hắn khẽ thở dài, lí lẽ của em cũng không sai. Park Jimin là người trọng tình trọng nghĩa, đó là tính tốt, nhưng để em vì vậy mà làm bản thân bị đau thì không tốt chút nào."Thả em ở đây được rồi." Đi thêm một lúc là về tới nhà em, Jimin thật chẳng muốn rời lưng hắn chút nào.Hắn hôn lên trán em, rồi tới hai bên má, như vậy mới có thể tạm biệt: "Em vào nhà đi."Jimin lắc đầu, ôm chặt người yêu: "Không muốn." Min Yoongi xoa đầu em, nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay của em rồi nắm chặt: "Đừng mè nheo nữa nào. Nghe tôi nói đây, ở bên phải phòng em có một chiếc cửa sổ luôn đóng đúng không? Bây giờ em lên mở ra nhé."Em vâng lời, gật đầu, vẫn là phải hôn thêm một lần nữa rồi mới chịu vào trong. Vừa thấy em vào trong, hắn vội quay về nhà và trở lại phòng mình.Jimin nhìn chiếc cửa sổ bên phải phòng, từ khi tới đây em chưa bao giờ mở nó ra cả, vì nếu vậy thì nắng đầu giờ chiều chiếu vào khiến phòng trở nên rất nóng, và quá sáng. Còn mùa đông, kể cả nắng trưa cũng chỉ có nắng ấm, nhưng vì để tránh mua tuyết hắt vào thì em cũng đóng.Không có gì bàn cãi, chiếc cửa sổ đó luôn im lìm, không được Park Jimin trọng dụng.Làm theo lời hắn nói xong, Jimin thấy hình ảnh của người yêu ở chiếc cửa sổ phía đối diện, cách em hai gian nhà. Em ngạc nhiên, phòng của em và phòng của hắn ở vị trí đẹp vậy mà đó giờ em không hề hay biết.Trông khuôn mặt ngơ ngác của em, hắn bật cười. Quả nhiên việc mong chờ xem phản ứng của em là một quyết định sáng suốt. Hắn bắt đầu dùng ngôn ngữ cơ thể.'Tôi nhớ em.'Jimin cười tươi như ánh nắng, gửi tới hắn một nụ hôn gió. Có thêm chiếc cửa sổ kết nối với hắn, thời gian em trong vốn đã nhiều, nay còn đột biến tăng lên.Bây giờ thì có thể nhìn thấy người yêu gần như mọi lúc, Jimin không lo nhớ hắn nữa. ~Một tuần nữa là tới kiểm tra cuối kì, các giáo viên bộ môn đồng loạt cho học sinh làm bài kiểm tra thử, Jimin không thể xuống thư viện vì đó là điểm thành phần nhập vào học bạ của em, cũng vì Yooyeon và Yunseo nhờ em cứu cánh.Vậy nên Jimin chuyển thời gian ở thư viện sang buổi chiều. Em cùng hắn tới trường rồi một người một hướng. Quả thật là khi người ta tập trung vào điều gì đó thì thời gian sẽ trôi qua rất nhanh. Chẳng mấy chốc mà đã nhá nhem tối, Jimin gặp khó khăn trong việc đọc sách bằng ánh sáng tự nhiên mới để ý giờ giấc."Jimin, chút nữa về thì khép cửa lại giúp bác nhé." Quá giờ hành chính, người thủ thư cũng hết giờ quản lí thư viện, nhưng lại không nỡ đuổi đứa trẻ ham đọc sách này về, nên bảo em khép lại giúp. Người này đã nhiều lần quan sát dáng vẻ chăm chú đọc sách của em, cũng mong con mình có tinh thần học tập như vậy."Bây giờ cháu cũng về luôn đây ạ, bác cứ khóa cửa lại cho chắc chắn." "Vậy cũng được."Em trả sách lại chỗ cũ rồi khoác chiếc áo phao lông vũ lên người, cúi chào bác rồi rời đi. Jimin nhìn đồng hồ đeo tay, đã quá giờ tan học hơn nửa tiếng rồi mà hắn vẫn chưa qua tìm em, có lẽ là đang chữa cho xong đề. Em sẽ sang tìm hắn.Jimin thấy hắn rồi, vẫn đang chăm chú viết bài, giáo viên thì đi quanh xem tiến độ làm bài của năm người. Lúc không lâu sau, vị giáo viên bắt đầu chữa bài. Em không thấy có dấu hiện dừng lại thì xác định mình sẽ phải chờ lâu nữa.Đứng im lặng ở ngoài hành lang được lúc lâu, mưa tuyết bắt đầu đổ xuống khiến em càng cảm thấy rét buốt hơn. Hơi lạnh lùa vào cơ thể khiến em rùng mình, Jimin muốn về, nhưng mong muốn về cùng hắn giữ em ở lại."Cô cho các bạn 5 phút, xem sai ở đâu thì sửa vào rồi chúng ta sang bài tiếp theo."Hắn chữa xong bài trước khi giáo viên cho thời gian, mới có chút rảnh rỗi nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời đổ tuyết ròi, hắn có đề phòng nên đã mang theo ô, chút nữa người yêu nhỏ sẽ không bị dính tuyết.Vô thức nghĩ tới Jimin, hắn mới nhận ra chưa thông báo với em về việc đội tuyển toán sẽ học tới 7 giờ. Còn chưa kịp lo xem em đang ở đâu, hắn thấy bóng dáng nhỏ bé thấp thoáng ngoài cửa sổ, liền xin phép giáo viên ra ngoài."Jimin..."Em thấy hắn, bỏ qua trách móc mà liền ôm ấp. Hắn từ trong phòng bước ra, hơi ấm phải công nhận là rất thích."Jimin, tôi quên mất, giáo viên nói đội tuyển phải học tới 7 giờ. Thành thực xin lỗi em, để em phải chờ rồi, có lạnh lắm không?" Jimin im lặng, em lắc đầu. Em không muốn trách hắn, Yoongi của em cũng đâu phải cố ý. Tuần sau là thi rồi, em không muốn tạo thêm áp lực cho hắn.Min Yoongi xoa đầu em, cảm thấy có lỗi vô cùng, lại càng xót xa hơn khi em ôm hắn thật chặt. Thời tiết rét đậm như vậy, để em phải chờ ở bên ngoài, hắn không đành lòng chút nào. "Em không sao đâu. Nghịch điện thoại thì thời gian sẽ trôi nhanh thôi." "Như vậy thì tay em sẽ bị cóng đó, không được.""Không sao đâu, anh mau vào học đi rồi cùng em về. Cúi xuống đây em hôn." Hắn xiết chặt eo em, đứa nhóc này dù không tỏ ra nhưng lúc nào cũng khiến hắn lo lắng. Đặt lên môi em một nụ hôn thật ngọt, hắn sau đó chỉnh lại áo khoác cho em."Chờ tôi." Hắn hôn lên trán em một lần nữa rồi mới vào trong.Jimin nhìn điện thoại gần một tiếng nữa mới tới 7 giờ, em làm gì để giết thời gian đây. Lướt tin tức rồi xem những video ngắn, vuốt điện thoại một lúc thì tay em mất cảm giác, tưởng chừng như muốn đông cứng tới nơi. Jimin đổi tay.Đổi qua đổi lại như vậy khoảng 5-6 lần thì gian phòng bên trong bắt đầu có tiếng ồn. Vừa vặn khi đồng hồ nhảy sang số 7. Đợi một lúc chưa thấy hắn ra, em nhìn vào trong qua cửa kính. Chỉ còn lại hắn và Yoon Chaewon.Jimin nhíu mày, trong lòng có chút khó chịu. Em chờ lâu như vậy là để được thấy cảnh này? Tại sao người này luôn giữ người yêu em lại sau mỗi giờ học? Cùng là học sinh giỏi với nhau mà cứ phải chỉ bài cho nhau miết như thế. Thật kì cục.Em bước vào trong, không nói chẳng rằng ngồi xuống cạnh hắn. Min Yoongi giảng dở bài cho Chaewon nên chưa để ý. "À, hóa ra là vậy. Thế còn đoạn này thì sao?""Bài này cô chữa dạng tương tự từ chiều thứ 7 tuần trước rồi, cậu về đọc lại là hiểu mà.""Um, được rồi. Cảm ơn cậu.""Không có gì."Họ Yoon bắt đầu thu dọn sách vở, hắn mới quay sang chỗ người yêu, xoa mái đầu tròn."Mệt không?" "Không."Jimin trả lời cọc cằn, đứng lên: "Đi về nhanh đi em đói rồi." Hắn gật gù. Lúc đứng lên thì Yoon Chaewon mới đi phía trước được một đoạn không xa. "Tay em đâu? Đưa tôi nắm đi." "Không, em đang lạnh." Hắn thấy sắc mặt của em thì liền hiểu nhóc con này đang khó tính: "Em giận sao? Tôi xin lỗi, lẽ ra nên báo cho em từ khi vừa nhận được tin." "Không phải chuyện đó."Hắn không hiểu lắm, nếu như không thì là vụ gì đây. Yoongi bỗng để ý ánh mắt em đang chán chặt vào người đi phía trước, là Yoon Chaewon. Ra vậy.Khi tới gần cầu thang, cũng là khi đã khuất bóng của hộ phó rồi, hắn đột nhiên đè em vào bức tường bên cạnh khiến Jimin bất ngờ."Anh sao lại...""Là ghen sao?" Hắn ngắt lời Jimin."Em không rảnh." Em tránh hắn."Tôi không thích cậu ấy." "Nhưng luôn sẵn sàng giảng bài?""Tôi sẽ không giảng nữa.""Ừ."Thấy thái độ của em chưa trở nên ôn hòa hơn, hắn nhắm môi em làm đích tới. Bản thân Jimin chính là đang cần một nụ hôn xác nhận từ hắn, mọi lời giải thích với em đều là không có lí lẽ."Đừng nghi ngơ, tôi chỉ có một mình Park Jimin thôi." Hắn âu yếm vuốt ve đôi má phiếm hồng vì lạnh."Nữa..."Em muốn gần gũi với hắn thêm, đôi tay choàng qua cổ hắn tiến đến. Jimin nghiện những dịu dàng cưng chiều hẳn hắn, đó là còn chưa kể sự thu hút của hắn khiến em không thể không dính người.Về phần Min Yoongi, điều gì có thể thì hắn đều theo ý em. Người yêu hắn ít khi thể hiện mong muốn, nhưng mỗi lần như vậy lại đều chỉ là đòi hỏi được yêu thương."Đi về thôi, tuyết dày lắm rồi."Hắn nắm tay em để vào túi áo của mình. Đi tới chân cầu thang thì cả hai lại chạm mặt Chaewon. Thời gian gần gũi của em và hắn lẽ ra là đã đủ thời gian cho hội phó Yoon đi ra tới cổng trường rồi, lí do gì vẫn còn ở đây?"Chaewon, chưa về sao?"Cô nàng cười gượng gạo, nói vấp váp: "À thì... tôi... tôi vừa qua phòng hội đồng một chuyến." "Ừm."Hắn gật đầu rồi nắm tay em bước đi trước. Sau khi mỗi người một nẻo rồi Jimin mới lí nhí lên tiếng."Phòng hội đồng đâu có tới từ hướng đó."Cả em và hắn đều là những người rất rành đường tới phòng hội đồng, tình cảm của hai người cũng nhen nhóm từ đó, lần đầu tiên gặp nhau cũng là ở đó. Yoon Chaewon vậy mà cũng có thể nói được."Chị ta rõ ràng là không tới phòng hội đồng mà, thật kì quặc."Em có linh cảm như cuộc trò chuyện của mình với người yêu vừa rồi như bị chính người này nghe lén vậy. Thật sự em đang rất không thoải mái.Hắn bật cười, nhéo má em: "Thôi nào, đừng để ý nữa. Tôi còn không để ý thì em bận tâm làm gì.""Anh không để ý cái đó thì để ý cái gì cơ chứ?""Em.".꧁ᕼI I ᗩᗰ ᗰEᗯᑎIE꧂
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me