LoveTruyen.Me

Yundong Map Mo

Một ngày mới lại đến.

.

Donghyuk im lặng ngắm bình minh. Tia nắng vàng nhẹ chảy dài trên mặt đường, chiếu sáng nơi cửa sổ nhỏ. Ánh nắng đọng lại nơi đáy mắt cậu. Cậu nheo lại, tận hưởng buổi bình minh mà khó khăn lắm cậu mới có cơ hội ngắm lại.

Đầu óc thì miên man nghĩ ngợi.

Yunhyeong bị nắng chiếu vào mặt nên khó chịu mở mắt dậy. Anh thấy cậu ngồi ở bậu cửa sổ, nhắm mắt lại, im lặng tận hưởng nắng mai.

Cảnh đẹp làm người ta phải nao lòng.

Anh bần thần ngồi đấy ngắm cậu. Ánh nắng trải dài nơi mái tóc nâu của cậu, in hằn lên từng đường nét khuôn mặt cậu, làm cậu như bừng sáng dưới nắng sớm.

Như ảo như thật vậy, lung linh mà cũng thật là huyền ảo.

Yunhyeong đưa tay định chạm tới. Nhưng lại đột ngột rụt tay về.

Vì anh sợ nơi anh thấy rồi sẽ là ảo ảnh.

Mấy hôm nay anh không liên lạc với bạn gái anh. Cô không liên lạc, mà anh cũng chẳng buồn quan tâm đến. Những ngày hôm nay, hình bóng của ai đấy cứ như ánh sáng ngoài cửa sổ vậy, nhẹ nhàng mà rọi sáng trái tim anh.

Anh im lặng, thu lại hình bóng cậu nơi đáy mắt. Yêu thương càng nồng đậm.

.

Donghyuk ngủ quên trên cửa sổ. Cậu giật mình mở mắt dậy. Ánh sáng chiếu loá mắt cậu. Cậu hơi giật mình nhích ra đằng sau thì va vào người ai đấy.

Là hơi ấm quen thuộc.

Cậu không nhích ra nữa mà thoải mái dựa hẳn vào lòng ai đó, tận hưởng nắng mai. Ai đấy cũng không từ chối cậu, để cậu nằm trong lòng mình. Anh nhẹ nhàng ôm cổ cậu, vùi mặt vào mái tóc cậu.

Vẫn còn đấy mùi nắng.

- Anh dậy sớm ghê cơ nhỉ.

Donghyuk ngó đồng hồ rồi cười khẩy. 10h. Hôm bữa ai đó bảo sẽ dậy trước 9h, nếu không thì khỏi ăn sáng. Ai đó thề non hẹn biển cho đã rồi giờ mới dậy.

Yunhyeong cắn cổ cậu một cái, làm cậu đau điếng kêu lên.

- Vẫn đỡ hơn đứa nào đấy ráng dậy cho sớm sau đó ngủ quên tận 3 tiếng.

Donghyuk xoa xoa cổ, nghệch mặt ra :

- Gì, sao anh biết ?

- Điện thoại anh có chụp cảnh em ngủ nè nhóc, đẹp lắm, nước miếng nước mồm chảy dọc hai mép.

Donghyuk nghe đến thì giật nảy, nhào qua người Yunhyeong giật cái điện thoại. Anh không cho, đã thế còn lật ngược cậu lại, quẳng lên giường.

Anh cúi xuống mặt cậu, thì thầm vào tai cậu:

- Cơ mà đừng lo, anh "dọn" hết chỗ môi em rồi.

Giọng điệu siêu biến thái.

Donghyuk ngượng đỏ mặt. Cậu thủ thế, nâng chân lên rồi đá....

Nguyên xóm được dịp nghe giọng ca thánh thót của ai đó gào rú.

Yunhyeong ôm người, giãy giụa như cá chết, lăn lộn khắp giường :

- Kim Donghyuk, em làm cái trò gì vậy hả ?! Thế sao mà tối em hạnh phúc được đâyyyy !?

- Ai mà thèm vào cái hạnh phúc trong đau đớn đó.

Donghyuk lè lưỡi, rồi đi ra khỏi phòng.

Yunhyeong tuy bị "tai nạn" vậy thôi nhưng vẫn rất vui vẻ. Vì Donghyuk đã chịu thân với anh hơn một chút. Mấy ngày hôm nay anh dành hết sự quan tâm cho cục cưng của anh. Chỉ cần thấy cậu thôi, mọi buồn phiền của anh tự dưng bay đi đâu mất.

Nhưng Yunhyeong vẫn có nỗi lo lắng của mình. Đã ngầm định sẽ không có dây dưa, vậy mà chính mình lại có nguy cơ "đổ" trước thì không hề an toàn tí nào hết. Anh biết rõ điều đó, nhưng khi thấy cậu, anh chỉ muốn làm một việc, đó là bảo vệ cậu.

Nhìn cậu ấy thế thôi, nhưng mong manh lắm.

Càng khiến anh muốn yêu thương thật nhiều.

Anh thừa nhận, bây giờ anh đã có cảm tình với cậu. Không chỉ là qua thể xác không, mà còn là cái gì đó anh không thể gọi tên được.

____________________________________

Donghyuk đang rửa chén. Cậu bần thần nhớ lại những ngày cũ với người cậu thương thầm, nhớ cả ngày anh khiến cậu sống trong ảo mộng rằng anh thích cậu. Cậu rất sợ chữ yêu, vì cậu cho rằng, đó là lời nói gió bay. Nói một lần là bay hết, do đó cậu sợ ai nói yêu cậu lắm.

Ngày đó, anh đã đùa với cậu rằng anh thích cậu. Cậu ngày đó không biết gì cả, cứ thế sống trong ảo mộng 2 năm trời. Cho đến khi anh quen với cô bạn trong lớp cậu, cậu mới biết 2 năm qua chỉ là giỡn.

Làm cậu như sụp đổ.

Vì thế cậu tối kị từ "yêu".

Có thể nghe nhảm nhí, nhưng cậu ghét cay ghét đắng từ ấy.

.

Đang chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn thì cậu cảm giác hình như có bàn tay ai đó chạm vào người cậu, rồi mò mẫm bên trong áo cậu.

Khỏi nói cũng biết là ai rồi.

Cậu nhẹ nhàng đẩy bàn tay ấy ra, nhưng nó cứ cứng đầu sờ loạn trong áo cậu. Rồi cúc áo thứ nhất, thứ hai rớt xuống, để lộ ra đấy làn da trắng chi chít các dấu đỏ

Yunhyeong nhìn nhìn "kiệt tác", rồi vui vẻ hôn cái chóc lên :

- Ây dô, tác phẩm của anh đẹp thật.

Rồi tựa mặt vào vai cậu.

Donghyuk cài lại cúc áo, rồi đẩy đầu Yunhyeong ra.

- Anh đi ra đi, đang rửa chén.

- Nhưng anh thích. - Chọc chọc vào mặt cậu.

- Anh thích nhưng có người không thích.

Donghyuk bất mãn né Yunhyeong ra, nhưng anh vẫn cứ làm tới. Donghyuk né tránh mãi rồi cũng mệt, đành để đó cho Yunhyeong muốn làm gì thì làm.

Yunhyeong vui vẻ hôn cổ cậu, thì thầm với cậu :

- Cục cưng à, em cứ đáng yêu như thế, chắc anh sẽ yêu em mất đấy.

.

Xoảng.

Tiếng rơi của dĩa.

Tan tành.

Donghyuk buông cái dĩa ra để nó rơi tự do, còn mình thì chết cứng ra đó. Những mảnh vỡ cú thế đâm vào tay cậu, vào chân cậu, rỉ máu.

Cái từ đáng sợ đó vừa mới lặp lại. Nó như đâm xuyên tim cậu vậy.

Yunhyeong hoảng sở đẩy cậu ra xa những mảnh thuỷ tinh. Anh quay qua nhìn cậu, anh thấy tay, chân của cậu đầy máu là máu. Những sợi tơ máu đỏ tươi, chảy dài trên làn da trắng trẻo của cậu.

Trông thật đau đớn. Nhưng cũng thật mê người.

Anh chậm rãi đi tới chỗ cậu đứng. Nhìn cậu bần thần nắm tay, cố gắng gỡ ra những mảnh vỡ đang ghim chặt lấy cổ tay trắng nõn của cậu. Một dòng máu đỏ ướt át chảy xuống nơi cánh tay cậu.

Yunhyeong cầm lấy tay cậu, tỉ mẩn gỡ ra từng mảnh. Cả đôi chân cậu, giờ cũng đang găm đầy mảnh thuỷ tinh. Anh cầm lấy bàn tay cậu, nhịn không được mà xoa nắn mấy cái.

Thật đẹp.

Anh lấy từng mảnh vỡ mà xót xa trong lòng. Tại sao lại có thể bất cẩn như thế chứ.

Donghyuk thì thừ người ra đó. Cậu nhớ lại câu nói của Song Yunhyeong. Lời nói đó như vang vọng trong đầu cậu.

Tự nhiên đau lòng quá.

Chợt cậu thấy cổ chân nhói đau. Chân cậu khẽ giật lên. Có bàn tay nào đó khẽ xoa chân cậu:

- Rồi xong rồi, hết rồi.

Yunhyeong lấy ra miếng thuỷ tinh găm sâu trong cổ chân cậu. Anh nhìn một lượt người cậu. Đôi bàn chân xinh đẹp bây giờ vẫn còn chút đỏ đỏ của máu, nhưng anh đã lau sạch rồi. Cả nơi cánh tay cũng đã sạch sẽ. Anh sát trùng vết thương cho cậu, rồi ôm chặt cậu vào lòng :

- Mèo con à, sao em lại có thể bất cẩn như thế chứ.

Anh cấu vào eo cậu, như là sự trừng phạt vậy.

Donghyuk vặn vẹo kêu đau, rồi mãi mới ngập ngừng nói :

- Anh.. sau này... đừng tuỳ tiện buông lời yêu, được không ?

Giọng nói the thé, nhưng chỉ có thế đã đủ sức làm lòng anh chùng xuống. Anh hỏi ngược lại :

- Vì sao ?

- Vì lời nói là gió bay, nếu anh đã xác định người anh đi cùng trọn đời là ai thì hẵng buông lời yêu, đừng phí hoài lời yêu để rồi bỏ qua người anh yêu thật sự, nhé.

Donghyuk nhẹ nhàng nói. Lời nói của cậu thực ngọt ngào, nhưng qua trái tim anh lại là liều thuốc độc. Cậu nói như thế khác nào bảo là anh không xứng đáng để cậu yêu, nói anh bồ bã tuỳ tiện, càng là...

Kéo xa khoảng cách của anh và cậu.

Anh biết mình không có quyền buồn, nhưng anh cảm thấy đau quá.

Donghyuk vẫn ngồi yên như thế, cậu lấy tay ôm lấy vai anh, lại nhẹ giọng bảo :

- Khi tìm được người anh yêu rồi anh hẵng làm như thế nhé.

- Nhưng nếu anh bảo người anh yêu là em thì sao ?

Câu nói làm cả người nói và người nghe đều giật mình.

____________

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me