LoveTruyen.Me

Yoonseok Reset

Cho Kyuhyun nắm bàn tay gầy lành lạnh của Hoseok, kéo cậu nấp về phía cây lớn để tránh đi camera trên cao.

Lồng ngực Hoseok phập phồng, cảm giác ớn lạnh khi có người lạ chạm vào mình, bụng cũng trở nên nhộn nhạo.

Cho Kyuhyun phía trước đều dùng thân mình chắn cho cậu, không ngừng trấn an "Chỉ một chút thôi chúng ta sẽ rời khỏi đây an toàn, Hoseok tin chú nhé".

Cho Kyuhyun, người duy nhất ở cả hai kiếp cậu không biết phải đối mặt với anh ta.

Kiếp trước vì không có đoạn nghiệt duyên này nên anh hoàn toàn là một nốt chu sa trong tim Min Yoongi. Từ lúc Cho Kyuhyun xuất hiện thì cũng bắt đầu che chở cho cậu. Mặc dù cậu vẫn luôn đề phòng anh ta, nhưng thật sự Cho Kyuhyun luôn nói đỡ cho cậu mỗi lần nhiệm vụ thất bại, thậm chí có lúc Min Yoongi còn tỏ ra ghen tị vì anh ta đối xử quá tốt với Hoseok.

"Yoon, Hoseok là thiên thần, mình không trơ mắt thấy cậu bé chịu khổ được".

Lúc đó Cho Kyuhyun cong môi cười nói, ánh mắt lại dịu dàng nhìn cậu. Việc cậu chắc chắn Cho Kyuhyun là cảnh sát bởi vì anh ta đã từng khuyên cậu quay đầu.

Khuyên một bầy tôi trung thành của Min Yoongi quay đầu khác gì quay lại cắn ngược hắn cơ chứ, nhưng anh vẫn kiên nhẫn nói rằng sẽ giúp cậu, chỉ cần cậu đồng ý, mặc kệ bản thân bị lộ tẩy trước Hoseok.

Kiếp này lại một lần nữa Cho Kyuhyun không ngại nguy hiểm mà giúp cậu trốn thoát, là một cảnh sát vì chính nghĩa khiến người khác cảm kích.

Cả hai giẫm lên những ngọn cỏ chạy đến bức tường mà Cho Kyuhyun nói, một ụ lá khô đã che đi cái lỗ lớn mà anh nói qua. Nơi nay hoang vắng, ít người qua lại vì vậy người hầu cũng lười biếng không dọn dẹp. Nhờ thế mà tạo thành đường thoát thân cho hai người.

Cho Kyuhyun đẩy đống lá lớn sang một bên, để lộ một phần tường đã bị đục thành mảng lớn, một người lớn có thể chui ra bên ngoài. Đỡ đầu cho Hoseok ra trước, vì thân thể nhỏ gầy nên không quá khó khăn, chỉ là dính chút đất đá.

Hoseok được Cho Kyuhyun đỡ đứng dậy, cũng không kịp phủi bụi bặm trên người cậu đã vội nắm tay kéo Hoseok chạy nhanh. Rời khỏi dinh thự là một chuyện, nhưng nơi này là biệt thự độc lập, muốn chạy khỏi còn cả một đoạn đường dài.

Hoseok bệnh tật quấn thân nên thể lực không mạnh mẽ như trước, chỉ chạy một đoạn đã thở dốc, gương mặt cũng vì thế mà trắng bệch.

"Chịu thêm một chút nữa, cố lên thiên thần".

Trong lòng Hoseok dĩ nhiên không thể không bất an, mọi thứ không thể trót lọt như vậy được. Hoseok đảo mắt nhìn xung quanh, nơi này im ắng đến bất ngờ, dù hôm nay có bữa tiệc lớn thì nơi này càng phải bảo đảm chu toàn, tránh việc kẻ thù của Min Yoongi lợi dụng sơ hở đột nhập vào trong.

Chiếc xe màu đen dừng trước đường, Cho Kyuhyun hai mắt mừng rỡ thốt lên "Chúng ta được cứu rồi".

Chiếc xe quay đầu, cửa bên trong mở ra, chỉ chờ có thế Cho Kyuhyun ngay tức khắc đẩy Hoseok vào hàng ghế sau, còn anh ta tự giác ngồi ở ghế phó lái.

Người cầm lái là đàn ông, tầm hơn bốn mươi tuổi có hàm râu quai nón đen đậm. Ông ta xoay vô lăng một vòng rồi nhấn ga, chiếc xe trong bóng tối phóng nhanh trên con đường vắng vẻ.

Nơi này có một con đường tắc để chạy ra ngoài thành phố lớn, những tài xế cũng biết con đường này nên cũng thường chạy vào đây để đi cho nhanh hoặc trốn thuế.

"Jonghyung anh đã quan sát xung quanh chưa?"

Cho Kyuhyun cài lại dây an toàn, thận trọng nhìn ra cửa. Giọng người đàn ông ồm ồm đáp lời "Vào được đây đã khó, chúng ta lần này đánh cược thật sự lớn đấy Kyuhyun. Việc rút dây động rừng này đâu phải cách làm việc của cậu".

Cho Kyuhyun nhìn hình ảnh của Hoseok qua gương chiếu hậu, ánh mắt cũng dịu lại "Em biết, nhưng lần này nếu chúng ta không làm thì phần thắng duy nhất cũng không có".

"Cậu...thật không hiểu được". Người đàn ông như không muốn tranh cãi, im lặng tập trung lái xe, chỉ là ánh mắt vô cùng khó chịu.

Cho Kyuhyun xoay người nói với Hoseok, thanh âm trấn an cậu "Hoseok, khi chúng ta rời khỏi đây chú Cho sẽ đưa con đến nơi an toàn. Ngoài chú ra sẽ có những cô chú khác, nhưng con yên tâm tất cả cô chú đó đều là người tốt. Con ở đó một thời gian, sau đó chú Cho sẽ đến đón con đi".

Giọng điệu dỗ dành trẻ con này đến cảnh sát Han Jonghyung còn không tin được. Cho Kyuhyun là một cảnh sát thực lực của đội họ, giải cứu rất nhiều con tin, nhưng cậu bé Hoseok này chính là người khiến cảnh sát Cho chấp nhận cãi lời đội trưởng để cứu cậu.

Cả đội đều thống nhất sẽ để Cho Kyuhyun tiếp tục nằm vùng trong dinh thự của Min Yoongi để bảo vệ Hoseok.

Nhưng lần đầu tiên Cho Kyuhyun mở miệng không tán thành "Min Yoongi là một kẻ điên, các người không thể hiểu được hắn. Hoseok là một đứa trẻ, thằng bé đang bị giam lỏng bên trong dinh thự, nếu có lỡ chọc giận hắn ta thì Hoseok có thể chết bất cứ nào".

"Cảnh sát Cho, tôi hiểu được cậu lo lắng cho cậu bé Hoseok này. Nhưng cậu phải nhớ đây là một chuyên án lớn nhất cả nước. Đã bao nhiêu đồng đội của chúng ta ngã xuống cậu không nhớ sao? Năm ngoái cảnh sát Yu còn chết trước khi kết hôn nữa đấy".

Đội trưởng quát lên, cả phòng họp đều im ắng, những người còn lại đều chọn không mở miệng. Cho Kyuhyun nắm chặt lấy thẻ ngành của mình, một lần nữa gương mặt điển trai trở nên quyết đoán "Tôi biết rất nhiều đồng đội đã hi sinh, hơn ai khác chúng ta đều biết Min Yoongi là một kẻ không dễ dàng chui đầu vào lưới. Nhưng để một đứa nhóc như Hoseok làm vật dẫn cũng không phải là chuyện một đám người lớn nên làm. Lần này nếu bảo vệ thành công Hoseok rời khỏi Min Yoongi, chúng ta nhất định sẽ có thêm rất nhiều manh mối".

Người đội trưởng cũng từ cùng sinh ra tử với Cho Kyuhyun, vừa là thầy vừa là đồng đội, cũng hiểu được tính tình cứng đầu của anh. Cuối cùng vẫn thoả hiệp trước hết dẫn Hoseok bỏ trốn.

Hoseok đôi mắt trở nên nghiêm túc, đôi đồng tử đen như một cái giếng sâu hút "Chú là cảnh sát, đúng không chú Cho?"

Cho Kyuhyun vốn biết Hoseok rất thông minh lại nhạy bén, việc chạy trốn hôm nay cũng đã định lật bài ngửa với cậu trai. Cho Kyuhyun nháy mắt "Con giỏi vậy thiên thần".

Hoseok biết rõ anh muốn làm cho bầu không khí trở nên thoải mái hơn, không muốn làm cậu sợ hãi. Nhưng Hoseok là ai chứ, có bao nhiêu chuyện đáng sợ hơn cậu cũng đã nếm trải qua.

"Chú Cho, chú có biết dù chú là cảnh sát, nhưng đây vẫn là địa bàn của Min Yoongi. Chú đang nhảy múa trên lưỡi dao đấy".

"Ui thiên thần, chú là cảnh sát mà, con không cần phải lo lắng đâu. Bây giờ đưa con ra khỏi đây mới là chuyện quan trọng nhất".

Hoseok lắc đầu, vẫn là cậu, người dùng cả nửa đời người sống với Min Yoongi, hiểu hắn hơn tất cả.

"Như con đã nói, đây là dinh thự độc lập, tuy xung quanh có người sống nhưng đều thuộc tổ chức. Bọn họ không thể sơ suất đến mức chú có thể chạy xe vào đây. Chú cũng biết mà, chú Cho".

Giọng nói bình tĩnh của Hoseok làm người đàn ông lái xe giật mình quay ngoắt sang Cho Kyuhyun, ông gằn giọng "Cậu biết chuyện này? Con mẹ nó cậu điên thật rồi. Cậu biết bên ngoài còn tới ba người trong đội không Kyuhyun".

Cho Kyuhyun cong mắt với cậu "Chú Cho giữ lời với con thiên thần. Con không phải nói đó là một nhà tù hoa lệ làm con ngộp thở sao. Lần này con có thể với tới bầu trời của con".

Tim Hoseok đột nhiên siết lại, cậu bàn tay bấu chặt lấy lớp đệm của ghế xe. Cho Kyuhyun muốn lấy mạng sống của mình làm chìa khoá đổi lấy bình an cho cậu. Anh ta nhất định sẽ không để đồng đội của mình bị kéo theo, càng không khiến họ gặp nguy hiểm.

Hoseok nhìn trên gương chiếu hậu, cố gắng chờ ánh mắt của vị cảnh sát nhìn đến mình. Dường như ông ta có linh cảm, rất nhanh nhận được ánh mắt của cậu. Cậu liếc đến nắm tay cửa, chỉ thấy ông ta kiêng dè một chút, nhưng lập tức gật đầu.

"Một trong ba kho hàng quan trọng của Min Yoongi, các người cần chú ý đến kho Chiang Mai ở Thái Lan. Kho đó không phải do Alex hay Kim Namjoon quản lý mà do chính hắn là người nắm trong tay. Kho hàng ở Ý là kho hàng ma, chỉ dùng nó để trêu đùa đám người cảnh sát cái người mà thôi, đừng bỏ sức vào nó. Thêm nữa nơi buông vũ khí địa điểm thực sự nằm ở Mỹ, nhớ kỹ kho hàng đó chính là nơi nguy hiểm nhất".

Cho Kyuhyun bị mấy lời cậu nói ra làm cho hoảng sợ, hai mắt mở lớn vô cùng khó tin. Anh biết Min Yoongi dĩ nhiên không để những chuyện cơ mật này rơi vào tai Hoseok, càng không có chuyện Hoseok có thể tự tìm hiểu.

Cậu nhếch môi thành nụ cười đạm bạc "Chú chỉ cần nhớ những điều vừa rồi con nói, còn nữa món quà lần này con muốn đổi".

"Con muốn đổi?"

Cho Kyuhyun lặp lại câu nói của cậu. Hoseok đưa bàn tay chạm đến nắm tay của cửa xe, nhìn con đường không một bóng người, chỉ có ánh đèn đường trải dài.

"Con không cần tự do, thứ con cần là chú nhất định có chết cũng phải bảo vệ Kim Seokjin. Lần này là chú nợ con, nên chú nhất định phải bảo vệ người con yêu chu toàn".

Ngày đó tờ giấy mà Hoseok để lại cho Cho Kyuhyun chỉ vỏn vẹn mấy chữ "Bảo vệ Seokjin, xin chú".

"Hoseok, đừng".

Cho Kyuhyun hét lên một tiếng, cậu trai nhanh như chớp vặn nắm tay nhảy khỏi xe, cả thân thể ngã lăn xuống đất mấy vòng.

Trán cậu đập xuống nền đất, trán cùng một bên má trái trầy xước, lòng bàn tay cũng bị rách, máu tươi liền men theo lòng bàn tay chảy xuống cổ tay.

Cơ thể cậu trai vừa đau vừa xót, chỉ là hai mắt trở nên nhẹ nhõm nhìn theo chiếc xe phóng như bay. Thật sự Hoseok cũng không cao thượng đến mức quan tâm sống chết của đám người cảnh sát, thứ khiến cậu lo lắng trước giờ chỉ duy nhất người con trai tên Kim Seokjin.

Hoseok biết chỉ cần mình còn ngoan ngoãn ở lại dinh thự thì Seokjin cậu mới có thể bình yên được.

Lần trốn đi này chỉ là cậu muốn đám người cảnh sát cảm thấy mắc nợ cậu, muốn họ phải dốc hết sức mà bảo vệ Seokjin.

Min Yoongi là ai cơ chứ, hắn có thể chủ quan đến mức không cho người theo sát cậu sao? E rằng Hoseok vừa rời đi cùng Cho Kyuhyun thì đã có người đi nói lại cho hắn rồi.

Hắn muốn có một phép thử, một phép thử mà hắn cảm thấy hài lòng.

Thân ảnh Hoseok cô độc ngồi ở giữa đường, xung quanh hai hàng cây bị gió lớn thổi qua tạo thành tiếng xào xạc càng làm không khí trở nên ảm đạm.

Cậu chán nản muốn chống tay đứng dậy, nhưng hình như chân cũng bị trật mất rồi, đau quá. "Anh Min, cậu chủ nhỏ ở hướng này ạ".

Hoseok nghe thấy ai hét lớn lên, xa xa cả một đoán người đang chạy đến phía cậu. Âm thanh càng lúc càng gần, cậu trai vẫn còn ngồi bên dưới đường.

Min Yoongi đi trước, tốc độ nhanh đến nỗi cả đoàn người cũng bị hắn bỏ lại phía sau. Hôm nay hắn mặc lễ phục đen, chỉ khác là áo vest ngoài đã bị cởi ra, chỉ còn áo sơ mi đen, đôi mắt hẹp dài đầy lạnh lẽo.

Hoseok nhìn thấy được sự tức giận, gương mặt kia cũng trở nên vặn vẹo, làm cho vết sẹo ở mắt trở nên dữ tợn.

Hắn dừng lại trước mặt Hoseok, nhìn cậu trải cả người chật vật nhếch nhác, không khác gì một con mèo bị bỏ rơi, yếu ớt đáng thương.

Min Yoongi ngồi xổm xuống, chạm lên vết thương trên trán cậu "Chỉ vừa mới rời khỏi tôi chưa đầy một tiếng em đã hành hạ bản thân mình như thế này rồi, nhất định phải khiến tôi đau lòng em mới vui đúng không?"

————————————

Chỉnh cho đã dô con quỷ W nó đăng bản thô của toai 🫠 thôi hăm xao cứ đội cái nón bảo hiểm dô nha quý dị

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me