Yoonseok Khoang Cach
Tay xiết chặt trên vô lăng, Mẫn Doãn Kì vô cùng tức giận, một phần lại trưng ra vẻ mặt rất điềm nhiên cười khẽ -"Lần này tỉnh dậy, thế mà lại hảo hảo nghe lời đến lạ, Trịnh Hạo Thạc, tôi xem cậu bây giờ giở trò gì với tôi"Mười phút sau thì xe của hắn cũng đến nơi, vứt bừa ở đó để vào trong, hắn rút điện thoại ra, đầu dây bên kia không thể trễ hơn 3 tiếng *tút* liền bắt máy -"Chủ tịch" -"Cậu ta đang ở đâu?" Hắn vừa bước đi, một tay nghe máy, một tay đút vào túi quần-"Thưa Mẫn Tổng, cậu chủ Trịnh đang ở lầu 3 khu túi xách, nhưng..." Nói đoạn cậu dừng lại -"Nhưng cái gì?" nghe cậu ta ngắt đoạn, hắn cau mày hỏi -"Tình hình trên này, Mẫn tổng không nên lên thì hơn" -"Vì sao?" Cả ngàn dấu chấm hỏi vang lên trong đầu-"Cô Mễ cũng có trên này"Nhận ra giọng của cậu ta khá run, mày hắn lại nhíu vào sâu hơn một chút -"Thế thì có gì lạ? Làm sao? Mễ Chu Tử lại kiếm chuyện với Trịnh Hạo Thạc?" Hắn bước vào thang máy, bấm số tầng muốn lên, tiếp tục nghe đầu dây bên kia trình bày-"Không có thưa Mẫn tổng, người kiếm chuyện trước thật sự là cô Mễ..." Ấp úng vài giây thì Phác Chí Mẫn mới lấy được hết dũng khí nói hết câu -"Nhưng mà người bị ăn tát ngồi lăn ra sàn cũng là cô Mễ ạ" -"Nói cái gì đó?" Cửa thang máy vừa mở ra, cảnh tượng trước mắt cũng dần hiện ra, phía trước một đám người xôn xao vây kín một khoảng duy nhất tại khu túi xách, hắn cũng nhanh bước lại chỗ đó.Chân hắn chợt khựng lại ngay tại đó, Mẫn Doãn Kì đứng như chết trân tại chỗ, nhìn phía trước một màn mà không tiếp thu được gì.-"Ô hô, Mễ Chu Tử, ông đây nghe danh cô rần trời rồi, giàu sang thì không có chuyện gì làm à? Suốt ngày đi kiếm chuyện thế? Sáng thì tới chỗ cái tên Mẫn Doãn Kì kia làm loạn để lọt vào mắt xanh của tên điên đó, trưa thì đi tìm ông đây đánh cho nhập viện, xem đi còn cả mấy vết thương cô ban cho đây này" Vừa nói, Trịnh Hiệu Tích vừa đưa tay ra trước mặt Mễ Chu Tử đang ngồi bệt cả người dưới đất, một tay cô ta ôm mặt, không dám ngẩn đầu lênCũng đúng, mặt mũi đâu mà cô ta nhìn người khác nữa chứ, đường đường là thiên kim nhà họ Mễ, vang danh giàu có kiêu ngạo, thế mà lại bị một Trịnh Hiệu Tích làm ra cho bộ dáng thê thảm thế này, còn đang bị y giáo huấn tại chốn đông người nữa chứ, có trăm cái hố cũng không đủ để cô ta chui xuống.-"Còn nữa, tối thì mò mẫn sang nhà ba mẹ cái tên Mẫn Doãn Kì kia để lấy lòng phụ huynh, ui chao, tâm cơ của cô cũng thâm sâu quá chứ đùa, nhưng tiếc quá trời, ông đây nhìn ra hết rồi, dăm ba cái ruồi muỗi đó, nếu muốn, ông làm cho cô thấy" Nói đoạn Trịnh Hiệu Tích vứt mấy cái túi lớn túi nhỏ mà nãy giờ tay xách nách mang đó chửi cô ả. Y hét lên -"Nước, cho bổn thiếu gia miếng nước" Phác Chí Mẫn đưa tới trước miệng y là cốc nước trà dâu khi nãy y đang ngồi uống dở mà bị Mễ Chu Tử tới chọc ghẹo.-"Nước mát, Phác Chí Mẫn, tôi sẽ kêu Mẫn tổng nhà cậu tăng lương cho cậu" Y cảm thán cậu Phác Chí Mẫn làm ăn có tâm có tầm này.Rồi vẫn chưa chịu tha cho Mễ Chu Tử, y chỉ thẳng vào cô ả tiếp tục quát -"Mễ Chu Tử, ông đây nói cho cô biết, cái tên mà cô đem lòng yêu đắm đuối đó đang thương trộm Trịnh Hạo Thạc tôi đó, có ghen không hả? Ghen rồi làm được gì? Đánh tôi sao? Tôi nói cho cô biết, tôi bây giờ không dễ đụng như trước đây nữa đâu nhá, cô biết mách lẻo với nhà cô, biết mách lẻo với ông bà Mẫn, chẳng lẽ ông đây lại không biết mách lẻo với Mẫn Doãn Kì à? Có biết Mẫn Doãn Kì là ai không? Là hôn phu của cô, nhưng là ở tương lai không có thật nên đừng mộng ảo nữa"-"Dựa vào đâu tên điên như mày bảo tương lai tao lấy Mẫn Doãn Kì là không có thật chứ?" Lúc này Mễ Chu Tử tức điên lên, cô ta khi nghe bảo bản thân sau này không được làm phu nhân Mẫn thị có phần bực tức quên cả mặt mũi quát tháo. Trịnh Hiệu Tích cười khẩy một cái, lòng lại thầm nghĩ -*Ui chao, ông đây chính là người đã tạo ra cô, tương lai cô ra sao làm sao ông đây không biết được cơ chứ, mẹ thì ngoại tình, ba thì làm ăn thua lỗ đang mượn tay cô con gái Mễ Chu Tử này để vào được nhà Mẫn mong vớt vát lại cái tập đoàn đang trên bờ vực bị phá sản* Nghĩ lại thấy bản thân cũng viết cái kịch bản máu chó quá đi-* Sau này Mẫn Doãn Kì hắn chán ghét Trịnh Hạo Thạc thì liền bỏ rơi cậu ta, sau này lại đi lấy đứa con gái tâm cơ Mễ Chu Tử này để chọc tức vào nỗi đau của Trịnh Hạo Thạc, nhận ra bản thân đã yêu Trịnh Hạo Thạc thì đã quá muộn, cậu đâm vào đường cùng liền đi giao mai thúy cho bọn xã hội đen để có tiền chữa bệnh cho mẹ, bị cảnh sát bắt, lãnh án 4 năm tù, vào tù chưa được bao lâu liền bị trò "Ma cũ bắt nạt ma mới" đánh cho thừa sống thiếu chết, ngày qua ngày bị hành hạ, lại nghe tin mẹ bên ngoài không ai chăm đã mất, không còn một chút hi vọng nào nữa liền đập đầu mà chết ở trong tù. Hai năm sau đó Mẫn Doãn Kì biết tin thì đã không còn cứu vãn được gì nữa rồi, hắn li dị Mễ Chu Tử vì nhà cô ta hết giá trị lợi dụng, đứng trước mộ của Trịnh Hạo Thạc mà khóc thương* WTF!!!!!! Thiệt sự luôn? Bản thân Trịnh Hiệu Tích có thể làm ra được cái kịch bản này, đúng là hảo hảo sợ hãi bản thân. Quay về lúc này, Trịnh Hiệu Tích liên tục lắc lắc đầu, mặt quyết tâm không thể để cho bản thân lâm vào con đường này một chút nào cả.Bên này Mẫn Doãn Kì vẫn đang đứng xem nhiệt tình, xem tiếp chuyện gì sẽ xảy ra, tại sao mà mới nhập viện có một lúc trưa mà Trịnh Hạo Thạc lại thay đổi đến thế được. Lúc này Phác Chí Mẫn đưa tay giựt giựt tay áo của Trịnh Hiệu Tích ám chỉ rằng Mẫn Doãn Kì đã tới, y liền hiểu thì nhanh hỏi lại -"Ở đâu?" -"Áo đen hàng bên trái, người thứ 4 từ ngoài đếm vào" Phác Chí Mẫn nói nhỏ vào tai Trịnh Hiệu TíchXem ra sắp có trò hay xem rồi, ý nghĩ vừa vụt qua trong đầu liền vụt tắt ngay trước mắt y -*Cái quái gì thế trờ, ông trời trêu Trịnh Hiệu Tích y chắc. Người đó không phải là Mẫn Doãn Khởi thì là ai? Hắn ta cũng bị xuyên vào phải không? Nhân vật mình gầy công xây dựng, sao lại thành hắn ta thế kia?* Từ từ hẳn nghĩ, giải vay cho bản thân trước đãNói rồi Trịnh Hiệu Tích đi lại kéo tay Mẫn Doãn Kì trong truyện kia, đứng trước mặt Mễ Chu Tử cùng tất cả những người ở đó chứng kiến -"Đây là ai nhớ chứ? Là Mẫn Doãn Kì của cô phải không?" -"Anh yêu à, sao bây giờ anh mới đến, người ta sắp bị cô ta đánh cho chết rồi đây này" Trịnh Hiệu Tích vòng tay qua cổ Mẫn Doãn Kì kia mà nũng nịu, khiên Mễ Chu Tử đỏ mặt một phenCô ta đứng dậy chỉ tay vào Trịnh Hiệu Tích quát -"Trịnh Hạo Thạc đồ không có liêm sỉ, dám trước mặt tao ve vãn vị hôn phu của tao" -"Doãn Kì à, cô ta quát em kìa" Một mặt này của Trịnh Hạo Thạc, Mẫn Doãn Kì chưa thấy bao giờ, trước giờ đến cả khi ở riêng với hắn, y còn chưa bao giờ trưng ra dáng vẻ đó.Đúng rồi, sao mà thấy được, trước mặt hắn đây là người đã tạo ra hắn, đến cả mấy chiêu thức của trà xanh, y cũng đã từng là người tạo ra, thế tại sao lại không tự biến mình thành trà xanh để tận dụng.Hắn đưa tay, ôm lại eo Trịnh Hiệu Tích làm y khá ngạc nhiên -"Thế bé nhỏ có sao không? Có bị thương chỗ nào không?" -"Người ta không sao a" Trịnh Hiệu Tích dựa luôn đầu vào vai Mẫn Doãn Kì.-"Doãn Kì, em mới là người bị đánh" Mễ Chu Tử đưa tay chỉ vào mìnhMẫn Doãn Kì nhíu mày hắn hỏi lại -"Cô bị đánh?" Tưởng được hắn quan tâm tới, ai mà có dè nước đi này cô sai quá.Doãn Kì đưa tay nắm lấy tay Hiệu Tích bảo -"Khi nãy bé nhỏ đánh cô ta hả? Tay bé nhỏ có đau không?" Chí Mẫn và toàn bộ người ở đó sốc một lần, thì Mễ Chu Tử sốc đến mười lần, Trịnh Hiệu Tích ở trong lòng Doãn Kì mắt mở to sốc đến tận một trăm lần, thật không ngờ Mẫn Doãn Kì lại phản ứng như thế trước hàng loạt hành động của Hiệu Tích.
Nhưng mà Hiệu Tích không nghĩ nhiều như thế, trước khi ra được khỏi đây phải bình an biến kết truyện thành HE thì phải nhờ tài diễn xuất của y để lấy lòng Mẫn Doãn Kì trước đã, sau đó tìm một cô gái tốt gán ghép cho hắn, rồi bản thân đi vay mượn chạy chữa cho mẹ, kiếm việc làm từ từ trả nợ, thế là được thõa mãn về nhà rồi.-"Tay người ta đỏ hết cả lên" Hắn vậy mà đưa tay y lên, hôn vào đó một cái -"Đã hết đau chưa?" -"Chưa, vẫn còn đỏ lắm đó"-"Thế làm sao thì bé nhỏ mới hết đau đây?" Cảnh tượng tiếp theo là cảnh tượng không ai ngờ tới nhất. Trịnh Hiệu Tích thế mà lại kéo cà vạt của Mẫn Doãn Kì xuống rồi môi chạm môi, để cho Mễ Chu Tử bên này đứng hình mất 5s, thấy hắn không có gì là muốn buông ra, thậm chí là có phần nương theo, cô ta đạp mạnh chân xuống nền rồi quay mặt lại tính bỏ đi, vì bây giờ nếu mà cô ở đây làm loạn nữa thì nhà Mễ cô sẽ mất mặt lắm.Trịnh Hiệu Tích buông Doãn Kì ra, gọi theo cô -"Nè, Mễ Chu Tử" Cô ta quay lại nhìn y, ánh mắt như sắp phun ra lửa đến nơi, y cứ thế mà nhìn hướng cô ta la to -"Đừng có gọi tôi là Trịnh Hạo Thạc nữa, con người yếu đuối kia chết từ lúc cô đánh nhập viện rồi, tôi bây giờ là Trịnh Hiệu Tích" -"Giải tán, ra xe, đi về" Mẫn Doãn Kì lạnh lùng vứt lại đó một câu rồi quay bước đi để lại Trịnh Hiệu Tích đứng đó suy nghĩ.Khi nãy nụ hôn đó thật giống Mẫn Doãn Khởi, vì khi hôn mà lúc buông ra Mẫn Doãn Khởi sẽ mút môi dưới một cái rồi mới buông ra hẳn.Mẫn Doãn Kì cũng thế.
Nhưng mà Hiệu Tích không nghĩ nhiều như thế, trước khi ra được khỏi đây phải bình an biến kết truyện thành HE thì phải nhờ tài diễn xuất của y để lấy lòng Mẫn Doãn Kì trước đã, sau đó tìm một cô gái tốt gán ghép cho hắn, rồi bản thân đi vay mượn chạy chữa cho mẹ, kiếm việc làm từ từ trả nợ, thế là được thõa mãn về nhà rồi.-"Tay người ta đỏ hết cả lên" Hắn vậy mà đưa tay y lên, hôn vào đó một cái -"Đã hết đau chưa?" -"Chưa, vẫn còn đỏ lắm đó"-"Thế làm sao thì bé nhỏ mới hết đau đây?" Cảnh tượng tiếp theo là cảnh tượng không ai ngờ tới nhất. Trịnh Hiệu Tích thế mà lại kéo cà vạt của Mẫn Doãn Kì xuống rồi môi chạm môi, để cho Mễ Chu Tử bên này đứng hình mất 5s, thấy hắn không có gì là muốn buông ra, thậm chí là có phần nương theo, cô ta đạp mạnh chân xuống nền rồi quay mặt lại tính bỏ đi, vì bây giờ nếu mà cô ở đây làm loạn nữa thì nhà Mễ cô sẽ mất mặt lắm.Trịnh Hiệu Tích buông Doãn Kì ra, gọi theo cô -"Nè, Mễ Chu Tử" Cô ta quay lại nhìn y, ánh mắt như sắp phun ra lửa đến nơi, y cứ thế mà nhìn hướng cô ta la to -"Đừng có gọi tôi là Trịnh Hạo Thạc nữa, con người yếu đuối kia chết từ lúc cô đánh nhập viện rồi, tôi bây giờ là Trịnh Hiệu Tích" -"Giải tán, ra xe, đi về" Mẫn Doãn Kì lạnh lùng vứt lại đó một câu rồi quay bước đi để lại Trịnh Hiệu Tích đứng đó suy nghĩ.Khi nãy nụ hôn đó thật giống Mẫn Doãn Khởi, vì khi hôn mà lúc buông ra Mẫn Doãn Khởi sẽ mút môi dưới một cái rồi mới buông ra hẳn.Mẫn Doãn Kì cũng thế.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me