Yuusha Ni Zenbu Ubawareta Ore Wa Yuusha No Hahaoya To Party Wo Kumimashita
"Ceres, ngươi đến rồi." (Kaito)Bây giờ tôi đang ở nhà của Kaito (chồng của Sayo).Và tôi phải yêu cầu chú ấy gả Sayo cho tôi.Không giống như Kazuma, Kaito là một người cha nghiêm khắc và... cơ bắp.Sẽ là nói dối nếu tôi nói không lo lắng."Ngươi đang làm gì vậy! Ngồi xuống nhanh! Đồ chậm tiêu." (Kaito)"Vâng..." (Ceres)Tôi đã làm như chú ấy nói.Nhưng thật kỳ lạ.Tôi nghĩ rằng tôi không được chào đón... cho đến khi tôi nhìn thấy một bàn ăn trước mắt tôi."Đầu tiên, chúng ta hãy uống một chút rượu! Mà bây giờ ngươi đã có thể uống, phải không!" (Kaito)"Dạ, một chút." (Ceres)"Được rồi, ta sẽ rót cho ngươi vài ly. Uống đi!" (Kaito)"Xin chân thành cảm ơn!" (Ceres)Chú ấy thậm chí còn mời tôi uống.Tất nhiên, tôi đã rót lại cho chú ấy một ly.Kaito lớn tuổi hơn Sayo, khoảng giữa 30 tuổi.Điều này được chỉ ra bởi thực tế là chú ấy tự gọi mình là 'Washi (儂)'.( Đây là một sự rút gọn hơn nữa của từ watashi. Nó được dành riêng để sử dụng bởi những người đàn ông lớn tuổi hoặc những người đàn ông vì lý do nào đó đã có được một phong cách nói rất chậm chạp. Có lẽ họ đã bỏ ta để giữ cho mình không khạc nhổ vào mọi người khi họ nói chuyện.)Chú ấy từng có bàn tay to như khúc gỗ, nhưng tôi nghĩ bàn tay chú ấy đã nhỏ đi."Này... Ngươi đã trưởng thành từ một cậu bé thành một người đàn ông với nét mặt của một người đàn ông." (Kaito)"Nhờ có chú, con mới đi xa đến mức này." (Ceres)Mặc dù tôi mất cha mẹ, ngôi làng vẫn không lấy đi ngôi nhà của tôi. Thay vào đó, họ chia sẻ thức ăn của họ với tôi và cho tôi những thứ tôi cần để kiếm sống.Ngôi làng này tử tế với những người yếu đuối.Mặc dù có sự đố kỵ đối với những người thành công, như thường thấy ở các ngôi làng... Tôi không nghĩ có một ngôi làng nào trên thế giới lại tử tế với những người yếu đuối như vậy.Có lẽ nếu tôi được sinh ra ở làng bên cạnh, tôi sẽ bị bán làm nô lệ hoặc trở thành trẻ mồ côi."Không cần cảm ơn ta, ta chỉ dạy ngươi cách làm ruộng và chăm sóc gia súc." (Kaito)"Không đúng... Đó là bởi vì Kaito-san và những người khác đã bảo một mạo hiểm giả dừng lại ở làng của chúng ta và dạy cậu bé này điều gì đó." (Ceres) "Thật sao? Điều đó đã xảy ra? Ta đã quên rồi." (Kaito)"Không chỉ vậy... Kaito-san đưa cho con một bánh xe gốm cũ... và một số đồ đạc..." (Ceres)"Ngươi đang nói cái gì? Một đứa trẻ đang gặp rắc rối. Dân làng sẽ giúp đỡ. Đó là điều hiển nhiên". (Kaito)"Tất nhiên, con rất biết ơn..." (Ceres)"Này, ngươi thực sự đang khiến ta thấy khó sử. Ngươi là thằng nhóc duy nhất mà ta từng gặp còn nhớ đến ông già khắc nghiệt này." (Kaito)"Con không nghĩ chú khắc nghiệt chút nào... Chú thậm chí còn làm cho con một con chuồn chuồn tre và cà kheo... Chú giống như một người cha đối với con." (Ceres)"Ngay cả con gái ta cũng không thích ông già này... nhưng ngươi thì vẫn nhớ ta, ta không thể mong gì hơn..." (Kaito)Sự thật là tôi không thực sự nhớ chú ấy.Tôi là một đứa trẻ mồ côi, và đó là cách tôi phải sống.May mắn thay, tôi đã có một số ký ức về kiếp trước. Tuy nhiên, chúng hơi rời rạc, đó là lý do tại sao tôi sống theo cách lừa dối.So với sếp của tôi ở kiếp trước, người cha bướng bỉnh của tôi là một người đáng mến.Trái tim tôi đau nhói."Đối với con, dân làng là cha và mẹ con." (Ceres)"Ngươi vẫn luôn như vậy... và ta đã biết tại sao ngươi đến. Hẳn là vì Sayo, phải không?" (Kaito)"Vâng!." (Ceres)Ít nhất tôi đã chuẩn bị để bị đấm vào mặt."Cái gì? Tại sao ngươi không dám nhìn vào mắt ta...? Ngươi thật sự muốn Sayo? Mặc dù ta sẽ đưa cô ấy cho ngươi... Nhưng nghiêm túc mà nói... Ngươi vẫn muốn 'hàng đã qua tay' sao?" (Kaito)Chà, đúng là tôi không nhớ là đã bao giờ mua bất cứ thứ gì mới.Nhưng 2 điều này là khác nhau."Mặc dù chú có nói như vậy..." (Ceres)"Dù sao... Sayo không có ký ức đẹp về ta. Khi chúng ta mới kết hôn, ông già của ta vẫn còn sống mặc dù ông ta sắp chết, ông ấy thường hét vào mặt tôi, 'Tại sao mày lại sinh một đứa con gái, tại sao mày không thể sinh một người thừa kế tốt...'. Sayo chắc hẳn đã có một khoảng thời gian khó khăn vì cô ấy không sinh ra con trai. Ngay cả sau khi cha ta qua đời, ta đã đối xử với cô ấy như ông già vài lúc. Nhưng đã quá muộn... Chúng ta đã không thể trở thành một người đàn ông và một người phụ nữ... Đó là điều không thể tránh khỏi... Bên cạnh đó, ta và ông già thường gọi cô ấy là rác rưởi và hôi hám. Không có gì lạ khi chúng ta không thể xây dựng lại mối quan hệ một lần nữa". (Kaito)"Đúng vậy, ngay cả con khi còn nhỏ, Sayo-san trông rất cay đắng." (Ceres)Nhưng Kaito chỉ là một người đàn ông hay quạo và tôi chưa thấy chú ấy động tới bạo lực.Chú ấy chỉ không biết phải làm gì... Đó là tất cả."Haah... Ta không thể thay đổi nó lúc này ... Nhưng ngươi đã theo đuổi Sayo từ khi ngươi còn là một đứa trẻ, phải không...? Ngươi có thể có cô ấy." (Kaito)"Con xin lỗi..." (Ceres)Tôi xin lỗi, và khi tôi cố gắng lấy tiền ra..."Ta không cần. Ta có đủ tiền từ Mel ... và không cần phải xin lỗi. Tuy nhiên, ta thực sự muốn cho ngươi Mel, ngay từ đầu, nhưng ta không thể nữa... Vì vậy, ta sẽ cho ngươi một người vợ thay vì một đứa con gái. Chà, chúc may mắn với phần đời còn lại... Sayo, cô có thể vào bây giờ." (Kaito)Cô mở cửa và bước vào."Anh, em xin lỗi..." (Sayo)"Sayo, sao cô lại xin lỗi? Tôi đã thất bại trong việc bảo vệ cô khỏi cha tôi, và tôi đã đổ lỗi cho cô... tôi mới là người nên xin lỗi". (Kaito)"Vậy anh định làm gì, Kaito-san?" (Sayo)"Tôi? Bây giờ tôi không còn có lão già cay đắng này nữa, tôi sẽ mua một cô hầu gái nô lệ trẻ tuổi với giá cao, hahaha." (Kaito)"Anh này... Em còn vài lời anh nghe được không?" (Sayo)Mặt Sayo trở nên đen kịt, và tôi cảm thấy nhiệt độ giảm xuống."Sayo... Bây giờ cô đã thuộc về Ceres, cô không còn là vợ tôi... Vì vậy, cô không thể phàn nàn việc tôi làm gì." (Kaito)"Heheheh... Đó là đúng là như vậy nhưng cho phép tôi nói một điều cuối cùng." (Sayo)"Gì vậy?" (Kaito)"Ta hận ngươi..." (Sayo)"Ta cũng không thích bà già như ngươi." (Kaito)Rõ ràng, có một sự khác biệt.Có lẽ chú ấy đang cố gắng làm cho tôi và Sayo cảm thấy tốt hơn bằng cách nói điều đó. Và ý nghĩa thực sự là..."Hãy làm cho cô ấy hạnh phúc." (Kaito)Với suy nghĩ đó trong đầu, tôi rời khỏi nhà Kaito."Cái nhìn chua xót trên khuôn mặt cô thật khó chịu, vì vậy, Ceres, ngươi có thể có Sayo ngay bây giờ... và ra khỏi đây. Cô ấy đang làm ta phát ốm." (Kaito)"Ta hận ngươi, ta hận ngươi, ta hận ngươi... Ta thật sự hận ngươi..." (Sayo)Chờ đã, cô ấy thực sự đang diễn, phải không?
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me